Ừm, thật hoàn mỹ, hắn vừa lòng gật đầu.

Bạch Đông Lâm hít mũi mấy cái rồi biến mất trong rừng cây, chạy về phía lưng chừng núi, nơi có mùi máu tươi nồng nặc.

Sườn núi Hắc Phong Sơn có hang động rất lớn, là do lúc trước mọi người lấy quặng để lại. Bây giờ xung quanh cửa động thi thể la liệt, có người cũng có mấy con vật với thân hình khổng lồ không biết tên.

Tất cả thi thể đã không còn nguyên vẹn, như thể trước đó từng bị dã thú cắn xé.

Trong lòng Bạch Đông Lâm không hề dao động trước cảnh tượng này, nào là đầu óc, nội tạng cùng với phần còn lại của chân tay bị cụt gãy. Hắn không chỉ từng nhìn thấy mà chính mình đã được trải nghiệm, không hề lạ lẫm.

Bạch Đông Lâm đi đến cửa động, ghé lại gần nhìn vào bên trong, khắp nơi đen như mực không thấy được gì.

Cũng nhờ sau khi thay máu thị lực được tăng cường, mượn ánh trăng cũng không đến mức trở thành người mù.

“Này! Có ai ở nhà không?”

‘Rầm!’

Hắn vừa mới nói xong, một bóng đen đã lao ra, va vào ngực Bạch Đông Lâm, trực tiếp đâm hắn bay ra ngoài đụng ngã một cây đại thụ mới ngừng lại được.

Đại yêu ma hai mét tám không màng võ đức, lừa gạt lại đánh lén! Ta chỉ là tiểu tử mười một tuổi thôi!

Đau quá! Nhưng thật thoải mái!

Hắn bị gãy hai cái xương sườn, nội tạng cũng bị dập vỡ, một luồng năng lượng cường hóa xuất hiện, miệng vết thương lập tức khép lại.

Bạch Đông Lâm thực hiện một cú cá chép xoay mình rồi đứng lên, nhìn về phía yêu ma.

Cơ thể nó cao lớn hai mét tám, đầu sói thân người, cả người mọc đầy lông màu đen.

Đây là thứ quỷ quái gì thế?

Yêu sói? Hay người sói vậy?

Nhưng thật ra, hai loại này có bản chất khác nhau.

Yêu sói là sói biến thành hình người.

Người sói là người biến thành sói.

“Ta không quan tâm ngươi là thứ gì, đêm nay ngươi không đánh ta chết thì ta sẽ đánh ngươi chết!”

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết dâng trào, vóc dáng từ một mét bảy mấy nháy mắt cao hơn mét tám. Cơ bắp khắp người nổi lên, màu sắc làn da không thay đổi, hắn không vận chuyển ‘Đồng Nhân Công’.

Hắn sợ mình phòng ngự quá mạnh, đối phương đánh không lại thì làm sao đây.

Dường như quái vật sói cảm thấy mình bị khiêu khích, ngửa đầu tru lên, móng vuốt sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh dưới trăng.

Tốc độ của cả hai đều cực nhanh, đã va chạm vào nhau với thời gian chỉ bằng một nhịp thở.

Bạch Đông Lâm dỡ bỏ phòng ngự, thi triển bộ ‘Đại Lực Ngưu Ma Quyền’ đầy mạnh mẽ oai phong, từng nắm đấm nện vào ngực quái vật sói, thật sự chênh lệch rất lớn về chiều cao, chỉ có thể miễn cưỡng đánh tới ngực, muốn đánh đầu chỉ có thể nhảy lên.

Sức phòng ngự của quái vật sói rất kinh người, Bạch Đông Lâm chỉ cảm thấy tay mình như đang đấm vào vật liệu cao su, phát ra tiếng ‘bộp bộp bộp’ trầm đục. 

Bạch Đông Lâm không hề đề phòng lập tức bị móng vuốt sắc bén gây thương tích, khắp người chằng chịt miệng vết thương. Tuy miệng vết thương sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ một lúc sau đã khép lại.

Cho dù không vận chuyển công pháp phòng ngự, bản chất của cơ thể vẫn cực kỳ cứng cỏi rắn chắc.

Hắn đã không còn là gà bệnh từ lâu, tuy rằng yêu ma này rất mạnh, nhưng sức tấn công còn chưa tới mức có thể lập tức hạ gục hắn.

Đúng lúc này, Bạch Đông Lâm cảm giác được năng lượng cường hóa trong cơ thể kích động, khóe miệng cong lên ý cười.

Nhìn quái vật sói không ngừng múa may hai móng vuốt, càng nhìn càng vừa lòng, thật tốt, thật muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi, cho đến khi thiên hoàng địa lão.

“Grào!”

Quái vật sói nhìn thấy mình đánh nãy giờ nhưng không chỉ không giết chết chú lùn tí hon này mà ngược lại hắn vẫn nhảy nhót tung tăng, thậm chí còn thường đấm mấy cú nhẹ hều lên ngực nó.

Nó lập tức nổi giận.

Nó gầm lên giận dữ, cơ thể lại một lần nữa cao lên ba mét, đôi mắt lập lòe ánh đỏ, một làn sương mù màu đen bao quanh người.

Tốc độ tấn công đột ngột bùng nổ.

Bạch Đông Lâm lệch đầu sang một bên theo bản năng, tránh được đòn tấn công kia, lập tức tỉnh táo lại.

Nguy hiểm thật! Suýt chút nữa đã ‘bốc hơi’ trong một giây rồi!

Cảm giác trong cơ thể xuất hiện một luồng năng lượng to lớn, ánh mắt hắn sáng lên, vội vàng dẫn đường cho luồng năng lượng kia cường hóa máu cốt tủy.

Dường như quái vật sói đã nổi điên, hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng tấn công Bạch Đông Lâm, không hề chú ý tới năng lực khôi phục khác thường của hắn.

“Thoải mái quá!”

Vẻ mặt Bạch Đông Lâm phức tạp, đó là loại cảm giác vừa đau đớn lại vừa vui sướng.

Hắn tránh đòn tấn công điên cuồng của quái vật sói, thỉnh thoảng lại đấm cho nó một cú, tuy rằng không thể gây ra thương tích gì, nhưng khiến đối phương cảm thấy rất nhục nhã, có thể làm dấy lên dục vọng tấn công của nó.

Trong khoảng thời gian ngắn hai con quái vật cứ thế giằng co với nhau.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương