Bầy Hạc
-
Chương 70
Cô không thể nào trông thấy bóng dáng của anh nữa, cô ở trong mơ vội vàng kêu tên Từ Nghi, đến tận khi bị Tống Khả Như đánh thức vẫn chưa tìm được anh.
Nhớ lại cơn mơ này, lòng Chử Điềm vẫn còn sợ hãi. Lần đầu sợ hãi như thế, Chử Điềm suy nghĩ mấy ngày nay không có tin tức của anh, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Bởi vì giấc mộng này mà Chử Điềm lo sợ bất an cả một đêm. Ngày hôm sau dậy sớm, do dự nhiều lần, cô gọi một cuộc điện thoại đến nhà tham mưu trưởng Cố bằng đường dây quân sự. Cô nghĩ Cố Hoài Việt là lãnh đạo của Từ Nghi, ít nhiều phải biết chút tin tức nhỉ?
Không khéo chính là Cố Hoài Việt cũng không có nhà, điện thoại do Nghiêm Chân nghe, nói tham mưu trưởng Cố xuống cơ sở kiểm tra rồi. Chử Điềm không biết phải nói thế nào, may mà Nghiêm Chân nhìn ra cô thật sự sốt ruột, liền nhận lời hỏi giúp cô thử xem, có tin tức gì lập tức báo cho cô ngay.
Chử Điềm đồng ý, cúp điện thoại, lo lắng kinh khiếp.
Đứng ngồi không yên cho đến trưa, rốt cuộc lúc ăn cơm trưa nhận được điện thoại trả lời của Nghiêm Chân, bên kia nói Từ Nghi tạm thời bị phái đi làm một nhiệm vụ, cụ thể là gì thì không thể nói, có điều Cố Hoài Việt đảm bảo với cô, anh nhất định an toàn.
Đối với Chử Điềm mà nói, câu này tương đương với chưa nói. Nghiêm Chân vô cùng thấu hiểu tâm trạng của Chử Điềm, oán trách trước cả cô:
“Thôi, đừng hỏi gì nữa, không thể trông cậy moi được từ miệng anh ấy.”
Chử Điềm cười trong điện thoại, có chút khổ sở.
Bên này nhận được điện thoại của vợ gọi đến, Cố Hoài Việt cũng hơi lo lắng cho Từ Nghi.
Không phải về vấn đề an toàn, dẫu sao anh biết rõ dù đại đội đặc chủng có gây khó khăn cho những người lính này, cũng không dám để họ xảy ra chuyện. Có điều hình thức cuộc đấu vòng loại lần này có chút đặc biệt. Trước đây đều tự tổ chức tuyển chọn từ nội bộ đại đội riêng biệt. Còn lần này lại muốn trộn lẫn những học viên huấn luyện nổi bật và hai trung đội đến từ đại đội đặc chủng thành một nhánh đội Lam Quân, đồng loạt phái đến trụ sợ huấn luyện chiến thuật, kết hợp với nhau tham gia diễn tập đối kháng thực chiến đa binh chủng với các quân khu, cuộc khảo hạch này chỉ vừa mới bắt đầu.
Nói thật trò này có chút thất đức.
Dẫu sao những học viên được chọn lựa tham gia đều là mũi nhọn được tuyển chọn từ mỗi quân khu, trước đây đều là “đối tượng tấn công quan trọng” của đội Lam Quân chuyên nghiệp. Hiện tại đột nhiên biến thành thành viên trong đó, không nói đến có thích ứng hay không, lỡ như trong trận diễn tập gặp phải chiến hữu không xuống tay được mới một là vấn đề.
Không ra tay được thì xem như là người bị loại. Còn ra tay, thắng thì dễ nói, nếu thua thì ai có mặt mũi trở về đơn vị cũ, không phải bị chửi chết hay sao. Không ít học viên giác ngộ rõ đạo lý trong đó, bắt đầu rối rít chửi mẹ kiếp.
Sư đoàn A không bị điều đi tham gia diễn tập lần này, cho nên Cố Hoài Việt chỉ lo lắng, lỡ như Từ Nghi thật sự vô cùng ưu tú, bị đại đội đặc chủng chọn thì làm sao?
Anh thừa nhận, đây là cơ hội quan trọng trong cuộc đời quân lữ của Từ Nghi, tôi luyện mấy năm ở đơn vị cơ sở như đại đội đặc chủng là một tích lũy có ích, có lợi cho việc phát triển sau này của Từ Nghi trong quân đội. Tuy nhiên nhìn từ góc độ của sư đoàn, anh vẫn hy vọng Từ Nghi có thể ở lại, dù sao cũng là nhân tài hiếm có.
Có điều, nghĩ nhiều cũng vô ích, đây không phải là chuyện anh có khả năng quyết định và thao túng. Cố Hoài Việt thu hồi tâm trạng, điện thoại cho quân khu, nhận được một tin tức mới nhất: Lính sáu quân khu tham gia diễn tập đều chết hết, chỉ có quân khu S là hòa nhau một trận, còn là thắng thảm thương.
Cố Hoài Việt cúp điện thoại, ngón tay gõ bàn nhè nhẹ, trong lòng càng thêm chắc chắn. Trận diễn tập này càng lúc càng đặc sắc rồi.
Vùng sâu trong sa mạc.
Ban đêm, đạn báo hiệu bay lên không trung, tất cả âm thanh vang dội khắp cả vùng đất kéo dài suốt mấy ngày nay rốt cuộc đã yên tĩnh lại. Cơn cuồng phong tàn phá hơn vài ngày, giờ đây cũng trở nên dịu dàng, hòa thành bông tuyết rơi lả tả, che phủ dấu vết các loại vũ khí hiện đại để lại trên mặt đất.
Cuộc diễn tập đã hoàn toàn kết thúc, nhưng các đội tham gia diễn tập không hề thảnh thơi, kế tiếp còn có một loạt cuộc họp tổng kết. Nhất là dưới tình hình chiến đấu thế này, tổng kết rất có thể biến thành họp kiểm điểm.
Đội Lam Quân tuy đã thể hiện hết sức nổi bật trong cuộc diễn tập này, nhưng đội ngũ cũng tổn thất không ít, nhất là các học viên tham gia vòng đấu loại. Kết thúc diễn tập, số người đã vơi đi hơn phân nửa, đa số đều là giữa chừng bị thương hoặc là bị bắt. Dựa theo quy định của cuộc đấu loại, điều này tương đương với mất tư cách. Người đi quá nhiều, thế nên những người còn sót lại chỉ dùng vẻn vẹn một chiếc xe bộ binh đã đủ chở hết.
Đêm đó, họ bước xuống nơi đóng quân của trụ sở huấn luyện. Hiếm hoi lắm mới có một đêm an bình, đại đa số người đã sớm lên giường ngáy khò. Nhưng Từ Nghi lại không ngủ được, nằm trên giường trong chốc lát, vẫn không nhịn được mà phải bật dậy.
Vén lều lên, bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc mỗi lớn thêm. Tuyết năm nay dường như chăm chỉ khác thường.
Tỉnh táo lại, đến bây giờ Từ Nghi mới cảm nhận được cái lạnh của đêm đông, anh kéo kín khóa kéo trên bộ đồ huấn luyện dã chiến, đội nón lên, đến lều y tế sáng đèn.
Trong lều loáng thoáng có người nói chuyện, Từ Nghi đi vào nhìn mới phát hiện là thượng úy Lý nằm giường kế bên anh đang mặc bộ quân phục lấm bùn cợt nhả trêu đùa cô y tá.
Cô y tá thấy có người đi vào lập tức trở nên nghiêm túc:
“Có chuyện gì không?”
Vừa nói vừa vặn sáng đèn bàn, khi thấy rõ dáng vẻ người trước mặt thì thoáng sửng sốt, sau đó nhìn anh chằm chằm.
Từ Nghi hoàn toàn không để ý đến, chỉ hờ hững nói:
“Cánh tay bị thương, đến lấy băng gạc băng lại một chút.”
“Bị thương ở đâu, để tôi xem trước đã.”
Cô y tá vừa nói vừa chạm vào cánh tay Từ Nghi nhưng lại bị anh tránh đi. Dưới ánh đèn mờ tối, anh thoáng cười:
“Không phiền cô, tự tôi có thể xử lý.”
“Tự anh làm có được không?”
Cô y tá có chút không vui, thấy anh không hề lung lay nên đành đi lấy băng gạc cho anh. Từ Nghi nhìn bóng lưng cô y tá, nhẹ nhàng thở hắt một hơi. Thượng úy Lý ngồi bên cạnh giơ ngón tay cái với anh:
“Ghê thật đấy, ít ra tôi đã phải mất gần một tuần ân cần mà chưa thấy cô y tá này tích cực với tôi như vậy.”
Mệt mỏi mấy ngày liên tiếp đã mài mòn hết tính nhẫn nại của Từ Nghi, anh chẳng nói gì cả, cầm đồ rồi bỏ đi. Trái lại thượng úy Lý không hề tức giận, lấy bông băng và thuốc nước từ cô y tá xong liền đuổi theo.
Lúc anh ta tìm được Từ Nghi thì vị thượng úy bộ binh “có chút cá tính” này đang ngồi một mình trên ngọn núi nhỏ ở trụ sở huấn luyện băng bó vết thương. Anh ta đi đến, tìm một vị trí ngồi gần đó, ném đồ trong tay đến.
Từ Nghi bị ném trúng, thấy rõ ràng đồ anh ta ném đến thì vô cùng lịch sự nói tiếng cảm ơn.
Xem ra người này cũng không khó chung đụng, thượng úy Lý cười cười hỏi:
“Sao lại bị thương?”
“Quên rồi.” - Từ Nghi nâng cánh tay, mượn ánh đèn pha xem xét vết thương - “Diễn tập xong mới phát hiện.”
“Đúng vậy đó.” - Thượng úy Lý cảm thán một tiếng, nằm sải tay chân ở nơi đó. - “Đã tham gia diễn tập ai còn lo đau nữa chứ.”
Anh ta nằm nghiêng, nhìn dáng vẻ Từ Nghi nghiêm túc băng bó vết thương, không nhịn được nói:
“Có điều thật sự không nên nói ra, trận chiến này đánh rất sảng khoái, bình thường làm sao có cơ hội thay phiên ngược đãi sáu đại quân khu chứ.”
“Bây giờ sảng khoái, anh không nghĩ đến khi trở về thì phải làm sao à?”
Nếu như anh nhớ không lầm, người anh em này đến từ trung đoàn lục quân không quân quân khu J thì phải? Lúc này quân khu J đã hoàn toàn bi hùng rồi, hai tay hư thực không luyện giỏi, hai đường bộ binh và thiết giáp cũng bị chặt đứt, cuối cùng phát huy thế tiến công trên tinh thần dã chiến chân đất, vẫn là thua thê thảm. Trong chuyện này một phần công lao rất lớn thuộc về lực lượng hỏa lực trên không mạnh mẽ của Lam Quân.
Thượng úy Lý trái lại chẳng quan tâm:
“Bản thân đã nằm ở đây rồi còn nghĩ đến chuyện trở về làm sao à?”
Từ Nghi cười khẽ:
“Khẳng định như vậy chắc chắn có thể ở lại à?”
“Không ở lại được cũng phải ở lại, dù sao tôi không có mặt mũi trở về trung đoàn lục quân không quân nữa.” - Thượng úy Lý hỏi ngược lại anh - “Còn cậu?”
Từ Nghi nhìn cánh tay mới vừa được băng bó, lắc đầu:
“Không biết.”
“Không phải chứ người anh em?” - Thượng úy Lý khó tin bò dậy - “Chuyện này còn có gì mà do dự chứ? Chúng ta đến đây chịu khổ là vì cái gì? Không phải vì cái lon đeo trên cánh tay của đám người kia sao?”
Quả thật nếu như đặt vào trước kia, thật đúng là không có gì để do dự. Nhưng bây giờ Từ Nghi nhìn lại một tuần đã qua này, thế nhưng lại xa xôi như những năm quá khứ đó. Giống như chưa từng có lý tưởng gì, cũng chưa từng không cam lòng, giống như nước biển sau lúc thủy triều xuống, chỉ còn lại gợn sóng lăn tăn.
Từ Nghi cảm thấy trái tim mình chưa từng tĩnh lặng như lúc này, thậm chí anh có cảm giác sáng tỏ thông suốt. Nhìn bông tuyết rơi lả tả, anh đột nhiên trào dâng nỗi kích động. Anh nhớ Chử Điềm, dù chỉ nghe được tiếng nói của cô.
Cho nên anh đứng lên, bước chân nhanh chóng trở về lều. Thượng úy Lý đi theo sau anh, đang suy nghĩ không biết tại sao nửa đêm anh đột nhiên lên cơn, thì thấy anh cầm một chiếc túi đi ra ngoài.
“Người anh em, sao vậy?”
Anh ta kéo Từ Nghi, hỏi.
“Gọi điện thoại.” - Từ Nghi nói cười - “Cho vợ tôi.”
Trung tâm thành phố B cũng đổ tuyết, sau khi kết thúc buổi đào tạo, Chử Điềm rời khỏi phòng khách sạn, thấy trên mặt đất đã đóng lớp tuyết thật dày. Không khí rét mướt nhưng cũng trong lành, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy đáy lòng khoan khoái hơn rất nhiều.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối, đã không kịp đến bệnh viện nữa, nên cô chuẩn bị về nhà trước. Quay đầu lại tạm biệt các đồng nghiệp, một mình Chử Điềm đi bộ đến bến chờ xe buýt. Có đồng nghiệp tốt bụng nói đưa cô về nhà nhưng lại bị cô nhã nhặn từ chối từng người một.
Dù sao về đến nhà cũng chỉ có một mình, không có ý nghĩa gì hết, chi bằng ngồi xe buýt chậm rãi lắc lư trở về, ngắm cảnh tuyết rơi cũng coi như tao nhã.
Lời nói của Cố Hoài Việt như viên thuốc định tâm dành cho cô. Nhưng tâm trạng chẳng hề theo đó nhẹ nhõm là bao, cô chỉ lo lắng, sợ rằng Từ Nghi mượn chuyện này trốn tránh cô. Nghĩ lại, nếu anh thật sự trốn tránh thì lời nói trong điện thoại ngày đó tính là gì? Không muốn nói nhưng phải nói. Thật ra thì cô sợ nhất chính là Từ Nghi buộc lòng phải làm vậy, sợ cô rối rắm quá mức làm rạn nứt tình cảm giữa họ.
Hít sâu một hơi, cô cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, lấy ra xem, thì ra là đồng nghiệp gọi đến hỏi cô đã về đến nhà chưa. Trò chuyện qua loa vài câu, xe buýt đã đến, Chử Điềm luống cuống tay chân lấy thẻ xe buýt ra quẹt thẻ lên xe. Sau một phen lộn xộn, cuối cùng cô tìm được một vị trí ngồi xuống, đầu bên kia điện thoại, đồng nghiệp cũng đã cúp máy.
Trên màn ảnh chỉ còn lại hàng loạt nhắc nhở Weixin chưa đọc, đến từ… Một Gạch Ba Sao.
Chử Điềm nhìn màn hình điện thoại di động, cảm thấy trái tim giống như bị ai bóp nghẹt, thoáng chốc thắt lại. Thậm chí cô cũng chưa kịp ngồi vững thì xe buýt đã tròng trành một cái suýt nữa khiến cả người cô nảy lên. Chử Điềm đành phải nắm lấy ghế ngồi phía trước, lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đã đen ngòm. Cô lấy tay nhẹ nhàng bấm, nhìn nhắc nhở kia, trong lòng dấy lên một nỗi buồn không tên.
Chử Điềm khẽ cắn chặt môi, mở tin nhắn thứ nhất ra, một giây ngắn ngủi, chỉ có hai chữ.
Giọng nam khẽ khàng lăn theo tiếng gió tuyết rào rạc buổi đêm chậm rãi truyền đến, ở đầu kia anh gọi cô: Bà xã.
Bởi vì tín hiệu thật sự không được tốt, hơn nữa bên kia tiếng gió tuyết quá lớn nên tiếng nói của anh nghe không rõ ràng lắm, chứ đừng nói đến có bao nhiêu tình cảm ngọt ngào. Tuy nhiên chờ đã quá lâu, hoặc là cô căn bản chẳng có tiền đồ, nghe hai chữ này mà hốc mắt đã nóng lên.
Chử Điềm ngẩng đầu, hít sâu, kiềm nén toàn bộ xúc động, mở tin thứ hai.
“Vốn định gọi điện thoại cho em, nhưng thời gian đã quá trễ, sợ em ngủ rồi. Có lẽ cách này tốt hơn, anh có thể nói chuyện đàng hoàng với em. Anh thấy cuộc gọi nhỡ của em trong điện thoại, anh xin lỗi Điềm Điềm, đã để em chờ lâu như vậy.”
“Mấy ngày qua vẫn diễn tập ở sa mạc suốt, anh ở đội Lam Quân, kề vai chiến đấu với một nhóm đồng đội không biết tên họ, chỉ có số hiệu, lần đầu tiên trong đời giơ súng về phía đơn vị bạn. Hôm nay cuối cùng kết thúc đợt diễn tập, khoảnh khắc nhìn đạn báo hiệu bay lên không trung, anh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng đến tối lại không ngủ được, hết lần này đến lần khác trong đầu đều nghĩ đến em. Anh nhớ rằng vào tầm này năm ngoái, anh cầu hôn em, chúng ta ở bên nhau. Nghĩ đến một năm trước nữa, chúng ta đúng lúc gặp gỡ, anh không kiềm chế được mà nghĩ: Điềm Điềm, có đôi khi anh cảm thấy bản thân như bị ma nhập mất rồi.”
Anh lầm bầm, Chử Điềm nghe đến mức bàn tay nắm điện thoại khẽ run lên.
“Anh nhớ em, nhưng không biết nên nói với em điều gì. Em cũng biết con người anh đần độn, trầm lặng ít nói, không biết nói lời dễ nghe gì, cũng không kịp chuẩn bị bản nháp. Cho nên bây giờ anh nghĩ gì nói đó, em nghe đừng cười anh, cũng đừng trách anh.”
“Trải qua hai năm, thật ra anh đối xử với em không hề tốt. Trước khi kết hôn, em theo đuổi anh, anh trốn tránh em, tất cả mọi người đều nói anh không biết điều, cô gái xinh đẹp như vậy mà không cần. Sau khi kết hôn, anh thường xuyên vắng nhà, để em lại một mình, không thể nào chăm sóc em, còn thường khiến em chịu ấm ức. Đôi khi chính anh cũng nghĩ, anh thật sự là một tên khốn vô sỉ.”
Nhớ lại cơn mơ này, lòng Chử Điềm vẫn còn sợ hãi. Lần đầu sợ hãi như thế, Chử Điềm suy nghĩ mấy ngày nay không có tin tức của anh, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Bởi vì giấc mộng này mà Chử Điềm lo sợ bất an cả một đêm. Ngày hôm sau dậy sớm, do dự nhiều lần, cô gọi một cuộc điện thoại đến nhà tham mưu trưởng Cố bằng đường dây quân sự. Cô nghĩ Cố Hoài Việt là lãnh đạo của Từ Nghi, ít nhiều phải biết chút tin tức nhỉ?
Không khéo chính là Cố Hoài Việt cũng không có nhà, điện thoại do Nghiêm Chân nghe, nói tham mưu trưởng Cố xuống cơ sở kiểm tra rồi. Chử Điềm không biết phải nói thế nào, may mà Nghiêm Chân nhìn ra cô thật sự sốt ruột, liền nhận lời hỏi giúp cô thử xem, có tin tức gì lập tức báo cho cô ngay.
Chử Điềm đồng ý, cúp điện thoại, lo lắng kinh khiếp.
Đứng ngồi không yên cho đến trưa, rốt cuộc lúc ăn cơm trưa nhận được điện thoại trả lời của Nghiêm Chân, bên kia nói Từ Nghi tạm thời bị phái đi làm một nhiệm vụ, cụ thể là gì thì không thể nói, có điều Cố Hoài Việt đảm bảo với cô, anh nhất định an toàn.
Đối với Chử Điềm mà nói, câu này tương đương với chưa nói. Nghiêm Chân vô cùng thấu hiểu tâm trạng của Chử Điềm, oán trách trước cả cô:
“Thôi, đừng hỏi gì nữa, không thể trông cậy moi được từ miệng anh ấy.”
Chử Điềm cười trong điện thoại, có chút khổ sở.
Bên này nhận được điện thoại của vợ gọi đến, Cố Hoài Việt cũng hơi lo lắng cho Từ Nghi.
Không phải về vấn đề an toàn, dẫu sao anh biết rõ dù đại đội đặc chủng có gây khó khăn cho những người lính này, cũng không dám để họ xảy ra chuyện. Có điều hình thức cuộc đấu vòng loại lần này có chút đặc biệt. Trước đây đều tự tổ chức tuyển chọn từ nội bộ đại đội riêng biệt. Còn lần này lại muốn trộn lẫn những học viên huấn luyện nổi bật và hai trung đội đến từ đại đội đặc chủng thành một nhánh đội Lam Quân, đồng loạt phái đến trụ sợ huấn luyện chiến thuật, kết hợp với nhau tham gia diễn tập đối kháng thực chiến đa binh chủng với các quân khu, cuộc khảo hạch này chỉ vừa mới bắt đầu.
Nói thật trò này có chút thất đức.
Dẫu sao những học viên được chọn lựa tham gia đều là mũi nhọn được tuyển chọn từ mỗi quân khu, trước đây đều là “đối tượng tấn công quan trọng” của đội Lam Quân chuyên nghiệp. Hiện tại đột nhiên biến thành thành viên trong đó, không nói đến có thích ứng hay không, lỡ như trong trận diễn tập gặp phải chiến hữu không xuống tay được mới một là vấn đề.
Không ra tay được thì xem như là người bị loại. Còn ra tay, thắng thì dễ nói, nếu thua thì ai có mặt mũi trở về đơn vị cũ, không phải bị chửi chết hay sao. Không ít học viên giác ngộ rõ đạo lý trong đó, bắt đầu rối rít chửi mẹ kiếp.
Sư đoàn A không bị điều đi tham gia diễn tập lần này, cho nên Cố Hoài Việt chỉ lo lắng, lỡ như Từ Nghi thật sự vô cùng ưu tú, bị đại đội đặc chủng chọn thì làm sao?
Anh thừa nhận, đây là cơ hội quan trọng trong cuộc đời quân lữ của Từ Nghi, tôi luyện mấy năm ở đơn vị cơ sở như đại đội đặc chủng là một tích lũy có ích, có lợi cho việc phát triển sau này của Từ Nghi trong quân đội. Tuy nhiên nhìn từ góc độ của sư đoàn, anh vẫn hy vọng Từ Nghi có thể ở lại, dù sao cũng là nhân tài hiếm có.
Có điều, nghĩ nhiều cũng vô ích, đây không phải là chuyện anh có khả năng quyết định và thao túng. Cố Hoài Việt thu hồi tâm trạng, điện thoại cho quân khu, nhận được một tin tức mới nhất: Lính sáu quân khu tham gia diễn tập đều chết hết, chỉ có quân khu S là hòa nhau một trận, còn là thắng thảm thương.
Cố Hoài Việt cúp điện thoại, ngón tay gõ bàn nhè nhẹ, trong lòng càng thêm chắc chắn. Trận diễn tập này càng lúc càng đặc sắc rồi.
Vùng sâu trong sa mạc.
Ban đêm, đạn báo hiệu bay lên không trung, tất cả âm thanh vang dội khắp cả vùng đất kéo dài suốt mấy ngày nay rốt cuộc đã yên tĩnh lại. Cơn cuồng phong tàn phá hơn vài ngày, giờ đây cũng trở nên dịu dàng, hòa thành bông tuyết rơi lả tả, che phủ dấu vết các loại vũ khí hiện đại để lại trên mặt đất.
Cuộc diễn tập đã hoàn toàn kết thúc, nhưng các đội tham gia diễn tập không hề thảnh thơi, kế tiếp còn có một loạt cuộc họp tổng kết. Nhất là dưới tình hình chiến đấu thế này, tổng kết rất có thể biến thành họp kiểm điểm.
Đội Lam Quân tuy đã thể hiện hết sức nổi bật trong cuộc diễn tập này, nhưng đội ngũ cũng tổn thất không ít, nhất là các học viên tham gia vòng đấu loại. Kết thúc diễn tập, số người đã vơi đi hơn phân nửa, đa số đều là giữa chừng bị thương hoặc là bị bắt. Dựa theo quy định của cuộc đấu loại, điều này tương đương với mất tư cách. Người đi quá nhiều, thế nên những người còn sót lại chỉ dùng vẻn vẹn một chiếc xe bộ binh đã đủ chở hết.
Đêm đó, họ bước xuống nơi đóng quân của trụ sở huấn luyện. Hiếm hoi lắm mới có một đêm an bình, đại đa số người đã sớm lên giường ngáy khò. Nhưng Từ Nghi lại không ngủ được, nằm trên giường trong chốc lát, vẫn không nhịn được mà phải bật dậy.
Vén lều lên, bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc mỗi lớn thêm. Tuyết năm nay dường như chăm chỉ khác thường.
Tỉnh táo lại, đến bây giờ Từ Nghi mới cảm nhận được cái lạnh của đêm đông, anh kéo kín khóa kéo trên bộ đồ huấn luyện dã chiến, đội nón lên, đến lều y tế sáng đèn.
Trong lều loáng thoáng có người nói chuyện, Từ Nghi đi vào nhìn mới phát hiện là thượng úy Lý nằm giường kế bên anh đang mặc bộ quân phục lấm bùn cợt nhả trêu đùa cô y tá.
Cô y tá thấy có người đi vào lập tức trở nên nghiêm túc:
“Có chuyện gì không?”
Vừa nói vừa vặn sáng đèn bàn, khi thấy rõ dáng vẻ người trước mặt thì thoáng sửng sốt, sau đó nhìn anh chằm chằm.
Từ Nghi hoàn toàn không để ý đến, chỉ hờ hững nói:
“Cánh tay bị thương, đến lấy băng gạc băng lại một chút.”
“Bị thương ở đâu, để tôi xem trước đã.”
Cô y tá vừa nói vừa chạm vào cánh tay Từ Nghi nhưng lại bị anh tránh đi. Dưới ánh đèn mờ tối, anh thoáng cười:
“Không phiền cô, tự tôi có thể xử lý.”
“Tự anh làm có được không?”
Cô y tá có chút không vui, thấy anh không hề lung lay nên đành đi lấy băng gạc cho anh. Từ Nghi nhìn bóng lưng cô y tá, nhẹ nhàng thở hắt một hơi. Thượng úy Lý ngồi bên cạnh giơ ngón tay cái với anh:
“Ghê thật đấy, ít ra tôi đã phải mất gần một tuần ân cần mà chưa thấy cô y tá này tích cực với tôi như vậy.”
Mệt mỏi mấy ngày liên tiếp đã mài mòn hết tính nhẫn nại của Từ Nghi, anh chẳng nói gì cả, cầm đồ rồi bỏ đi. Trái lại thượng úy Lý không hề tức giận, lấy bông băng và thuốc nước từ cô y tá xong liền đuổi theo.
Lúc anh ta tìm được Từ Nghi thì vị thượng úy bộ binh “có chút cá tính” này đang ngồi một mình trên ngọn núi nhỏ ở trụ sở huấn luyện băng bó vết thương. Anh ta đi đến, tìm một vị trí ngồi gần đó, ném đồ trong tay đến.
Từ Nghi bị ném trúng, thấy rõ ràng đồ anh ta ném đến thì vô cùng lịch sự nói tiếng cảm ơn.
Xem ra người này cũng không khó chung đụng, thượng úy Lý cười cười hỏi:
“Sao lại bị thương?”
“Quên rồi.” - Từ Nghi nâng cánh tay, mượn ánh đèn pha xem xét vết thương - “Diễn tập xong mới phát hiện.”
“Đúng vậy đó.” - Thượng úy Lý cảm thán một tiếng, nằm sải tay chân ở nơi đó. - “Đã tham gia diễn tập ai còn lo đau nữa chứ.”
Anh ta nằm nghiêng, nhìn dáng vẻ Từ Nghi nghiêm túc băng bó vết thương, không nhịn được nói:
“Có điều thật sự không nên nói ra, trận chiến này đánh rất sảng khoái, bình thường làm sao có cơ hội thay phiên ngược đãi sáu đại quân khu chứ.”
“Bây giờ sảng khoái, anh không nghĩ đến khi trở về thì phải làm sao à?”
Nếu như anh nhớ không lầm, người anh em này đến từ trung đoàn lục quân không quân quân khu J thì phải? Lúc này quân khu J đã hoàn toàn bi hùng rồi, hai tay hư thực không luyện giỏi, hai đường bộ binh và thiết giáp cũng bị chặt đứt, cuối cùng phát huy thế tiến công trên tinh thần dã chiến chân đất, vẫn là thua thê thảm. Trong chuyện này một phần công lao rất lớn thuộc về lực lượng hỏa lực trên không mạnh mẽ của Lam Quân.
Thượng úy Lý trái lại chẳng quan tâm:
“Bản thân đã nằm ở đây rồi còn nghĩ đến chuyện trở về làm sao à?”
Từ Nghi cười khẽ:
“Khẳng định như vậy chắc chắn có thể ở lại à?”
“Không ở lại được cũng phải ở lại, dù sao tôi không có mặt mũi trở về trung đoàn lục quân không quân nữa.” - Thượng úy Lý hỏi ngược lại anh - “Còn cậu?”
Từ Nghi nhìn cánh tay mới vừa được băng bó, lắc đầu:
“Không biết.”
“Không phải chứ người anh em?” - Thượng úy Lý khó tin bò dậy - “Chuyện này còn có gì mà do dự chứ? Chúng ta đến đây chịu khổ là vì cái gì? Không phải vì cái lon đeo trên cánh tay của đám người kia sao?”
Quả thật nếu như đặt vào trước kia, thật đúng là không có gì để do dự. Nhưng bây giờ Từ Nghi nhìn lại một tuần đã qua này, thế nhưng lại xa xôi như những năm quá khứ đó. Giống như chưa từng có lý tưởng gì, cũng chưa từng không cam lòng, giống như nước biển sau lúc thủy triều xuống, chỉ còn lại gợn sóng lăn tăn.
Từ Nghi cảm thấy trái tim mình chưa từng tĩnh lặng như lúc này, thậm chí anh có cảm giác sáng tỏ thông suốt. Nhìn bông tuyết rơi lả tả, anh đột nhiên trào dâng nỗi kích động. Anh nhớ Chử Điềm, dù chỉ nghe được tiếng nói của cô.
Cho nên anh đứng lên, bước chân nhanh chóng trở về lều. Thượng úy Lý đi theo sau anh, đang suy nghĩ không biết tại sao nửa đêm anh đột nhiên lên cơn, thì thấy anh cầm một chiếc túi đi ra ngoài.
“Người anh em, sao vậy?”
Anh ta kéo Từ Nghi, hỏi.
“Gọi điện thoại.” - Từ Nghi nói cười - “Cho vợ tôi.”
Trung tâm thành phố B cũng đổ tuyết, sau khi kết thúc buổi đào tạo, Chử Điềm rời khỏi phòng khách sạn, thấy trên mặt đất đã đóng lớp tuyết thật dày. Không khí rét mướt nhưng cũng trong lành, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy đáy lòng khoan khoái hơn rất nhiều.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối, đã không kịp đến bệnh viện nữa, nên cô chuẩn bị về nhà trước. Quay đầu lại tạm biệt các đồng nghiệp, một mình Chử Điềm đi bộ đến bến chờ xe buýt. Có đồng nghiệp tốt bụng nói đưa cô về nhà nhưng lại bị cô nhã nhặn từ chối từng người một.
Dù sao về đến nhà cũng chỉ có một mình, không có ý nghĩa gì hết, chi bằng ngồi xe buýt chậm rãi lắc lư trở về, ngắm cảnh tuyết rơi cũng coi như tao nhã.
Lời nói của Cố Hoài Việt như viên thuốc định tâm dành cho cô. Nhưng tâm trạng chẳng hề theo đó nhẹ nhõm là bao, cô chỉ lo lắng, sợ rằng Từ Nghi mượn chuyện này trốn tránh cô. Nghĩ lại, nếu anh thật sự trốn tránh thì lời nói trong điện thoại ngày đó tính là gì? Không muốn nói nhưng phải nói. Thật ra thì cô sợ nhất chính là Từ Nghi buộc lòng phải làm vậy, sợ cô rối rắm quá mức làm rạn nứt tình cảm giữa họ.
Hít sâu một hơi, cô cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, lấy ra xem, thì ra là đồng nghiệp gọi đến hỏi cô đã về đến nhà chưa. Trò chuyện qua loa vài câu, xe buýt đã đến, Chử Điềm luống cuống tay chân lấy thẻ xe buýt ra quẹt thẻ lên xe. Sau một phen lộn xộn, cuối cùng cô tìm được một vị trí ngồi xuống, đầu bên kia điện thoại, đồng nghiệp cũng đã cúp máy.
Trên màn ảnh chỉ còn lại hàng loạt nhắc nhở Weixin chưa đọc, đến từ… Một Gạch Ba Sao.
Chử Điềm nhìn màn hình điện thoại di động, cảm thấy trái tim giống như bị ai bóp nghẹt, thoáng chốc thắt lại. Thậm chí cô cũng chưa kịp ngồi vững thì xe buýt đã tròng trành một cái suýt nữa khiến cả người cô nảy lên. Chử Điềm đành phải nắm lấy ghế ngồi phía trước, lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đã đen ngòm. Cô lấy tay nhẹ nhàng bấm, nhìn nhắc nhở kia, trong lòng dấy lên một nỗi buồn không tên.
Chử Điềm khẽ cắn chặt môi, mở tin nhắn thứ nhất ra, một giây ngắn ngủi, chỉ có hai chữ.
Giọng nam khẽ khàng lăn theo tiếng gió tuyết rào rạc buổi đêm chậm rãi truyền đến, ở đầu kia anh gọi cô: Bà xã.
Bởi vì tín hiệu thật sự không được tốt, hơn nữa bên kia tiếng gió tuyết quá lớn nên tiếng nói của anh nghe không rõ ràng lắm, chứ đừng nói đến có bao nhiêu tình cảm ngọt ngào. Tuy nhiên chờ đã quá lâu, hoặc là cô căn bản chẳng có tiền đồ, nghe hai chữ này mà hốc mắt đã nóng lên.
Chử Điềm ngẩng đầu, hít sâu, kiềm nén toàn bộ xúc động, mở tin thứ hai.
“Vốn định gọi điện thoại cho em, nhưng thời gian đã quá trễ, sợ em ngủ rồi. Có lẽ cách này tốt hơn, anh có thể nói chuyện đàng hoàng với em. Anh thấy cuộc gọi nhỡ của em trong điện thoại, anh xin lỗi Điềm Điềm, đã để em chờ lâu như vậy.”
“Mấy ngày qua vẫn diễn tập ở sa mạc suốt, anh ở đội Lam Quân, kề vai chiến đấu với một nhóm đồng đội không biết tên họ, chỉ có số hiệu, lần đầu tiên trong đời giơ súng về phía đơn vị bạn. Hôm nay cuối cùng kết thúc đợt diễn tập, khoảnh khắc nhìn đạn báo hiệu bay lên không trung, anh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng đến tối lại không ngủ được, hết lần này đến lần khác trong đầu đều nghĩ đến em. Anh nhớ rằng vào tầm này năm ngoái, anh cầu hôn em, chúng ta ở bên nhau. Nghĩ đến một năm trước nữa, chúng ta đúng lúc gặp gỡ, anh không kiềm chế được mà nghĩ: Điềm Điềm, có đôi khi anh cảm thấy bản thân như bị ma nhập mất rồi.”
Anh lầm bầm, Chử Điềm nghe đến mức bàn tay nắm điện thoại khẽ run lên.
“Anh nhớ em, nhưng không biết nên nói với em điều gì. Em cũng biết con người anh đần độn, trầm lặng ít nói, không biết nói lời dễ nghe gì, cũng không kịp chuẩn bị bản nháp. Cho nên bây giờ anh nghĩ gì nói đó, em nghe đừng cười anh, cũng đừng trách anh.”
“Trải qua hai năm, thật ra anh đối xử với em không hề tốt. Trước khi kết hôn, em theo đuổi anh, anh trốn tránh em, tất cả mọi người đều nói anh không biết điều, cô gái xinh đẹp như vậy mà không cần. Sau khi kết hôn, anh thường xuyên vắng nhà, để em lại một mình, không thể nào chăm sóc em, còn thường khiến em chịu ấm ức. Đôi khi chính anh cũng nghĩ, anh thật sự là một tên khốn vô sỉ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook