Bầy Hạc
-
Chương 49
Nhà phân cho hai người thuộc khu ba, tòa nhà số hai, dãy thứ ba đếm ngược. Hai người đứng ở tầng thứ ba, Từ Nghi lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng xoay tròn, mở cửa nhà ra.
Lần trước, lúc ở nông trường, Từ Nghi đã tiêm dự phòng trước cho cô, nói rằng với cấp bậc của anh không được phân nhà tốt, nên Chử Điềm đã chuẩn bị tâm lý đâu ra đấy. Tuy nhiên, tình hình này lại tốt hơn trong tưởng tượng của họ nhiều.
Chử Điềm kinh ngạc “Òa” ra tiếng, kích động mở từng ngóc ngách trong nhà ra xem. Từ Nghi đi theo sau cô, đợi cô xem xong mới nói:
“Có lẽ nhà hơi nhỏ, nhưng mà…”
“Không nhỏ đâu!” – Chử Điềm quay người chỉ chỉ vào lồng ngực anh – “Đồng chí, đừng yêu cầu cao như vậy.”
Từ Nghi bị cô chọc cười, biết bây giờ cô đang thật sự rất vui. Nhìn hết cả căn nhà, anh đứng ở phòng khách nói:
“Anh từng nghĩ, căn nhà này thuộc về sản nghiệp của quân đội, nên chúng ta sẽ không tốn công sửa sang, đồ gia dụng cũng không cần quá hoa hòe.”
Chử Điềm gật đầu, trải qua một lần sửa sang và dọn nhà, cô thật sự ý thức được hai mục này đều quá ao phí tinh thần và thể lực.
Nếu đại thể đã có, phương án dọn nhà cũng nhanh chóng thành hình trong đầu. Từ Nghi nói tiếp:
“Hiện tại đồ đạc trong nhà kí không cần di dời, giường, bàn, tủ, vân vân…đồ đạc ở đây đều rất đầy đủ. Đồ đạc của anh mang theo người, em chỉ cần dành một ngày dọn dẹp đồ đạc em cần qua là được.”
“Căn phòng này hơi lớn, coi như phòng ngủ chính, giường đã có, hơi cứng nhưng ngủ tốt cho thân thể. Có thể đặt vài món linh tinh, nhưng không nên bày nhiều đồ, nếu cần có thể đổi thành thư phòng cho em.”
“Phòng vệ sinh không cần tu sửa, trong khu nhất trí cung cấp nước nóng 24 giờ. Điện nước đầy đủ, duy nhất cần mua thêm có lẽ là đồ dùng phòng bếp, cái này để anh làm.”
Nói xong, anh quay mắt lại, phát hiện Chử Điềm sững sờ nhìn anh chằm chằm. Từ Nghi xua xua tay trước mặt cô:
“Sao vậy?”
Chử Điềm lấy lại tinh thần, khẽ mím môi, sau đó không nhịn được lại nhoẻn môi cười.
“Em xem như nghe rõ rồi, đối với nhà cửa anh chỉ yêu cầu bốn chữ: Đơn giản, thực dụng.”
Từ Nghi khẽ cười:
“Anh đi lính lâu như vậy, đã quen nhấc balo lên là đi, nên suy nghĩ vấn đề cũng rất đơn giản. Nếu em không hài lòng, vậy chúng ta cứ sửa theo cách em thích.”
“Không cần đâu.” – Chử Điềm bật dậy bóp cổ anh – “Đây là anh muốn giao lại vấn đề cho em à!”
Quả thật là càng lúc càng thông minh. Từ Nghi để mặc cô càn quấy một hồi, bỗng đưa tay bắt lấy cánh tay cô. Ánh mắt anh bình tĩnh, dịu dnagf nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh đã cho em cơ hội rồi nhé, là tự em không cần đấy.” – Anh nói, môi nở một nụ cười tươi – “Cho nên trở về lo liệu tùy quân đi, dọn dẹp nhà cửa rồi dời qua đây.”
Giờ Chử Điềm mới hiểu được hóa ra anh mới vừa rồi mượn lời cô để cho cô một chiếc lồng, thật là quá thâm độc. Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì cô không thể nào nói lời cự tuyệt được, huống chi lòng cô thật sự chẳng hề muốn cự tuyệt.
Bởi vì cô nhìn thấy, lúc nãy khi anh mặc sức tưởng tượng và sắp xếp nhà mới của họ, đôi mắt anh sáng ngời biết bao, tia sáng ấy quả thật khiến người khác lóa mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh kỳ vọng vào tương lai của họ như thế.
“Được.”
Trả lời thẳng tuột như thế khiến hai người đều bật cười. Sau khi quyết định chuyện lớn, hai người lại xem nhà thêm chốc lát. Trước khi đi, Từ Nghi thật sự đưa Chử Điềm đến thăm một vị lãnh đạo ở trong khu nhà này. Là Cố Hoài Việt – tham mưu trưởng của sư đoàn anh, có thể có được phân căn nhà này, anh ấy đã góp sức không nhỏ.
Lúc đến nhà, tham mưu trưởng đang nấu cơm tối, gia đình tham mưu trưởng Cố giữ họ lại, hai người cũng ở lại ăn cơm. Lúc ăn bữa tối này, Từ Nghi uống khá nhiều rượu, Chử Điềm cũng quen được vài người bạn. Gia đình của tham mưu trưởng có Nghiêm Chân và hai đứa con của chị ấy, Cố Gia Minh và Cố Manh Manh.
Do Từ Nghi uống rượu nên khi trở về Chử Điềm lái xe. Có điều Chính trị viên Từ không hề nhàn rỗi, ngồi trên ghế lái phụ, phụ giúp cô quan sát tình hình giao thông. Vì để Chử Điềm chuyên tâm lái xe, suôt quãng đường Từ Nghi chẳng hề nói chuyện với cô. Nhưng Chử Điềm thỉnh thoảng nhìn sang, phát hiện mắt anh sáng quắc lạ thường.
Lẽ nào do anh uống rượu bị say? Chử Điềm suy đoán. Sau khi kết hôn, cô gần như chưa từng thấy anh uống rượu, nhưng cô biết, tửu lượng của anh rất tốt. Có thể nói, phàm đã từng đi lính trong quân đội, tửu lượng ai cũng cơ bản đều rất cao.
Cô liên tiếp liếc nhìn Từ Nghi khiến Từ Nghi chú ý, chính trị viên Từ nghiêng đầu nhìn cô, dặn dò:
“Chú tâm lái xe, cứ nhìn anh mãi làm gì?”
“Em lái rất tốt mà.” – Chử Điềm bất mãn “Hứ” anh – “Em hỏi anh, hôm nay em nghe tham mưu trưởng Cố nói chúng ta đều là người một nhà, đây là ý gì?”
Từ Nghi ngả người dựa vào ghế, hỏi cô:
“Tham mưu trưởng họ gì?”
Chử Điềm muốn cắn anh, anh cho rằng cô ngốc sao? Là họ Cố mà! Không đúng! Trong đầu cô chợt lóe, cô kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Là người nhà của dượng út hả? Hai người họ là anh em sao?”
Từ Nghi không nhìn được ho khan hai tiếng, bật cười nói: “Là chú cháu.”
Chử Điềm hơi lung túng, nhưng sau đó cảm thấy rất lý thú.
“Vòng một vòng lớn như vậy, hóa ra đều là người một nhà.”
Từ Nghi cũng cảm thấy thế giới này thật quá đỗi kỳ diệu. Rẽ qua nhiều khúc cua, cuối cùng người con gái này vẫn thuộc về anh. Thật ra Từ Nghi còn có một chuyện không nói cho Chử Điềm biết. Hôm nay sau khi dùng cơm xong, anh và Cố Hoài Việt vào thư phòng nói chuyện một lát, thuận tiện xin anh ấy nghỉ phép cuối năm. Tính đến cuối năm nay, anh và Chử Điềm đã kết hôn được một năm, nói chính xác là đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn được một năm rồi, nhưng đến nay vẫn chưa tổ chức đám cưới.
Ban đầu lúc đăng ký kết hôn, mẹ Chử Điềm đang nằm viện, vốn định đợi sức khỏe bà khá hơn một chút mới tổ chức lễ cưới. Nhưng sau đó bệnh tình bà nặng thêm, không bao lâu thì qua đời. Cảm xúc Chử Điềm rất tệ, mà mẹ vừa qua đời không bao lâu đã đãi tiệc cưới cũng không thích hợp lắm. Không ngờ vẫn kéo dài đến bay giờ. Lẽ ra năm nay anh vừa được điều đến đơn vị mới không nên xin nghỉ phép, nhưng Cố Hoài Việt nghe lý do của anh, vẫn phê chuẩn, điều này khiến Từ Nghi cảm ơn từ tận đáy lòng. Anh muốn cho cô một lễ cưới, việc này anh vốn suy nghĩ đã lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng có tin mừng, anh bỗng có cảm giác an nhàn mà trước nay chưa từng có.
“Này, sao không nói nữa? Ngủ rồi hả?”
Nhấn thấy Từ Nghi im lặng quá lâu, Chử Điềm bèn gọi anh. Từ Nghi hoàn hồn, nghiêng đầu sang, bỗng nhiên anh cầm tay cô. Chử Điềm bị hành động này của anh làm giật mình, may mắn là lúc này đang dừng xe chờ đèn đỏ. Đang định nói anh vài câu, quay sang lại phát hiện anh đang chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt, trong vẻ an tĩnh mang theo dịu dàng và yêu thương không hề che dấu.
Ánh đèn ven đường ngoài cửa sổ vút qua mắt anh, đồng thời cũng mê hoặc đôi mắt cô. Chử Điềm chớp mắt, cho rằng mình nhìn lầm, nhưng Từ Nghi cười, khẽ khàng nói:
“Điềm Điềm, hôm nay anh rất vui.”
Chử Điềm không biết vì sao anh đột nhiên lại xúc động như vậy, nhất thời sửng sốt ngay ra, tiếng còi phía sau làm cô bừng tỉnh. Quay đầu lại, đèn xanh đã sáng lên, cô vội vàng rút tay lại rồi khởi động xe. Đến khi lái qua ngã tư, lúc cô định hỏi rõ ràng thì phát hiện Từ Nghi đã ngủ thiếp đi rồi.
Được thôi….
Chử Điềm bất đắc dĩ nghiêng đầu qua tiếp tục lái xe, dường như là… lòng cô cũng cảm nhận được xíu xiu ngọt ngào giống lòng anh vậy.
Lần trước, lúc ở nông trường, Từ Nghi đã tiêm dự phòng trước cho cô, nói rằng với cấp bậc của anh không được phân nhà tốt, nên Chử Điềm đã chuẩn bị tâm lý đâu ra đấy. Tuy nhiên, tình hình này lại tốt hơn trong tưởng tượng của họ nhiều.
Chử Điềm kinh ngạc “Òa” ra tiếng, kích động mở từng ngóc ngách trong nhà ra xem. Từ Nghi đi theo sau cô, đợi cô xem xong mới nói:
“Có lẽ nhà hơi nhỏ, nhưng mà…”
“Không nhỏ đâu!” – Chử Điềm quay người chỉ chỉ vào lồng ngực anh – “Đồng chí, đừng yêu cầu cao như vậy.”
Từ Nghi bị cô chọc cười, biết bây giờ cô đang thật sự rất vui. Nhìn hết cả căn nhà, anh đứng ở phòng khách nói:
“Anh từng nghĩ, căn nhà này thuộc về sản nghiệp của quân đội, nên chúng ta sẽ không tốn công sửa sang, đồ gia dụng cũng không cần quá hoa hòe.”
Chử Điềm gật đầu, trải qua một lần sửa sang và dọn nhà, cô thật sự ý thức được hai mục này đều quá ao phí tinh thần và thể lực.
Nếu đại thể đã có, phương án dọn nhà cũng nhanh chóng thành hình trong đầu. Từ Nghi nói tiếp:
“Hiện tại đồ đạc trong nhà kí không cần di dời, giường, bàn, tủ, vân vân…đồ đạc ở đây đều rất đầy đủ. Đồ đạc của anh mang theo người, em chỉ cần dành một ngày dọn dẹp đồ đạc em cần qua là được.”
“Căn phòng này hơi lớn, coi như phòng ngủ chính, giường đã có, hơi cứng nhưng ngủ tốt cho thân thể. Có thể đặt vài món linh tinh, nhưng không nên bày nhiều đồ, nếu cần có thể đổi thành thư phòng cho em.”
“Phòng vệ sinh không cần tu sửa, trong khu nhất trí cung cấp nước nóng 24 giờ. Điện nước đầy đủ, duy nhất cần mua thêm có lẽ là đồ dùng phòng bếp, cái này để anh làm.”
Nói xong, anh quay mắt lại, phát hiện Chử Điềm sững sờ nhìn anh chằm chằm. Từ Nghi xua xua tay trước mặt cô:
“Sao vậy?”
Chử Điềm lấy lại tinh thần, khẽ mím môi, sau đó không nhịn được lại nhoẻn môi cười.
“Em xem như nghe rõ rồi, đối với nhà cửa anh chỉ yêu cầu bốn chữ: Đơn giản, thực dụng.”
Từ Nghi khẽ cười:
“Anh đi lính lâu như vậy, đã quen nhấc balo lên là đi, nên suy nghĩ vấn đề cũng rất đơn giản. Nếu em không hài lòng, vậy chúng ta cứ sửa theo cách em thích.”
“Không cần đâu.” – Chử Điềm bật dậy bóp cổ anh – “Đây là anh muốn giao lại vấn đề cho em à!”
Quả thật là càng lúc càng thông minh. Từ Nghi để mặc cô càn quấy một hồi, bỗng đưa tay bắt lấy cánh tay cô. Ánh mắt anh bình tĩnh, dịu dnagf nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh đã cho em cơ hội rồi nhé, là tự em không cần đấy.” – Anh nói, môi nở một nụ cười tươi – “Cho nên trở về lo liệu tùy quân đi, dọn dẹp nhà cửa rồi dời qua đây.”
Giờ Chử Điềm mới hiểu được hóa ra anh mới vừa rồi mượn lời cô để cho cô một chiếc lồng, thật là quá thâm độc. Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì cô không thể nào nói lời cự tuyệt được, huống chi lòng cô thật sự chẳng hề muốn cự tuyệt.
Bởi vì cô nhìn thấy, lúc nãy khi anh mặc sức tưởng tượng và sắp xếp nhà mới của họ, đôi mắt anh sáng ngời biết bao, tia sáng ấy quả thật khiến người khác lóa mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh kỳ vọng vào tương lai của họ như thế.
“Được.”
Trả lời thẳng tuột như thế khiến hai người đều bật cười. Sau khi quyết định chuyện lớn, hai người lại xem nhà thêm chốc lát. Trước khi đi, Từ Nghi thật sự đưa Chử Điềm đến thăm một vị lãnh đạo ở trong khu nhà này. Là Cố Hoài Việt – tham mưu trưởng của sư đoàn anh, có thể có được phân căn nhà này, anh ấy đã góp sức không nhỏ.
Lúc đến nhà, tham mưu trưởng đang nấu cơm tối, gia đình tham mưu trưởng Cố giữ họ lại, hai người cũng ở lại ăn cơm. Lúc ăn bữa tối này, Từ Nghi uống khá nhiều rượu, Chử Điềm cũng quen được vài người bạn. Gia đình của tham mưu trưởng có Nghiêm Chân và hai đứa con của chị ấy, Cố Gia Minh và Cố Manh Manh.
Do Từ Nghi uống rượu nên khi trở về Chử Điềm lái xe. Có điều Chính trị viên Từ không hề nhàn rỗi, ngồi trên ghế lái phụ, phụ giúp cô quan sát tình hình giao thông. Vì để Chử Điềm chuyên tâm lái xe, suôt quãng đường Từ Nghi chẳng hề nói chuyện với cô. Nhưng Chử Điềm thỉnh thoảng nhìn sang, phát hiện mắt anh sáng quắc lạ thường.
Lẽ nào do anh uống rượu bị say? Chử Điềm suy đoán. Sau khi kết hôn, cô gần như chưa từng thấy anh uống rượu, nhưng cô biết, tửu lượng của anh rất tốt. Có thể nói, phàm đã từng đi lính trong quân đội, tửu lượng ai cũng cơ bản đều rất cao.
Cô liên tiếp liếc nhìn Từ Nghi khiến Từ Nghi chú ý, chính trị viên Từ nghiêng đầu nhìn cô, dặn dò:
“Chú tâm lái xe, cứ nhìn anh mãi làm gì?”
“Em lái rất tốt mà.” – Chử Điềm bất mãn “Hứ” anh – “Em hỏi anh, hôm nay em nghe tham mưu trưởng Cố nói chúng ta đều là người một nhà, đây là ý gì?”
Từ Nghi ngả người dựa vào ghế, hỏi cô:
“Tham mưu trưởng họ gì?”
Chử Điềm muốn cắn anh, anh cho rằng cô ngốc sao? Là họ Cố mà! Không đúng! Trong đầu cô chợt lóe, cô kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Là người nhà của dượng út hả? Hai người họ là anh em sao?”
Từ Nghi không nhìn được ho khan hai tiếng, bật cười nói: “Là chú cháu.”
Chử Điềm hơi lung túng, nhưng sau đó cảm thấy rất lý thú.
“Vòng một vòng lớn như vậy, hóa ra đều là người một nhà.”
Từ Nghi cũng cảm thấy thế giới này thật quá đỗi kỳ diệu. Rẽ qua nhiều khúc cua, cuối cùng người con gái này vẫn thuộc về anh. Thật ra Từ Nghi còn có một chuyện không nói cho Chử Điềm biết. Hôm nay sau khi dùng cơm xong, anh và Cố Hoài Việt vào thư phòng nói chuyện một lát, thuận tiện xin anh ấy nghỉ phép cuối năm. Tính đến cuối năm nay, anh và Chử Điềm đã kết hôn được một năm, nói chính xác là đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn được một năm rồi, nhưng đến nay vẫn chưa tổ chức đám cưới.
Ban đầu lúc đăng ký kết hôn, mẹ Chử Điềm đang nằm viện, vốn định đợi sức khỏe bà khá hơn một chút mới tổ chức lễ cưới. Nhưng sau đó bệnh tình bà nặng thêm, không bao lâu thì qua đời. Cảm xúc Chử Điềm rất tệ, mà mẹ vừa qua đời không bao lâu đã đãi tiệc cưới cũng không thích hợp lắm. Không ngờ vẫn kéo dài đến bay giờ. Lẽ ra năm nay anh vừa được điều đến đơn vị mới không nên xin nghỉ phép, nhưng Cố Hoài Việt nghe lý do của anh, vẫn phê chuẩn, điều này khiến Từ Nghi cảm ơn từ tận đáy lòng. Anh muốn cho cô một lễ cưới, việc này anh vốn suy nghĩ đã lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng có tin mừng, anh bỗng có cảm giác an nhàn mà trước nay chưa từng có.
“Này, sao không nói nữa? Ngủ rồi hả?”
Nhấn thấy Từ Nghi im lặng quá lâu, Chử Điềm bèn gọi anh. Từ Nghi hoàn hồn, nghiêng đầu sang, bỗng nhiên anh cầm tay cô. Chử Điềm bị hành động này của anh làm giật mình, may mắn là lúc này đang dừng xe chờ đèn đỏ. Đang định nói anh vài câu, quay sang lại phát hiện anh đang chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt, trong vẻ an tĩnh mang theo dịu dàng và yêu thương không hề che dấu.
Ánh đèn ven đường ngoài cửa sổ vút qua mắt anh, đồng thời cũng mê hoặc đôi mắt cô. Chử Điềm chớp mắt, cho rằng mình nhìn lầm, nhưng Từ Nghi cười, khẽ khàng nói:
“Điềm Điềm, hôm nay anh rất vui.”
Chử Điềm không biết vì sao anh đột nhiên lại xúc động như vậy, nhất thời sửng sốt ngay ra, tiếng còi phía sau làm cô bừng tỉnh. Quay đầu lại, đèn xanh đã sáng lên, cô vội vàng rút tay lại rồi khởi động xe. Đến khi lái qua ngã tư, lúc cô định hỏi rõ ràng thì phát hiện Từ Nghi đã ngủ thiếp đi rồi.
Được thôi….
Chử Điềm bất đắc dĩ nghiêng đầu qua tiếp tục lái xe, dường như là… lòng cô cũng cảm nhận được xíu xiu ngọt ngào giống lòng anh vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook