Sau buổi trưa ngày thứ hai, Nam Cung Kiệt đang cùng Phong Ngâm ở dưới tàng cây trước cửa tản bộ, mà Nam Cung Huyền mượn cớ đến xem tôn tử  đi tới Phù Nguyệt các.

Ba người nhàn nhã uống nước chè xanh, nhưng thật ra Nam Cung Huyền ngồi ở chính diện Phong Ngâm, thường thường nhìn vẻ mặt Phong Ngâm không được tự nhiên.

Nam Cung Kiệt cũng chú ý đến ánh mắt không có hảo ý của cha mình, kéo Phong Ngâm cùng y thay đổi vị trí, tiếu tựa phi điếu* (cười như không cười) nhìn Nam Cung Huyền đang muốn nâng chén trà quá đầu_: “Cha, chén trà của người đã trống không rồi”.

-“Phong Ngâm phải dưỡng thân mình, không được mệt nhọc, hao tổn tinh thần, cha đi tìm người khác đi”._Nam Cung Kiệt giành trước Phong Ngâm lạnh lùng nói ra một câu làm cho mặt của chay lúc đỏ lúc trắng.

Đứa con này nuôi thật uổng phí….Trong lòng Nam Cung Huyền vừa phẫn nộ lại vừa bất đắc dĩ.

Phong Ngâm nhìn Nam Cung Kiệt nhẹ trách một tiếng, cười hỏi Nam Cung Huyền_: “Cha có việc cứ nói, Phong Ngâm nếu có thể giúp tuyệt không từ chối”.

Nam Cung Huyền cảm kích nhìn về phía Phong Ngâm, trong mắt tràn đầy từ ái, giống như Phong Ngâm mới chính là con của gã.

Nam Cung Kiệt hiếp mắt, hướng cha mình uy hiếp_: “Nếu Phong Ngâm có chút gì sơ xuất, Nhan tổng quản cũng không được kết cục tốt”.

-“Ngươi người ngưoi ngươi ngươi………”_Nam Cung Huyền bật đứng lên, tức giận chỉ vào mũi Nam Cung Kiệt, nói chuyện cũng trở nên cà lăm.

Phong Ngâm không để ý đến Nam Cung Kiệt, kéo lấy cánh tay Nam Cung Huyền, nói_: “Cha, chúng ta tìm nơi khác để nói chuyện”.

Hai người đều đem Nam Cung Kiệt lạnh nhạt sang một bên. Nam Cung Kiệt nhìn Phong Ngâm đi vào Phù Nguyệt các, trong lòng vừa ủy khuất lại lo lắng.

Nam Cung Huyền cùng Phong Ngâm mật đàm(trao đổi bí mật) cho tới hoàng hôn mới bằng lòng đi ra. Nam Cung Kiệt ở trong viện đã sớm đứng ngồi không yên, vừa nhìn thấy Phong Ngâm ra khỏi cửa liền vội chạy đến bên cạnh hắn.

Trên mặt Phong Ngâm lúc này là nụ cười thản nhiên, đưa Nam Cung Huyền ra ngoài cửa, thử hỏi_: “Cha đã nói cái gì?”.

Nam Cung Huuyền thế nhưng lại xấu hổ đến đỏ bừng bên tai, ánh mắt chút điểm mập mờ, gật đầu giống như bay xoay người bỏ chạy.

Nam Cung Kiệt hồ nghi nhìn một màn quỷ dị này, nóng vội lôi kéo Phong Ngâm hỏi_: “Cha vì sao tìm ngươi?”

Phong Ngâm chỉ trừng mắt nhìn Nam Cung Kiệt, không hé răng liền xoay người đi vào trong nhà.

Nam Cung Kiệt cảm thấy lo lắng, giống như ong mật thấy đường vây quanh, quấn lấy Phong Ngâm hỏi cho bằng được _: “Cha rốt cuộc vì sao tìm ngươi? Nếu là chuyện bất lợi đối với ngươi cùng đứa nhỏ, ngươi cũng không thể làm”.

Phong Ngâm nghĩ nghĩ, liền không hề giấu giếm, đối với Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng bâng quơ nói ra hai câu.

Phong Ngâm liếc mắt nhìn y, khẽ cười tránh ra. Nam Cung Kiệt tính trẻ con hoa tay múa chân vui sướng đi theo phía sau hắn.

Bảy ngày sau, Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm lén lút tránh ở sau núi giả ở hậu viện, “minh bất chính, ngôn bất thuận” rình coi hai người dưới bóng đêm nơi vách tường kia.

-“Tiểu, Tiểu Nhan….”_Thanh âm hùng hậu lại e lệ của Nam Cung Huyền

-“Có chuyện gì nói thẳng.”_Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mềm mại của Nhan Ca

Nam Cung Kiệt cười trộm ra tiếng, dừng sức che miệng, bởi vì y nhìn thấy Nam Cung Huyền nơm nớp lo sợ từ phía sau lấy ra một đống vải bố (=.=)

-“Đây là cái gì?”_Nhan Ca đem hai miếng vải bố lăn qua lăn lại xem.

Phong Ngâm than nhẹ lắc đầu, mắt nhìn Nam Cung Kiệt bên cạnh, lại nhìn bộ đồ mới đang mặc trên người, nhất thời phát hiện Nam Cung Kiệt thật sự là nam nhân tốt trên đời khó có được.

Nam Cung Huyền bị chịu đả kích, ngẩng đầu nhìn trăng rằm phát sáng, nuốt một ngụm nước bọt mới ấp úng nói_: “Là…. là y phục ta làm cho ngươi….”

Lặng yên.

Vẫn là lặng yên.

Khóe miệng Nhan Ca run rẩy, cúi đầu tỉ mỉ xem xét, cuối cùng cũng tìm được vị trí hai vai giơ lên, vải bố quả thật có hình dáng của y phục.

-“Này….”_Nhan Ca nhớ ánh trăng yếu ớt thấy chỗ cổ áo có thêu một chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, liền hỏi_: “Đây là cái gì?”

Nam Cung Huyền có chút ủy khuất đưa mắt nhìn kiệt tác của chính mình, nghĩ thầm rằng Nhan Ca thật sự đầu óc hồ đồ ngay cả tên của chính mình của nhận không ra được….

-“Này…..”_Nhan Ca lại tỉ mỉ nhìn dấu may chỗ tay áo, nhiễm thật nhiều điển dấu vết màu đỏ, lại hỏi_: “Đây cũng lại là cái gì nữa?”

Nam Cung Huyền cúi đầu xem ngón tay mình, cười mỉa nói_: “Hoa, hoa, ….hoa văn….”

Nhan Ca cảm thấy hiểu được vài phần, rất nhanh thu lại y phục, khóe miệng khẽ cong lên.

Nam Cung Huyền thấy Nhan Ca không nói lời nào, bước lên phía trước ôm lấy thắt lưng, tìm mọi cách lấy lòng_: “Tiểu Nhan, ngươi đừng có sinh khí….”

Nhan Ca không nói.

-“Ta ngày đó không phải cố ý để ngươi quá chén….”

-“…………..”

-“Ta cũng không phải cố ý hạ dược hoàng kim cao cho ngươi…..”

-“……………”

Nam Cung Huyền thấy Nhan Ca bộ dạng hững hờ, lo lắng thốt ra_: “Ta biết ngươi chê ta không đủ ôn nhu, ngươi chảy máu ta cũng thực đau lòng……….Ưm…”_Cho dù như thế, ngươi cũng không nên đem ta đá xuống giường……Nam Cung Kiệt bị siết sao che miệng lại ai oán nhìn Nhan Ca.

Nhan Ca vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Nam Cung Huyền trừng mắt to mắt nhỏ, bộ dáng như muốn đem người trước mắt ăn tươi nuốt sống.

Nam Cung Huyền vẫn không sửa được cái tính ngang bướng này, rất nhanh hôn lên lòng bàn tay Nhan Ca, rồi mới đem tay hắn ta kéo xuống, vẻ mặt cười xấu xa.

Nhan Ca dậm chân, giận dữ liếc mắt nhìn y rồi xoay người bước đi.

Xa xa còn có thể nghe Nam Cung Huyền ủy khuất nài nỉ_ “Mặc vào cho ta xem….”_rồi lại nghe thấy giọng Nhan Ca kiên định trả lời_: “Mơ tưởng …..”

Nam Cung Kiệt tránh ở núi giả nghe bọn họ đã đi thật ra, liền lôi kéo Phong Ngâm đi ra. Hai người vừa cười trộm vừa đi về Phù Nguyệt các.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương