Bầu Trời Sao Rơi
-
1: Tìm Cô Ấy Cho Con Con Hứa Với Mẹ 20 Tuổi Con Sẽ Về Tiếp Quản Sự Nghiệp
LƯU Ý CHO ĐỌC GIẢ TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN, MỌI NHÂN VẬT, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU, TRUYỆN CHỈ MANG TÍNH CHẤT GIẢI TRÍ.
____________________________________________
Trong ánh sáng và hơi ấm thân thương, mùi hương của thức ăn nực nồng bay tỏa qua từng con ngõ nhỏ, đây là năm đầu tiên Hoa Thanh Ca có một chuyến du lịch đến vùng sông nước Giang Nam, Trung Quốc.
Cô là người Việt gốc Hoa, từ lúc cô chào đời mẹ cô đã mất vì sinh khó, để tưởng nhớ bà, bố cô đã cho cô theo họ mẹ, một mình ông cực khổ nuôi nấng cô khôn lớn, cô thiếu thốn tình cảm của mẹ từ nhỏ nên hình thành tính cách trầm lặng.
Sau này cô lớn lên, nối nghiệp mẹ, là một họa sĩ chẳng có danh tiếng gì nhiều, mỗi ngày đều đầu tất mặt tối với cọ màu để kiếm tiền mưu sinh.
Nhà cô không giàu, cũng thuộc dạng khó khăn, họ hàng cũng không thân thích, mình cô và bố nương tựa nhau.
Mỗi một bữa ăn của họ đều phải cân nhắc rất chi li, nếu lỡ xài hoang phí sẽ phải nhịn đói trong mấy ngày tới.
Từ bé đến lớn Thanh Ca chưa từng có một chuyến đi xa nào, mơ ước của cô là được du lịch khắp nơi vẽ lại từng cảnh đẹp mà cô đi qua.
Nhưng, vì chữ nghèo mà Thanh Ca chôn vùi giấc mơ ấy !
May mắn thay, một tuần trước cô trúng thưởng lớn nhờ vào bức tranh do chính cô vẽ giựt được giải, có chuyến du lịch ra nước ngoài tận một tuần lễ, còn được trợ cấp ăn ở miễn phí.
Cô háo hức muốn cùng người thân duy nhất là bố tận hưởng chuyến đi ấy, thế nhưng ông vì bận rộn nên đã từ chối.
Thanh Ca không muốn bỏ nhỡ cơ hội, một mình ở nơi đất khách quê người tận hưởng chuyến du lịch.
Giang Nam, nơi sông nước mênh mông, hữu tình, cảnh sắc tuyệt dịu cực kì cuốn hút với người mang máu nghệ thuật.
Ba ngày đầu Thanh Ca đi khắp nơi tìm kiếm cảnh đẹp cho tác phẩm tiếp theo, cô chọn một cây cầu nhỏ, vắng người qua lại, đặt khung vẽ, cọ và màu sắc lên bãi cỏ gần đó.
Đêm nay là một đêm đầy sao, bầu trời lấp lánh ánh sáng chiếu rọi vào mặt nước trong vắt, rất thích hợp để một họa sĩ như cô vẽ tranh.
Người qua lại tấp nập, Thanh Ca đặt cọ luân phiên chuyển động từ nét, cô chú tâm tỉ mỉ từng cảnh vật mà không hề biết đang có một chàng trai đứng ở sau tán cây nhìn cô chăm chú.
Không phải vì cô đẹp, cũng không phải vì tranh cô vẽ hấp dẫn mà vì đôi mắt của cô đã hút hồn người đó.
Một đôi mắt to tròn, long lanh pha chút màu sáng của những vì sao, đôi mắt ấy là thứ mà chàng trai đó tìm kiếm suốt thời gian theo đuổi đam mê.
Tiêu Tử Quân - một thiếu gia nhà tài phiệt, giàu nức vách đổ tường khắp vùng Giang Nam, bố anh mất từ khi anh mới tròn 12 tuổi và được mẹ nuôi nấng.
Anh không nối nghiệp mẹ quản lí các tập đoàn mà lại chọn làm một Dancer, dấn thân vào con đường nghệ sĩ trong bộ môn Dancesport - ( khiêu vũ thể thao ).
Anh có một người bạn đồng hành cùng anh từ nhỏ đến lớn, được cho là thanh mai trúc mã, ăn ý với anh trong mỗi bước nhảy, cả hai giựt được rất nhiều giải thưởng từ khi còn tấm bé, phải gọi hai người là cặp đôi hoàn hảo.
Nhưng, Tử Quân chưa bao giờ thấy đủ, anh luôn cảm thấy thiếu thốn một thứ gì đó rất quan trọng, khiến mỗi bước nhảy của anh chưa đạt được đến đỉnh cao mà anh khao khát.
Cho đến hôm nay, khi anh nhìn thấy cô gái kia, trái tim anh đã mách bảo, cô chính là thứ mà anh luôn tìm kiếm, nhất là đôi mắt của cô.
Tử Quân mạnh dạn tiến đến chỗ Hoa Thanh Ca bắt chuyện.
" Chào cô, cô đi một mình sao ? "
Thanh Ca nghe giọng nói, xoay gương mặt dịu dàng sang, tức thì cô ngỡ ngàng, dừng cọ, một chàng trai khôi ngô đang đứng trước mặt cô, anh nói tiếng Trung, may mà cô thông thảo thứ tiếng ấy.
Cô không trả lời ngay, liếc sơ quan sát anh, dáng người nhỏ nhắn, mặt mày non choẹt, đây vốn là một cậu nhóc miệng còn hôi sữa mà.
" Ừm..." Thanh Ca cất giọng nhàn nhạt, rồi cô lại tiếp tục vẽ vời.
Tiêu Tử Quân bị cô bơ đẹp mặt, lòng có chút hứng thú, bắt chuyện tiếp với cô.
" Cô là một họa sĩ sao ? " anh chỉ tay vào bức tranh rực rỡ, đẹp mê li của Thanh Ca.
Cô lại lần nữa âm ừ một cách lạnh lùng, vốn là người xa lạ tự dưng Tử Quân đến bắt chuyện, Thanh Ca có chút phòng bị.
Anh đứng khư khư nhìn cô một cách cổ quái, không thể nào làm cho cô không có ý nghĩ xấu về anh.
Thanh Ca mau chóng hoàn thiện bức vẽ chỉ trong vài phút, lật đật dọn dẹp mọi thứ, trong lòng cô sợ, sợ anh là kẻ xấu.
Khi cô chuẩn bị rời đi, Tiêu Tử Quân lại ngang nhiên chắn trước mặt cô.
" Làm gì vậy ? " cô gằn giọng hỏi.
Tử Quân gãi đầu, liếm nhẹ môi mình, anh không biết nên mở lời như thế nào với cô, từ nãy đến giờ quan sát cô, thấy cô lạnh lùng anh càng thêm rụt rè.
" Tên...tên cô là gì ?
Có thể...cho tôi làm...quen được không ? " anh ấp úng.
Thanh Ca cười một khinh bỉ, nhìn Tử Quân chỉ bằng nửa con mắt.
" Cậu bao nhiêu tuổi rồi ? " cô cất giọng cao ngạo.
" 16 ! " Tử Quân đáp ngay.
" 16 ? " Thanh Ca nghe xong câu trả lời, không ngậm được miệng cười phì, nụ cười có chút ngọt ngào lẫn chút chê bai, đôi mắt long lanh kia hít nhẹ, trông cô cực kì mê hoặc.
Vài giây sau cô nghiêm mặt, dạy dỗ cậu nhóc vô lễ đang đứng chắn cô.
" Tôi đã 23 rồi, thiết nghĩ cậu cũng nên biết cách xưng hô với người lớn chứ ?
Với lại...
Vẫn còn nhỏ đừng nên học thói trêu hoa ghẹo nguyệt..."
Mà, Tử Quân nghe cô nói xong, mặt không biến sắc, khi nãy lúc cô cười, anh đã bị đôi mắt cô hớp hồn hoàn toàn, đâu thèm để ý tuổi tác đôi bên.
Trong đầu anh bỗng lé lên một ý nghĩ táo bạo, gọi đó là nhất kiến chung tình, tình yêu sét đánh, anh mạnh bạo đối chất với cô.
" Tôi không học cái thói mà chị nói...chị đã có chồng chưa...nếu chưa thì hãy làm vợ tôi ! "
Lời anh vừa dứt, Thanh Ca kinh ngạc đến há hốc mồm, trộm nghĩ, có phải anh bị điên không ? Hay là anh đang cố ý trêu đùa cô ?
Thanh Ca chẳng nói chẳng rằng " hời " một tiếng to rõ, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm chửi anh.
" Đúng là đồ điên " rồi cô quay lưng bỏ đi, Tiêu Tử Quân mặt dầy vẫn theo sát cô ở phía sau, miệng anh không ngừng lải nhải.
" Nè, tôi hỏi thật đó...chị có chồng chưa ? Chị gả cho tôi được không ? Tôi thích chị..."
" Cậu có thôi đi không...cậu bị điên à, chúng ta chẳng quen biết, ai đời mới gặp nhau lần đầu lại hỏi cưới người xa lạ ? " Thanh Ca không nhịn được tức giận, gắt gỏng mắng.
Tiêu Tử Quân lại mảy may không chút chùn ý, mỗi một câu anh sắp nói ra điều chắc như đinh đóng cột.
" Tôi không điên, tôi thích chị, tôi muốn lấy chị, tay chị chưa đeo nhẫn cưới...chắc chắn chị vẫn độc thân...
Nhà tôi giàu lắm, gả cho tôi, tôi cho chị hết tài sản tôi có..."
Với cái ngữ khí cao ngạo kia, Thanh Ca nghe càng thêm bực, một thằng nhóc 16 tuổi dám hỏi cưới cô, còn đem sự giàu có ra khoe mẽ, cô nào nuốt trôi được cục tức này, quyết định giảng đạo lý với anh.
" Này, tôi nói nhé, cho dù tôi chưa có chồng thì hiện giờ tôi cũng không gả cho một người xa lạ như cậu...
1 là vì cậu chưa đủ tuổi, 2 là vì cậu quá hống hách, 3 là tôi không biết rõ cậu là ai...
Chào, không hẹn gặp lại...!"
Dứt lời, Thanh Ca ôm lấy đồ co giò bỏ chạy thật nhanh chẳng đợi Tử Quân đang đờ mặt kịp phản ứng, điều đầu tiên anh làm là chạy đuổi theo cô.
Nhưng, cô chạy quá nhanh, tới một con hẻm anh đã mất dấu cô.
Anh tức tối, chưa kịp biết tên cô ngay cả phương thức liên lạc cũng chẳng có, anh rơi vào rối rắm, phải làm cách nào để gặp lại cô, gặp lại đôi mắt mà anh mong mỏi.
Suốt những ngày sau, Tiêu Tử Quân ngày nào cũng đến bên cây cầu ấy, mong có thể gặp Thanh Ca, nhưng mọi thứ đều vô vọng, thứ duy nhất anh biết về cô là ngoại hình và cô là một họa sĩ.
Một tháng sau, Tử Quân vẫn không tài nào tìm ra Thanh Ca, anh rơi vào bệnh tật, nằm sốt li bì trên giường suốt mấy ngày, mẹ anh - Đào Hoa Âm rất lo lắng, hỏi thì mới biết nguyên nhân anh tương tư một cô gái.
Ở cái tuổi 16, việc yêu đương chẳng qua chỉ cảm giác chớm nở, đâu có thể cho nó là thật lòng.
Hoa Âm rất hiểu con trai, bà chắc chắn anh chỉ là say nắng cô gái kia, vì vậy bả cũng không quản nhiều chỉ khuyên bảo anh vài câu.
" Nếu con muốn gặp lại cô gái ấy thì phải khỏe lên, mẹ sẽ giúp con tìm cô ấy "
" Thật ? " Tử Quân như vớ được hy vọng, bật dậy nắm chặt tay mẹ.
Anh biết mẹ của anh là người phụ nữ có quyền có thế rất lớn mạnh, chỉ cần bà nói một tiếng không có gì mà bà không thể làm được.
Thế là, anh mạnh dạn trao đổi điều kiện với mẹ mình.
" Tìm cô ấy cho con, con hứa với mẹ 20 tuổi con sẽ về tiếp quản sự nghiệp của mẹ " Tử Quân nghiêm mặt, ánh mắt kiên định, anh đã nghĩ thông.
Chỉ cần anh trở nên lớn mạnh giống mẹ, sẽ có lúc anh có được người con gái anh thương, từ giờ tới lúc 20 tuổi Tử Quân bắt buộc phải có được thành tựu trong đam mê lẫn sự nghiệp, có chỗ đứng vững chắc trước nhiều người.
Hoa Âm không phản đối, một cái gật đầu của bà đã đủ tạo lòng tin cho Tử Quân, chỉ cần là thứ con trai bà muốn, khó cỡ nào bà cũng làm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook