Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt
-
Chương 55: Phá lần bảy: Bà xã, cướp hôn đi!
Hồi Kết?!!
Tô Phá Nguyệt mê man nhìn một màu đen trước mắt, một cảm giác âm u lạnh lẽo bao trùm lấy thân thể nàng, chợt một tia sáng loé lên, nàng cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khung cảnh trước mặt. Nơi này hoàn toàn không xa lạ gì đối với nàng, tuy chỉ mới đến một lần nhưng nàng chắc chắn không thể nào quên được, bởi vì đây chính là... Địa phủ - nơi khởi đầu của nàng.
Mà hiện tại theo lý nàng phải quỳ xuống, xưng hô theo lệ với nam nhân trước mặt này, người mà nàng không thể thấy mặt cũng chỉ biết danh tính gọi hai chữ - Diêm Vương.
Tim đập loạn rốt cuộc cũng được bình ổn một chút lại vì câu nói sắp tới của y mà xôn xao không dứt:
" Ngươi có phải nữ nhân tên họ gọi Tô Phá Nguyệt người đã bị quỷ sai bắt lầm hay không?! "
Nàng tự trấn an bản thân, thấp giọng phun ra câu trả lời, thân thể vẫn không cách nào ngừng run, mắt cụp xuống, môi tái nhợt, dáng vẻ như sắp phải chịu một đại hình nào đó.
" Theo như ta được biết ngươi không phải là người ở thời không này, phải hay không?!
Thân thể nàng cứng ngắc, nội tâm như bị một tảng đá bất ngờ đè xuống, tim ngừng đập, Diêm Vương liếc mắt nhìn nàng, không nhanh không chậm tiếp lời:
" Hơn ba năm trước ngươi là người ở thế giới hiện đại, trong một lần gặp phải kiếp nạn, ngươi bị xe tông bất tỉnh, theo số mạng ngươi chỉ bị biến thành người thực vật trong nửa năm, tuy nhiên thời hạn đã qua đi, ngươi vẫn chưa tỉnh lại, tra ra thì mới biết, trong kiếp nạn lần đó, thần hồn của ngươi vô tình gặp phải một lỗ hổng thời gian, đưa ngươi đến cổ đại nhập vào thân xác của một dân nữ, ngươi sống ở đó ba năm cho đến khi bị quỷ sai câu hồn. Chuyện này đúng chứ?! "
Nàng tĩnh lặng, thân thể chẳng biết đã ngừng dao động từ lúc nào, như một cái xác không hồn, nàng lạnh nhạt phun ra một tiếng:
" Đúng. "
Diêm Vương tận tâm làm đúng chức trách của mình, tiếp tục nói:
" Theo luật, ngươi đã phạm phải hai tội. Thứ nhất, xuyên vào thời không - làm đảo lộn trật tự thời gian, không gian. Thứ hai, tuỳ tiện nhập hồn vào xác người đã chết - làm loạn sổ sinh tử, tuỳ tiện thay đổi số mạng. Hai tội này cũng đủ làm cho ngươi hồn phách phiêu lạc, vĩnh viễn không được siêu sinh. "
Tô Phá Nguyệt đáy mắt không một chút dao động, trầm tĩnh như chưa hề có chuyện xảy ra, an phận nghe y tiếp tục xét xử:
" Tuy nhiên, nếu tra rõ thì ta đã thấy ngươi phạm tội cũng không phải cố ý mà là do thời gian bị sai lệch dẫn đến lỗ ra tạo nên sự việc ngoài ý muốn, xét cho cùng ngươi cũng là nạn nhân.
Vì vậy theo phán xét của ta, tội ngươi được tha, tuy nhiên hồn phách phải trở về với thân xác của chính ngươi, tiếp tục làm người như trong số mạng, sự việc còn lại ta sẽ xử lý chu toàn cho ngươi. "
Tô Phá Nguyệt đang bất động thanh sắc bỗng lên tiếng, giọng trầm tĩnh đến mức khác thường:
" Ta có thể hỏi một câu hay không?! "
Diêm Vương gật đầu chuẩn tấu cho nàng. Trong đáy mắt nàng vốn dĩ không chút động tĩnh nay lại man mác một nỗi sầu không tên:
" Người đó... ta có thể hay không gặp lại?! "
Diêm Vương đưa đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi đồng tử của nàng, không nóng không lạnh trả lời một câu:
" Tuỳ duyên."
Ngay giờ phút này nàng bỗng nhiên cong môi, dáng vẻ như chấp nhận, gật gật đầu mà nụ cười cũng không biết là đang tự chế giễu bản thân hay là vui mừng vì tìm thấy được một tia hy vọng nào đó, chỉ thấy nàng chậm rãi quay người sải bước theo hai tên hắc bạch vô thường đi về một nơi nào đó ở phía xa xa.
Chặng đường của họ đến cũng vì duyên đi cũng vì duyên, có thể tiếp tục hay không âu cũng chỉ thể chờ một câu trả lời từ duyên phận mà thôi....
Tô Phá Nguyệt mê man nhìn một màu đen trước mắt, một cảm giác âm u lạnh lẽo bao trùm lấy thân thể nàng, chợt một tia sáng loé lên, nàng cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khung cảnh trước mặt. Nơi này hoàn toàn không xa lạ gì đối với nàng, tuy chỉ mới đến một lần nhưng nàng chắc chắn không thể nào quên được, bởi vì đây chính là... Địa phủ - nơi khởi đầu của nàng.
Mà hiện tại theo lý nàng phải quỳ xuống, xưng hô theo lệ với nam nhân trước mặt này, người mà nàng không thể thấy mặt cũng chỉ biết danh tính gọi hai chữ - Diêm Vương.
Tim đập loạn rốt cuộc cũng được bình ổn một chút lại vì câu nói sắp tới của y mà xôn xao không dứt:
" Ngươi có phải nữ nhân tên họ gọi Tô Phá Nguyệt người đã bị quỷ sai bắt lầm hay không?! "
Nàng tự trấn an bản thân, thấp giọng phun ra câu trả lời, thân thể vẫn không cách nào ngừng run, mắt cụp xuống, môi tái nhợt, dáng vẻ như sắp phải chịu một đại hình nào đó.
" Theo như ta được biết ngươi không phải là người ở thời không này, phải hay không?!
Thân thể nàng cứng ngắc, nội tâm như bị một tảng đá bất ngờ đè xuống, tim ngừng đập, Diêm Vương liếc mắt nhìn nàng, không nhanh không chậm tiếp lời:
" Hơn ba năm trước ngươi là người ở thế giới hiện đại, trong một lần gặp phải kiếp nạn, ngươi bị xe tông bất tỉnh, theo số mạng ngươi chỉ bị biến thành người thực vật trong nửa năm, tuy nhiên thời hạn đã qua đi, ngươi vẫn chưa tỉnh lại, tra ra thì mới biết, trong kiếp nạn lần đó, thần hồn của ngươi vô tình gặp phải một lỗ hổng thời gian, đưa ngươi đến cổ đại nhập vào thân xác của một dân nữ, ngươi sống ở đó ba năm cho đến khi bị quỷ sai câu hồn. Chuyện này đúng chứ?! "
Nàng tĩnh lặng, thân thể chẳng biết đã ngừng dao động từ lúc nào, như một cái xác không hồn, nàng lạnh nhạt phun ra một tiếng:
" Đúng. "
Diêm Vương tận tâm làm đúng chức trách của mình, tiếp tục nói:
" Theo luật, ngươi đã phạm phải hai tội. Thứ nhất, xuyên vào thời không - làm đảo lộn trật tự thời gian, không gian. Thứ hai, tuỳ tiện nhập hồn vào xác người đã chết - làm loạn sổ sinh tử, tuỳ tiện thay đổi số mạng. Hai tội này cũng đủ làm cho ngươi hồn phách phiêu lạc, vĩnh viễn không được siêu sinh. "
Tô Phá Nguyệt đáy mắt không một chút dao động, trầm tĩnh như chưa hề có chuyện xảy ra, an phận nghe y tiếp tục xét xử:
" Tuy nhiên, nếu tra rõ thì ta đã thấy ngươi phạm tội cũng không phải cố ý mà là do thời gian bị sai lệch dẫn đến lỗ ra tạo nên sự việc ngoài ý muốn, xét cho cùng ngươi cũng là nạn nhân.
Vì vậy theo phán xét của ta, tội ngươi được tha, tuy nhiên hồn phách phải trở về với thân xác của chính ngươi, tiếp tục làm người như trong số mạng, sự việc còn lại ta sẽ xử lý chu toàn cho ngươi. "
Tô Phá Nguyệt đang bất động thanh sắc bỗng lên tiếng, giọng trầm tĩnh đến mức khác thường:
" Ta có thể hỏi một câu hay không?! "
Diêm Vương gật đầu chuẩn tấu cho nàng. Trong đáy mắt nàng vốn dĩ không chút động tĩnh nay lại man mác một nỗi sầu không tên:
" Người đó... ta có thể hay không gặp lại?! "
Diêm Vương đưa đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi đồng tử của nàng, không nóng không lạnh trả lời một câu:
" Tuỳ duyên."
Ngay giờ phút này nàng bỗng nhiên cong môi, dáng vẻ như chấp nhận, gật gật đầu mà nụ cười cũng không biết là đang tự chế giễu bản thân hay là vui mừng vì tìm thấy được một tia hy vọng nào đó, chỉ thấy nàng chậm rãi quay người sải bước theo hai tên hắc bạch vô thường đi về một nơi nào đó ở phía xa xa.
Chặng đường của họ đến cũng vì duyên đi cũng vì duyên, có thể tiếp tục hay không âu cũng chỉ thể chờ một câu trả lời từ duyên phận mà thôi....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook