Bẫy Của Sói Xám
Chương 2: Tai họa bất ngờ

Đã hai tuần trôi qua Anna không còn liên lạc với Nathan. Sau diễn biến của ngày hôm đó cô ý thức là không được tuỳ tiện kể cho bất cứ ai, tuy nhiên Khải Minh không hiểu được điều đó hậu quả anh trở thành cái đuôi suốt ngày đi theo cô luôn miệng thắc mắc.

"Nathan đã được đưa cấp cứu và bất tỉnh cả tuần nay kể từ hôm em phiên dịch, hãy nói cho anh biết là em không liên quan đến việc này đi Anna.”

Thật sự mà nói cô rất đánh giá cao về độ hỏi dai và năng lực đeo bám của anh, và cũng là lần đầu tiên cô có cảm giác không hài lòng trước mặt anh. Cuối cùng để chấm dứt tình trạng này một cách dứt khoát Anna đành kể lại hoàn cảnh Nathan bị tai nạn cho anh nghe, dĩ nhiên chuyện xuất hiện gã thanh niên sử dụng súng cùng với nội dung gây cấn xảy ra tất cả đã được cô chế biến thành cuộc trò chuyện làm ăn đơn thuần mang tính lành mạnh. Lúc này Anna có thể thở phào nhẹ nhỏm nghĩ rằng cuộc “phỏng vấn” rồi cũng đến màn kết thúc, bằng chứng là sau khi nghe Khải Minh có vẻ bình thản chấp nhận gật đầu.

Hơi do dự một lát anh mới nhíu mày nói: “Nếu chỉ có vậy thì em cần gì phải tránh mặt anh mỗi lần anh nhắc đến vấn đề này?”

“Đâu có? Chỉ là em… công việc nhiều quá cần giải quyết gấp nên không thể để lãng phí thời gian được. Anh thông cảm.” Cô hơi gượng gạo giải thích vì sự thật đúng là cô có né tránh anh thật. Vì khi đó bị anh liên tục hỏi nhất thời trong đầu cô không cách nào để nghĩ ra câu trả lời thỏa đáng, nói cô đã phiên dịch cho nhị vị xã hội đen tầm cỡ hay nên nói là bản thân vừa mới bị người xấu đe dọa giết? Có khi chỉ cần cô sơ ý hé răng nửa lời tính mạng sẽ lâm vào hiểm nguy không chừng, còn nhớ rõ từng câu chữ nặng nề từ hắn ta lúc y lạnh lùng nói nhỏ vào tai.

“Tôi không mong chúng ta sẽ hội ngộ cho nên tuyệt đối ngoan ngoãn ngậm miệng lại chuyện của ngày hôm nay đi!”

Khải Minh thấy cô đang trầm mặt suy tư nhưng chợt nhớ có chuyện quan trọng anh bỗng hắng giọng làm cô choàng tỉnh: “Cấp trên mới liên lạc chỉ đích thân em đi phiên dịch cho một giám đốc người Pháp, Stephan Robert. Địa điểm là nhà hàng Maceo hẹn lúc chín giờ tối vào cuối tuần này. Hơn nữa vì đây là bữa tiệc muốn chiêu đãi những người hợp tác kinh doanh lâu năm nên ngài Robert yêu cầu người phiên dịch cũng cần ăn mặc thời trang một chút.” Anh móc trong túi áo ra một tấm chi phiếu và đưa nó cho cô. “Cái này là số tiền mà Robert trả trước cho em, em dùng nó mua đồ cho bữa tiệc đi. Để thuận tiện anh sẽ đưa em tới nhà hàng, ý em thế nào?”

Nhận lấy chi phiếu mà lòng cô mừng như mở hội, nhìn số tiền được ghi trên đó 

mà sắc mặt cô sáng bừng, đường môi tự nhiên vẽ cánh cung rạng rỡ. Ngay lập tức Anna xác định đối phương chắc chắn là người cực kì giàu có nên mới dám chi mạnh như thế này. Đợi Khải Minh hỏi lại lần thứ hai cô mới dời mắt tập trung nhìn anh, “Anh chu đáo quá, thật sự không làm phiền anh chứ?” 

Anh liền lắc đầu. Thấy anh đã như vậy Anna cũng không từ chối rất vui vẻ đáp: “Vậy thì, nhờ anh vậy, cảm ơn anh trước nhé.” Nếu như không phải mấy ngày trước Khải Minh theo cô tò mò thì bây giờ chắc cô đã cho rằng anh là người đàn ông lý tưởng nhất trong công ty.

Chẳng mấy chốc đã kéo đến thời điểm quan trọng và ngày cuối tuần cũng đến. Trải dài đường phố là đèn trang trí sáng lấp lánh, trông thành phố càng trở nên nổi bật hơn dưới trời đêm lạnh lẽo. Anna chọn một cửa hàng lớn mà từ bên ngoài liền bị thu hút bởi rất nhiều bộ cánh sặc sỡ được trưng bày trong tủ kính sáng bóng.

"Chào quý khách, cửa hàng chúng tôi có rất nhiều mẫu mới phù hợp với dáng người xinh đẹp của tiểu thư. Mời tiểu thư hãy xem thử những bộ váy này, đây là mẫu thiết kế mới nhất…"

Phụ nữ dù thế nào vẫn luôn ao ước trông mình phải thật xinh đẹp khi xuất hiện vì thế khi được chiêm ngưỡng hàng loạt bộ váy được thiết kế công phu cô càng trầm trồ cảm phục. Nhưng để không chọn lố tay hay mất thời gian chọn lựa cô nhẹ nhàng nói với nhân viên nói kiểu trang phục thời trang mà cô muốn mua. Chẳng lâu sau cũng có bộ váy hợp ý Anna nhất, cô đi vào phòng thay đồ, mất một lúc để chỉnh chu lại bộ váy lúc này cô mới ngạc nhiên phát hiện, hình như váy hơi ngắn…

Rõ ràng lúc cô nhân viên cầm cô đã nhắm chừng nó dài đến đầu gối nhưng khi mặc vào lại ngắn hơn một gang tay, cái này chỉ có thể trách chiều cao một mét bảy thôi. Bộ trang phục màu đen ôm sát người không ngờ lại hợp với làn da của cô như thế, Mái tóc dài uốn xoăn như làn sóng vắt trên vai, nhẹ nhàng đong đưa trên dáng người như rắn nước không một chút thịt thừa nào, mông tròn được phô bày một cách hoàn hảo để lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo. Tuy gương mặt Anna không trang điểm đậm nhưng vẫn mặc sức tỏa sáng với ngũ quan cân đối, nổi bật nhất là đôi mắt sáng như ngọc, cuốn hút người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. 

Do không còn nhiều thời gian nên cô nhanh chóng xách đồ ra ngoài thanh toán. Đúng lúc có điện thoại Khải Minh bảo đến rồi. Lúc ngồi trên xe anh cô không giấu vẻ sốt ruột nhìn đồng hồ mà hỏi anh: “Còn nửa tiếng nữa chạy đến nhà hàng, liệu có kịp không anh?”

Vài giây trôi qua vẫn không thấy người ngồi bên cạnh trả lời, Anna xoay qua định nhìn anh thì Khải Minh bỗng nghiêng đầu nhìn thẳng đáp: "Ờ... ừm nhà hàng đó cũng gần đây thôi, sẽ kịp thôi mà."Anh đảo tay lái và bắt đầu tăng tốc chạy, cô thôi nhìn anh nhưng hơi tò mò khi bắt thấy mặt anh hơi... ửng hồng. Cô tự hỏi, không lẽ bộ váy này hở hang lắm sao?

Nhưng rồi Anna đã gạt phăng suy nghĩ đó khi tận mắt dàn khách nữ tại bữa tiệc, thực tế trang phục của cô vẫn còn kín chán. Đa số phụ nữ được mời dự tiệc, họ đều diện những cánh áo lộng lẫy không những rất gợi cảm nhất là lúc đi trên thảm đỏ. Không gian nhà hàng mang bầu khí của hoàng tộc quý phái, khi bước vào Anna liền cảm nhận được ngay hơi thở sang trọng nơi đây. Người Pháp đặc biệt yêu thích với những bức tường cổ, sàn gỗ và các cửa sổ nhìn ra Palais Royai ở trung tâm Paris. Địa điểm này luôn là lựa chọn thích hợp để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của kinh đô hoa lệ. Trong lúc Anna đang miên man đánh giá thì phục vụ cầm khay đi đến lịch sự mời rượu. Cô cầm ly rượu vang lên vừa xoay nhẹ từ từ thưởng thức hương vị cay nhẹ đang hớp trọn thanh quản…

Anna định sẽ đi tìm Robert nhưng không ngờ “nhu cầu cao cả” đột ngột gọi tên khiến cô vứt mọi tâm trí lập tức tìm nhà vệ sinh. Nhờ sự giúp đỡ của anh chàng phục vụ tận tình dẫn cô đi, Anna rất nhanh đã giải quyết xong. Bỗng đầu óc rối loạn vì quên mất đường về sảnh lớn, phó thác theo quán tính cô đành chọn một lối đi thầm mong sẽ gặp nhân viên, nhưng xúi quẩy càng đi càng vắng bóng, có vẻ như tất cả nhân viên đã tập trung ở đại sảnh hết rồi. Đang đi thì đụng phải ngã ba hành lang Anna đánh liều quẹo tay phải, chắc do tác dụng của rượu mà đầu óc cô hơi choáng nhẹ, vì không để ý nhìn xung quanh Anna vô tình bị đập đầu vòm ngực vững chắc của một người nào đó.

Theo phản xạ tự nhiên cô ôm lấy bộ phận bị đau, trán. Sau đó trượt theo tầm mắt nhìn từ nơi vừa va phải rồi từ từ di chuyển đến gương mặt người đối diện. Dưới ánh đèn da cam, gương mặt hắn tản ra một thứ cảm giác khiến người khác vừa nhìn đã ngưỡng mộ. Khuôn mặt hắn âm trầm như mặt hồ nhưng ánh mắt khủng bố đến mức cô không thể nào giữ được bình tĩnh, cảm giác sợ hãi như bị hắn nhìn thấu cả tâm gan. Đôi mắt hắn tối sầm và đáng sợ, miệng mím lại thành một đường sắc lạnh.

Khí chất lạnh như băng, đó là ấn tượng đầu tiên cô nhìn thấy ở hắn. Mãi sau này cô vẫn không cách xoá được hình ảnh đó, thử hình dung có kẻ nhìn bạn bằng cặp mắt sắc bén tựa như ngàn mũi dao như thể hận không thể nào bắn ra giết vào người bạn thì có dám quên không?

Dù là vì lý do gì nhưng nhìn chằm chằm người khác đối với cô là bất lịch sự. Nhưng xét lại tình hình lúc này thì cô là người có lỗi, cho nên. “Tôi xin lỗi vì…”Anna né người tránh xa, đang định giải thích thì nửa câu còn lại đành nuốt nghẹn ngược vào trong ngay khi hắn lạnh lùng nói ngang: “Cút khỏi mắt tôi.”

Cô khẽ giật mình trố mắt nhìn hắn, không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong đôi mắt đó. Thần thái cô bắt đầu thay đổi, sắc mặt cũng trở nên hoang mang. Cổ họng chợt trở nên khô khốc, ngay lập tức không biết phải nói như thế nào để hình dung được cảm giác khó tả trong lòng mình.

Hắn liếc nhìn cô rồi đảo mắt ra đằng sau thản nhiên lướt qua người cô, đi được hai bước bỗng bước chân thôi di chuyển, cặp lông mày tinh xảo nhíu chặt lại, hắn nhìn xuống cổ tay mình đang bị bóp chặt bởi bàn tay mềm mại của cô. Anna tức giận, “Đồng ý là tôi sai khi lỡ ngã vào anh nhưng không đến mức anh phải nặng lời với tôi như vậy.” Trong sóng mắt tự nhiên long lanh như ngập nước khiến ai nhìn vào cũng muốn dỗ dành, tuy nhiên nó phản tác dụng hoàn toàn với hắn.

“Tôi không quan tâm.” Hành động giật tay cô ra, lực mạnh đến mức khiến Anna hơi loạng choạng. Đôi mắt cô tóe lửa, nghiến răng một cách cay điếng, thở hắt ra hơi mà nhếch miệng cười lạnh nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn.

Ngay lúc điện thoại réo rắc tiếng chuông cô mới kiềm chế bỏ ý định đuổi theo đánh nhau với hắn. Là Robert gọi, giọng của ông trầm ấm nhưng khi gặp mặt cô mới biết ông còn là quý ông lịch lãm nhất là khi ông trò chuyện cùng những đối tác của mình. Cùng Robert giao tiếp Anna tạm thời quên đi con người thô lỗ vừa xui xẻo chạm mặt. Dù sao cũng không còn gặp lại, nghĩ thế, tâm trạng thay đổi bắt đầu quay lại với nụ cười tự nhiên của mình.

Chiêu đãi được nửa tiếng thì Anna theo Robert đi vào một căn phòng VIP. Cô đoán nhân vật gặp mặt chắc hẳn là người rất quan trọng với Robert nên ông mới chuẩn bị sẵn cả một bàn ăn thượng hạng, nếu để ý quan sát nét mặt Robert sẽ phát hiện dường như ông đang có chút căng thẳng, chẳng biết đối tượng làm ăn tầm cỡ đến mức nào có thế khiến Stepan Robert bỗng lo lắng đến vậy.

Chấm dứt câu hỏi hiện lên trong đầu cũng là thời điểm có một bóng người đang tiến vào. Anna chỉ ngồi đó, ngây người nhìn đăm đăm vào người đàn ông đẹp hút hồn, cô bị tê liệt mất rồi. Xin đính chính lại cô thất thần không phải vì vẻ ngoài của hắn mà là nhận ra “người quen” mà mới đây cô còn “thân thiết” rất muốn đấm vào mặt yêu nghiệt hắn vài cú. Tuy vậy Anna rất khéo léo không thể hiện tâm trạng kích động ra ngoài chỉ khi nhìn dưới bàn mới phát hiện bao nhiêu tức giận đang dồn vào nắm tay siết chặt. Bình tĩnh, bình tĩnh nào – cô nhắc đi nhắc lại câu thần chú trong đầu.

“Chào anh, Elliot Davis. Mời ngồi.” Robert đứng dậy bắt chuyện.

Cô liếc nhìn hắn, hóa ra người thô lỗ có tên là Davis, tên đẹp nhưng người chẳng “đẹp” chút nào.

Davis gật đầu ngồi xuống ghế đối diện, gương mặt lạnh lùng khi im lặng có phần hơi kiêu ngạo, đến khi hắn chịu dời mắt nhìn thấy cô thì cất giọng âm trầm: “Người này của ông có đảm bảo không, Stephan Robert?”

Vì Robert là người Pháp nên không biết tiếng Anh mà Davis là người Mĩ cũng là đối tượng hợp tác cùng ông bắt buộc Robert cần người thông dịch, điều đó giải thích cho việc cô có mặt ở đây. 

Anna dẹp tư thù cá nhân trở lại vai trò dịch song song cho Robert. Nghe xong, ông gật đầu chắc chắn. Cảm thấy Davis không hỏi nữa Robert không lỡ mất thời gian tranh thủ nói thẳng vào vấn đề.

“Với tình hình hiện tại mặc dù một nửa kho hàng cấm đã thành công chuyển thẳng tới chỗ của tôi, nhưng hình như cảnh sát quốc tế đã đánh hơi được gì đó mà dạo này khít chặt an ninh hải quan vô cùng. Vì cảnh sát đang có lệnh sẽ kiểm tra gắt gao các đợt hàng sắp tới và tôi e rằng…” Ông nghiêm túc trình bày: “Davis, tôi biết rõ thế lực cậu nắm giữ rất lớn nên trước nay tôi luôn tin tưởng anh. Mở lời nhờ giúp mà không đền đáp thì không hay lắm, nếu anh đồng ý hỗ trợ chuyến hàng còn lại thì tôi sẽ chia cho anh địa bàn khai thác kim cương ở vùng Châu Phi."

Có vẻ như Davis hiểu tiếng Pháp nên sau khi Robert nói xong, hắn rất bình thản mỉm cười: “Robert, đừng nghĩ đây là lần đầu tiên gặp tôi mà giả bộ không biết tôi đây muốn gì. Chắc ông hiểu rõ tôi không bao giờ làm ăn nếu như tôi không có lãi cao, một nửa đó chưa đủ!”

Robert đắn đo suy nghĩ, ông thừa biết Davis là trùm buôn bán vũ khí nên việc yêu cầu muốn địa bàn có lợi nhuận là việc sớm muộn. Hơi tiếc lãnh địa Châu Phi mất bao năm xương máu ông mới thao túng được nó. Nếu như lần này không đụng phải cảnh sát quốc tế ông sẽ không đề nghị trao đổi với Davis làm gì. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, đợt hàng này có rất nhiều vụ làm ăn đằng sau không thể để bị tóm được.

“Thôi được anh rất giỏi thương lượng. Tôi đồng ý giao một nửa khu vực Châu Phi và hợp đồng mua hàng của anh suốt năm tháng. Nhưng anh phải chắc chắn với tôi vụ này phải thành công."

Nghe Robert nói vậy cô đoán hắn cũng là nhân vật trong thế giới ngầm, hơn thế còn rất dữ dội là đằng khác. Đến lúc này tự nhiên ý định trả thù hắn bỗng hóa thành bong bóng xì hơi tuột hết cảm xúc. Anna hít sâu lấy lại nhịp đập bình tĩnh, công nhận số cô "đỏ" thật, vừa tới Paris liền có cơ hội gặp luôn xã hội đen, ban đầu cô cứ tưởng Robert thật sự là doanh nhân làm ăn bình thường trông ngài lịch thiệp thế mà...

Cho nên đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong.

Davis tựa lưng vào ghế, đôi chân dài vắt chéo, mặc dù hắn không có động thái nào nhưng toả ra khí chất uy lực rõ ràng khiến người đối diện phải đề phòng rất muốn biết hắn đang nghĩ gì. Nhìn hắn mà Anna ai oán thở dài trong lòng, sao số cô toàn làm việc cho nhân vật có máu mặt lớn không vậy, hết Nathan rồi đến quý ngài lịch lãm Robert cũng chỉ toàn là việc bất phi pháp. 

"Người này ngài tìm đâu ra vậy?" Bỗng nhiên hắn nói.

Robert lịch sự giới thiệu: "Từ một công ty của Việt Nam, vì tôi có quen biết giám đốc của công ty nên ông ta chọn người giúp tôi."

Dứt câu, Anna cảm giác như bị tảng đá đè nặng trên đầu, không ngờ giám đốc uy tín công ty cô lại quen biết với xã hội đen cơ đấy. Nhưng sau này cô phát hiện chỉ vì Robert có vỏ bọc là giám đốc hoàn hảo nên giám đốc cô mới tin tưởng hợp tác, có thể ông cũng không ngờ là mình đã giao trứng cho ác. Trong Khi Anna đang miên man suy nghĩ thì Davis bên này chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt dò xét. Robert là người duy nhất cảm nhận được sự khác thường, ông như đọc được suy nghĩ của hắn, "Davis, tôi đảm bảo sẽ không sao, tôi đã nhận người thì phải đảm bảo trả về cho người ta. Nếu có bất trắc tôi sẽ tự dọn dẹp."

Mỗi câu chữ cô dịch ra là từng cục nước đá như ai đó đang chà sát dọc sống lưng cô, định nghĩa của từ “dọn dẹp” đó có nghĩa chính xác là cảnh cáo cô nên an phận không được tiết lộ bất cứ tình tiết nào xảy ra trong lúc phiên dịch. Cô ngửa đầu lên trời than trong lòng, “Có phải tôi thích phiên dịch cho loại người như các ông đâu, muốn đảm bảo thì bảo thuộc hạ học phiên dịch rồi làm cho các ông đi.”

Đã hai lần bị đe doạ thẳng mặt, cô còn đang phân vân không biết có nên đổi nghề từ đây hay không. Một lần thì suýt bị ăn đạn, lần hai thì đích thân trùm cảnh cáo luôn.

Còn gì nhọ nữa thì xảy ra luôn đi!

Bùm! Choang!

Anna lập tức hoảng hốt che miệng. “Ôi Chúa ơi, đây có phải là cầu nguyện đâu mà linh ứng thế!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương