Bầu Trời Tươi Sáng Vì Có Em Kề Bên FULL
-
6: Chúng Ta Cùng Nhau Đi Khắp Thế Gian
"Action.
Diễn."
Đạo diễn bắt ghế ngồi đó tiếng hô vang to muốn vỡ loa.
Toàn bộ đoàn ekip chuẩn bị máy quay ống kính đều hướng về hai nhân vật chính kia bên thác nước tuôn đổ ầm ầm giữa đại ngàn xanh thẳm.
Vì để quay sống động phân cảnh này mà cả đoàn lên tận núi Ngô Vĩ.
"Keng...!keng...!keng keng..."
Hàn Minh Viễn trong cổ phục trắng tinh như tuyết cùng Gia Tuấn tử y từ trên thác nước bay xuống, mũi kiếm giao triền tranh đấu không ngừng.
Khung cảnh thần tiên quá ư mãn nhãn.
"Cắt."
Đạo diễn hô to.
Kim tổng vỗ tay bộp bộp.
Đỗ Hân váy xẻ tà, giày cao gót son môi bóng lưỡng đứng kế bên Kim tổng mỉm cười chăm chú nhìn Hàn Minh Viễn.
Ý đồ muốn tiếp cận anh.
Rất tiếc quay xong anh lật đật vào lều thay y phục xóa lớp tẩy trang để trở về thành phố.
Hoàn toàn bỏ ngoài tai lời mời mọc đon đả của ả đàn bà độc ác diêm dúa kia.
Ngồi trong xe anh còn thầm nghĩ tại sao lúc xưa yêu được cô ả.
Phấn son lòe loẹt quá ư giả tạo, nhìn vào đã muốn buồn nôn.
Thời điểm cô ta quay lại cầu xin anh là lúc cô ta đã không còn đại gia kim chủ nào bao nuôi nữa, sự nghiệp cũng theo bao vụ scandal mà xuống dốc chẳng phanh.
Tìm tới anh như cái phao cứu mạng sau cùng.
Rất tiếc anh khi đó chẳng còn tình cảm, thẳng thắn từ chối quay lại.
Cô ả ôm hận đêm mưa anh rời khỏi trường quay liền tông chết anh, muốn kéo anh cùng xuống đáy mồ.
Nhưng đồng bọn của cô ta thì anh không thể nhìn rõ mặt.
Không cách nào nhận ra.
Hai tháng sống cùng Ngọc Thanh cũng không còn tâm trí nắm bắt thông tin hay có người nào bên phía cảnh sát liên hệ tìm hiểu lời khai của người bị hại là anh.
Thành thử anh cho tới giờ vẫn không biết được họ có tìm ra hung thủ chưa.
Hay thật sự đã lấp liếm bao che cả rồi.
Thôi bỏ đi.
Sống lại lành lặn là tốt rồi.
Anh phải trân trọng những gì trước mắt.
Thanh ơi, anh về với em đây.
Hàn Minh Viễn xoa xoa chiếc hộp gỗ nhỏ trong đôi bàn tay trắng rắn.
Chiếc nhẫn cầu hôn khi ghé tiệm kim hoàn trong trấn anh mua cho cô.
Anh nóng lòng muốn cầu hôn cô ngay khi gặp lại, anh không đợi thêm được nữa.
Đêm dài lắm mộng ai đó sẽ cướp mất cô đi khỏi bàn tay anh.
Chỉ có kết hôn mới giữ được cô bên mình.
Tiêu Nhật vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu.
Thấy anh mân mê hộp quà thì phì cười.
"Viễn ca anh chắc chắn chứ.
Độ tuổi anh bây giờ kết hôn còn quá sớm, sự nghiệp đang phát triển, dù kết hôn kín nhưng chắc gì bọn paparazzi không theo dõi rồi làm rò rỉ thông tin ra ngoài.
Sẽ ảnh hưởng tới sức hút của anh đối với fan hâm mộ."
"Tôi nghĩ kĩ rồi.
Không cưới bây giờ người khác sẽ cướp mất em ấy."
"A, là cô gái nào mà có thể khiến Viễn ca của chúng ta điêu đứng si tâm thế này.
Cô gái đó hẳn rất xinh đẹp và tốt bụng."
"Phải em ấy rất đẹp cũng rất tốt bụng.
Cả đời này không có ai tốt với tôi như em ấy đâu.
Cậu cũng vậy, cậu rất tốt với tôi.
Xin lỗi vì khoảng thời gian qua hay quát nạt cậu.
Từ nay tôi nhất định sẽ cố gắng sống cho đàng hoàng tử tế.
Hi vọng cậu sẽ luôn đồng hành cùng tôi."
Hàn Minh Viễn xuống xe vỗ vai cậu thiếu niên, nở nụ cười xán lạn như tiết xuân về.
Tiêu Nhật ngớ người với hành động hết sức bất bình thường của anh.
Anh hôm nay quan tâm cậu, không còn cáu bẳn hay tỏ thái độ trịch thượng đối với người quản lý thấp bé là cậu nữa.
Anh như thay đổi cả tính tình.
Đợi cho Minh Viễn đi được một đoạn, Tiêu Nhật mới sực nhớ tới điều còn chưa kịp nói.
Vội rống to lên: "Viễn ca sáng mai chín giờ có buổi ghi hình với hãng Itit anh đừng quên đó."
Hàn Minh Viễn không đáp lời hay quay đầu lại.
Chỉ giơ bàn tay lên khoác khoác ý đã hiểu.
Sau đó sải bước lớn đi thẳng về con phố Ant.
Anh đeo kính râm, mặc áo khoác có cổ trùm kính đầu, đội mũ lưỡi trai kéo xụp che kín cả vầng trán cao ráo trắng trẻo.
Đeo khẩu trang đen, vớ bao tay, mang giày đen.
Nói chung chỉ chừa ra có tai và mắt.
Khi còn chưa tới quán ăn anh đã thấy phía trước náo nhiệt bu đông.
Mọi người đang xếp hàng chờ mua thứ gì đó trong siêu thị mini
Minh Viễn nhẹ chân tới gần thì thấy băng rôn áp phích giăng đầy.
Tiếp thị toàn sinh viên trẻ đang đứng chào mời khách mua hàng.
Đó là nhãn hiệu sữa tắm anh đã chụp quảng cáo vào hai ngày trước đó.
Mợ nó, hai ngày rồi hết khuyến mãi áo thun in chữ tên mình vẫn có người xếp hàng mua sữa tắm rần rần như vậy sao.
Minh Viễn còn tinh mắt nhận ra ngay có một dáng người nhỏ nhắn đang đứng trong hàng ngũ, háo hức chờ tới lượt.
Đó là Ngọc Thanh, là vợ tương lai của anh đó.
Anh không ngờ có ngày được tận mắt thấy cô trong tình cảnh này.
Cô mua hàng xong còn hít hà thích thú hôn lên gói bọc sữa tắm.
"Bảo bối ơi sao không hôn anh đây này." Hàn Minh Viễn âm thầm ghen với chai sữa tắm.
Trắng trắng.
Anh nhanh chân bước theo cô.
Cô đi về phía quán ăn lớn trên đường TX.
Anh đi theo sau cô, giữ khoảng cách an toàn sợ cô trông thấy vì đang ở ngoài đường không thể nhận lại cô, chứ thật ra anh đang muốn ôm cô lắm rồi.
"Thanh sao về trễ thế.
Xin nghỉ có hai tiếng giờ lố cả ba mươi mấy phút rồi, mau ra dọn bàn ăn ở bàn kia đi.
Nhanh tay nhanh chân lên ông chủ mắng cho bây giờ." Một chị gái tầm bốn mươi tuổi là quản lí của quán, ngồi trong quầy cất tiếng nói.
"Hơ dạ..." Ngọc Thanh lật đật cất sữa tắm vào túi xách ở trong góc tủ dành cho người phụ việc.
Cô chóng đi dọn bàn.
Minh Viễn thấy đông quá thực khách ngồi đầy không dám vô, sợ họ nhận ra anh.
Anh bèn ở ngoài chờ đợi.
***
Ba giờ thay ca Ngọc Thanh cuối cùng cũng rời quán.
Cô ghé trạm xe buýt ngồi đợi.
Minh Viễn cũng ngồi đợi ở khoảng cách xa.
Cô lên xe buýt anh cũng lên xe.
Cô về tới hẻm nhỏ anh cũng rẽ vào hẻm nhỏ.
Ngọc Thanh quay đầu thật nhanh lại thì anh vội nấp vào góc khuất.
Cô nghi ngờ có biến thái theo dõi mình nhưng vì trời còn sáng tỏ cũng mới có ba giờ mấy chiều nên cô không sợ cho lắm.
Chung quanh còn có lác đác xe trong con hẻm chạy ra.
Thế là khi quay qua không thấy ai theo mình, cô vội cắm đầu chạy một mạch về tới phòng trọ ở dãy cuối cùng.
Tra chìa thật nhanh rồi mở xoạch ra.
Bước vào trong nhà lật đật khóa trái lại.
Chỉ là còn chưa kịp khóa, một bàn tay rắn chắc đã len vào.
Sức cô không lại sức của anh.
Mấy chốc mà anh đã chen được cả người vào trong.
"Buông ra.
Biến thái cút đi.
Bớ người ta.
Có tên biến thái cứu tôi với.
Hm...!hm..."
Còn chưa la hết câu.
Một bàn tay đã bịt chặt miệng cô lại.
Cánh cửa phía sau đóng sầm khóa chốt bởi một bàn tay còn lại.
Hàn Minh Viễn kéo Ngọc Thanh vào trong vách tường, giơ tay lên miệng ra hiệu kêu cô đừng la nữa.
Mọi người mà kéo tới đời anh toi tùng.
Sau đó anh nhanh chóng kéo khẩu trang xuống.
Khuôn mặt đẹp như tượng tạc lại quá đỗi quen thuộc đập vào trong tầm mắt của Ngọc Thanh khiến cô sững sờ chết trân.
"Hàn...!Hàn Minh Viễn...!sao...!sao lại là anh?"
Ngọc Thanh kinh hỉ bất ngờ tới nói năng lặp bặp.
Cô đã mơ gặp Hàn Minh Viễn không biết bao nhiêu lần nhưng đối diện ở hiện thực khoảng cách gần thế này thì chưa từng có.
Làm sao mà một idol tiếng tăm đình đám lại giở trò theo dõi cô còn theo cô về tận phòng thế này.
Còn đang bịt miệng cô bằng đôi tay ngà ngọc của anh.
Làm ra hành động hết sức kì quái với một người thấp kém thân phận như là cô.
Sao...!sao có thể chứ.
"Thần...!thần tượng...!anh, anh đến tìm em có...!có...!chuyện, chuyện....!chuyện..."
Ngọc Thanh nói hết nổi rồi còn sắp thở không thông.
Đôi chân nhũn nhừ cơ hồ muốn quỵ xuống.
Hàn Minh Viễn vội vàng ôm lấy cô, vòng tay cường hãn rắn chắc bế thốc cô lên mang về chiếc giường bé bé đặt gần đó để cô ngồi xuống.
"Thanh, em bình tĩnh đừng sợ.
Anh không làm hại em hay có ác ý gì cả, anh tìm em chỉ vì muốn tỏ tình.
Anh muốn nói anh yêu em.
Anh không thể sống thiếu em, chúng ta kết hôn đi.
Thanh!"
Minh Viễn quỳ một gối dưới nền đem hộp nhỏ mở ra đưa tới trước mặt cô.
Trong đựng chiếc nhẫn trơn bóng láng.
Thời gian khá vội, anh nóng lòng đến gặp cô nên chỉ chuẩn bị có chiếc nhẫn nhỏ bé này.
Sau này sẽ bù đắp cho cô nhiều hơn.
"Em...!em...!em..." Ngọc Thanh trợn tròn mắt nhìn.
Hạnh phúc đến đột ngột quá, lớn lao quá cô nhất thời không tiếp nhận nổi.
Não muốn đình trệ vận động luôn.
Hàn minh Viễn phì cười với vẻ đáng yêu của cô.
Anh vẫn rất kiên trì, đắm đuối nhìn cô, tha thiết bảo:
"Thanh, em thần tượng anh suốt bao năm nay vậy em có yêu anh không, có bao giờ nghĩ đến việc sẽ lấy anh không.
Hửm?""
"Em...!em...!có.
Rất...!rất muốn..." Ngọc Thanh ấp úng gật đầu, hai bên má ửng đỏ hồng.
"Vậy làm vợ anh nhé.
Đeo nhẫn này vào em mãi mãi thuộc về anh.
Thuộc về Hàn Minh Viễn này."
Minh Viễn vừa rót mật vào tai Ngọc Thanh, vừa luồn nhẫn vào ngón tay nhỏ nhắn của cô.
Anh nhủ thầm với lòng sẽ không để cô cực khổ thức khuya dậy sớm vất vả kiếm tiền như trước kia nữa.
"Thanh, anh hôn em được không?" Minh Viễn nâng cằm cô lên, hỏi.
"Ân." Ngọc Thanh run rẩy khẽ gật đầu.
Cô vẫn còn chìm đắm trong mơ hồ, chưa hoàn toàn tin đây là sự thật.
Nụ hôn triền miên dây dưa không dứt.
Mãi cho tới khi thứ của anh đi vào trong cơ thể cô, đau đớn quằn quại cô mới tin hoàn toàn đây là sự thật.
Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống.
Cô khóc.
"Thanh, gọi tên anh.
Mau gọi đi." Minh Viễn lau nước mắt cho cô.
Áo khoác ngoài vớ tất gì đó anh đều lột sạch cả rồi.
Chỉ còn chiếc sơ mi mỏng bên trong.
Mồ hôi rịn khắp cơ thể.
Gian phòng hẹp chẳng có máy điều hòa.
Ngọc Thanh ôm lấy cổ anh, gọi tên anh.
Anh lại trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào.
Hàn Minh Viễn sau đó đưa cô về nơi anh ở.
Một căn biệt thự nằm ở ngoại ô tránh xa tai mắt của bọn săn ảnh.
Nơi đây sẽ là chốn thiên đường ấm áp dành cho cô và anh suốt quãng đời còn lại.
Anh sẽ cùng ăn, cùng ở với cô.
Mỗi buổi sáng cùng cô thức dậy, mỗi buổi tối cùng cô ngắm bầu trời, anh sẽ đưa cô đi khắp nơi trên thế giới bằng đôi chân của anh.
Dùng cánh tay vững chắc này che chở bao bọc cô cả một đời.
"Vợ ơi, bảo bối ơi, Thanh nhi của anh.
Anh yêu em! Anh yêu em!"
"Hàn Minh Viễn em cũng yêu anh.
Ông xã của em!"
Hoàn _.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook