Bầu Trời Thanh Xuân
-
Chương 13: Rồi người thương cũng hóa người dưng.
Buổi chiều nó bớt sốt nên nó đi học. Tụi kia kêu nó nghỉ thêm buổi chiều đi cho khỏe hẳn. Nhưng nó không chịu vì sắp thi học kì rồi. Nếu nghỉ thì sẽ bị mất bài. Nó đang đi học cùng tụi chung phòng thì gặp phải anh. Cái gì mà mình muốn tranh thì cứ luôn gặp. Haizz.... cuộc sống mà.
\- Em đã khỏe hơn chưa??? \(Anh ân cần hỏi thăm nó\)
Nhưng nó không trả lời anh cũng không thèm nhìn anh lấy một cái. Bây giờ nó thấy những điều mà anh đã làm đều là dối trá cả. Nó lướt qua anh như chưa hề nhìn thấy anh vậy. Nó làm cho anh và mọi người chết lặng. Sự vô tình của nó khiến ai ai cũng phải khiếp sợ. Có lẽ trái tim của nó lúc này đang rất đau, đang rỉ máu. Nó vẫn còn rất thương anh nhưng lí trí của nó sẽ không để nó phải thương anh nữa.
" *Cuộc* *đời* *tạo* *ra* *những* *cuộc* *gặp* *gỡ*. *Có* *khi* *là* *duyên* *nợ*, *có* *khi* *lại* *là* *bi* *thương* ". Không lẽ nó và anh gặp nhau lại là bi thương hay sao. Nó thích anh đến như vậy mà. Nó thẩn thờ đi tiếp. Quỳnh thấy nó như vậy rất lo cho nó. Quỳnh chạy theo xem nó như thế nào, còn tụi kia thì vào lớp trước. Quỳnh ôm lấy nó.
\- Nếu bà muốn khóc thì hãy khóc cho thật to. Còn khi khóc xong rồi thì hãy mạnh mẽ mà đứng dậy. Tui không biết bà và anh Thiên có khúc mắc gì nhưng mong bà hãy nói chuyện rõ ràng với nhau chứ đừng như bây giờ nữa. Tụi tui rất là cho bà đó.
\-Tui... chỉ là tui... hức hức.... \(Nó ôm lấy Quỳnh khóc rất lớn. Khóc để cho quên đi tất cả.\)
Nó cứ tưởng nó sẽ vượt qua tất cả nhưng khi gặp anh thì mọi quyết tâm ban đầu coi như đổ sông, đổ biển. Sao nó lại yếu đuối như thế chứ. Nếu người khác nhìn vào thì sẽ nói nó là một đứa yếu đuối hay khóc. Chỉ là crush không thích mình thôi mà. Trên đời này còn cả khối người chứ đâu phải chỉ có anh thì tại sao phải vì anh mà đau khổ. Nhưng có ai biết được là nó yêu anh đến mức nào đâu. Anh là tình đầu của nó cơ mà. Và đây là lần đầu tiên nó thích một người mà.
Buổi tối nó phải đến trung tâm học tiếng anh. Nó vào phòng hành chính xin chuyển lớp nhưng không được. Ở đấy họ nói hiện tại không có lớp nào phù hợp với nó. Nên chịu thôi. Nó không muốn gặp anh nên mới xin chuyển chứ anh thì dạy rất dễ hiểu. Từ ngày học anh tiếng anh của nó cũng đã tốt lên rất nhiều. Nó có thể theo kịp bài trong lớp rồi. Vào học nó cũng không nói, không rằng gì với anh. Anh có cố tình quan tâm đến nó nhưng nó cũng thờ ơ. Sao anh cứ thả thính nó hoài nhỉ. Anh có biết "*Ác* *nhất* *trên* *đời* *này* *là* *không* *yêu* *mà* *cứ* *thả* *thính* " không nhỉ. Lúc ra về anh gọi nó lại.
\- Anh gọi em lại có chuyện gì không? \(Nó hỏi với giọng lạnh như băng\)
\- Em đừng giận nữa. Em nghe anh giải thích được không??
\- Có gì phải giải thích chứ? Nếu không có chuyện gì khác em về trước đây.
Nói rồi nó đi thẳng ra về luôn. Quỳnh đang đứng ở ngoài chờ nó.
\- Hôm nay học ổn chứ???
\- Vẫn ổn...
\- Nếu có gì khó chịu ở trong lòng thì cứ nói ra với tui nhé \(Quỳnh nháy mắt với nó\)
\- Ừm \(Nó gượng cười\)
Nó rất muốn nói hết tất cả với Quỳnh bởi vì Quỳnh là người bạn thân nhất với nó. Nhưng nó không thể. Nó biết với tính cách của Quỳnh nếu biết chuyện này sẽ chia tay với Minh Hoàng mất. Nó không muốn vì chuyện của mình mà anh hưởng đến Quỳnh. Có lẽ chỉ có chuyện này là nó không thể nói với Quỳnh được thôi.
Vài tuần sau, kì thi học kì cũng bắt đầu. Nó ra sức học bài sáng đêm vì nó không muốn ba mẹ nó thất vọng về nó. Và nó cũng muốn nhận món quà đặc biệt từ ba nó nữa chứ. Trong suốt mấy tuần qua. Cả trường cũng cảm nhận được sự thay đổi của anh và nó. Nó được nhiều người tặng quà hơn. Có người còn tỏ tình với nó nữa chứ. Nhưng họ chỉ nhận lại được câu xin lỗi từ nó thôi. Nó không thể chấp nhận người khác vì nó không muốn người ta phải đau khổ như nó. Đúng nó vẫn còn thương anh nhưng nó cũng không làm được gì hơn. "*Thương* *thì* *vẫn* *thương* *nhưng* *chẳng* *dám* *hi* *vọng* *nhiều*... ". Nó đã cố tạo ra một khoảng cách vô hình với anh để nó có thể quên được anh. Nhưng chắc nó không thể rồi. Một người từng thương nhiều thế, rồi cũng hóa người dưng. Cái cảm giác đó rất đau. Nhưng nó chỉ có thể làm vậy nó mới dần dần quên được anh để có thể trở về là con người trước đây của nó được.
\- Em đã khỏe hơn chưa??? \(Anh ân cần hỏi thăm nó\)
Nhưng nó không trả lời anh cũng không thèm nhìn anh lấy một cái. Bây giờ nó thấy những điều mà anh đã làm đều là dối trá cả. Nó lướt qua anh như chưa hề nhìn thấy anh vậy. Nó làm cho anh và mọi người chết lặng. Sự vô tình của nó khiến ai ai cũng phải khiếp sợ. Có lẽ trái tim của nó lúc này đang rất đau, đang rỉ máu. Nó vẫn còn rất thương anh nhưng lí trí của nó sẽ không để nó phải thương anh nữa.
" *Cuộc* *đời* *tạo* *ra* *những* *cuộc* *gặp* *gỡ*. *Có* *khi* *là* *duyên* *nợ*, *có* *khi* *lại* *là* *bi* *thương* ". Không lẽ nó và anh gặp nhau lại là bi thương hay sao. Nó thích anh đến như vậy mà. Nó thẩn thờ đi tiếp. Quỳnh thấy nó như vậy rất lo cho nó. Quỳnh chạy theo xem nó như thế nào, còn tụi kia thì vào lớp trước. Quỳnh ôm lấy nó.
\- Nếu bà muốn khóc thì hãy khóc cho thật to. Còn khi khóc xong rồi thì hãy mạnh mẽ mà đứng dậy. Tui không biết bà và anh Thiên có khúc mắc gì nhưng mong bà hãy nói chuyện rõ ràng với nhau chứ đừng như bây giờ nữa. Tụi tui rất là cho bà đó.
\-Tui... chỉ là tui... hức hức.... \(Nó ôm lấy Quỳnh khóc rất lớn. Khóc để cho quên đi tất cả.\)
Nó cứ tưởng nó sẽ vượt qua tất cả nhưng khi gặp anh thì mọi quyết tâm ban đầu coi như đổ sông, đổ biển. Sao nó lại yếu đuối như thế chứ. Nếu người khác nhìn vào thì sẽ nói nó là một đứa yếu đuối hay khóc. Chỉ là crush không thích mình thôi mà. Trên đời này còn cả khối người chứ đâu phải chỉ có anh thì tại sao phải vì anh mà đau khổ. Nhưng có ai biết được là nó yêu anh đến mức nào đâu. Anh là tình đầu của nó cơ mà. Và đây là lần đầu tiên nó thích một người mà.
Buổi tối nó phải đến trung tâm học tiếng anh. Nó vào phòng hành chính xin chuyển lớp nhưng không được. Ở đấy họ nói hiện tại không có lớp nào phù hợp với nó. Nên chịu thôi. Nó không muốn gặp anh nên mới xin chuyển chứ anh thì dạy rất dễ hiểu. Từ ngày học anh tiếng anh của nó cũng đã tốt lên rất nhiều. Nó có thể theo kịp bài trong lớp rồi. Vào học nó cũng không nói, không rằng gì với anh. Anh có cố tình quan tâm đến nó nhưng nó cũng thờ ơ. Sao anh cứ thả thính nó hoài nhỉ. Anh có biết "*Ác* *nhất* *trên* *đời* *này* *là* *không* *yêu* *mà* *cứ* *thả* *thính* " không nhỉ. Lúc ra về anh gọi nó lại.
\- Anh gọi em lại có chuyện gì không? \(Nó hỏi với giọng lạnh như băng\)
\- Em đừng giận nữa. Em nghe anh giải thích được không??
\- Có gì phải giải thích chứ? Nếu không có chuyện gì khác em về trước đây.
Nói rồi nó đi thẳng ra về luôn. Quỳnh đang đứng ở ngoài chờ nó.
\- Hôm nay học ổn chứ???
\- Vẫn ổn...
\- Nếu có gì khó chịu ở trong lòng thì cứ nói ra với tui nhé \(Quỳnh nháy mắt với nó\)
\- Ừm \(Nó gượng cười\)
Nó rất muốn nói hết tất cả với Quỳnh bởi vì Quỳnh là người bạn thân nhất với nó. Nhưng nó không thể. Nó biết với tính cách của Quỳnh nếu biết chuyện này sẽ chia tay với Minh Hoàng mất. Nó không muốn vì chuyện của mình mà anh hưởng đến Quỳnh. Có lẽ chỉ có chuyện này là nó không thể nói với Quỳnh được thôi.
Vài tuần sau, kì thi học kì cũng bắt đầu. Nó ra sức học bài sáng đêm vì nó không muốn ba mẹ nó thất vọng về nó. Và nó cũng muốn nhận món quà đặc biệt từ ba nó nữa chứ. Trong suốt mấy tuần qua. Cả trường cũng cảm nhận được sự thay đổi của anh và nó. Nó được nhiều người tặng quà hơn. Có người còn tỏ tình với nó nữa chứ. Nhưng họ chỉ nhận lại được câu xin lỗi từ nó thôi. Nó không thể chấp nhận người khác vì nó không muốn người ta phải đau khổ như nó. Đúng nó vẫn còn thương anh nhưng nó cũng không làm được gì hơn. "*Thương* *thì* *vẫn* *thương* *nhưng* *chẳng* *dám* *hi* *vọng* *nhiều*... ". Nó đã cố tạo ra một khoảng cách vô hình với anh để nó có thể quên được anh. Nhưng chắc nó không thể rồi. Một người từng thương nhiều thế, rồi cũng hóa người dưng. Cái cảm giác đó rất đau. Nhưng nó chỉ có thể làm vậy nó mới dần dần quên được anh để có thể trở về là con người trước đây của nó được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook