Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt
-
Chương 67: Sói đến nhà
Sau khi Tô San Lạc rời đi chưa đến nửa tiếng sau chuông cửa nhà nàng đã vang lên một cách cực kỳ quy củ, cụ thể chính là cứ cách mười giây lại có đúng ba tiếng chuông vang lên, Tô Phá Nguyệt liếc nhìn đồng hồ vừa vặn 9 giờ tối, có chút sợ sệt bước ra mở cửa.
Vừa thấy một thân âu phục đứng ngoài cửa, Tô Phá Nguyệt bỗng có dự cảm không tốt. Nàng thuận miệng hỏi một câu:
" Anh đến đây làm gì?! "
Không vội trả lời nàng, hắn bước vào nhà, tay cởi áo khoác vắt lên ghế rồi thuần thục rót cho mình một chén nước trà, lúc này mới bắt đầu cất giọng trầm khàn đục:
" Lúc nãy anh hai của em có gọi cho tôi..." Hắn ngắt quãng giữa câu, nhàn nhạt đưa mắt diều hâu lên nhìn vẻ chột dạ của nàng.
Nàng nuốt nước bọt, vừa định lên tiếng thanh minh thì đã bị hắn cướp lời:
" Em nói thử xem, vì sao em biết tôi chỉ có thể cương lên với em?! "
Tim nàng đập thịch một cái, ngẩng đầu nhìn thân xác to lớn đứng sát trước mặt, ngập ngùng nói không thành lời:
" Cái đó...a... tôi... tôi không biết."
Hắn đưa tay nới lỏng caravat, nhướn mày để lộ ý nghi vấn, miệng đưa sát đến bên tai nàng, thổi hơi nóng rồi mang theo dụ hoặc thần bí nói:
" Em không biết hả?! Hay là để tôi giúp em tìm câu trả lời nha! "
Tay hắn nhanh chóng bắt lấy cái eo đang cố tìm lối thoát của nàng, mang theo lực đạo vừa phải ấn một cái vào huyệt nhột của nàng, Tô Phá Nguyệt lập tức run rẩy hết cả người, lắp ba lắp bắp:
" Tích.... Tích....t.."
Hắn đưa tay đẩy thắt lưng nàng một cái, ép chặt toàn bộ thân dưới của nàng vào của hắn, ra lệnh:
" Gọi tên tôi!"
Theo bản năng nàng lập tức quy phục:
" Nguyệt, anh không thể làm bậy nha. Tôi còn chưa có kết hôn đâu đấy."
Hắn đưa tay vỗ lấy mông nàng, ép sát nàng vào cạnh bàn, vừa định mở miệng đã bị tiếng chuông cửa cắt đứt. Thừa cơ hội hắn chưa phản ứng, nàng chạy vọt ra mở cửa, nhìn người đối diện, tâm nàng khẽ nhảy lên một cái, theo bản năng liếc vào bên trong nhà, nhìn người đàn ông còn đang bận thắt lại caravat cho nghiêm chỉnh.
Tô San Lạc bỏ quên điện thoại của mình trên bàn trong phòng Tô Phá Nguyệt, y quay lại lấy điện thoại thì vừa vặn gặp được cảnh tượng này. Mặt y trầm xuống, giọng ẩn chứa nguy hiểm khôn lường:
" Tích tổng đêm khuya thanh vắng sao lại có nhã hứng đến nhà em tôi thế này?! "
Hắn cong môi cười, trong mắt có chút hứng thú, giọng khàn đáp lại:
" Tiện đường thôi! "
Tô Phá Nguyệt đứng bên cạnh nhìn hai người bắn tia lửa với nhau không khỏi đỡ trán, ra vẻ mệt mỏi, nàng nhân cơ hội hai người chưa cùng nhau " ngồi xuống " bàn chuyện thiên hạ quyết định đuổi hai lão ôn thần này về. Tuy nhiên chưa kịp hành động thì chuyện bất ngờ đã xảy ra....
Vừa thấy một thân âu phục đứng ngoài cửa, Tô Phá Nguyệt bỗng có dự cảm không tốt. Nàng thuận miệng hỏi một câu:
" Anh đến đây làm gì?! "
Không vội trả lời nàng, hắn bước vào nhà, tay cởi áo khoác vắt lên ghế rồi thuần thục rót cho mình một chén nước trà, lúc này mới bắt đầu cất giọng trầm khàn đục:
" Lúc nãy anh hai của em có gọi cho tôi..." Hắn ngắt quãng giữa câu, nhàn nhạt đưa mắt diều hâu lên nhìn vẻ chột dạ của nàng.
Nàng nuốt nước bọt, vừa định lên tiếng thanh minh thì đã bị hắn cướp lời:
" Em nói thử xem, vì sao em biết tôi chỉ có thể cương lên với em?! "
Tim nàng đập thịch một cái, ngẩng đầu nhìn thân xác to lớn đứng sát trước mặt, ngập ngùng nói không thành lời:
" Cái đó...a... tôi... tôi không biết."
Hắn đưa tay nới lỏng caravat, nhướn mày để lộ ý nghi vấn, miệng đưa sát đến bên tai nàng, thổi hơi nóng rồi mang theo dụ hoặc thần bí nói:
" Em không biết hả?! Hay là để tôi giúp em tìm câu trả lời nha! "
Tay hắn nhanh chóng bắt lấy cái eo đang cố tìm lối thoát của nàng, mang theo lực đạo vừa phải ấn một cái vào huyệt nhột của nàng, Tô Phá Nguyệt lập tức run rẩy hết cả người, lắp ba lắp bắp:
" Tích.... Tích....t.."
Hắn đưa tay đẩy thắt lưng nàng một cái, ép chặt toàn bộ thân dưới của nàng vào của hắn, ra lệnh:
" Gọi tên tôi!"
Theo bản năng nàng lập tức quy phục:
" Nguyệt, anh không thể làm bậy nha. Tôi còn chưa có kết hôn đâu đấy."
Hắn đưa tay vỗ lấy mông nàng, ép sát nàng vào cạnh bàn, vừa định mở miệng đã bị tiếng chuông cửa cắt đứt. Thừa cơ hội hắn chưa phản ứng, nàng chạy vọt ra mở cửa, nhìn người đối diện, tâm nàng khẽ nhảy lên một cái, theo bản năng liếc vào bên trong nhà, nhìn người đàn ông còn đang bận thắt lại caravat cho nghiêm chỉnh.
Tô San Lạc bỏ quên điện thoại của mình trên bàn trong phòng Tô Phá Nguyệt, y quay lại lấy điện thoại thì vừa vặn gặp được cảnh tượng này. Mặt y trầm xuống, giọng ẩn chứa nguy hiểm khôn lường:
" Tích tổng đêm khuya thanh vắng sao lại có nhã hứng đến nhà em tôi thế này?! "
Hắn cong môi cười, trong mắt có chút hứng thú, giọng khàn đáp lại:
" Tiện đường thôi! "
Tô Phá Nguyệt đứng bên cạnh nhìn hai người bắn tia lửa với nhau không khỏi đỡ trán, ra vẻ mệt mỏi, nàng nhân cơ hội hai người chưa cùng nhau " ngồi xuống " bàn chuyện thiên hạ quyết định đuổi hai lão ôn thần này về. Tuy nhiên chưa kịp hành động thì chuyện bất ngờ đã xảy ra....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook