Bất Tố Ly Thương
-
Chương 55
Nửa tháng sau.
-“Sở huynh!”_Phong Ngâm khoanh tay lại, bình tĩnh nhìn Sở Tương Tích_: “Là tốt hay xáu, huynh đều nói thẳng ra đi.”
Sở Tương Tích chậm rãi thu dọn dược tráp, nhíu mi không nói.
Phong Ngâm cười khổ_: “Nếu vì muốn bảo hộ tính mạng mà đem đứa nhỏ bỏ đi, ta trăm triệu lần không làm được”.
-“Ta biết.”_Sở Tương Tích thở dài một tiếng_: “Chính là ngươi vẫn cứ như vậy giấu Nam Cung Kiệt, đối với y không phải là quá tàn nhẫn sao?”.
-“Nếu hiện tại liền nói cho y biết, rằng ta có thể sẽ không chịu đựng được đến lúc đứa nhỏ ra đời, có phải hay không cũng rất tàn nhẫn?”_Phong Ngâm bất đắc dĩ nói_: “Ly biệt luôn làm cho người ta đau lòng, trì hoãn một ngày biết được sự thật, lại thêm một ngày vui vẻ. Ta muốn nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của y nhiều thêm một chút, có gì là không thể”.
-“Ngươi có nghĩ đến hay không, người hiện tại giấu y, nếu có một ngày ngươi đột nhiên…..”_Sở Tương Tích cũng không nói tiếp nữa, lắc đầu _: “Y làm sao có thể tiếp nhận được…..”
Sở Tương Tích cúi đầu không nói.
Nụ cười trên khóe miệng Phong Ngâm chậm rãi ngưng lại, biến thành hình dạng chua xót khó chịu.
-“Phong!”_Nam Cung Kiệt đột nhiên xông vào, hưng phấn mà đến thẳng bên cạnh Phong Ngâm, nói_: “ Hôm nay ta đi dạo một vòng ở chợ, mua thật nhiều đồ chơi cho đứa nhỏ”.
Phong Ngâm hé miệng cười nói_: “Đứa nhỏ hiện tại mới hơn một tháng…..”_Nam Cung Kiệt sau khi thành thân, tính tình càng sống càng quay trở lại tính trẻ con, luôn làm ra những chuyện khiến cho hắn dở khóc dở cười.
Vẫn là Sở Tương Tích bị bỏ qua một bên “khụ” thật mạnh hai tiếng, đồng thời xoay đầu nhìn thoáng qua hai người, tức giận nói_: “Ta đi trước!”.
Nam Cung Kiệt lúc này mới phát hiện trong phòng còn một người khác tồn tại, cảm thấy cuộc sống hạnh phúc của phu phu bị làm phiền, vẻ mặt không kiên nhẫn nói_: “ Ngươi vào khi nào?”
-“Ta vốn là ở ngay tại nơi này”_Sở Tương Tích vừa ủy khuất vừa cảm thấy buồn cười, hắn ta cùng Nam Cung Kiệt thật không thể nào nói chuyện với nhau được, khoát tay nói_: “Thôi quên đi, quên đi, tiểu hài tử bất hòa không thèm chấp nhặt” _Nói xong liền đeo lấy dược tráp đi ra ngoài.
-“Chậm đã!”_Nam Cung Kiệt có chút lo lắng nhìn Phong Ngâm, nghĩ Sở Tương Tích ở nơi này chính là vì chẩn bệnh cho Phong Ngâm, liền hỏi_: “Thân thể Phong Ngâm xảy ra chuyện gì?”
Sở Tương Tích đột nhiên bị hỏi như vậy, chột dạ liếc nhìn Nam Cung Kiệt, nói quanh co_: “Không, không có chuyện gì, tất cả đều bình thường”.
Nam Cung Kiệt bình tĩnh nhìn nét mặt Sở Tương Tích, không tự chủ nắm chặt tay Phong Ngâm, tiếp tục im lặng.
Phong Ngâm lo lắng Nam Cung Kiệt nhìn ra manh mối, vội đem người y quay lại đây, cười nói_: “Ta và đứa nhỏ đều tốt lắm, không cần lo lắng.”_Rồi mới nhìn về phía Sở Tương Tích_: “Sở huynh có chuyện gấp thì cứ đi trước”.
Sở Tương Tích nghe theo, không nói một câu đi ra ngoài.
Phong Ngâm đặt tay bên hông Nam Cung Kiệt an ủi cười nói_: “Ta tất cả đều tốt, Sở huynh chỉ là theo thường lệ đến xem ta mà thôi”.
Biểu tình của Nam Cung Kiệt nhìn không ra là tin hay không tin, chỉ là khóe môi cong lên một cái, ngón tay xuyên qua tóc Phong Ngâm, đem đầu hắn áp vào bả vai của chính mình, thanh âm trầm thấp nói_: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…..”
Nghe thấy thanh âm của Nam Cung Kiệt, Phong Ngâm chỉ cảm thấy bi ai truyền đến, đột nhiên xúc động muốn khóc, chỉ có thể cắn chặt môi, vòng tay quanh thắt lưng Nam Cung Kiệt, ôm y lâu thật lâu.
Ánh trăng mông lung, ngoài trời tuyết rơi không một tiếng động.
-“A……”_Phong Ngâm vội che miệng, di chuyển nửa thân mình, đầu nhô ra ngoài giường, mặt nhăn lại, ho khan không ngừng.
Nhìn Nam Cung Kiệt đang ngủ say bên cạnh, Phong Ngâm ngồi dậy phủ thêm ngoại bào, dáng đi chật vật bước ra ngoài.
Nam Cung Kiệt phía sau chậm rãi mở mắt.
-“Khụ…..khụ…..”_Phong Ngâm một tay vịn vào gốc cây bạch mai cách Nhật Thiên các không xa, nôn ọe mãnh liệt làm cho hắn ho khan một trận.
Cảm giác phía sau có người đạp tuyết đi về phía mình, Phong Ngâm nghi hoặc quay đầu lại, tầm mắt đối diện với đôi mắt tối đen của Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt cầm theo áo choàng theo sau phủ thêm cho Phong Ngâm, hai tay thuận thế ôm chặt vai hắn, nhẹ giọng trách cứ_: “Ngươi vẫn luôn như vậy….”
Phong Ngâm đưa tay cầm lấy cánh tay Nam Cung Kiệt, suy yếu khẽ cười_: “Sương đêm thật lạnh, ngươi nhanh trở về trước đi, ta không sao”.
-“Ngươi luôn như vậy…”_Nam Cung Kiệt giống như không nghe thấy lời Phong Ngâm, hai tay dần dần buộc chặt.
Phong Ngâm vừa mới mở miệng còn chưa kịp nói câu tiếp theo, cả người bị Nam Cung Kiệt bế ngang đứng lên.
Trở lại phòng, Nam Cung Kiệt đốt nến lên rồi cởi ngoại bào dính sương sớm cùng giày dính đầy tuyết mịn cho Phong Ngâm, đem đôi chân đã có chút lạnh lẽo của hắn vào trong ổ chăn, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
Phong Ngâm nghĩ Nam Cung Kiệt chính là vì mình mà tức giận, liền nhìn người đang bận rồi kia giải thích_: “Ba tháng đầu, những phản ứng này đều là bình thường, căn bản không cần…..”
-“Không cần lo lắng đúng không?”_Nam Cung Kiệt đem chăn quấn kĩ chân Phong Ngâm lại, thần sắc nghiêm túc_: “Trong lúc ngươi chịu khổ, ta lại không thể làm gì cho ngươi, mà lại là một người yên lặng mà ngủ?”
Phong Ngâm thấy Nam Cung Kiệt rõ ràng là đang chất vấn chính mình, lại là bộ dáng tự trách, không khỏi đau lòng mà đưa tay xoa mặt y.
Nam Cung Kiệt cầm lấy tay Phong Ngâm, cắn chặt răng, giương mắt hỏi_: “ Bụng sẽ đau cũng là phản ứng bình thường?”_Nói rồi liền đem tay đặt lên bụng Phong Ngâm xoa ấn thật cẩn thận nhẹ nhàng.
Phong Ngâm hốt hoảng, biết không thể giấu được nữa, đành nói ra_: “Đây, …đây chỉ là bệnh cũ….”
-“Bệnh cũ….”_Thần sắc Nam Cung Kiệt chợt biến đổi, áy náy nói_: “Có phải là một chưởng kia của ta đúng không?”
Phong Ngâm không phủ nhận, chỉ cười yếu ớt_: “Sở huynh nói là do nôn ọe quá mức tác động đến chân khí, chờ đứa nhỏ được hơn ba tháng thì sẽ tốt hơn, không có chuyện gì cả”.
Nam Cung Kiệt nắm thật chặt tay Phong Ngâm, rồi mới ngồi ở phía sau hắn, để cho nửa người trên của hắn dựa vào mình, nhẹ giọng ra lệnh_: “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho tốt”_Nói rồi đem tay tiến vào trong áo hắn, vì hắn nhẹ nhàng xoa bụng.
Phong Ngâm bởi vì động tác tay dịu dàng của Nam Cung Kiệt không khỏi thoải mái khẽ hừ một tiếng, hai mắt giống như đang nhắm hờ, lông mi dài chớp chớp vài cái liền rơi vào giấc ngủ, sự đau đớn buộc chặt lấy cơ thể cũng dần dần thả lỏng theo tay Nam Cung Kiệt biến mất.
Mượn ánh sáng từ nến, Nam Cung Kiệt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Phong Ngâm, không khỏi thương tiếc ở trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn xuống, đáy lòng chua xót vô cùng
-“Sở huynh!”_Phong Ngâm khoanh tay lại, bình tĩnh nhìn Sở Tương Tích_: “Là tốt hay xáu, huynh đều nói thẳng ra đi.”
Sở Tương Tích chậm rãi thu dọn dược tráp, nhíu mi không nói.
Phong Ngâm cười khổ_: “Nếu vì muốn bảo hộ tính mạng mà đem đứa nhỏ bỏ đi, ta trăm triệu lần không làm được”.
-“Ta biết.”_Sở Tương Tích thở dài một tiếng_: “Chính là ngươi vẫn cứ như vậy giấu Nam Cung Kiệt, đối với y không phải là quá tàn nhẫn sao?”.
-“Nếu hiện tại liền nói cho y biết, rằng ta có thể sẽ không chịu đựng được đến lúc đứa nhỏ ra đời, có phải hay không cũng rất tàn nhẫn?”_Phong Ngâm bất đắc dĩ nói_: “Ly biệt luôn làm cho người ta đau lòng, trì hoãn một ngày biết được sự thật, lại thêm một ngày vui vẻ. Ta muốn nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của y nhiều thêm một chút, có gì là không thể”.
-“Ngươi có nghĩ đến hay không, người hiện tại giấu y, nếu có một ngày ngươi đột nhiên…..”_Sở Tương Tích cũng không nói tiếp nữa, lắc đầu _: “Y làm sao có thể tiếp nhận được…..”
Sở Tương Tích cúi đầu không nói.
Nụ cười trên khóe miệng Phong Ngâm chậm rãi ngưng lại, biến thành hình dạng chua xót khó chịu.
-“Phong!”_Nam Cung Kiệt đột nhiên xông vào, hưng phấn mà đến thẳng bên cạnh Phong Ngâm, nói_: “ Hôm nay ta đi dạo một vòng ở chợ, mua thật nhiều đồ chơi cho đứa nhỏ”.
Phong Ngâm hé miệng cười nói_: “Đứa nhỏ hiện tại mới hơn một tháng…..”_Nam Cung Kiệt sau khi thành thân, tính tình càng sống càng quay trở lại tính trẻ con, luôn làm ra những chuyện khiến cho hắn dở khóc dở cười.
Vẫn là Sở Tương Tích bị bỏ qua một bên “khụ” thật mạnh hai tiếng, đồng thời xoay đầu nhìn thoáng qua hai người, tức giận nói_: “Ta đi trước!”.
Nam Cung Kiệt lúc này mới phát hiện trong phòng còn một người khác tồn tại, cảm thấy cuộc sống hạnh phúc của phu phu bị làm phiền, vẻ mặt không kiên nhẫn nói_: “ Ngươi vào khi nào?”
-“Ta vốn là ở ngay tại nơi này”_Sở Tương Tích vừa ủy khuất vừa cảm thấy buồn cười, hắn ta cùng Nam Cung Kiệt thật không thể nào nói chuyện với nhau được, khoát tay nói_: “Thôi quên đi, quên đi, tiểu hài tử bất hòa không thèm chấp nhặt” _Nói xong liền đeo lấy dược tráp đi ra ngoài.
-“Chậm đã!”_Nam Cung Kiệt có chút lo lắng nhìn Phong Ngâm, nghĩ Sở Tương Tích ở nơi này chính là vì chẩn bệnh cho Phong Ngâm, liền hỏi_: “Thân thể Phong Ngâm xảy ra chuyện gì?”
Sở Tương Tích đột nhiên bị hỏi như vậy, chột dạ liếc nhìn Nam Cung Kiệt, nói quanh co_: “Không, không có chuyện gì, tất cả đều bình thường”.
Nam Cung Kiệt bình tĩnh nhìn nét mặt Sở Tương Tích, không tự chủ nắm chặt tay Phong Ngâm, tiếp tục im lặng.
Phong Ngâm lo lắng Nam Cung Kiệt nhìn ra manh mối, vội đem người y quay lại đây, cười nói_: “Ta và đứa nhỏ đều tốt lắm, không cần lo lắng.”_Rồi mới nhìn về phía Sở Tương Tích_: “Sở huynh có chuyện gấp thì cứ đi trước”.
Sở Tương Tích nghe theo, không nói một câu đi ra ngoài.
Phong Ngâm đặt tay bên hông Nam Cung Kiệt an ủi cười nói_: “Ta tất cả đều tốt, Sở huynh chỉ là theo thường lệ đến xem ta mà thôi”.
Biểu tình của Nam Cung Kiệt nhìn không ra là tin hay không tin, chỉ là khóe môi cong lên một cái, ngón tay xuyên qua tóc Phong Ngâm, đem đầu hắn áp vào bả vai của chính mình, thanh âm trầm thấp nói_: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…..”
Nghe thấy thanh âm của Nam Cung Kiệt, Phong Ngâm chỉ cảm thấy bi ai truyền đến, đột nhiên xúc động muốn khóc, chỉ có thể cắn chặt môi, vòng tay quanh thắt lưng Nam Cung Kiệt, ôm y lâu thật lâu.
Ánh trăng mông lung, ngoài trời tuyết rơi không một tiếng động.
-“A……”_Phong Ngâm vội che miệng, di chuyển nửa thân mình, đầu nhô ra ngoài giường, mặt nhăn lại, ho khan không ngừng.
Nhìn Nam Cung Kiệt đang ngủ say bên cạnh, Phong Ngâm ngồi dậy phủ thêm ngoại bào, dáng đi chật vật bước ra ngoài.
Nam Cung Kiệt phía sau chậm rãi mở mắt.
-“Khụ…..khụ…..”_Phong Ngâm một tay vịn vào gốc cây bạch mai cách Nhật Thiên các không xa, nôn ọe mãnh liệt làm cho hắn ho khan một trận.
Cảm giác phía sau có người đạp tuyết đi về phía mình, Phong Ngâm nghi hoặc quay đầu lại, tầm mắt đối diện với đôi mắt tối đen của Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt cầm theo áo choàng theo sau phủ thêm cho Phong Ngâm, hai tay thuận thế ôm chặt vai hắn, nhẹ giọng trách cứ_: “Ngươi vẫn luôn như vậy….”
Phong Ngâm đưa tay cầm lấy cánh tay Nam Cung Kiệt, suy yếu khẽ cười_: “Sương đêm thật lạnh, ngươi nhanh trở về trước đi, ta không sao”.
-“Ngươi luôn như vậy…”_Nam Cung Kiệt giống như không nghe thấy lời Phong Ngâm, hai tay dần dần buộc chặt.
Phong Ngâm vừa mới mở miệng còn chưa kịp nói câu tiếp theo, cả người bị Nam Cung Kiệt bế ngang đứng lên.
Trở lại phòng, Nam Cung Kiệt đốt nến lên rồi cởi ngoại bào dính sương sớm cùng giày dính đầy tuyết mịn cho Phong Ngâm, đem đôi chân đã có chút lạnh lẽo của hắn vào trong ổ chăn, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
Phong Ngâm nghĩ Nam Cung Kiệt chính là vì mình mà tức giận, liền nhìn người đang bận rồi kia giải thích_: “Ba tháng đầu, những phản ứng này đều là bình thường, căn bản không cần…..”
-“Không cần lo lắng đúng không?”_Nam Cung Kiệt đem chăn quấn kĩ chân Phong Ngâm lại, thần sắc nghiêm túc_: “Trong lúc ngươi chịu khổ, ta lại không thể làm gì cho ngươi, mà lại là một người yên lặng mà ngủ?”
Phong Ngâm thấy Nam Cung Kiệt rõ ràng là đang chất vấn chính mình, lại là bộ dáng tự trách, không khỏi đau lòng mà đưa tay xoa mặt y.
Nam Cung Kiệt cầm lấy tay Phong Ngâm, cắn chặt răng, giương mắt hỏi_: “ Bụng sẽ đau cũng là phản ứng bình thường?”_Nói rồi liền đem tay đặt lên bụng Phong Ngâm xoa ấn thật cẩn thận nhẹ nhàng.
Phong Ngâm hốt hoảng, biết không thể giấu được nữa, đành nói ra_: “Đây, …đây chỉ là bệnh cũ….”
-“Bệnh cũ….”_Thần sắc Nam Cung Kiệt chợt biến đổi, áy náy nói_: “Có phải là một chưởng kia của ta đúng không?”
Phong Ngâm không phủ nhận, chỉ cười yếu ớt_: “Sở huynh nói là do nôn ọe quá mức tác động đến chân khí, chờ đứa nhỏ được hơn ba tháng thì sẽ tốt hơn, không có chuyện gì cả”.
Nam Cung Kiệt nắm thật chặt tay Phong Ngâm, rồi mới ngồi ở phía sau hắn, để cho nửa người trên của hắn dựa vào mình, nhẹ giọng ra lệnh_: “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho tốt”_Nói rồi đem tay tiến vào trong áo hắn, vì hắn nhẹ nhàng xoa bụng.
Phong Ngâm bởi vì động tác tay dịu dàng của Nam Cung Kiệt không khỏi thoải mái khẽ hừ một tiếng, hai mắt giống như đang nhắm hờ, lông mi dài chớp chớp vài cái liền rơi vào giấc ngủ, sự đau đớn buộc chặt lấy cơ thể cũng dần dần thả lỏng theo tay Nam Cung Kiệt biến mất.
Mượn ánh sáng từ nến, Nam Cung Kiệt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Phong Ngâm, không khỏi thương tiếc ở trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn xuống, đáy lòng chua xót vô cùng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook