Bất Tiểu Tâm
-
Chương 15: Đem jq của rùađen nói xong?
"Sau đó," Thường Kiện mím mím môi," Em gái em cùng em nói, hai con rùa đen kia liền bị nuôi vào trong hai bình thủy tinh cạnh nhau, ngày qua ngày, mãi đến tận hôm em gái em phát hiện, Tự Treo đều bò đến gần bên cạnh cái bình thủy tinh kia, nhưng Bình Tĩnh lại có thể tự do tự tái trong bình thủy tinh của nó." Thường Kiện nuốt nước miếng một cái, ngón tay cầm đồ uống không ngừng dùng sức, ở ánh mắt ôn hòa của Hà Luật nói tiếp, "Em gái em đùa dai, đem bình thủy tinh đổi hướng, nói cách khác, nếu Tự Treo không bò, nó đã ở bên xa nhất cái bình thủy tinh kia, thế nhưng kì tích phát sinh, lúc bình thủy tinh bị xoay tròn nửa vòng, Tự Treo liền bắt đầu dọc theo mép bình bò, vẫn bò đến gần góc Bình Tĩnh, nó lại dừng lại."
"Cậu là nói, Tự Treo đang bò đến nơi gần Bình Tĩnh?"
"Sau đó có một ngày," Thường Kiện cũng không có trả lời câu hỏi của Hà Luật, nói tiếp, "Em gái em bỏ Tự Treo vào bình của Bình Tĩnh, thời điểm Bình Tĩnh bất động, Tự Treo cũng sẽ dừng lại."
Hà Luật nhìn Thường Kiện khó mà tin nổi chuyện thần kì này, tiếp tục im lặng suy nghĩ.
"Thế nhưng, em gái em nói thời điểm ông chủ của hàng kia bán cho nó đã nói, hai con rùa đen kia," Thường Kiện cẩn thận từng li từng tí một, nói từng chữ từng chữ, "Đều là đực."
Hà Luật cảm thấy trái tim hoặc là nơi nào đó nhảy nhảy, một loại nguyên nhân không cách nào xác định được, khó có thể xác định nơi nào chấn động. Mang theo một chút kinh hoàng hầu như khó có thể nhận biết, cùng bất an. Hà Luật hầu như không có nói thêm gì, chỉ là cúi đầu xuống mở nắp chai đồ uống, cũng không biết là tay hay là cái nắp xác thực quá chặt, Hà Luật dùng sức một hồi vẫn không mở được.
Thường Kiện yên lặng mà đưa tay cầm đồ uống của Hà Luật,mở nắp ra, đem cái chai trả lại cho Hà Luật, nhưng nắp chai vẫn cầm trong tay mình. Hà Luật uống hai ngụm, nhìn ra phong cảnh chạy như bay ngoài cửa sổ, mới quay đầu lại miễn cưỡng hướng Thường Kiện cười cười: "Con rùa đen của em gái cậu rất thú vị."
Thường Kiện có chút cẩn thận từng li từng tí quá mức, nở nụ cười, phản ứng của Hà Luật có chút ngoài dự kiến của hắn, không phải là phẫn nộ cũng không phải là ngượng ngùng, có chút...Cảm giác mất tập trung. Chuyện cũ này có thể mang cho Hà Luật chút thông tin, Thường Kiện cũng không thể chắc chắn, bởi vì chuyện của rùa đen không vẫn là chuyện đã xảy ra, không thể nói toàn bộ là sự thật nhưng chí ít cũng có ba phần là thật, người bình thường sau khi nghe phải giật mình cùng cảm thấy thú vị mới phải. Thế nhưng làm Thường Kiện có ý đồ riêng người nghe Hà Luật, hẳn là có càng nhiều suy nghĩ mới đúng chứ?
Đương nhiên Thường Kiện cũng không có ý định thông qua chuyện cũ đã trải qua gia công của nghệ thuật để Hà Luật chân chính hiểu ý tứ của mình, nói cách khác, Thường Kiện không có lười biếng đến nỗi lấy phương thức lòng vòng quanh co để biểu lộ với Hà giáo sư mà cậu tâm tâm niệm nệm muốn ăn đến miệng. Thế nhưng, để làm nền lại cũng không được sao?
Nói thật Thường Kiện lúc này có chút thấp thỏm không yên, lần đi chơi không thể bài trừ đông người không phải là nhân tố ngẫu nhiên, tỷ như hành trình hai ngày một đêm, tỷ như trong tám người có hai đôi tình nhân, so sánh đêm nay sẽ có lửa trại, tỷ như đã an bài phòng đôi. Thường Kiện vốn là không có chút nào vội vã, cùng lắm là có chút kích động cùng căng thẳng, cậu nguyên bản vốn tính toán là, ròng rã hai ngày một đêm, dù sao cũng nên có cơ hội thể hiện ôn nhu, sau đó là ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện.
Thế nhưng hiện tạ Hà Luật có chút do dự làm cho Thường Kiện có chút suy sụp. Có chút không đành lòng đánh vỡ cậu rõ ràng là đang giả như bình tĩnh.
Vì lẽ đó Thường Kiện hướng Hà Luật miễn cưỡng kéo khóe miệng: "Đúng là rất thú vị, lần sau có cơ hội em mang cho giáo sư xem đi." Chuyện làm khó người như vậy, Thường Kiện tin tưởng mình tại năm tháng nhẫn tâm nhất cũng làm không được, huống hồ bây giờ mình đã thay đổi. Con đường chăm sóc người khác, không hẳn là lúc sinh ra đã đi theo, nhưng chung quy vẫn có thể học ra mấy phần dáng dấp.
Cơ thịt cứng ngắc trên mặt Hà Luật dần dần hạ xuống, lộ ra một chút nhàn nhàn nhạt nhưng là nụ cười tự nhiên: "Em gái cậu rất... cường hãn, cậu trộm vật nuôi của nàng, cẩn thận chịu đòn."
"Em cũng chính là nhường nó, thế nhưng nó lại thật sự không biết điều trèo lên đầu em a." Thường Kiện bất mãn nói thầm, đối với hình tượng lúng túng của trình trong lòng người yêu biểu thị phiền muộn.
Cuối tuần gia đình nhà nông cũng không tính là quá yên tĩnh, thời điểm nhóm Thường Kiện đến nơi đó đã có không ít khách. Lúc này trời cũng đã ngả về chiều, đăng kí được thủ tục vào ở, từng người liền chạy đến gian phòng của mình.
Thường Kiện dĩ nhiên là ở cùng một gian với Hà Luật, gian phòng bài trí rất đơn giản, một chiếc giường đôi, bên cạnh là một cái tủ quần áo phi thường có cảm giác thời đại, đối diện chính là bàn trang điểm, trên mặt bàn thậm chí còn để một cái lược gỗ. Thường Kiện đem hành lí của hai người thả xuống góc tường cạnh giường: "Giáo sư, thầy có muốn rửa mặt không, lập tức liền ăn cơm."
Hà Luật đem cái áo khoác mới cởi một nửa lần nữa mặc vào, gật gật đầu liền trực tiếp đi vào phòng tắm nhỏ bên cạnh.
Hà Luật đang rửa mặt, sau lưng liền truyền đến tiếng mở cửa, Hà Luật liền dịch người sang một bên, phòng tắm nhỏ hẹp cũng không thích hợp hai nam nhân cùng chen chúc cùng lúc, thân thể của Hà Luật cùng Thường Kiện duy trì một khoảng cách phi thường ngắn ngủi mặt đối mặt đứng, thậm chí có thể thấy được trên người Thường Kiện truyền đến mùi mồ hôi nhàn nhạt thuộc về nam nhân kia. Hà Luật lúng túng lùi phía sau một bước, eo cũng đã chạm đến bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch.
"Cẩn thận." Thường Kiện đưa tay ra giúp đỡ một thoáng, bàn tay vòng ra phía sau Hà giáo sư liền trực tiếp dán lên eo Hà Luật, một khắc đó Thường Kiện cảm giác được thân thể Hà Luật run nhè nhẹ, sau đó dùng một loại cảm giác hoảng hốt không giải thích được tách bàn tay không thuộc về mình ra.
"Cậu vào để làm gì?" Hà Luật cầm lấy kính mắt để ở một bên đeo lên, ánh mắt thanh minh, loại cảm giác hoảng hốt kia cũng chậm rãi biến mất.
"Em sợ khăn mặt nơi này không sạch sẽ." Thường Kiện hơi thất vọng thu tay phải của mình về, ngược lại đem tay trái cầm khăn mặt của mình đưa tới, "Em đi ra ngoài chờ thầy, có thể đi phòng ăn ăn cơm rồi."
Hà Luật tiếp nhận khăn mặt, nhìn bóng lưng Thường Kiện từ từ biến mất. Hà Luật dùng khăn che mặt mình, làm thế nào lại không cẩn thận, liền đem sai phạm của người khác liên tưởng đến trên người đứa bé này đây?
Bữa tối thực sự có cảm giác đặc biệt, từ nguyên liệu nấu ăn đến cách làm, đều mang theo một luồng thanh đạm cùng sảng khoái, có người nói chủ nhà này cố ý mời đầu bếp về, phi thường giỏi về dùng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ làm ra món ăn ngon nhưng không đầy dầu mỡ. Một bữa cơm ăn rất ồn ào, thêm vào đó ông chủ còn lấy ra bình rượu nhà mình ủ, liền thấy Hà Luật đều đã quên một chút không vui trước kia.
"Ăn nhiều một chút, chờ một lúc nữa đêm lửa trại còn phải hát nữa, rất tốn thể lực." Thường Kiện ở bên tai Hà Luật trầm thấp dặn dò, lại đem cơm canh đặt trước mặt Hà Luật.
Thiếu niên mặc âu phục ngồi đối diện cắn chiếc đũa, quăng một cái ánh mắt ngả ngớn: "Thường lão đại, thê quản nghiêm rồi?"
"Cậu là nói, Tự Treo đang bò đến nơi gần Bình Tĩnh?"
"Sau đó có một ngày," Thường Kiện cũng không có trả lời câu hỏi của Hà Luật, nói tiếp, "Em gái em bỏ Tự Treo vào bình của Bình Tĩnh, thời điểm Bình Tĩnh bất động, Tự Treo cũng sẽ dừng lại."
Hà Luật nhìn Thường Kiện khó mà tin nổi chuyện thần kì này, tiếp tục im lặng suy nghĩ.
"Thế nhưng, em gái em nói thời điểm ông chủ của hàng kia bán cho nó đã nói, hai con rùa đen kia," Thường Kiện cẩn thận từng li từng tí một, nói từng chữ từng chữ, "Đều là đực."
Hà Luật cảm thấy trái tim hoặc là nơi nào đó nhảy nhảy, một loại nguyên nhân không cách nào xác định được, khó có thể xác định nơi nào chấn động. Mang theo một chút kinh hoàng hầu như khó có thể nhận biết, cùng bất an. Hà Luật hầu như không có nói thêm gì, chỉ là cúi đầu xuống mở nắp chai đồ uống, cũng không biết là tay hay là cái nắp xác thực quá chặt, Hà Luật dùng sức một hồi vẫn không mở được.
Thường Kiện yên lặng mà đưa tay cầm đồ uống của Hà Luật,mở nắp ra, đem cái chai trả lại cho Hà Luật, nhưng nắp chai vẫn cầm trong tay mình. Hà Luật uống hai ngụm, nhìn ra phong cảnh chạy như bay ngoài cửa sổ, mới quay đầu lại miễn cưỡng hướng Thường Kiện cười cười: "Con rùa đen của em gái cậu rất thú vị."
Thường Kiện có chút cẩn thận từng li từng tí quá mức, nở nụ cười, phản ứng của Hà Luật có chút ngoài dự kiến của hắn, không phải là phẫn nộ cũng không phải là ngượng ngùng, có chút...Cảm giác mất tập trung. Chuyện cũ này có thể mang cho Hà Luật chút thông tin, Thường Kiện cũng không thể chắc chắn, bởi vì chuyện của rùa đen không vẫn là chuyện đã xảy ra, không thể nói toàn bộ là sự thật nhưng chí ít cũng có ba phần là thật, người bình thường sau khi nghe phải giật mình cùng cảm thấy thú vị mới phải. Thế nhưng làm Thường Kiện có ý đồ riêng người nghe Hà Luật, hẳn là có càng nhiều suy nghĩ mới đúng chứ?
Đương nhiên Thường Kiện cũng không có ý định thông qua chuyện cũ đã trải qua gia công của nghệ thuật để Hà Luật chân chính hiểu ý tứ của mình, nói cách khác, Thường Kiện không có lười biếng đến nỗi lấy phương thức lòng vòng quanh co để biểu lộ với Hà giáo sư mà cậu tâm tâm niệm nệm muốn ăn đến miệng. Thế nhưng, để làm nền lại cũng không được sao?
Nói thật Thường Kiện lúc này có chút thấp thỏm không yên, lần đi chơi không thể bài trừ đông người không phải là nhân tố ngẫu nhiên, tỷ như hành trình hai ngày một đêm, tỷ như trong tám người có hai đôi tình nhân, so sánh đêm nay sẽ có lửa trại, tỷ như đã an bài phòng đôi. Thường Kiện vốn là không có chút nào vội vã, cùng lắm là có chút kích động cùng căng thẳng, cậu nguyên bản vốn tính toán là, ròng rã hai ngày một đêm, dù sao cũng nên có cơ hội thể hiện ôn nhu, sau đó là ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện.
Thế nhưng hiện tạ Hà Luật có chút do dự làm cho Thường Kiện có chút suy sụp. Có chút không đành lòng đánh vỡ cậu rõ ràng là đang giả như bình tĩnh.
Vì lẽ đó Thường Kiện hướng Hà Luật miễn cưỡng kéo khóe miệng: "Đúng là rất thú vị, lần sau có cơ hội em mang cho giáo sư xem đi." Chuyện làm khó người như vậy, Thường Kiện tin tưởng mình tại năm tháng nhẫn tâm nhất cũng làm không được, huống hồ bây giờ mình đã thay đổi. Con đường chăm sóc người khác, không hẳn là lúc sinh ra đã đi theo, nhưng chung quy vẫn có thể học ra mấy phần dáng dấp.
Cơ thịt cứng ngắc trên mặt Hà Luật dần dần hạ xuống, lộ ra một chút nhàn nhàn nhạt nhưng là nụ cười tự nhiên: "Em gái cậu rất... cường hãn, cậu trộm vật nuôi của nàng, cẩn thận chịu đòn."
"Em cũng chính là nhường nó, thế nhưng nó lại thật sự không biết điều trèo lên đầu em a." Thường Kiện bất mãn nói thầm, đối với hình tượng lúng túng của trình trong lòng người yêu biểu thị phiền muộn.
Cuối tuần gia đình nhà nông cũng không tính là quá yên tĩnh, thời điểm nhóm Thường Kiện đến nơi đó đã có không ít khách. Lúc này trời cũng đã ngả về chiều, đăng kí được thủ tục vào ở, từng người liền chạy đến gian phòng của mình.
Thường Kiện dĩ nhiên là ở cùng một gian với Hà Luật, gian phòng bài trí rất đơn giản, một chiếc giường đôi, bên cạnh là một cái tủ quần áo phi thường có cảm giác thời đại, đối diện chính là bàn trang điểm, trên mặt bàn thậm chí còn để một cái lược gỗ. Thường Kiện đem hành lí của hai người thả xuống góc tường cạnh giường: "Giáo sư, thầy có muốn rửa mặt không, lập tức liền ăn cơm."
Hà Luật đem cái áo khoác mới cởi một nửa lần nữa mặc vào, gật gật đầu liền trực tiếp đi vào phòng tắm nhỏ bên cạnh.
Hà Luật đang rửa mặt, sau lưng liền truyền đến tiếng mở cửa, Hà Luật liền dịch người sang một bên, phòng tắm nhỏ hẹp cũng không thích hợp hai nam nhân cùng chen chúc cùng lúc, thân thể của Hà Luật cùng Thường Kiện duy trì một khoảng cách phi thường ngắn ngủi mặt đối mặt đứng, thậm chí có thể thấy được trên người Thường Kiện truyền đến mùi mồ hôi nhàn nhạt thuộc về nam nhân kia. Hà Luật lúng túng lùi phía sau một bước, eo cũng đã chạm đến bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch.
"Cẩn thận." Thường Kiện đưa tay ra giúp đỡ một thoáng, bàn tay vòng ra phía sau Hà giáo sư liền trực tiếp dán lên eo Hà Luật, một khắc đó Thường Kiện cảm giác được thân thể Hà Luật run nhè nhẹ, sau đó dùng một loại cảm giác hoảng hốt không giải thích được tách bàn tay không thuộc về mình ra.
"Cậu vào để làm gì?" Hà Luật cầm lấy kính mắt để ở một bên đeo lên, ánh mắt thanh minh, loại cảm giác hoảng hốt kia cũng chậm rãi biến mất.
"Em sợ khăn mặt nơi này không sạch sẽ." Thường Kiện hơi thất vọng thu tay phải của mình về, ngược lại đem tay trái cầm khăn mặt của mình đưa tới, "Em đi ra ngoài chờ thầy, có thể đi phòng ăn ăn cơm rồi."
Hà Luật tiếp nhận khăn mặt, nhìn bóng lưng Thường Kiện từ từ biến mất. Hà Luật dùng khăn che mặt mình, làm thế nào lại không cẩn thận, liền đem sai phạm của người khác liên tưởng đến trên người đứa bé này đây?
Bữa tối thực sự có cảm giác đặc biệt, từ nguyên liệu nấu ăn đến cách làm, đều mang theo một luồng thanh đạm cùng sảng khoái, có người nói chủ nhà này cố ý mời đầu bếp về, phi thường giỏi về dùng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ làm ra món ăn ngon nhưng không đầy dầu mỡ. Một bữa cơm ăn rất ồn ào, thêm vào đó ông chủ còn lấy ra bình rượu nhà mình ủ, liền thấy Hà Luật đều đã quên một chút không vui trước kia.
"Ăn nhiều một chút, chờ một lúc nữa đêm lửa trại còn phải hát nữa, rất tốn thể lực." Thường Kiện ở bên tai Hà Luật trầm thấp dặn dò, lại đem cơm canh đặt trước mặt Hà Luật.
Thiếu niên mặc âu phục ngồi đối diện cắn chiếc đũa, quăng một cái ánh mắt ngả ngớn: "Thường lão đại, thê quản nghiêm rồi?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook