Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt
-
Chương 8: Động tình
Sau khi Tô Phá Nguyệt được Phạn La kéo từ dưới suối lên, nàng đã hôn mê bất tỉnh hơn nửa canh giờ. Khi nàng tỉnh lại, Phạn La cũng vừa múc được một ít nước suối ở gần đó. Hiện tại, bọn họ đang ở trong một cái hang động trên núi, bởi vì cả hai đều ướt sũng toàn thân nên Phạn La không thể đem nàng về chùa được, chỉ đành trú tạm trong động một đêm.
Nàng tỉnh dậy vừa lúc mặt trời xuống núi, uống một ngụm nước từ chỗ Phạn La xong nàng liền muốn ra ngoài kiếm chút đồ ăn nhân lúc trời còn chưa tối hẳn. Vốn dĩ Phạn La định đem nước về cho nàng thì sẽ đi hái mấy cây trái rừng ăn đỡ đêm nay, ai ngờ Tô Phá Nguyệt vừa tỉnh lại liền tranh mất công việc của hắn.
Mặc cho hắn có khuyên nhủ bao nhiêu đi nữa nàng cũng kiên quyết muốn ra ngoài kiếm thức ăn, nàng còn thề thốt cái gì mà chỉ đi xung quanh đây thôi, nhất định sẽ về trước khi trời tối. Thấy nàng bày ra cái bộ dáng quyết tâm như thế, hắn cũng không còn cách nào khác đành phải để cho nàng đi một phen.
Trước khi đi, hắn còn phủ thêm cho nàng một lớp áo đã khô của hắn. Bởi vì cả hai đều ướt cho nên hắn bắt buộc phải đem y phục của mình và nàng ra hong khô.
Thường ngày nếu không xuống núi thì hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng mà thôi, còn nàng là nữ nhân, mặc đồ có ít thì cũng cỡ ba lớp áo dầy cho nên đồ của nàng vẫn chưa khô được là bao, nay nàng ra ngoài hắn không thể để cho nàng cứ vận mỗi tiết y mà ra được, đành phải quấn thêm cho nàng một lớp áo của hắn.
Vừa ra tới cửa động nàng đã ngoảnh mặt lại, hướng về phía hắn cười một cái, nói câu cảm tạ:
" Phạn đại sư, cảm ơn huynh, áo của huynh ấm lắm."
Chỉ vì nụ cười không biết vô tình hay cố tình của nàng mà hắn đã đỏ hết cả tai lên, chẳng dám nói câu nào, chỉ đành ngồi thiền để tĩnh tâm lại, hai mắt nhắm chặt chẳng biết tâm tư của hắn là gì.
Nàng vừa đi hắn liền mở mắt nhìn theo hướng nàng, mày nhíu chặt, lòng rối loạn, lý trí cũng bắt đầu suy nghĩ về những hành động gần đây của hắn. Từ lúc gặp nàng, hắn không ngày nào không động tâm, chỉ cần nàng hơi khích một cái, tâm hắn đã nhảy dựng lên, tai cũng chuyển sang màu đỏ hồng, hắn rốt cuộc cũng không biết mình đây là bị cái gì.
Lúc trước, bất luận là có bao nhiêu tiểu thư thiên kim cố ý gợi tình với hắn, hắn cũng chẳng bao giờ để tâm. Thậm chí là khi hắn tức giận nhất cũng chỉ dùng một khuôn mặt để đối phó, vậy mà, hắn lại nảy sinh tâm tư khác thường với một tiểu cô nương vừa đến độ tuổi trưởng thành, hắn cũng chẳng biết đây rốt cuộc có phải là thử thách mà Đức Phật đã đặt ra cho hắn hay không nữa, nếu chính là thử thách, hình như hắn đã bắt đầu có dấu hiệu của sự thua cuộc rồi thì phải.
Tô Phá Nguyệt bên này vừa đi vào rừng vừa hái một ít nấm rơm mọc lấm tấm dưới gốc cây, bởi vì nàng hái rất nhiều nấm nên nàng không thể cầm hết trên tay được, chỉ đành kiếm cái gì đó đựng vào, lúc đầu nàng định để hết nấm vào áo nhưng chợt nghĩ lại, áo này là áo của Phạn La, nàng không thể làm bẩn nên đành phải dùng mấy chiếc lá, khéo léo làm thành một cái giỏ nhỏ, bỏ nấm vào, mang theo bên người.
Nàng vừa đi vừa ngó xung quanh coi có thể kiếm thêm gì được hay không, bất chợt nàng thấy một con gà đang tiến gần về phía nàng, nàng cẩn thận đặt giỏ nấm xuống, nín thở, nhẹ chân bước đến gần, nàng vừa vồ xuống nó đã giật mình, vỗ mạnh hai cánh nhưng không thể chạy được bởi vì nàng đã túm chặt nó lại rồi.
Nàng kiếm một sợi dây cột chặt hai chân con gà sau đó nhặt giỏ nấm lên tìm đường ra phía bờ sông. Đến nơi, nàng cởi áo ngoài ra, gấp lại để cạnh giỏ nấm rồi từng bước từng bước làm sạch con gà nhỏ. Nàng dùng nước suối rửa thật sạch thịt gà sau đó kiếm vài cành cây nhỏ, xiên hết thịt vào rồi lại nhặt thêm vài cành bỏ vào giỏ. Xong việc, nàng rửa sạch tay, phẩy phẩy mấy cái để ráo nước rồi mới mặc áo vào, lần theo dấu chân lúc nãy của mình mà về động.
Lúc nàng về tới động cũng vừa hay trời đã tối hẳn, nàng tiến vào thì thấy hắn đang tĩnh lặng ngồi thiền ở bên trong, nàng biết là hắn biết nàng đã về nhưng nàng cũng không lên tiếng chỉ cởi áo ra, gấp gọn lại, đặt cạnh chỗ hắn.
Sau đó nàng xắn tay áo lên bắt đầu công cuộc vật vã với mấy miếng thịt gà này. Nàng cẩn thận đặt mấy xiên thịt lên đống lửa, dùng cành cây lúc nãy nhặt được làm vài xiên nấm, cho đến khi nàng cật lực nướng hết đống đồ đó thì cũng đã qua nửa canh giờ.
Mùi thịt nướng cùng nấm thơm hoà quyện lại một chỗ, bụng nàng cũng đã réo lên mấy tiếng. Nàng cầm một xiên thịt gà, ngắt một miếng thịt nhỏ ăn thử rồi lại tấm tắc tự khen ngợi tài nấu nướng của mình. Nàng cầm vài xiên thịt cùng nấm đến chỗ Phạn La, vui vẻ mời hắn:
" A Phạn, đồ ăn ta nướng xong rồi, huynh ăn thử xem nào."
Lúc nãy hắn không nói câu nào với nàng là vì muốn tĩnh tâm lại nhưng bây giờ nàng đã mở lời với hắn, hắn cũng không thể không đáp lại, huống hồ gì chỉ vừa mới lúc nãy nàng đã bị người ta làm nhục.
Hắn từ từ mở mắt, chưa nói câu nào đã phải ngây lại, cái dáng vẻ liếm ngón tay một cách ngon lành của nàng khiến hắn không tự chủ mà nuốt nước miếng một cái. Hắn rũ mắt che đi những tâm tư kỳ lạ kia, vội vàng nói:
" Đa tạ thí chủ, bần tăng không đói, thí chủ cứ việc ăn trước. "
" Hả?" Nàng ngây người nhìn hắn. Khó hiểu suy nghĩ, chẳng phải hắn vừa mới nuốt nước miếng hay sao? Kỳ lạ... Mặc dù có thế nào đi chăng nữa cũng không được uổng phí công sức của nàng chứ.
" A Phạn, huynh không muốn ăn thử một miếng hay sao, ta làm vất vả lắm đấy." Nàng cố gắng mời mọc thêm một lần nữa.
Tính Phạn La trước giờ rất dứt khoát, một khi hắn đã nói không thì chắc chắn hắn sẽ không làm. Nhưng mà, đời ai biết trước chữ ngờ, nếu hắn không muốn ăn thì nàng đành phải dùng biện pháp khác. Hắn là nhà sư, không phải Đức Phật, hắn là con người mà con người thì cũng cần phải ăn chứ, đúng không?
Nghĩ là làm, nàng không ngần ngại cắn một miếng sau đó gọi tên hắn lần nữa, lần này Phạn La nhanh chóng trả lời, vừa ngẩng mặt lên hắn đã đụng trúng một miếng thịt mềm mại, thơm mát.
Chưa để hắn kịp phản ứng, lưỡi nàng như một con dao sắc bén cạy hàm răng vững chắc của hắn ra, cuốn lấy miếng ăn đặt gọn vào miệng hắn, mùi thơm trên bếp lửa như thể hoà quyện với miệng lưỡi của hắn, không chỉ như vậy là xong, nàng còn thừa cơ cuốn chặt lấy lưỡi hắn, ép hắn nuốt miếng đồ ăn xuống, sau đó cẩn trọng dò xét từng chút một, xem xem nàng còn để sót thứ gì không.
Hắn như một con búp bê ngồi ngây ra đó, để mặc nàng muốn làm gì thì làm, nhưng mà hình như hắn đã bị hương vị của nàng mê hoặc rồi thì phải, mặc cho lý trí có bao nhiêu thúc giục, bao nhiêu sợ hãi đi chăng nữa, hắn cũng chẳng thể làm gì.
Cuối cùng, nàng mê luyến mút lấy vị ngọt trong miệng hắn rồi mới lưu luyến nhả ra. Sắc mặt nàng đỏ hồng, bởi vì lúc nãy quá ham cho nên nàng quên mất cách thở luôn rồi. Hắn như một cỗ máy, đưa mắt nhìn nàng thở hồng hộc, lồng ngực nhấp nhô cùng hai đồi núi nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện sau bức màn chắn mỏng.
Lúc này, hắn đứng bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất mà phóng ra ngoài, hơn một canh giờ tĩnh tâm của hắn khi nãy dường như đã mất hiệu lực từ lúc đó. Nàng nhìn theo hướng hắn đi bật cười sau đó lại chau mày suy nghĩ, nghĩ thử xem có phải hắn đã bị nàng doạ cho sợ rồi phải không? Ngày tháng sau này biết sống như thế nào đây?
Nàng thở dài rồi ngồi xuống, xử hết đống que xiên trên tay, đương nhiên nàng không quên chừa cho hắn lại một ít, có lẽ đêm nay hắn sẽ về.
Nàng tỉnh dậy vừa lúc mặt trời xuống núi, uống một ngụm nước từ chỗ Phạn La xong nàng liền muốn ra ngoài kiếm chút đồ ăn nhân lúc trời còn chưa tối hẳn. Vốn dĩ Phạn La định đem nước về cho nàng thì sẽ đi hái mấy cây trái rừng ăn đỡ đêm nay, ai ngờ Tô Phá Nguyệt vừa tỉnh lại liền tranh mất công việc của hắn.
Mặc cho hắn có khuyên nhủ bao nhiêu đi nữa nàng cũng kiên quyết muốn ra ngoài kiếm thức ăn, nàng còn thề thốt cái gì mà chỉ đi xung quanh đây thôi, nhất định sẽ về trước khi trời tối. Thấy nàng bày ra cái bộ dáng quyết tâm như thế, hắn cũng không còn cách nào khác đành phải để cho nàng đi một phen.
Trước khi đi, hắn còn phủ thêm cho nàng một lớp áo đã khô của hắn. Bởi vì cả hai đều ướt cho nên hắn bắt buộc phải đem y phục của mình và nàng ra hong khô.
Thường ngày nếu không xuống núi thì hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng mà thôi, còn nàng là nữ nhân, mặc đồ có ít thì cũng cỡ ba lớp áo dầy cho nên đồ của nàng vẫn chưa khô được là bao, nay nàng ra ngoài hắn không thể để cho nàng cứ vận mỗi tiết y mà ra được, đành phải quấn thêm cho nàng một lớp áo của hắn.
Vừa ra tới cửa động nàng đã ngoảnh mặt lại, hướng về phía hắn cười một cái, nói câu cảm tạ:
" Phạn đại sư, cảm ơn huynh, áo của huynh ấm lắm."
Chỉ vì nụ cười không biết vô tình hay cố tình của nàng mà hắn đã đỏ hết cả tai lên, chẳng dám nói câu nào, chỉ đành ngồi thiền để tĩnh tâm lại, hai mắt nhắm chặt chẳng biết tâm tư của hắn là gì.
Nàng vừa đi hắn liền mở mắt nhìn theo hướng nàng, mày nhíu chặt, lòng rối loạn, lý trí cũng bắt đầu suy nghĩ về những hành động gần đây của hắn. Từ lúc gặp nàng, hắn không ngày nào không động tâm, chỉ cần nàng hơi khích một cái, tâm hắn đã nhảy dựng lên, tai cũng chuyển sang màu đỏ hồng, hắn rốt cuộc cũng không biết mình đây là bị cái gì.
Lúc trước, bất luận là có bao nhiêu tiểu thư thiên kim cố ý gợi tình với hắn, hắn cũng chẳng bao giờ để tâm. Thậm chí là khi hắn tức giận nhất cũng chỉ dùng một khuôn mặt để đối phó, vậy mà, hắn lại nảy sinh tâm tư khác thường với một tiểu cô nương vừa đến độ tuổi trưởng thành, hắn cũng chẳng biết đây rốt cuộc có phải là thử thách mà Đức Phật đã đặt ra cho hắn hay không nữa, nếu chính là thử thách, hình như hắn đã bắt đầu có dấu hiệu của sự thua cuộc rồi thì phải.
Tô Phá Nguyệt bên này vừa đi vào rừng vừa hái một ít nấm rơm mọc lấm tấm dưới gốc cây, bởi vì nàng hái rất nhiều nấm nên nàng không thể cầm hết trên tay được, chỉ đành kiếm cái gì đó đựng vào, lúc đầu nàng định để hết nấm vào áo nhưng chợt nghĩ lại, áo này là áo của Phạn La, nàng không thể làm bẩn nên đành phải dùng mấy chiếc lá, khéo léo làm thành một cái giỏ nhỏ, bỏ nấm vào, mang theo bên người.
Nàng vừa đi vừa ngó xung quanh coi có thể kiếm thêm gì được hay không, bất chợt nàng thấy một con gà đang tiến gần về phía nàng, nàng cẩn thận đặt giỏ nấm xuống, nín thở, nhẹ chân bước đến gần, nàng vừa vồ xuống nó đã giật mình, vỗ mạnh hai cánh nhưng không thể chạy được bởi vì nàng đã túm chặt nó lại rồi.
Nàng kiếm một sợi dây cột chặt hai chân con gà sau đó nhặt giỏ nấm lên tìm đường ra phía bờ sông. Đến nơi, nàng cởi áo ngoài ra, gấp lại để cạnh giỏ nấm rồi từng bước từng bước làm sạch con gà nhỏ. Nàng dùng nước suối rửa thật sạch thịt gà sau đó kiếm vài cành cây nhỏ, xiên hết thịt vào rồi lại nhặt thêm vài cành bỏ vào giỏ. Xong việc, nàng rửa sạch tay, phẩy phẩy mấy cái để ráo nước rồi mới mặc áo vào, lần theo dấu chân lúc nãy của mình mà về động.
Lúc nàng về tới động cũng vừa hay trời đã tối hẳn, nàng tiến vào thì thấy hắn đang tĩnh lặng ngồi thiền ở bên trong, nàng biết là hắn biết nàng đã về nhưng nàng cũng không lên tiếng chỉ cởi áo ra, gấp gọn lại, đặt cạnh chỗ hắn.
Sau đó nàng xắn tay áo lên bắt đầu công cuộc vật vã với mấy miếng thịt gà này. Nàng cẩn thận đặt mấy xiên thịt lên đống lửa, dùng cành cây lúc nãy nhặt được làm vài xiên nấm, cho đến khi nàng cật lực nướng hết đống đồ đó thì cũng đã qua nửa canh giờ.
Mùi thịt nướng cùng nấm thơm hoà quyện lại một chỗ, bụng nàng cũng đã réo lên mấy tiếng. Nàng cầm một xiên thịt gà, ngắt một miếng thịt nhỏ ăn thử rồi lại tấm tắc tự khen ngợi tài nấu nướng của mình. Nàng cầm vài xiên thịt cùng nấm đến chỗ Phạn La, vui vẻ mời hắn:
" A Phạn, đồ ăn ta nướng xong rồi, huynh ăn thử xem nào."
Lúc nãy hắn không nói câu nào với nàng là vì muốn tĩnh tâm lại nhưng bây giờ nàng đã mở lời với hắn, hắn cũng không thể không đáp lại, huống hồ gì chỉ vừa mới lúc nãy nàng đã bị người ta làm nhục.
Hắn từ từ mở mắt, chưa nói câu nào đã phải ngây lại, cái dáng vẻ liếm ngón tay một cách ngon lành của nàng khiến hắn không tự chủ mà nuốt nước miếng một cái. Hắn rũ mắt che đi những tâm tư kỳ lạ kia, vội vàng nói:
" Đa tạ thí chủ, bần tăng không đói, thí chủ cứ việc ăn trước. "
" Hả?" Nàng ngây người nhìn hắn. Khó hiểu suy nghĩ, chẳng phải hắn vừa mới nuốt nước miếng hay sao? Kỳ lạ... Mặc dù có thế nào đi chăng nữa cũng không được uổng phí công sức của nàng chứ.
" A Phạn, huynh không muốn ăn thử một miếng hay sao, ta làm vất vả lắm đấy." Nàng cố gắng mời mọc thêm một lần nữa.
Tính Phạn La trước giờ rất dứt khoát, một khi hắn đã nói không thì chắc chắn hắn sẽ không làm. Nhưng mà, đời ai biết trước chữ ngờ, nếu hắn không muốn ăn thì nàng đành phải dùng biện pháp khác. Hắn là nhà sư, không phải Đức Phật, hắn là con người mà con người thì cũng cần phải ăn chứ, đúng không?
Nghĩ là làm, nàng không ngần ngại cắn một miếng sau đó gọi tên hắn lần nữa, lần này Phạn La nhanh chóng trả lời, vừa ngẩng mặt lên hắn đã đụng trúng một miếng thịt mềm mại, thơm mát.
Chưa để hắn kịp phản ứng, lưỡi nàng như một con dao sắc bén cạy hàm răng vững chắc của hắn ra, cuốn lấy miếng ăn đặt gọn vào miệng hắn, mùi thơm trên bếp lửa như thể hoà quyện với miệng lưỡi của hắn, không chỉ như vậy là xong, nàng còn thừa cơ cuốn chặt lấy lưỡi hắn, ép hắn nuốt miếng đồ ăn xuống, sau đó cẩn trọng dò xét từng chút một, xem xem nàng còn để sót thứ gì không.
Hắn như một con búp bê ngồi ngây ra đó, để mặc nàng muốn làm gì thì làm, nhưng mà hình như hắn đã bị hương vị của nàng mê hoặc rồi thì phải, mặc cho lý trí có bao nhiêu thúc giục, bao nhiêu sợ hãi đi chăng nữa, hắn cũng chẳng thể làm gì.
Cuối cùng, nàng mê luyến mút lấy vị ngọt trong miệng hắn rồi mới lưu luyến nhả ra. Sắc mặt nàng đỏ hồng, bởi vì lúc nãy quá ham cho nên nàng quên mất cách thở luôn rồi. Hắn như một cỗ máy, đưa mắt nhìn nàng thở hồng hộc, lồng ngực nhấp nhô cùng hai đồi núi nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện sau bức màn chắn mỏng.
Lúc này, hắn đứng bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất mà phóng ra ngoài, hơn một canh giờ tĩnh tâm của hắn khi nãy dường như đã mất hiệu lực từ lúc đó. Nàng nhìn theo hướng hắn đi bật cười sau đó lại chau mày suy nghĩ, nghĩ thử xem có phải hắn đã bị nàng doạ cho sợ rồi phải không? Ngày tháng sau này biết sống như thế nào đây?
Nàng thở dài rồi ngồi xuống, xử hết đống que xiên trên tay, đương nhiên nàng không quên chừa cho hắn lại một ít, có lẽ đêm nay hắn sẽ về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook