Bất Tố Ly Thương
-
Chương 62
Đã nhiều ngày qua, Nam Cung Kiệt giống như lời mình đã nói. Thời gian ở cạnh Phong Ngâm mỗi ngày càng bớt một chút, hôm nay đã đến buổi tối mà vẫn chưa thấy người.
Phong Ngâm không muốn xiềng xích sự tự do của Nam Cung Kiệt, lại nhìn đến bộ dạng thần thần bí bí của y, nhất định là có chuyện cố ý giấu mình, vì vậy liền không hỏi đến. Hạ nhân ttrong lúc nhàn rỗi nói chuyện đồn thổi Phong Ngâm vẫn là cười trừ, hắn tin tưởng mối quan hệ giữa Nam Cung Kiệt cùng thắng y, tin tưởng tình cảm của Nam Cung Kiệt đối với chính mình. Hắn chưa từng có nửa điểm nghi ngờ, càng không muốn nghĩ đến đi điều tra cái gì cả.
Lúc Nam Cung Kiệt không có ở bên cạnh, Phong Ngâm có chút nhàm chán đến chết, thường xuyên ở bên cạnh giường nhỏ phía trước cửa sổ bước đi thong thả, hoặc là đỡ thắt lưng nặng nề quanh quẩn giữa vườn hoa rộng lớn trước cửa, có đôi khi nằm dài trên giường nhỏ ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Một ngày cứ như vậy qua đi.
Tới ngày mở tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, cũng không biết còn có thể nói ra hai cái tên này không nữa….Phong Ngâm yên lặng suy nghĩ.
-“Tiểu Phong!”_Thanh âm của Sở Tương Tích làm cho Phong Ngâm đang ngẩn người dưới tàng cây tỉnh người lại.
Phong Ngâm ngẩng đầu lên cười yếu ớt_: “Sở huynh”.
Sở Tương Tích nhìn vào bên trong phòng, nghi ngờ hỏi_: “Nam Cung Kiệt không có ở đây?”.
Phong Ngâm gật đầu_: “Không biết y đang lén lút làm chuyện gì nữa, thật sự thần bí.”
-“Y….”_Sở Tương Tích dừng lại một chút, vẫn là quay đầu không nói tiếp.
Phong Ngâm biết Sở Tương Tích muốn nói cái gì, liền cười nói_: “Ta tin tưởng y”.
Sở Tương Tích cũng cho rằng không nên hoài nghi Nam Cung Kiệt, nhưng nhiều ngày nay gã luôn nhìn thấy Nam Cung Kiệt cùng thắng y “thân mật” với nhau, luôn cùng nhau ra vào Nhật Thiên các, khó tránh khỏi trong lòng nổi sóng nghi ngờ.
Sở Tương Tích cười khổ một chút, thay đổi đề tài_: “ Cảm giác được thai máy sao?”.
Phong Ngâm lắc đầu, sắc mặt có hơi lo lắng_: “Đứa nhỏ thực im lặng”
Sở Tương Tích đem Phong Ngâm đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, bắt mạch cho hắn, lại đứa cho hắn một viên thuốc an thần_: “Đứa nhỏ thực khỏe mạnh, không cần phải lo lắng.”
Phong Ngâm buông xuống tâm tình đang treo cao, khóe miệng cong lên cung độ xinh đẹp, trên mặt vẻ mệt mỏi bị nét tỏa sáng nhu hòa hoàn toàn xoa tan đi.
Bóng đêm dần dần tối sầm xuống, Sở Tương Tích cùng Phong Ngâm tán gẫu vài câu, rồi mới tạm biệt nhau.
Phong Ngâm ngẩng đầu nhìn ánh trăng mông lung, chậm rãi xoay người vè phòng. Một ngày hôm nay thế nhưng lại không thấy bóng dáng Nam Cung Kiệt, tâm tình cô đơn nói không nên lời.
Ngồi bên giường, vòng tay ra sau lưng cố gắng xoa bóp thắt lưng, Phong Ngâm hơi nhíu mi khẽ rên một tiếng. Không có Nam Cung Kiệt ở phía sau mình, vì mình xoa bóp thắt lưng và bả vai, Phong Ngâm chỉ cảm thấy cả người bủn rủn khó chịu.
Đột nhiên, Phong Ngâm ngẩn người ra, dường như bị kinh ngạc quá lớn mà nói không nên lời.
Phong Ngâm đặt tay run nhè nhẹ lên bên phải bụng. Chính là ở nơi đó vừa rồi trong nháy mắt, làm cho mình cảm giác được hình như có một nắm tay nhỏ đang vung tay ở nơi đó.
-“A…”_Phong Ngâm hơi cuối hạ thắt lưng, ôm chặt ở phía bên sườn bụng. Phong Ngâm không lường trước được lần này lại mạnh như thế, làm mình đau kêu lên tiếng.
Lần này là nắm tay nhỏ hay là bàn chân nhỏ? Phong Ngâm nhẹ nhàng hỏi, trong giọng tràn đầy cưng chiều và yêu thương.
Không kịp nghĩ lại, Phong Ngâm vội khoác một kiện áo choàng, cõi lòng đầy hưng phấn mà đi đến Nhật Thiên các tìm Nam Cung Kiệt, thầm nghĩ phải nói cho y biết chuyện này đầu tiên, trong lòng ngoài hạnh phúc tràn đầy vẫn là hạnh phúc.
Nam Cung Kiệt lúc này đang sóng vai cùng thắng y ngồi trên giường trong Nhật Thiên các. Thắng y thỉnh thoảng ghé vào trong tai y nói chuyện, Nam Cung Kiệt vẻ mặt chăm chú, vội làm việc trên tay.
-“Kiệt…..”_Bên ngoài truyền đến âm thanh trong trẻo của Phong Ngâm.
Tay Nam Cung Kiệt run lên một cái, không cẩn thận làm cho đầu ngón tay chảy ra giọt máu.
Nhưng y không có tâm tình nghĩ đến chuyện lông gà vỏ tỏi ấy, vẻ mặt kinh hoảng đem tầng tầng lớp lớp gì đó đang trải ra ở trên giường đẩy vào góc tối bên trong. Thắng y cũng không ngoại lệ, không dám ra ngoài bị Nam Cung Kiệt đẩy lên giường, liền sau đó hạ sa trướng xuống.
Nhưng động tác cuối cùng kia, bố liêm bị chính Phong Ngâm xốc lên đã nhìn thấy trong mắt, rõ ràng có thể nhìn thấy được, một nửa tà áo của thắng y lộ ra ngoài.
Nam Cung Kiệt đứng ở bên giường, cùng Phong Ngâm bốn mắt nhìn nhau, trong lòng bàn tay bịn rịn mồ hôi.
Phong Ngâm giương mắt nhìn vào hai mắt Nam Cung Kiệt, liền kích động đem tầm mắt dời đi, có chút không ổn lui về phía sau vài bước.
Nam Cung Kiệt lập tức bước đến, thẳng tắp đứng trước mặt Phong Ngâm, thân thể cùng ngữ khí đều có vẻ cứng ngắc_: “ Phong……Phong…..Ngươi sao lại tới đây?”.
Phong Ngâm hơi hơi cúi đầu, cố gắng trấn tỉnh_: “Không có chuyện gì đặc biệt”_Tay gắt gao nắm chặt tà áo choàng đang mở, Phong Ngâm lần đầu tiên cảm thấy ủy khuất.
-“Ta….ta hiện tại liền cùng ngươi trở về”_Nam Cung Kiệt cười muốn dắt lấy tay Phong Ngâm.
Phong Ngâm giống như bị kinh hoảng lui mạnh ra phía sau từng bước, giương mắt nhìn nụ cười dần dần biến mất trên mặt Nam Cung Kiệt, biến thành khó hiểu rồi kích động.
-“Ta đi về trước, ngươi….ngươi….”_Phong Ngâm cắn môi, đáy lòng dâng lên từng trận chua xót làm cho con ngươi hắn tối đen, một tầng mông lung hơi nước, sâu trong mắt tràn đầy thần sắc bi thương.
Thẳng cho đến khi Phong Ngâm khuất khỏi tầm mắt của mình, Nam Cung Kiệt mới ý thức được hai chân phải hoạt động.
-“Phong!”_Nghĩ đến hắn không để ý đến thân thể của chính mình mà vận dụng chân khí, Nam Cung Kiệt cả kinh thất thanh hô to, vội vàng phi thân đuổi theo.
Phong Ngâm không muốn xiềng xích sự tự do của Nam Cung Kiệt, lại nhìn đến bộ dạng thần thần bí bí của y, nhất định là có chuyện cố ý giấu mình, vì vậy liền không hỏi đến. Hạ nhân ttrong lúc nhàn rỗi nói chuyện đồn thổi Phong Ngâm vẫn là cười trừ, hắn tin tưởng mối quan hệ giữa Nam Cung Kiệt cùng thắng y, tin tưởng tình cảm của Nam Cung Kiệt đối với chính mình. Hắn chưa từng có nửa điểm nghi ngờ, càng không muốn nghĩ đến đi điều tra cái gì cả.
Lúc Nam Cung Kiệt không có ở bên cạnh, Phong Ngâm có chút nhàm chán đến chết, thường xuyên ở bên cạnh giường nhỏ phía trước cửa sổ bước đi thong thả, hoặc là đỡ thắt lưng nặng nề quanh quẩn giữa vườn hoa rộng lớn trước cửa, có đôi khi nằm dài trên giường nhỏ ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Một ngày cứ như vậy qua đi.
Tới ngày mở tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, cũng không biết còn có thể nói ra hai cái tên này không nữa….Phong Ngâm yên lặng suy nghĩ.
-“Tiểu Phong!”_Thanh âm của Sở Tương Tích làm cho Phong Ngâm đang ngẩn người dưới tàng cây tỉnh người lại.
Phong Ngâm ngẩng đầu lên cười yếu ớt_: “Sở huynh”.
Sở Tương Tích nhìn vào bên trong phòng, nghi ngờ hỏi_: “Nam Cung Kiệt không có ở đây?”.
Phong Ngâm gật đầu_: “Không biết y đang lén lút làm chuyện gì nữa, thật sự thần bí.”
-“Y….”_Sở Tương Tích dừng lại một chút, vẫn là quay đầu không nói tiếp.
Phong Ngâm biết Sở Tương Tích muốn nói cái gì, liền cười nói_: “Ta tin tưởng y”.
Sở Tương Tích cũng cho rằng không nên hoài nghi Nam Cung Kiệt, nhưng nhiều ngày nay gã luôn nhìn thấy Nam Cung Kiệt cùng thắng y “thân mật” với nhau, luôn cùng nhau ra vào Nhật Thiên các, khó tránh khỏi trong lòng nổi sóng nghi ngờ.
Sở Tương Tích cười khổ một chút, thay đổi đề tài_: “ Cảm giác được thai máy sao?”.
Phong Ngâm lắc đầu, sắc mặt có hơi lo lắng_: “Đứa nhỏ thực im lặng”
Sở Tương Tích đem Phong Ngâm đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, bắt mạch cho hắn, lại đứa cho hắn một viên thuốc an thần_: “Đứa nhỏ thực khỏe mạnh, không cần phải lo lắng.”
Phong Ngâm buông xuống tâm tình đang treo cao, khóe miệng cong lên cung độ xinh đẹp, trên mặt vẻ mệt mỏi bị nét tỏa sáng nhu hòa hoàn toàn xoa tan đi.
Bóng đêm dần dần tối sầm xuống, Sở Tương Tích cùng Phong Ngâm tán gẫu vài câu, rồi mới tạm biệt nhau.
Phong Ngâm ngẩng đầu nhìn ánh trăng mông lung, chậm rãi xoay người vè phòng. Một ngày hôm nay thế nhưng lại không thấy bóng dáng Nam Cung Kiệt, tâm tình cô đơn nói không nên lời.
Ngồi bên giường, vòng tay ra sau lưng cố gắng xoa bóp thắt lưng, Phong Ngâm hơi nhíu mi khẽ rên một tiếng. Không có Nam Cung Kiệt ở phía sau mình, vì mình xoa bóp thắt lưng và bả vai, Phong Ngâm chỉ cảm thấy cả người bủn rủn khó chịu.
Đột nhiên, Phong Ngâm ngẩn người ra, dường như bị kinh ngạc quá lớn mà nói không nên lời.
Phong Ngâm đặt tay run nhè nhẹ lên bên phải bụng. Chính là ở nơi đó vừa rồi trong nháy mắt, làm cho mình cảm giác được hình như có một nắm tay nhỏ đang vung tay ở nơi đó.
-“A…”_Phong Ngâm hơi cuối hạ thắt lưng, ôm chặt ở phía bên sườn bụng. Phong Ngâm không lường trước được lần này lại mạnh như thế, làm mình đau kêu lên tiếng.
Lần này là nắm tay nhỏ hay là bàn chân nhỏ? Phong Ngâm nhẹ nhàng hỏi, trong giọng tràn đầy cưng chiều và yêu thương.
Không kịp nghĩ lại, Phong Ngâm vội khoác một kiện áo choàng, cõi lòng đầy hưng phấn mà đi đến Nhật Thiên các tìm Nam Cung Kiệt, thầm nghĩ phải nói cho y biết chuyện này đầu tiên, trong lòng ngoài hạnh phúc tràn đầy vẫn là hạnh phúc.
Nam Cung Kiệt lúc này đang sóng vai cùng thắng y ngồi trên giường trong Nhật Thiên các. Thắng y thỉnh thoảng ghé vào trong tai y nói chuyện, Nam Cung Kiệt vẻ mặt chăm chú, vội làm việc trên tay.
-“Kiệt…..”_Bên ngoài truyền đến âm thanh trong trẻo của Phong Ngâm.
Tay Nam Cung Kiệt run lên một cái, không cẩn thận làm cho đầu ngón tay chảy ra giọt máu.
Nhưng y không có tâm tình nghĩ đến chuyện lông gà vỏ tỏi ấy, vẻ mặt kinh hoảng đem tầng tầng lớp lớp gì đó đang trải ra ở trên giường đẩy vào góc tối bên trong. Thắng y cũng không ngoại lệ, không dám ra ngoài bị Nam Cung Kiệt đẩy lên giường, liền sau đó hạ sa trướng xuống.
Nhưng động tác cuối cùng kia, bố liêm bị chính Phong Ngâm xốc lên đã nhìn thấy trong mắt, rõ ràng có thể nhìn thấy được, một nửa tà áo của thắng y lộ ra ngoài.
Nam Cung Kiệt đứng ở bên giường, cùng Phong Ngâm bốn mắt nhìn nhau, trong lòng bàn tay bịn rịn mồ hôi.
Phong Ngâm giương mắt nhìn vào hai mắt Nam Cung Kiệt, liền kích động đem tầm mắt dời đi, có chút không ổn lui về phía sau vài bước.
Nam Cung Kiệt lập tức bước đến, thẳng tắp đứng trước mặt Phong Ngâm, thân thể cùng ngữ khí đều có vẻ cứng ngắc_: “ Phong……Phong…..Ngươi sao lại tới đây?”.
Phong Ngâm hơi hơi cúi đầu, cố gắng trấn tỉnh_: “Không có chuyện gì đặc biệt”_Tay gắt gao nắm chặt tà áo choàng đang mở, Phong Ngâm lần đầu tiên cảm thấy ủy khuất.
-“Ta….ta hiện tại liền cùng ngươi trở về”_Nam Cung Kiệt cười muốn dắt lấy tay Phong Ngâm.
Phong Ngâm giống như bị kinh hoảng lui mạnh ra phía sau từng bước, giương mắt nhìn nụ cười dần dần biến mất trên mặt Nam Cung Kiệt, biến thành khó hiểu rồi kích động.
-“Ta đi về trước, ngươi….ngươi….”_Phong Ngâm cắn môi, đáy lòng dâng lên từng trận chua xót làm cho con ngươi hắn tối đen, một tầng mông lung hơi nước, sâu trong mắt tràn đầy thần sắc bi thương.
Thẳng cho đến khi Phong Ngâm khuất khỏi tầm mắt của mình, Nam Cung Kiệt mới ý thức được hai chân phải hoạt động.
-“Phong!”_Nghĩ đến hắn không để ý đến thân thể của chính mình mà vận dụng chân khí, Nam Cung Kiệt cả kinh thất thanh hô to, vội vàng phi thân đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook