Bầu Trời Sao Rơi
-
38: Thả Tôi Xuống Cậu Muốn Nói Gì Thì Nói
" Thanh Ca...!" An Mộc Hàn cất giọng giả vờ níu lấy cô.
Tưởng chừng Tử Quân sẽ ngay lập tức đuổi theo người phụ nữ ấy, không ngờ khi nghe xong câu nói kia anh lại ngồi chết trân tại chỗ.
An Mộc Hàn vội vàng thúc giục anh.
" Tử Quân...Thanh Ca...cô ấy...
Anh mau đuổi theo đi...!"
Tử Quân cứ im lặng, giương mắt nhìn Thanh Ca đi rồi, An Mộc Hàn ở bên cạnh lại tiếp tục khuyên nhủ, tỏa vẻ hiểu chuyện.
Khi thấy Tử Quân mãi trơ trơ một chỗ, sắc mặt tối sầm, đôi mắt dán chặt ra cánh cửa cô ta lén thay đổi biểu cảm, cười một cách đầy chiến thắng.
Nhìn Tử Quân đang lẫn lộn cảm xúc mà trong tâm cô ta đắc ý vô cùng, Tử Quân không tài nào kiểm soát được tâm trí vào lúc này, anh lườm mắt đầy ác ý sang An Mộc Hàn, khiến cô ta chợt kinh hồn khiếp đảm.
Anh rời khỏi giường, chậm rãi mặt lại đồ gọn gàng, một câu cũng không nói với Mộc Hàn, rời đi ngay sau đó, anh bỏ mặc cô ta trong căn phòng vắng.
" Tử Quân, anh đi đâu vậy ? " cô ta lớn tiếng gọi anh.
Thế nhưng, không có bất cứ lời nói hay hành động nào hồi đáp lại, cô ta trơ mắt nhìn Tử Quân quay bước, tiếng * sầm * của cánh cửa đập thật mạnh, cô ta lập tức phẫn nộ nghiến răng mình, chiếc gối bên cạnh bị quăng thẳng xuống nền nhà.
Sao bao sự hi sinh, tình cảm lẫn thể xác cuối cùng An Mộc Hàn nhận lại vẫn là sự lạnh lùng của Tử Quân, cô tấm ức khóc lớn, gào thét lời oán trách.
" Tiêu Tử Quân, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy ? "
Vẫn tưởng, khi anh không níu kéo Thanh Ca có lẽ là vì anh đã chán nản, sẽ cảm thấy có lỗi với những gì đã làm với cô ta, sẽ nhỏ nhẹ an ủi.
Thế mà, cả hai người phụ nữ điều nhận lại hành động lạnh lùng, vô tâm của anh.
An Mộc Hàn càng nghĩ càng ấm ức, cô ta điên loạn hét lên trong căn phòng, tiếng hét chói tai đến mức xét toạc màn đêm yên tĩnh, cô ta giằng xé chiếc chăn nát bét, đồ trong phòng bị đập đến thành một đống đỗ nát.
Đêm định mệnh đó, cả ba đều rơi vào trạng thái rối bời, Tử Quân nhốt mình trong phòng làm việc, An Mộc Hàn phá phách trong phòng vắng.
Còn Thanh Ca, giọt nước mắt không rơi nữa, cô trầm mình trong bể nước lạnh giá, từng kí ức đẹp đẽ xen cả đau thương hiện lên trong đầu, tâm lý dần biến dạng.
Bàn tay mười ngón nhăn nhúm trong biển nước, Thanh Ca bỗng cất giọng, hát một bài hát, nửa vui nửa tiếc nuối, rồi cô lại cười ngờ nghệch, trầm mình đến lúc không còn chịu được nữa cô lại vẽ tranh, trong khi người cô ướt sũng.
Cửa sổ bị cô mở tung, gió lạnh lùa vào khiến cơ thể mảnh mai run lên, cô vẫn cầm chắc cọ vẽ, dành hết đêm vẽ lại ngày đầu tiên cô gặp Tử Quân.
Bên trong có hình ảnh bầu trời đầy sao, một cô họa sĩ vô tình gặp một thiếu niên kì lạ.
....
Sáng ngày hôm sau, An Mộc Hàn ăn mặc quần áo chỉnh tề, đợi mãi trong căn phòng ấy mà Tử Quân vẫn không đến tìm, cô ta bắt đầu nôn nóng, muốn bước ra ngoài dò la tình hình, đi qua đi lại ngay cánh cửa không ngừng chân, còn áp tai vào đó để nghe ngóng.
Bất ngờ, lúc này cô ta nghe được tiếng bước chân vội vã của ai đó truyền tới, lập tức nghiêm chỉnh lại, ngồi xuống chiếc ghế Sofa, tỏ vẻ còn hoang mang.
Người đến là Nghiên Nhi, theo lệnh của Tử Quân mời An Mộc Hàn qua phòng làm việc.
An Mộc Hàn nghe xong trong tâm vui như hoa nở, cho rằng Tử Quân gọi cô ta đến chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm về việc đêm qua.
Chẳng muốn phí thời gian, An Mộc Hàn vội vàng đứng dậy theo chân Nghiên Nhi, chỉ vài phút vỏn vẹn liền đến nơi.
Cánh cửa đẩy nhẹ vào trong, Nghiên Nhi cúi người cung kính với cô ta.
" An tiểu thư, thiếu gia đang chờ ở bên trong ạ "
Nghe lời Nghiên Nhi, Mộc Hàn liền bước vào, Tử Quân lãnh đạm ngồi trên bàn làm việc, cây bút trong tay anh đang luân phiên xử lý những văn kiện, hai mắt anh dán chặt xuống dưới, còn có cả quần thâm đen kịt, có lẽ cả đêm qua anh đã chọn cách vùi đầu vào công việc để bình ổn tâm trí.
An Mộc Hàn từng bước bước lại gần the thé giọng, gọi cái tên " Tử Quân ".
Ngay lập tức, chiếc bút trong tay dừng hẳn, Tử Quân đặt mạnh xuống nó xuống, một tiếng * cộp * vang lên, mang theo vẻ tức giận, anh ngẩng mặt lên nhìn sang An Mộc Hàn, đôi mắt nhỏ quan sát cô ta vài giây, cơ thể yêu kiều phía trước chi chít những vết xanh tím do chính anh gây ra khiến anh khó chịu.
Anh chán ghét, mở giọng trầm khàn mời An Mộc Hàn ngồi xuống bắt đầu bàn luận.
" Mộc Hàn, chuyện của đêm qua...anh thật sự rất xin lỗi em...
Lúc đó là do anh đã quá say, không thể kiểm soát được hành động...
Cho nên...anh..."
Tử Quân chưa kịp nói hết An Mộc Hàn bèn nhanh mồm bắt lấy lời anh, phủ đầu anh trước.
" Em biết !
Tử Quân...trong chuyện này em mới là người có lỗi
Em biết rõ những điều anh làm không phải dành cho em !
Nhưng bản thân lại tham lam..." cô ta cúi đầu, nước mắt khẽ rơi, vẻ chịu tuổi nhục của cô ta diễn quá hoàn hảo.
Những ngón tay thon nhỏ dụi hóc mắt một cách đầy khó khắn, cô ta cố tình tránh né ánh mắt của Tử Quân, tiếp tục cất giọng nghẹn ngào.
" Tử Quân em biết người anh yêu là Hoa Thanh Ca...nhưng trái tim em không thể nào ép buộc bạn thân quên đi anh....
Tử Quân...chúng ta coi như đêm qua là một tai nạn...
Coi như anh đã rủ lòng thương để lại một chút kỷ niệm ngọt ngào cho em...có được không ? "
" Mộc Hàn...!" Tử Quân khó xử.
Không đợi cho anh mở lời tiếp, cô ta mau chóng níu lấy tay anh kéo thật mạnh, áp nó vào mặt mình, lệ bắt đầu đẫm hai gò má, quỳ xuống dưới chân Tử Quân, cầu xin để chiếm thế thượng phong.
" Em xin anh...Tử Quân....xin anh đừng bắt em rời xa anh, đừng bắt em quên hết mọi chuyện...
Em hứa sẽ giữ im lặng, không nói cho bất cứ ai biết...chúng ta có thể làm bạn như lúc trước...
Thiệt thòi này em xin nhận lấy một mình ! Xin anh "
" Mộc Hàn em mất đi trinh tiết, mất cả thanh danh, bảo anh xem đó là một tai nạn...
Vậy...có phải anh sẽ trở thành kẻ mặt người dạ thú không ? " Tử Quân rút tay mình về, vội đỡ An Mộc Hàn ngồi lên, anh thở dài, đầu lại truyền đến một cơn choáng váng.
Anh xoa lấy hai quyệt Thái Dương, tựa đầu vào thành ghế tiếp tục nói.
" Tạm thời em cứ về trước đi, mọi chuyện anh sẽ suy nghĩ kỹ và sắp xếp chúng thật ổn thỏa...
Anh hứa với em sẽ không để em phải chịu thiệt ! "
" Tử Quân...anh nói như vậy là có ý gì ? " Mộc Hàn trố mắt, sững sờ tại chỗ, tâm cô ta nảy lên ý nghĩ Tử Quân sẽ dùng tiền bạc để giải quyết việc này.
Ánh mắt hời hợt của anh làm lòng cô ta phức tạp, cô ta muốn tranh luận tiếp, nào ngờ anh không muốn nghe, xua tay ra hiệu ép buộc cô ta phải rời đi.
Nghiên Nhi theo lệnh kéo cô ta đi, câu nói hững hờ của anh văng vẳng trong đầu, bước mãi cô ta lại vô tình đụng mặt với Hoa Thanh Ca ở ngoài khu vườn nhỏ.
Trông nét mặt u buồn, ảm đạm, điểm thêm chút hốc hác tiều tụy, có lẽ đêm qua Thanh Ca thức trắng.
An Mộc Hàn của hiện tại bỗng dưng lại lo sợ không dám đối mặt với Thanh Ca, trước đây họ thân nhau lắm, nhưng chỉ có Thanh Ca xem là cô ta bạn.
Còn cô ta, luôn xem Thanh Ca như một con ngốc, vậy mà bây giờ ý đồ thành công, lòng cô ta lại có chút canh cánh, cô rón rén đi lẻn ra cổng sau, vội vàng rời khỏi đó, khi cô ta vừa bước ra khỏi cổng, Thanh Ca lập tức xoay đầu lại, đưa ánh mắt có chút quỷ dị nhìn ra đó.
Thực tế Thanh Ca đã sớm nhìn thấy An Mộc Hàn từ đằng xa, chỉ là cô cố ý giả vờ làm ngơ để Mộc Hàn rời khỏi đi một cách bình yên.
Sau một đêm biến cố suy nghĩ của Thanh Ca đã thay đổi, không giống với những người phụ nữ khác khi bắt gặp chồng mình có tình nhân sẽ trở nên điên loạn đánh ghen, Thanh Ca lại trở nên điềm tĩnh, không hề khóc xướt mướt cũng chẳng tìm đến Tử Quân để tìm lời giải thích.
Cô cho rằng mọi việc dù lớn hay bé điều nên được giải quyết bằng cách nào đó thật êm xuôi, làm ầm ĩ thì cả ba điều chịu thiệt thòi.
Vậy cho nên, cả đêm hôm qua cô luôn trấn tỉnh tinh thần, bắt buộc đầu óc không nghĩ tới bất cứ điều gì, im lặng dồn hết tâm tư vào vẽ tranh, cô không cần tìm tới Tử Quân lúc này chắc chắn anh sẽ chủ động tìm cô trước.
Thanh Ca nghĩ đâu là trúng đó, quả nhiên chỉ vài phút sau Nghiên Nhi bất thình lình xuất hiện, cúi người cung kính trước cô.
" Thiếu phu nhân, thiếu gia tìm người ở bên trong ạ...
Ngài ấy không thấy người đâu nên rất lo lắng...! "
" Nghiên Nhi...
Nhờ cô chuyển lời, tôi đang bận với những cây hoa cúc trắng này...một chút tôi sẽ tìm Tử Quân " Thanh Ca nhàn nhạt đáp, không thèm để ý sắc mặt khó coi của Nghiên Nhi.
" Thiếu phu nhân...!" Nghiên Nhi mấp máy giọng.
Chưa kịp nói hết câu từ đằng xa liền vọng tới tiếng của Tử Quân.
" Thanh Ca...!" anh hô lớn gọi tên cô, rồi chạy dồn dập sang đó.
Trông cô đang điềm nhiên đang vòng hoa, lòng anh bừng bừng lửa đốt, không nhiều lời lập tức cưỡng chế kéo cô vào trong.
Chiếc vòng hoa chưa được tết xong, rơi vương vãi dưới bãi cỏ, Nghiên Nhi đứng nhìn hai người một cách đầy sự khó hiểu.
" Tiêu Tử Quân cậu làm cái trò gì vậy ? Sao lại lôi kéo người khác như vậy chứ ? " Thanh Ca giằng co kịch liệt.
Tử Quân không đáp, trực tiếp bồng cô lên, trở về phòng riêng, khi cánh cửa nặng nề mở ra, Thanh Ca lại rơi vào khung cảnh của đêm qua, giọt nước mắt xém chút không kèm được mà tuôn trào, cô ngẩng cao đầu hít thật sâu, lạnh giọng ra lệnh với Tử Quân.
" Thả tôi xuống, cậu muốn nói gì thì nói ! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook