Bầy Hạc
-
Chương 60
Trên đường trở về, trời đổ cơn mưa rào. Chử Điềm lái xe trong mưa, chạy chậm chạp. Từ lúc lên xe Từ Nghi chỉ im lặng ngồi ở vị trí lái phụ, nhìn đăm đăm ra màn mưa tầm tã ngoài cửa sổ. Lúc Chử Điềm có thời gian liếc nhìn thì anh đã ngủ rồi.
Giấc ngủ này thoáng chốc đã kéo đến tận chiều. Khi anh tỉnh lại đã là năm giờ. Từ Nghi mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng phau, chỉ cảm thấy đầu nhức như muốn nứt. Tỉnh táo một lát mới ý thức được đây là phòng ngủ nhà mình. Nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên khung cửa sổ, anh hoàn toàn tỉnh lại, nhưng hơi lười biếng không muốn rời giường.
“Dậy rồi hả?”
Giọng Chử Điềm truyền đến từ phía bên, liếc mắt nhìn, anh phát hiện cô đang mặc bộ đồ ở nhà, dựa vào đầu giường nghịch điện thoại di động, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Ngay sau đó anh lại nhắm mắt, cất lên một chữ “Ừ” bằng giọng mũi.
Nhưng Chử Điềm nào dễ chịu qua quít như vậy, cô đặt điện thoại xuống, ngón tay nắm lấy vành tai Từ Nghi, xách lên nói:
“Tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ nữa, nhanh dậy đi!”
Từ Nghi cầm tay cô đặt bên người:
“Đầu anh đau, nằm thêm chút nữa.”
“Ai bảo buổi trưa anh uống rượu nhiều như vậy.”
Chử Điềm nén nỗi giận đang trào đầy bụng, bởi vì Chử Ngật Sơn uống say về nhà hay nổi cáu lung tung, nên cô không bao giờ thích đàn ông uống rượu.
“Nhức đầu cũng đáng đời anh!”
Cô đưa tay kia chọc anh, nào ngờ Từ Nghi đột nhiên trở mình, ôm lấy eo cô.
“Vâng, anh đáng đời.” - anh rì rầm nói - “Nên đừng làm loạn, ngoan nào.”
Chử Điềm được trấn an nhẹ nhàng như con thú nhỏ xù lông, trong thoáng chốc không nổi giận nữa. Cô cúi đầu, đưa tay vuốt mái tóc ngắn ngủn hơi đâm vào tay của anh từ đỉnh đầu đến sau ót, động tác nhẹ nhàng khiến Từ Nghi cảm thấy cả người như bị điện giật.
Chử Điềm nhẹ giọng hỏi anh:
“Từ Nghi, hôm nay anh không vui à?”
“Không có.”
Anh đáp. Chử Điềm bĩu môi:
“Anh đừng hòng gạt em, vừa gặp chuyện liên quan đến ba mẹ là anh lại như người khác vậy.”
Từ Nghi không nói lời nào, bằng mức độ nào đó tương đương với cam chịu. Một lúc lâu, anh trở người lại, nhìn đôi mắt to trong veo đen láy của Chử Điềm trên đỉnh đầu.
“Nói đi!”
Cô sốt ruột thúc giục anh.
“Anh không có mất vui, chỉ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.” - anh nói, cười nhẹ vô cùng - “Lúc trước anh về nhà ông ấy sẽ không như vậy.”
“Sẽ không thế nào cơ?”
“Sẽ không cụng ly với anh, sẽ không nhịn không được mà nổi giận với anh, sẽ không nói nhiều, cũng sẽ không gắng sức chứng minh mình vẫn chưa già như vậy.” - tiếng nói của anh gần như thì thầm - “Ngoại trừ cảm thấy đắc ý, anh còn nghĩ thầm tại sao ông lại như vậy. Nhưng ý niệm lại thay đổi, đúng vậy, anh đã sắp ba mươi tuổi, ông còn có thể trẻ được bao nhiêu.”
“Từ Nghi.” - Chử Điềm cầm ngược tay anh - “Mâu thuẫn giữa anh và gia đình không thể hóa giải sao? Chuyện quá khứ rồi, anh không thể tha thứ cho ba mẹ sao?”
Cô nói chính là việc anh đi lính, trong mắt cô, đã nhiều năm trôi qua như vậy, dù ba mẹ vẫn không cam tâm, nhưng cũng khó thể quyết định thay anh hoặc là can thiệp sâu hơn nữa.
“Không có gì không thể tha thứ.” - Từ Nghi khẽ nói - “Có điều anh không muốn cứ chịu thua như vậy thôi, giống như điều mình từng kiên trì đều là sai vậy.”
Anh nghĩ có lẽ Từ Kiến Hằng cũng nhận định như vậy, họ rất giống nhau, ngay cả lý do kiên trì gần như buồn cười này cũng giống nhau.
Cũng bởi vì thế, lần này mới khiến anh cảm thấy khó chịu. Ba mẹ đã bắt đầu yếu thế hơn anh, hơn nữa còn là vô thức, tuyệt đối không phải chủ ý của họ. Là thời gian đã trêu cợt anh, tiết lộ cho anh một sơ hở nho nhỏ của ba mẹ, nói cho anh biết họ thật sự đã già.
Thế nhưng anh lại không thể cảm nhận được niềm vui sướng của sự chiến thắng, ngược lại có một nỗi khổ sở hai bên đều thiệt hại.
Sau hôm đó, Từ Nghi trở về đơn vị. Bởi vì ngày tân binh nhập ngũ năm nay đẩy sớm lên tháng Chín, anh là người mới của nơi huấn luyện nên bị chỉ định phải giám sát huấn luyện tân binh, trong khoảng thời gian này không thể về khu gia thuộc.
Từ Nghi vừa đi, Chử Điềm liền gặp xui xẻo. Giữa mùa thu khô nóng của phương Bắc, cô một người phương Nam ăn cay nhiều đâu có chịu nổi, không cẩn thận trán liền nổi lên vài nốt. Càng bi thảm hơn chính là một lần tắm rửa sơ suất khiến nước vào tai, ngày hôm sau thức dậy tai phải đau vô cùng.
Chử Điềm sao chịu được chuyện này, nhưng lúc gọi điện thoại lại không dám nói với Từ Nghi, đành phải đi Bệnh viện đa khoa Quân khu tìm chị họ Đồ Hiểu.
Nghe nguyên nhân, Đồ Hiểu phê bình và giáo dục cô một trận. Sau đó đưa cô đến khoa tai mũi họng tìm vị bác sĩ quen biết, vừa kiểm tra đã phát hiện viêm tai giữa cấp tính. Bác sĩ nghe sơ lược nguyên nhân liền kê cho cô thuốc chống viêm và bột chloramphenicol(*). Đồ Hiểu sợ cô không biết dùng, sau khi tỉ mỉ dặn dò mấy lần lại không nhịn được nói cô:
“Lớn chừng này rồi mà tắm còn để nước vào lỗ tai.”
(*) Chloramphenicol là một loại kháng sinh dùng trong điều trị một số bệnh nhiễm trùng do vi khuẩn.
Chử Điềm bị cô ấy càm ràm đến nhức cả đầu, không nhịn được xin tha:
“Sau này em sẽ chú ý, chị đừng nói em nữa được không.”
Đồ Hiểu đưa tay dí đầu cô:
“Chị thấy em còn không biết xấu hổ oán trách Từ Nghi quản lý nhiều.”
Chử Điềm nước mắt giàn giụa. Che lỗ tai hơi bỏng rát do thuốc, cô trốn ra vườn hoa sau khu nội trú. Che ô đi dạo chẳng có mục đích, chờ Đồ Hiểu tan việc cùng đi ăn cơm với cô ấy.
Vô tình đi đến cái đình ở vườn hoa, cất bước đi vào, Chử Điềm mới nhớ ra vì sao cảnh tượng này quen thuộc đến vậy. Lần đó chính là khi cô nhìn thấy Mạnh Phàm ở vườn hoa này. Khi cô thấy Mạnh Phàm, đúng lúc cô ấy đang ngồi trong vườn hoa nhìn lên bầu trời.
Bất giác Chử Điềm cũng ngẩng đầu lên. Lọt vào tầm mắt là bầu trời xám xịt, mưa phùn rơi lác đác. Cô chăm chú nhìn trong chốc lát, cảm thấy cổ mỏi mới cúi đầu.
Lúc vừa định đi trở về, cô nghe thấy có người phía sau kêu cô một tiếng. Quay đầu lại nhìn, thì ra là bác sĩ Phương Triết. Chử Điềm đứng lại, lịch sự chào hỏi anh ta:
“Chào bác sĩ Phương.”
Giữa màn mưa phùn, Phương Triết đi đến trước mặt cô, vẻ mặt ôn hòa lịch sự:
“Đã lâu không gặp, cô đến tìm bác sĩ Đồ à?”
Chử Điềm xua xua tay, có chút buồn rầu chỉ vào tai mình:
“Bị viêm tai giữa.”
“Vậy phải chú ý rồi, nên trị liệu kịp thời.”
Chử Điềm lắc lư bịch thuốc trong tay:
“Đã kê toa rồi.”
Phương Triết cười, thoáng nhìn xung quanh, nói:
“Lúc vừa thấy cô ở đây còn tưởng cô lại đến thăm Mạnh Phàm.”
Chử Điềm hơi khó hiểu:
“Không phải cô ấy đã xuất viện rồi sao? Sao tôi lại có thể gặp cô ấy ở đây được?”
“Xuất viện rồi, có điều tuần trước bệnh tái phát nên lại vào viện.”
Chử Điềm hơi giật mình, không biết nên nói gì. Qua một hồi mới hỏi:
“Bệnh gì tái phát thế?”
“Rất nhiều vấn đề, nhất thời không thể nói rõ được.” - Phương Triết đẩy mắt kiếng trên sống mũi, nhìn về phía cô - “Sao hả, muốn đi thăm cô ấy sao?”
Chử Điềm hơi do dự:
“Chuyện này… được không?”
Phương Triết chỉ cười cười, để tự cô quyết định. Chử Điềm ngẩng đầu, liếc nhìn nóc tòa nhà khu nội trú phía sau cô, rối rắm chốc lát, quay đầu lại gật đầu với Phương Triết.
Hai người cùng đi lên tầng mười khu nội trú, Phương Triết không đi theo cô mà đến trạm y tá. Chử Điềm đi một mình đến cửa phòng bệnh của Mạnh Phàm, bước chân lại có chút chần chừ. Trong lòng luôn cảm thấy hơi bồn chồn mà không rõ nguyên nhân.
Chính vào lúc này, cửa mở ra từ bên trong, Chương Hiểu Quân mẹ của Mạnh Phàm bưng hộp cơm ra, lúc nhìn thấy Chử Điềm vẻ mặt hơi kinh ngạc.
“Bác gái…”
Chử Điềm vội vàng cất lời, định tự giới thiệu, nhưng không ngờ khóe môi Chương Hiểu Quân thoáng nở nụ cười vui mừng, nhìn cô nói:
“Cô là bạn của bác sĩ Phương sao? Sao cô đến đây? Đến thăm Mạnh Phàm nhà tôi à?”
Chử Điềm “À” một tiếng, nhanh chóng phản ứng nói:
“Cháu rảnh rỗi nên đến đây đi dạo một chút…” - cô liếc nhìn vào phòng, lại hỏi Chương Hiểu Quân - “Cô ấy thế nào ạ?”
“Vẫn thế thôi.” - Chương Hiểu Quân u sầu cười khổ, rồi nói với Chử Điềm - “Cô đến đúng lúc, tôi có việc muốn nhờ cô một chút. Cô có thể giúp tôi trông chừng Phàm Phàm vài phút để tôi đến nhà ăn gọi cơm trưa không?”
Chử Điềm gần như gật đầu không chút nghĩ ngợi, nói được. Chương Hiểu Quân vui mừng ra mặt, cười đến tít cả mắt, luôn miệng nói cảm ơn, chân nhanh chóng bước đi.
Thấy Chương Hiểu Quân đi xa, trong lòng Chử Điềm thoáng nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút khó hiểu. Chỉ từ cách Chương Hiểu Quân xưng hô với cô, có thể nhìn ra rằng bà không biết rõ quan hệ của cô và Từ Nghi. Nhưng mà… tại sao? Rõ ràng ngày đó ở chợ Từ Nghi đã giới thiệu cô với Mạnh Ngọc Hòa. Lẽ nào… Mạnh Ngọc Hòa cố ý che giấu sao?
Chử Điềm đẩy cửa phòng bệnh. Mạnh Ngọc Hòa không có ở đây, trong phòng chỉ có mình Mạnh Phàm đang ngẩn ngơ tựa vào giường bệnh. Chử Điềm chẳng mảy may phòng ngừa, nhìn vào ánh mắt cô ấy. Cô thoáng sửng sốt, mà đôi mắt to vô thần của Mạnh Phàm chỉ khẽ dừng lại trên người cô, sau đó liền dời đi chỗ khác, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chử Điềm không hề cảm thấy lúng túng, nhưng cũng không biết nên nói với cô ấy những gì. Đứng tại chỗ do dự hồi lâu, cô đi đến giường bệnh, ngồi xuống cuối giường, nhẹ nhàng kêu tên cô ấy một tiếng:
“Mạnh Phàm?”
Nếu không phải lông mi khẽ run, phản ứng của Mạnh Phàm có thể gọi là thờ ơ. Chử Điềm lại cất tiếng kêu tên cô ấy, lúc này cô ấy mới nhìn về phía cô.
Trong lòng Chử Điềm có chút kích động, lúc định nói chuyện với cô ấy thì Mạnh Phàm đột nhiên xuống giường, đi đến bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ, lấy trái táo từ trong rổ. Sau khi nhét vào tay Chử Điềm lại ngồi trở về giường. Cả quá trình cô ấy không nói lấy một câu.
Chử Điềm nhìn trái táo trong tay, thất thần trong chốc lát.
“Cái này… là cho tôi sao?”
Cô chỉ vào trái táo, hỏi Mạnh Phàm. Mạnh Phàm không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói:
“Ngọt lắm, ăn rất ngon.”
Chử Điềm đột nhiên cảm thấy lòng mình như bị châm kim, thoáng co rút đau nhói. Tay cầm trái táo bất giác siết lại, cô cười xán lạn với Mạnh Phàm, khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Khi Chương Hiểu Quần mua cơm xong trở lại, đúng lúc Chử Điềm gọt xong trái táo, bổ đôi, cô và Mạnh Phàm mỗi người một nửa. Nhưng Mạnh Phàm lại không muốn, từ đầu đến cuối dù khuyên cô ấy thế nào cũng chỉ có hai chữ:
“Cô ăn!”
Chử Điềm làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn một mình trước mặt cô ấy chứ, nên cô bỏ vào bát tráng men ở tủ đầu giường. Thấy vậy, Mạnh Phàm đột nhiên nổi giận, cầm cái bát ra sức nhét vào tay cô:
“Ăn!”
Chử Điềm có phần không biết phải làm sao, may mà vào lúc này Chương Hiểu Quần đã trở về, cô vội vàng đứng lên:
“Bác gái, đây…”
Chương Hiểu Quần liếc nhìn đồ trong bát men, hơi tiếc vì trái táo lớn để không như vậy. Bà ta cười nói với Chử Điềm:
“Không có gì, cô ngồi đi.”
Nói vậy nhưng tay tự động cầm lấy cái bát. Củ khoai nóng bỏng tay rốt cuộc đã được quăng đi, Chử Điềm thở phào nhẹ nhõm. Hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc, lẽ ra Chử Điềm không có lý do gì để tiếp tục ở lại phòng bệnh này, nhưng Chương Hiểu Quần như thể cuối cùng đã tìm được một người, lôi kéo cô nói không dứt.
“Từ lúc bị bệnh đến nay, Phàm Phàm không thích để ý đến người khác lắm.” - Chương Hiểu Quần vừa đút cơm cho Mạnh Phàm vừa nói - “Có điều cô đừng để ý, đều là do căn bệnh này cả. Lúc không có bệnh nó không như vậy, thấy ai cũng rất nhiệt tình.”
“Không có chuyện gì đâu bác gái.”
Chử Điềm khẽ mỉm cười tỏ vẻ chẳng hề để ý.
“Cô coi như không tệ, nó còn chịu để ý đến cô, tặng trái cây cho cô. Đôi khi người làm mẹ như tôi theo hầu nó cả ngày mà nó không chịu nói với tôi một câu.”
Chương Hiểu Quần nói dông dài ngay trước mặt Mạnh Phàm, nhưng cô ấy nghe chẳng hề phản ứng, chỉ máy móc há mồm, nhai và nuốt.
Trong lúc bất chợt cô ấy ho khan hai tiếng, ho ra cả cơm. Chương Hiểu Quần vội vàng đứng dậy vỗ lưng, lau miệng cho cô ấy, đồng thời không nhịn được nhắc nhở:
“Sao lại bị sặc, đâu có ai tranh với con, con không thể từ từ ăn à? Con lớn như vậy ăn cơm còn phải để ba mẹ lo lắng.”
Mạnh Phàm không nói không rằng, chỉ tiếp tục ho khan, ho đến đỏ cả mắt. Vẫn là Chử Điềm không nhịn được, rót cốc nước nóng cho cô ấy. Mạnh Phàm nhận lấy uống ực hai ngụm mới dằn được cơn ho.
Chương Hiểu Quần liên tục nói cảm ơn cô. Nhìn hai mẹ con rối loạn, Chử Điềm cảm thấy mình ở đây tiếp có chút không thích hợp. Cô xách túi, trước khi rời khỏi phòng bệnh cô quay người lại nhìn Mạnh Phàm thêm lần nữa. Dường như cô ấy chẳng có bất cứ cảm xúc gì về chuyện vừa xảy ra, để mặc cho mẹ lau quần áo bệnh nhân đã bị dơ cho cô ấy, bản thân chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn.
Trong nháy mắt, Chử Điềm cảm nhận được một nỗi khổ đau và cô đơn không thuộc về mình.
Sau khi ăn một bữa cơm với chị họ Đồ Hiểu, Chử Điềm một mình trở về nhà, suốt quãng đường cô nghĩ mãi có nên gọi điện thoại cho Từ Nghi, nói cho anh biết tình trạng của Mạnh Phàm hay không.
Chử Điềm rơi vào nỗi rối rắm trong phiền muộn. Cuối cùng cuộc điện thoại này vẫn không được gọi. Cô biết rõ mình thương hại cô ấy nhưng lại thật sự không muốn Từ Nghi và cô ấy giao tiếp quá nhiều. Cô biết ý nghĩ như vậy mâu thuẫn lại ích kỷ, nhưng thân là phụ nữ, cô không còn lựa chọn nào khác tốt hơn.
Dưỡng bệnh chừng mấy ngày, chứng viêm tai rốt cuộc đã khỏi, không còn đau nữa. Vừa dịp cuối tuần, sau khi Chử Điềm hẹn cô bạn Hà Tiêu đi dạo phố cả buổi, lại đến Bệnh viện đa khoa Quân khu lần nữa.
Lần này cô không kinh động bất cứ ai, chỉ lén lút lên tầng mười. Cửa phòng khép hờ, cô gõ nhẹ rồi đẩy cửa vào. Chương Hiểu Quần nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn, thấy người đến là cô bèn vội vàng đứng dậy đón chào.
“Tiểu Chử, lại đến thăm Phàm Phàm nhà chúng tôi hả? Mau vào đi.”
Từ sau lần nọ, khoảng thời gian này thật ra Chử Điềm có đến thăm Mạnh Phàm thêm lần nữa, coi như quen thuộc với Chương Hiểu Quần. Nhưng không biết tại sao vẫn có chút lúng túng. Bởi vì cô chưa bao giờ nhắc đến thân phận mình trước mặt bà ta, vẫn mãi là “bạn của bác sĩ Phương.”
Nhưng dường như thân phận này vó vẻ không vững chắc cho lắm, không thể nói rõ tại sao cô và Mạnh Phàm không hề liên quan nhưng lại liên tục ghé thăm.
Tuy nhiên Chương Hiểu Quần tựa như chẳng hề để ý. Bởi vì dạo gần đây sức khỏe bà nội Mạnh Phàm có vấn đề, Mạnh Ngọc Hòa làm con trai cả phải về quê chăm nom. Một mình Chương Hiểu Quần ở đây chăm sóc Mạnh Phàm, trông chừng hai mươi bốn giờ cũng rất mệt mỏi. Cho nên đúng lúc có thể tranh thủ khoảng thời gian Chử Điềm đến để về nhà thu dọn và tắm rửa, thư giãn một lát.
Chử Điềm cũng vô cùng may mắn, bởi vì cô thật sự không biết phải cư xử thế nào khi gặp lại Mạnh Ngọc Hòa.
“Cháu chào dì ạ.”
Chử Điềm đứng lại, chào Chương Hiểu Quần.
“Mau vào ngồi đi.” - Chương Hiểu Quần vội nhường chiếc ghế duy nhất trong phòng bệnh cho cô - “Đến đúng lúc, tôi định về nhà một chuyến thu quần áo vừa phơi sáng nay, thấy trời âm u, không chừng lại sắp đổ mưa đây. Phải phiền cháu giúp tôi trông nom Phàm Phàm rồi.”
Chử Điềm cười ngọt ngào, bảo bà đi đi. Cô không để ý lắm đến chuyện bị Chương Hiểu Quần xem là ý tá sai khiến miễn phí. Bởi vì cô thật sự thích đến đây chơi với Mạnh Phàm.
Hình như Mạnh Phàm vừa mới tắm xong, tóc hơi ướt. Hai ba ngày không tới, Chử Điềm chú ý hình như tóc cô ấy lại ngắn hơn. Tuy trông gọn gàng nhưng lại chẳng ra kiểu tóc gì, thấy chỉ là cắt cho bớt việc.
Chử Điềm ngồi trên ghế trong chốc lát, thấy Mạnh Phàm ngẩn ngơ tựa vào giường, để mặc lọn tóc nhỏ nước tong tỏng, liền nói:
“Tóc cô còn ướt, tôi lấy khăn lau cho cô nhé?”
Nghe vậy Mạnh Phàm nâng mi nhìn Chử Điềm nở nụ cười bằng ánh mắt vô cảm, gật đầu.
Chử Điềm nhanh chóng với tay cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau tóc cho cô ấy. Tóc Mạnh Phàm thật ra hết sức mềm mượt, sau khi ngâm nước càng đặc biệt đen bóng, lau từ trên xuống dưới như đang vuốt một tấm lụa đen láng mịn. Chử Điềm tiếc nuối thay cô ấy, bởi vì nếu như giữ lại mái tóc dài, nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.
Sau khi lau khô tóc, Chử Điềm lấy hai trái bưởi to mua trên đường từ trong túi, hỏi Mạnh Phàm:
“Cô muốn ăn bưởi không? Ngọt lắm.”
Mạnh Phàm lắc đầu:
“Không muốn, cảm ơn.”
Chử Điềm bị từ chối đã rất nhiều lần, cũng không bất ngờ, bỏ trái bưởi qua một bên, coi như mang quà đến cho cô ấy. Mạnh Phàm nhìn hành động của cô, chẳng hề nói một câu.
Hơn phân nửa thời gian Mạnh Phàm chẳng nói câu nào. Chử Điềm cũng không rõ tại sao mình lại đến đây. Mỗi lần ngồi với Mạnh Phàm như vậy, cô không hề thấy chán, chỉ cảm thấy dồn nén. Như thể trong lòng có một tảng đá nặng đè ép, có chút không thở nổi. Đồng thời cô cũng tự nhận, cô và Từ Nghi không hề nợ nần Mạnh Phàm gì cả. Nhưng chỉ là có chút không khống chế được, nói theo lời của cô bạn thân Hà Tiêu, đây là cô rảnh rỗi nên bới việc để làm.
Vất vả lắm mới chờ đến giờ cơm tối, Chương Hiểu Quần vẫn chưa trở lại, Chử Điềm đã mua cơm về giúp Mạnh Phàm. Dĩ nhiên cô không thể đút cho cô ấy, liền ngồi bên cạnh nhìn Mạnh Phàm xúc cơm ăn từng thìa một. Ăn đến miếng cuối cùng cũng không hề bị nghẹn. Điều này khiến Chử Điềm cảm thấy rất thần kỳ, bởi vì Mạnh Phàm không ai chăm sóc trông chẳng khác người bình thường là bao.
Dọn hộp cơm qua một bên, Chử Điềm chuẩn bị gọi điện thoại cho Chương Hiểu Quần, hỏi khi nào bà ta trở lại. Mới vừa gọi được một nửa đã nghe thấy giọng nói oang oang của bà ta truyền đến từ đầu kia hành lang. Chử Điềm ngẩng đầu, nhìn thấy bà ta thay bộ quần áo khác cất bước nhẹ nhàng đi về phía bên này, đi cạnh bà ta còn có một người. Người đó chính là Mạnh Ngọc Hòa không yên lòng về con gái, bệnh tình mẹ mới hơi chuyển biến tốt đẹp thì ông đã rời quê vội vã trở về.
Tim Chử Điềm đập thình thịch, cô có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Mạnh Ngọc Hòa nhìn thấy cô, sắc mặt liền biến đổi. Chương Hiểu Quần chẳng hề nhận thấy, còn lôi kéo giới thiệu với ông:
“Đây là Tiểu Chử, người thay tôi chăm sóc Phàm Phàm tôi vừa nói với ông, là cô bạn của bác sĩ Phương trước kia đấy. Hai tuần nay đều làm phiền cô ấy.”
Bị Mạnh Ngọc Hòa nhìn chằm chằm, Chử Điềm cảm thấy hãi hùng khiếp vía, nhưng nghĩ lại mình thật sự không cần chột dạ như thế liền trấn định lại, khẽ mỉm cười:
“Bác gái đã về rồi thì cháu đi trước đây ạ.”
Cô đi rất nhanh, như có thứ gì đó đuổi theo phía sau vậy. Tuy nhiên chưa đi được mấy bước cô đã nghe phía sau có người gọi:
“Chờ một chút!”
Là Mạnh Ngọc Hòa! Chử Điềm quay đầu lại nhìn ông, phát hiện ra ánh mắt ông nhìn cô rất phức tạp.
Mạnh Ngọc Hòa nắm tay vợ, đôi môi khẽ mấp máy, hồi lâu mới nói:
“Tôi… cảm ơn cô, nhưng sau này cô đừng đến nữa. Lời này tôi đã nói với Từ Nghi từ lâu rồi.”
Chử Điềm cảm thấy trái tim chợt thót lên, chẳng thốt ra được lời nào, chỉ có thể quay người bỏ đi, mà còn cất bước càng lúc càng nhanh, đi đến chỗ ngã rẽ hành lang mới dám dừng lại, thở hắt một hơi. Phía sau truyền đến tiếng gào ầm ĩ của Chương Hiểu Quần, rất dễ dàng nhận ra tâm trạng tức giận trong đó. Âm thanh ấy càng lúc càng nhỏ, chắc bị người ta khuyên kéo vào phòng.
Chử Điềm tựa vào tường, sau khi bình tĩnh lại chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bị rút cạn sạch.
Giấc ngủ này thoáng chốc đã kéo đến tận chiều. Khi anh tỉnh lại đã là năm giờ. Từ Nghi mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng phau, chỉ cảm thấy đầu nhức như muốn nứt. Tỉnh táo một lát mới ý thức được đây là phòng ngủ nhà mình. Nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên khung cửa sổ, anh hoàn toàn tỉnh lại, nhưng hơi lười biếng không muốn rời giường.
“Dậy rồi hả?”
Giọng Chử Điềm truyền đến từ phía bên, liếc mắt nhìn, anh phát hiện cô đang mặc bộ đồ ở nhà, dựa vào đầu giường nghịch điện thoại di động, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Ngay sau đó anh lại nhắm mắt, cất lên một chữ “Ừ” bằng giọng mũi.
Nhưng Chử Điềm nào dễ chịu qua quít như vậy, cô đặt điện thoại xuống, ngón tay nắm lấy vành tai Từ Nghi, xách lên nói:
“Tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ nữa, nhanh dậy đi!”
Từ Nghi cầm tay cô đặt bên người:
“Đầu anh đau, nằm thêm chút nữa.”
“Ai bảo buổi trưa anh uống rượu nhiều như vậy.”
Chử Điềm nén nỗi giận đang trào đầy bụng, bởi vì Chử Ngật Sơn uống say về nhà hay nổi cáu lung tung, nên cô không bao giờ thích đàn ông uống rượu.
“Nhức đầu cũng đáng đời anh!”
Cô đưa tay kia chọc anh, nào ngờ Từ Nghi đột nhiên trở mình, ôm lấy eo cô.
“Vâng, anh đáng đời.” - anh rì rầm nói - “Nên đừng làm loạn, ngoan nào.”
Chử Điềm được trấn an nhẹ nhàng như con thú nhỏ xù lông, trong thoáng chốc không nổi giận nữa. Cô cúi đầu, đưa tay vuốt mái tóc ngắn ngủn hơi đâm vào tay của anh từ đỉnh đầu đến sau ót, động tác nhẹ nhàng khiến Từ Nghi cảm thấy cả người như bị điện giật.
Chử Điềm nhẹ giọng hỏi anh:
“Từ Nghi, hôm nay anh không vui à?”
“Không có.”
Anh đáp. Chử Điềm bĩu môi:
“Anh đừng hòng gạt em, vừa gặp chuyện liên quan đến ba mẹ là anh lại như người khác vậy.”
Từ Nghi không nói lời nào, bằng mức độ nào đó tương đương với cam chịu. Một lúc lâu, anh trở người lại, nhìn đôi mắt to trong veo đen láy của Chử Điềm trên đỉnh đầu.
“Nói đi!”
Cô sốt ruột thúc giục anh.
“Anh không có mất vui, chỉ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.” - anh nói, cười nhẹ vô cùng - “Lúc trước anh về nhà ông ấy sẽ không như vậy.”
“Sẽ không thế nào cơ?”
“Sẽ không cụng ly với anh, sẽ không nhịn không được mà nổi giận với anh, sẽ không nói nhiều, cũng sẽ không gắng sức chứng minh mình vẫn chưa già như vậy.” - tiếng nói của anh gần như thì thầm - “Ngoại trừ cảm thấy đắc ý, anh còn nghĩ thầm tại sao ông lại như vậy. Nhưng ý niệm lại thay đổi, đúng vậy, anh đã sắp ba mươi tuổi, ông còn có thể trẻ được bao nhiêu.”
“Từ Nghi.” - Chử Điềm cầm ngược tay anh - “Mâu thuẫn giữa anh và gia đình không thể hóa giải sao? Chuyện quá khứ rồi, anh không thể tha thứ cho ba mẹ sao?”
Cô nói chính là việc anh đi lính, trong mắt cô, đã nhiều năm trôi qua như vậy, dù ba mẹ vẫn không cam tâm, nhưng cũng khó thể quyết định thay anh hoặc là can thiệp sâu hơn nữa.
“Không có gì không thể tha thứ.” - Từ Nghi khẽ nói - “Có điều anh không muốn cứ chịu thua như vậy thôi, giống như điều mình từng kiên trì đều là sai vậy.”
Anh nghĩ có lẽ Từ Kiến Hằng cũng nhận định như vậy, họ rất giống nhau, ngay cả lý do kiên trì gần như buồn cười này cũng giống nhau.
Cũng bởi vì thế, lần này mới khiến anh cảm thấy khó chịu. Ba mẹ đã bắt đầu yếu thế hơn anh, hơn nữa còn là vô thức, tuyệt đối không phải chủ ý của họ. Là thời gian đã trêu cợt anh, tiết lộ cho anh một sơ hở nho nhỏ của ba mẹ, nói cho anh biết họ thật sự đã già.
Thế nhưng anh lại không thể cảm nhận được niềm vui sướng của sự chiến thắng, ngược lại có một nỗi khổ sở hai bên đều thiệt hại.
Sau hôm đó, Từ Nghi trở về đơn vị. Bởi vì ngày tân binh nhập ngũ năm nay đẩy sớm lên tháng Chín, anh là người mới của nơi huấn luyện nên bị chỉ định phải giám sát huấn luyện tân binh, trong khoảng thời gian này không thể về khu gia thuộc.
Từ Nghi vừa đi, Chử Điềm liền gặp xui xẻo. Giữa mùa thu khô nóng của phương Bắc, cô một người phương Nam ăn cay nhiều đâu có chịu nổi, không cẩn thận trán liền nổi lên vài nốt. Càng bi thảm hơn chính là một lần tắm rửa sơ suất khiến nước vào tai, ngày hôm sau thức dậy tai phải đau vô cùng.
Chử Điềm sao chịu được chuyện này, nhưng lúc gọi điện thoại lại không dám nói với Từ Nghi, đành phải đi Bệnh viện đa khoa Quân khu tìm chị họ Đồ Hiểu.
Nghe nguyên nhân, Đồ Hiểu phê bình và giáo dục cô một trận. Sau đó đưa cô đến khoa tai mũi họng tìm vị bác sĩ quen biết, vừa kiểm tra đã phát hiện viêm tai giữa cấp tính. Bác sĩ nghe sơ lược nguyên nhân liền kê cho cô thuốc chống viêm và bột chloramphenicol(*). Đồ Hiểu sợ cô không biết dùng, sau khi tỉ mỉ dặn dò mấy lần lại không nhịn được nói cô:
“Lớn chừng này rồi mà tắm còn để nước vào lỗ tai.”
(*) Chloramphenicol là một loại kháng sinh dùng trong điều trị một số bệnh nhiễm trùng do vi khuẩn.
Chử Điềm bị cô ấy càm ràm đến nhức cả đầu, không nhịn được xin tha:
“Sau này em sẽ chú ý, chị đừng nói em nữa được không.”
Đồ Hiểu đưa tay dí đầu cô:
“Chị thấy em còn không biết xấu hổ oán trách Từ Nghi quản lý nhiều.”
Chử Điềm nước mắt giàn giụa. Che lỗ tai hơi bỏng rát do thuốc, cô trốn ra vườn hoa sau khu nội trú. Che ô đi dạo chẳng có mục đích, chờ Đồ Hiểu tan việc cùng đi ăn cơm với cô ấy.
Vô tình đi đến cái đình ở vườn hoa, cất bước đi vào, Chử Điềm mới nhớ ra vì sao cảnh tượng này quen thuộc đến vậy. Lần đó chính là khi cô nhìn thấy Mạnh Phàm ở vườn hoa này. Khi cô thấy Mạnh Phàm, đúng lúc cô ấy đang ngồi trong vườn hoa nhìn lên bầu trời.
Bất giác Chử Điềm cũng ngẩng đầu lên. Lọt vào tầm mắt là bầu trời xám xịt, mưa phùn rơi lác đác. Cô chăm chú nhìn trong chốc lát, cảm thấy cổ mỏi mới cúi đầu.
Lúc vừa định đi trở về, cô nghe thấy có người phía sau kêu cô một tiếng. Quay đầu lại nhìn, thì ra là bác sĩ Phương Triết. Chử Điềm đứng lại, lịch sự chào hỏi anh ta:
“Chào bác sĩ Phương.”
Giữa màn mưa phùn, Phương Triết đi đến trước mặt cô, vẻ mặt ôn hòa lịch sự:
“Đã lâu không gặp, cô đến tìm bác sĩ Đồ à?”
Chử Điềm xua xua tay, có chút buồn rầu chỉ vào tai mình:
“Bị viêm tai giữa.”
“Vậy phải chú ý rồi, nên trị liệu kịp thời.”
Chử Điềm lắc lư bịch thuốc trong tay:
“Đã kê toa rồi.”
Phương Triết cười, thoáng nhìn xung quanh, nói:
“Lúc vừa thấy cô ở đây còn tưởng cô lại đến thăm Mạnh Phàm.”
Chử Điềm hơi khó hiểu:
“Không phải cô ấy đã xuất viện rồi sao? Sao tôi lại có thể gặp cô ấy ở đây được?”
“Xuất viện rồi, có điều tuần trước bệnh tái phát nên lại vào viện.”
Chử Điềm hơi giật mình, không biết nên nói gì. Qua một hồi mới hỏi:
“Bệnh gì tái phát thế?”
“Rất nhiều vấn đề, nhất thời không thể nói rõ được.” - Phương Triết đẩy mắt kiếng trên sống mũi, nhìn về phía cô - “Sao hả, muốn đi thăm cô ấy sao?”
Chử Điềm hơi do dự:
“Chuyện này… được không?”
Phương Triết chỉ cười cười, để tự cô quyết định. Chử Điềm ngẩng đầu, liếc nhìn nóc tòa nhà khu nội trú phía sau cô, rối rắm chốc lát, quay đầu lại gật đầu với Phương Triết.
Hai người cùng đi lên tầng mười khu nội trú, Phương Triết không đi theo cô mà đến trạm y tá. Chử Điềm đi một mình đến cửa phòng bệnh của Mạnh Phàm, bước chân lại có chút chần chừ. Trong lòng luôn cảm thấy hơi bồn chồn mà không rõ nguyên nhân.
Chính vào lúc này, cửa mở ra từ bên trong, Chương Hiểu Quân mẹ của Mạnh Phàm bưng hộp cơm ra, lúc nhìn thấy Chử Điềm vẻ mặt hơi kinh ngạc.
“Bác gái…”
Chử Điềm vội vàng cất lời, định tự giới thiệu, nhưng không ngờ khóe môi Chương Hiểu Quân thoáng nở nụ cười vui mừng, nhìn cô nói:
“Cô là bạn của bác sĩ Phương sao? Sao cô đến đây? Đến thăm Mạnh Phàm nhà tôi à?”
Chử Điềm “À” một tiếng, nhanh chóng phản ứng nói:
“Cháu rảnh rỗi nên đến đây đi dạo một chút…” - cô liếc nhìn vào phòng, lại hỏi Chương Hiểu Quân - “Cô ấy thế nào ạ?”
“Vẫn thế thôi.” - Chương Hiểu Quân u sầu cười khổ, rồi nói với Chử Điềm - “Cô đến đúng lúc, tôi có việc muốn nhờ cô một chút. Cô có thể giúp tôi trông chừng Phàm Phàm vài phút để tôi đến nhà ăn gọi cơm trưa không?”
Chử Điềm gần như gật đầu không chút nghĩ ngợi, nói được. Chương Hiểu Quân vui mừng ra mặt, cười đến tít cả mắt, luôn miệng nói cảm ơn, chân nhanh chóng bước đi.
Thấy Chương Hiểu Quân đi xa, trong lòng Chử Điềm thoáng nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút khó hiểu. Chỉ từ cách Chương Hiểu Quân xưng hô với cô, có thể nhìn ra rằng bà không biết rõ quan hệ của cô và Từ Nghi. Nhưng mà… tại sao? Rõ ràng ngày đó ở chợ Từ Nghi đã giới thiệu cô với Mạnh Ngọc Hòa. Lẽ nào… Mạnh Ngọc Hòa cố ý che giấu sao?
Chử Điềm đẩy cửa phòng bệnh. Mạnh Ngọc Hòa không có ở đây, trong phòng chỉ có mình Mạnh Phàm đang ngẩn ngơ tựa vào giường bệnh. Chử Điềm chẳng mảy may phòng ngừa, nhìn vào ánh mắt cô ấy. Cô thoáng sửng sốt, mà đôi mắt to vô thần của Mạnh Phàm chỉ khẽ dừng lại trên người cô, sau đó liền dời đi chỗ khác, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chử Điềm không hề cảm thấy lúng túng, nhưng cũng không biết nên nói với cô ấy những gì. Đứng tại chỗ do dự hồi lâu, cô đi đến giường bệnh, ngồi xuống cuối giường, nhẹ nhàng kêu tên cô ấy một tiếng:
“Mạnh Phàm?”
Nếu không phải lông mi khẽ run, phản ứng của Mạnh Phàm có thể gọi là thờ ơ. Chử Điềm lại cất tiếng kêu tên cô ấy, lúc này cô ấy mới nhìn về phía cô.
Trong lòng Chử Điềm có chút kích động, lúc định nói chuyện với cô ấy thì Mạnh Phàm đột nhiên xuống giường, đi đến bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ, lấy trái táo từ trong rổ. Sau khi nhét vào tay Chử Điềm lại ngồi trở về giường. Cả quá trình cô ấy không nói lấy một câu.
Chử Điềm nhìn trái táo trong tay, thất thần trong chốc lát.
“Cái này… là cho tôi sao?”
Cô chỉ vào trái táo, hỏi Mạnh Phàm. Mạnh Phàm không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói:
“Ngọt lắm, ăn rất ngon.”
Chử Điềm đột nhiên cảm thấy lòng mình như bị châm kim, thoáng co rút đau nhói. Tay cầm trái táo bất giác siết lại, cô cười xán lạn với Mạnh Phàm, khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Khi Chương Hiểu Quần mua cơm xong trở lại, đúng lúc Chử Điềm gọt xong trái táo, bổ đôi, cô và Mạnh Phàm mỗi người một nửa. Nhưng Mạnh Phàm lại không muốn, từ đầu đến cuối dù khuyên cô ấy thế nào cũng chỉ có hai chữ:
“Cô ăn!”
Chử Điềm làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn một mình trước mặt cô ấy chứ, nên cô bỏ vào bát tráng men ở tủ đầu giường. Thấy vậy, Mạnh Phàm đột nhiên nổi giận, cầm cái bát ra sức nhét vào tay cô:
“Ăn!”
Chử Điềm có phần không biết phải làm sao, may mà vào lúc này Chương Hiểu Quần đã trở về, cô vội vàng đứng lên:
“Bác gái, đây…”
Chương Hiểu Quần liếc nhìn đồ trong bát men, hơi tiếc vì trái táo lớn để không như vậy. Bà ta cười nói với Chử Điềm:
“Không có gì, cô ngồi đi.”
Nói vậy nhưng tay tự động cầm lấy cái bát. Củ khoai nóng bỏng tay rốt cuộc đã được quăng đi, Chử Điềm thở phào nhẹ nhõm. Hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc, lẽ ra Chử Điềm không có lý do gì để tiếp tục ở lại phòng bệnh này, nhưng Chương Hiểu Quần như thể cuối cùng đã tìm được một người, lôi kéo cô nói không dứt.
“Từ lúc bị bệnh đến nay, Phàm Phàm không thích để ý đến người khác lắm.” - Chương Hiểu Quần vừa đút cơm cho Mạnh Phàm vừa nói - “Có điều cô đừng để ý, đều là do căn bệnh này cả. Lúc không có bệnh nó không như vậy, thấy ai cũng rất nhiệt tình.”
“Không có chuyện gì đâu bác gái.”
Chử Điềm khẽ mỉm cười tỏ vẻ chẳng hề để ý.
“Cô coi như không tệ, nó còn chịu để ý đến cô, tặng trái cây cho cô. Đôi khi người làm mẹ như tôi theo hầu nó cả ngày mà nó không chịu nói với tôi một câu.”
Chương Hiểu Quần nói dông dài ngay trước mặt Mạnh Phàm, nhưng cô ấy nghe chẳng hề phản ứng, chỉ máy móc há mồm, nhai và nuốt.
Trong lúc bất chợt cô ấy ho khan hai tiếng, ho ra cả cơm. Chương Hiểu Quần vội vàng đứng dậy vỗ lưng, lau miệng cho cô ấy, đồng thời không nhịn được nhắc nhở:
“Sao lại bị sặc, đâu có ai tranh với con, con không thể từ từ ăn à? Con lớn như vậy ăn cơm còn phải để ba mẹ lo lắng.”
Mạnh Phàm không nói không rằng, chỉ tiếp tục ho khan, ho đến đỏ cả mắt. Vẫn là Chử Điềm không nhịn được, rót cốc nước nóng cho cô ấy. Mạnh Phàm nhận lấy uống ực hai ngụm mới dằn được cơn ho.
Chương Hiểu Quần liên tục nói cảm ơn cô. Nhìn hai mẹ con rối loạn, Chử Điềm cảm thấy mình ở đây tiếp có chút không thích hợp. Cô xách túi, trước khi rời khỏi phòng bệnh cô quay người lại nhìn Mạnh Phàm thêm lần nữa. Dường như cô ấy chẳng có bất cứ cảm xúc gì về chuyện vừa xảy ra, để mặc cho mẹ lau quần áo bệnh nhân đã bị dơ cho cô ấy, bản thân chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn.
Trong nháy mắt, Chử Điềm cảm nhận được một nỗi khổ đau và cô đơn không thuộc về mình.
Sau khi ăn một bữa cơm với chị họ Đồ Hiểu, Chử Điềm một mình trở về nhà, suốt quãng đường cô nghĩ mãi có nên gọi điện thoại cho Từ Nghi, nói cho anh biết tình trạng của Mạnh Phàm hay không.
Chử Điềm rơi vào nỗi rối rắm trong phiền muộn. Cuối cùng cuộc điện thoại này vẫn không được gọi. Cô biết rõ mình thương hại cô ấy nhưng lại thật sự không muốn Từ Nghi và cô ấy giao tiếp quá nhiều. Cô biết ý nghĩ như vậy mâu thuẫn lại ích kỷ, nhưng thân là phụ nữ, cô không còn lựa chọn nào khác tốt hơn.
Dưỡng bệnh chừng mấy ngày, chứng viêm tai rốt cuộc đã khỏi, không còn đau nữa. Vừa dịp cuối tuần, sau khi Chử Điềm hẹn cô bạn Hà Tiêu đi dạo phố cả buổi, lại đến Bệnh viện đa khoa Quân khu lần nữa.
Lần này cô không kinh động bất cứ ai, chỉ lén lút lên tầng mười. Cửa phòng khép hờ, cô gõ nhẹ rồi đẩy cửa vào. Chương Hiểu Quần nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn, thấy người đến là cô bèn vội vàng đứng dậy đón chào.
“Tiểu Chử, lại đến thăm Phàm Phàm nhà chúng tôi hả? Mau vào đi.”
Từ sau lần nọ, khoảng thời gian này thật ra Chử Điềm có đến thăm Mạnh Phàm thêm lần nữa, coi như quen thuộc với Chương Hiểu Quần. Nhưng không biết tại sao vẫn có chút lúng túng. Bởi vì cô chưa bao giờ nhắc đến thân phận mình trước mặt bà ta, vẫn mãi là “bạn của bác sĩ Phương.”
Nhưng dường như thân phận này vó vẻ không vững chắc cho lắm, không thể nói rõ tại sao cô và Mạnh Phàm không hề liên quan nhưng lại liên tục ghé thăm.
Tuy nhiên Chương Hiểu Quần tựa như chẳng hề để ý. Bởi vì dạo gần đây sức khỏe bà nội Mạnh Phàm có vấn đề, Mạnh Ngọc Hòa làm con trai cả phải về quê chăm nom. Một mình Chương Hiểu Quần ở đây chăm sóc Mạnh Phàm, trông chừng hai mươi bốn giờ cũng rất mệt mỏi. Cho nên đúng lúc có thể tranh thủ khoảng thời gian Chử Điềm đến để về nhà thu dọn và tắm rửa, thư giãn một lát.
Chử Điềm cũng vô cùng may mắn, bởi vì cô thật sự không biết phải cư xử thế nào khi gặp lại Mạnh Ngọc Hòa.
“Cháu chào dì ạ.”
Chử Điềm đứng lại, chào Chương Hiểu Quần.
“Mau vào ngồi đi.” - Chương Hiểu Quần vội nhường chiếc ghế duy nhất trong phòng bệnh cho cô - “Đến đúng lúc, tôi định về nhà một chuyến thu quần áo vừa phơi sáng nay, thấy trời âm u, không chừng lại sắp đổ mưa đây. Phải phiền cháu giúp tôi trông nom Phàm Phàm rồi.”
Chử Điềm cười ngọt ngào, bảo bà đi đi. Cô không để ý lắm đến chuyện bị Chương Hiểu Quần xem là ý tá sai khiến miễn phí. Bởi vì cô thật sự thích đến đây chơi với Mạnh Phàm.
Hình như Mạnh Phàm vừa mới tắm xong, tóc hơi ướt. Hai ba ngày không tới, Chử Điềm chú ý hình như tóc cô ấy lại ngắn hơn. Tuy trông gọn gàng nhưng lại chẳng ra kiểu tóc gì, thấy chỉ là cắt cho bớt việc.
Chử Điềm ngồi trên ghế trong chốc lát, thấy Mạnh Phàm ngẩn ngơ tựa vào giường, để mặc lọn tóc nhỏ nước tong tỏng, liền nói:
“Tóc cô còn ướt, tôi lấy khăn lau cho cô nhé?”
Nghe vậy Mạnh Phàm nâng mi nhìn Chử Điềm nở nụ cười bằng ánh mắt vô cảm, gật đầu.
Chử Điềm nhanh chóng với tay cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau tóc cho cô ấy. Tóc Mạnh Phàm thật ra hết sức mềm mượt, sau khi ngâm nước càng đặc biệt đen bóng, lau từ trên xuống dưới như đang vuốt một tấm lụa đen láng mịn. Chử Điềm tiếc nuối thay cô ấy, bởi vì nếu như giữ lại mái tóc dài, nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.
Sau khi lau khô tóc, Chử Điềm lấy hai trái bưởi to mua trên đường từ trong túi, hỏi Mạnh Phàm:
“Cô muốn ăn bưởi không? Ngọt lắm.”
Mạnh Phàm lắc đầu:
“Không muốn, cảm ơn.”
Chử Điềm bị từ chối đã rất nhiều lần, cũng không bất ngờ, bỏ trái bưởi qua một bên, coi như mang quà đến cho cô ấy. Mạnh Phàm nhìn hành động của cô, chẳng hề nói một câu.
Hơn phân nửa thời gian Mạnh Phàm chẳng nói câu nào. Chử Điềm cũng không rõ tại sao mình lại đến đây. Mỗi lần ngồi với Mạnh Phàm như vậy, cô không hề thấy chán, chỉ cảm thấy dồn nén. Như thể trong lòng có một tảng đá nặng đè ép, có chút không thở nổi. Đồng thời cô cũng tự nhận, cô và Từ Nghi không hề nợ nần Mạnh Phàm gì cả. Nhưng chỉ là có chút không khống chế được, nói theo lời của cô bạn thân Hà Tiêu, đây là cô rảnh rỗi nên bới việc để làm.
Vất vả lắm mới chờ đến giờ cơm tối, Chương Hiểu Quần vẫn chưa trở lại, Chử Điềm đã mua cơm về giúp Mạnh Phàm. Dĩ nhiên cô không thể đút cho cô ấy, liền ngồi bên cạnh nhìn Mạnh Phàm xúc cơm ăn từng thìa một. Ăn đến miếng cuối cùng cũng không hề bị nghẹn. Điều này khiến Chử Điềm cảm thấy rất thần kỳ, bởi vì Mạnh Phàm không ai chăm sóc trông chẳng khác người bình thường là bao.
Dọn hộp cơm qua một bên, Chử Điềm chuẩn bị gọi điện thoại cho Chương Hiểu Quần, hỏi khi nào bà ta trở lại. Mới vừa gọi được một nửa đã nghe thấy giọng nói oang oang của bà ta truyền đến từ đầu kia hành lang. Chử Điềm ngẩng đầu, nhìn thấy bà ta thay bộ quần áo khác cất bước nhẹ nhàng đi về phía bên này, đi cạnh bà ta còn có một người. Người đó chính là Mạnh Ngọc Hòa không yên lòng về con gái, bệnh tình mẹ mới hơi chuyển biến tốt đẹp thì ông đã rời quê vội vã trở về.
Tim Chử Điềm đập thình thịch, cô có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Mạnh Ngọc Hòa nhìn thấy cô, sắc mặt liền biến đổi. Chương Hiểu Quần chẳng hề nhận thấy, còn lôi kéo giới thiệu với ông:
“Đây là Tiểu Chử, người thay tôi chăm sóc Phàm Phàm tôi vừa nói với ông, là cô bạn của bác sĩ Phương trước kia đấy. Hai tuần nay đều làm phiền cô ấy.”
Bị Mạnh Ngọc Hòa nhìn chằm chằm, Chử Điềm cảm thấy hãi hùng khiếp vía, nhưng nghĩ lại mình thật sự không cần chột dạ như thế liền trấn định lại, khẽ mỉm cười:
“Bác gái đã về rồi thì cháu đi trước đây ạ.”
Cô đi rất nhanh, như có thứ gì đó đuổi theo phía sau vậy. Tuy nhiên chưa đi được mấy bước cô đã nghe phía sau có người gọi:
“Chờ một chút!”
Là Mạnh Ngọc Hòa! Chử Điềm quay đầu lại nhìn ông, phát hiện ra ánh mắt ông nhìn cô rất phức tạp.
Mạnh Ngọc Hòa nắm tay vợ, đôi môi khẽ mấp máy, hồi lâu mới nói:
“Tôi… cảm ơn cô, nhưng sau này cô đừng đến nữa. Lời này tôi đã nói với Từ Nghi từ lâu rồi.”
Chử Điềm cảm thấy trái tim chợt thót lên, chẳng thốt ra được lời nào, chỉ có thể quay người bỏ đi, mà còn cất bước càng lúc càng nhanh, đi đến chỗ ngã rẽ hành lang mới dám dừng lại, thở hắt một hơi. Phía sau truyền đến tiếng gào ầm ĩ của Chương Hiểu Quần, rất dễ dàng nhận ra tâm trạng tức giận trong đó. Âm thanh ấy càng lúc càng nhỏ, chắc bị người ta khuyên kéo vào phòng.
Chử Điềm tựa vào tường, sau khi bình tĩnh lại chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bị rút cạn sạch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook