Bầu Trời Đêm Đen
-
Chương 4
Cô nhìn đồng hồ trên tay lẩm bẩm:
- Còn 2 phút nữa.
Được rồi.
Charli quay ra ngơ ngác hỏi:
- Hai phút gì cơ?
Cô cười tinh nghịch nói:
- Tạm biệt Charli, tớ tan học đây!..
Vừa nói xong cô cầm cặp chạy một mạch ra khỏi phòng trước sự ngơ ngác của mọi người:
- Em chào giáo sư, chào các bạn!
Lớp rơi vào trạng thái im lặng, đến khi tiếng chuông kêu lên kết thúc tiết học.
Cả lớp mới trở lại bình thường đồng thời tiếng hét của Yolas vang lên:
- Con nhỏ chết tiệt kia đứng lại ngay! Tao còn chưa tính sổ với mày đâu!
Verny cất tiếng:
- Cậu bị ngu sao, cô ta chạy ra khỏi lớp trước chính là muốn tránh cậu gây sự.
Cậu nghĩ cô ta sẽ đứng lại sao.
Tessi nhếch môi, mắt nheo lại, giọng nói đầy toan tính:
- Tránh được hôm nay không có nghĩa là tránh được cả đời.
Tan học thôi.
Cô cứ vậy cắm đầu chạy thục mạng ra cổng, nhưng trên môi không ngừng nở nụ cười tinh nghịch.
Cô không biết rằng mọi hành động của cô từ trong lớp đã bị một học viên nam đứng ở cửa lớp thu hết vào mắt, anh ta chỉ nở nụ cười khinh khỉnh sau đó quay gót đi.
- ------------------
Cô chạy ra cổng nhìn thấy xe Alent đến đón nhanh chóng vào xe giọng thở gấp gáp:
- Đi thôi Alent! Nhanh lên!
Alent nghe theo cô khởi động xe, rồi lại nhìn cô mồ hôi nhễ nhại, không kìm được lên tiếng thắc mắc:
- Sao vậy tiểu thư? Người làm gì mà chạy gấp như vậy? Có ai bắt nạt người sao?
Cô ôm bụng cười thật sảng khoái, thích thú kể cho Alent nghe:
- Haha!..
Alent anh không biết đâu! Vừa đến lớp nhập học ngày đầu, chỉ vì ngoại hình không tốt liền bị người ta sỉ nhục.
Em liền phản bác với cô ta, cô ta không đấu được với em, chỉ chờ em ra khỏi lớp liền muốn đánh em đó.
Em biết trước nhân lúc lớp học chưa tan chạy một mạch ra ngoài còn không quên khịa cô ta một tiếng.
Tưởng tượng rằng vẻ mặt của cô ta giờ trông rất khó coi.
Vui thật đấy.
Alent lắc đầu bất lực trước sự nghịch ngợm của cô, anh cũng quen thuộc với tính này của cô lắm rồi.
Cô có bao giờ để bản thân mình chịu thiệt đâu, và đặc biệt tài đấu mồm của cô thì không ai bì nổi rồi:
- Đúng là tiểu thư Arina có khác, chẳng phải người bảo muốn một cuộc sống học đường yên bình sao? Vậy sao chưa chi buổi đầu đã gây sự rồi! Như vậy thì ước muốn của người không trở thành hiện thực được rồi.
Cô khoanh tay ngẫm nghĩ nói:
- Không sao! Náo nhiệt một chút chắc cũng ổn.
Cô cảm thấy sau này đi học sẽ gian nan lắm đây, cô cũng đâu muốn gây sự gì là bọn họ gây sự với cô trước mà.
Vừa về đến nhà cô liền chạy tót lên phòng, chưa kịp đặt cái mông xuống giường thì mẹ cô vào:
- Arina! Cuối tuần này, tức là ngày kia sinh nhật con rồi.
Tối nay con bảo Alent đưa con đi đặt váy đi, còn nữa chuẩn bị đồ đạc đi, thầy quản lý trường con vừa gọi điện cho ba con bảo con đầu tuần sẽ chính thức dọn đến trường ở đấy.
Nên là sau buổi sinh nhật con sẽ dọn đến đấy ở.
Cô mếu máo ôm lấy mẹ cô:
- Quý bà Diemons! Người nỡ đuổi con ra khỏi nhà vậy ư! Con không muốn xa người đâu.
Hơn nữa tổ chức sinh nhật chỉ cần đơn giản thôi được không?
Mẹ cô cốc nhẹ vào đầu cô giọng trách móc:
- Con bé này lớn rồi, nên ra ngoài tự lập đi cho biết mùi cuộc sống thế nào.
Còn về chuyện tổ chức sinh nhật, cũng tổ chức đơn giản 19 năm nay rồi.
Lần này phải tổ chức lớn để cho mọi người biết, dù sao ba con cũng là người làm ăn coi như tổ chức để kéo mối quan hệ.
Con giúp ba con tý đi, tối nay ông ấy sẽ về nhà để chuẩn bị.
Còn thằng anh trời đánh của con, nó bôn ba bên ngoài bao nhiêu năm nay rồi, sinh nhật của em gái mà không thấy động tĩnh gì.
Cô nhăn mặt khi nhắc đến anh trai mình:
- Mẹ nhắc thì con mới nhớ ra là mình còn có một người anh trai đấy.
Kệ anh ấy đi, con cũng chả quan tâm đâu, dù sao anh ấy cũng bỏ mặc đứa em này lâu rồi.
Được rồi mẹ đi nghỉ ngơi đi, lát con dậy ăn sau, rồi đi đặt váy.
* * *
Hôm sau cô đến trường trong lo sợ, sợ bộ ba kia lại đến gây sự với cô, cô sẽ cảm thấy phiền chết mất.
May sao bộ ba kia không thấy đến, cô học trong yên bình.
Rồi ngày sinh nhật của cô cũng đến, không hiểu sao hôm nay ba nhỏ kia đến lớp cũng không gây sự với cô.
Cô tan học sớm, vì tiệc sinh nhật được tổ chức vào buổi tối, nên hôm nay Alent sẽ đến đón cô ra tiệm đồ để lấy váy và chỉnh trang nhan sắc.
Nhưng đứng ở cổng một lúc rồi mà cũng không thấy Alent đâu, từ đằng xa cô thấy một top học viên nữ đang túm lại gần một ai đó.
Cô tò mò liền chen vào xem, thì thấy Tessi đang ngồi trên mặt đất nhăn mặt ôm chân, còn trước mặt cô ta là một chàng trai cao ráo chuẩn soái ca.
Xung quanh là các học viên nữ đang không ngừng mê mẩn, khen ngợi vẻ đẹp của anh ta:
- A! Anh ấy đẹp trai quá! Ước gì tớ là người bị anh ấy đâm trúng! Như vậy chắc chắn sẽ được anh ấy bế.
Trán cô xuất hiện ba vạch đen, nghe mấy học viên nữ này nói mà cô hạn hán lời.
Yolas đỡ Tessi dậy rồi chỉ trích chàng trai trước mặt:
- Anh lái xe không cẩn thận đâm trúng người ta làm người ta trật chân, không đỡ người ta dạy thì thôi lại còn đến câu xin lỗi cũng không nói được là sao!
Tessi vẻ mặt đau đớn nhẹ nhàng nói:
- Tớ không sao, chắc anh ấy cũng e ngại khi không may đâm phải tớ nên chưa biết phải làm gì mới vậy thôi.
Chàng trai nhăn mặt khó chịu, giọng lạnh lùng cất lên:
- Là cô cố tình chạy ra trước xe tôi, sao tôi phải cảm thấy có lỗi cơ.
Cô gật đầu tán thành, trả đũa hay lắm, cô cũng phải góp vui mới được:
- Martser! Có chuyện gì xảy ra với anh và Tessi vậy?
Cô vừa cất giọng lên, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người cô, cô không quan tâm nở nụ cười ngọt ngào nhất đi đến cạnh chàng trai thân mật ôm lấy cánh tay của chàng trai.
Tessi gượng cười nói vói cô:
- Arina, tớ biết do ngoại hình cậu không tốt nên mọi người không để ý đến cậu.
Nhưng cậu cũng đừng dùng cách này để lấy sự quan tâm từ mọi người, nó không tốt cho danh tiếng của cậu đâu.
Nghe có vẻ như đang tốt bụng quan tâm cô đấy, nhưng cô biết thừa đây là đang ngầm sỉ nhục cô đây mà:
- Sao cơ? Cậu nói gì vậy tớ không hiểu cho lắm.
Không phải trước giờ trong mắt cậu danh tiếng của tớ xấu lắm sao.
Tessi bối rối ấp úng đáp:
- Không phải..
tớ..
Verny lạnh lùng lên tiếng:
- Arina, cô đừng tưởng Tessi hiền thì cô thích sỉ nhục cô ấy như thế nào cũng được nhé.
Cô bĩu môi không thèm quan tâm, quay ra nhìn chàng trai bên cạnh im lặng nãy giờ nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn cô:
- Martser! Anh lên tiếng đi chứ, chuyện gì xảy ra vậy? Đừng có mải nhìn em như vậy nữa.
Anh nhăn mặt khó chịu lên tiếng:
- Là cô ta gây sự trước, ở đây ồn ào quá, về thôi.
Không thích nói nhiều.
Nói xong cứ vậy mà vác cô lên vai tiến về chiếc xe đậu ở ven đường, ba người đó và các học viên đứng hình tại chỗ nhìn chàng trai đang vác cô đi.
Tessi tức giận dậm chân rồi bỏ đi, hai người kia thấy vậy cũng đi theo.
Bị vác lên vai như bao cát, cô quát lớn tay đập mạnh liên tục vào tấm lưng rắn chắc của chàng trai:
- Martser! Tên điên này, thả em xuống mau! Em có chân tự đi được.
Nhưng chàng trai không thèm quan tâm lời cô nói, cứ vậy bế cô quăng vào trong xe rồi lên xe chạy thẳng.
Cô tức không nói lên lời, quay mặt ra cửa.
Chàng trai thấy vậy nhếch môi cười như không cười:
- Giận rồi.
Cô lập tức đáp trả:
- Không liên quan đến nhà anh.
Đồ vô tâm, kiêu căng, đáng ghét..
Chỉ thích làm theo ý mình, không thèm quan tâm cảm xúc của người khác.
Anh bị người ta chửi cho là đáng đời lắm.
Chàng trai tỏ ra vô tội:
- Anh đâu có làm gì sai đâu, sự thật là cô ta cố ý xong còn giả vờ giả vịt.
Cô nhíu mày khó tin:
- Anh làm sao biết được là cô ta cố ý.
Anh ngồi trong xe, cô ta biết được anh là ai đâu.
Anh từ tốn giải thích:
- Trước khi lái xe đến trường, anh có dừng lại ở tiệm nước để mua nước cho em, thì tình cờ đụng phải cô ta.
Lúc đó biết là lỗi của mình rồi, nên anh nhặt đồ giúp cô ta rồi xin lỗi.
Sau đó lên xe đi một đoạn thì anh thấy cô ta đi theo anh, gần đến trường thì vượt trước anh sau đó xuống xe giả vờ đi ra đầu xe anh.
Ý đồ rõ rệt như vậy nhìn thôi là đủ biết.
Cô lại thắc mắc:
- Cô ta cũng học trường này mà, đi cùng đường với anh là bình thường mà.
Chàng trai cốc đầu cô một cái rõ đau sau đó nói:
- Em không để ý sao, cô ta không có mặc đồng phục, thì chắc chắn hôm nay không phải đến trường rồi.
Cô liền ngờ ngợ ra mọi việc, trước giờ cô luôn sáng suốt trong mọi tình huống, nhưng đứng trước người này cô luôn bị áp chế IQ của bản thân.
Đúng là con người đáng ghét mà..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook