Bất Tiểu Tâm
-
Chương 12
Thường Kiện không chút nghi ngờ nào chính là theo phái hành động, cậu cũng coi như hiểu rõ Hà Luật là thể chất thụ động, phải đợi cậu đưa tới cửa, nếu không đến đời sau cũng chưa chắc đợi được.
Hà giáo sư bắt đầu có điểm phiền muộn, đối với lời mời nhiều lần của một học sinh, muốn nói chán ghét cũng không thể nói được, Hà giáo sư chỉ là không thích ồn ào, không có nghĩa là hưởng thụ cô quạnh, bên cạnh có người đi tới đi lui ồn ồn nhiệt nhiệt kỳ thực cũng không sai; nhưng Hà giáo sư vẫn có chút ưu sầu, cùng bạn học Thường Kiện xem như là bạn học lâu năm sao? Cái kia phải là mình lấy tư thái của trưởng bối mà quan tâm đến tiểu bối nhiều hơn mới đúng, tại sao lúc cùng nhau ăn cơm ngược lại là Thường Kiện thu dọn bàn, trong nhà thời điểm nấu cơm cũng hầu như là Thường Kiện nấu chính, ra ngoài cũng là Thường Kiện đi cùng mình?
Những câu hỏi khó hiểu này quấy nhiễu Hà giáo sư, kết quả Hà giáo sư không quen suy nghĩ nhiều quyết đoán vung tay, nghĩ nhiều thế làm gì, miễn là vui là được a!
Cùng Thường Kiện ở chung đúng là vui vẻ, dù cho Hà giáo sư cũng thừa nhận tính cách của mình cũng không phải quá tốt để ở chung. Thường Kiện bao dung, ôn nhu, phần lớn thời gian còn rất tri kỷ. Trần lão sư gõ gõ đầu, khẳng định là nơi nào hỏng rồi mới cảm giác học sinh của mình đối với mình lại rất ôn nhu.
Hà giáo sư đầu hỏng rồi cuối tuần này lại cùng thường kiện đi xem phim, có người nói là phim 3D mới, phải ở rạp chiếu phim xem mới có cảm giác. Bây giờ: chuyện này đối với một người xem phim hầu như đều là trên máy tính như Hà giáo sư mà nói, là một hồi trải nghiệm khá là mới mẻ.
Vừa mới vào rạp chiếu phim, Thường Kiện danh chính kéo tay người yêu của mình xuyên qua chỗ ngồi, thỉnh thoảng còn quấy nhiễu một đôi tình nhân đang dây dưa. Thường Kiện cười đến trong lòng nở hoa, loại bầu không khí này, thật là TMD hấp dẫn a.
Trên tay Thường Kiện chính là vé xem phim của em gái, cái công tử nhà giàu đang theo đuổi em gái kia thật là có lòng, lấy được cái vé như vậy thật có điểm vi diệu. Góc độ không tính là quá lệch, nhưng ở trong rạp chiếu to lớn này lại là góc duy nhất, vừa vặn ở góc chết, hết sức thích hợp làm chút hành vi không hài hòa.
Thường Kiện trong lòng vừa cười trộm vừa thầm mắng, mầy hàng ghế ngồi này quả thực như là rạp chiếu đặc biệt thiết kế bán cho mấy người có tâm cơ. Nghĩ đến vị công tử kia vốn là muốn hẹn em gái mình đi xem phim, Thường Kiện tàn nhẫn mà nắm tay, tiểu tử chết tiệt đừng để cho ta thấy ngươi bắt nạt em gái ta.
"Sao vậy?" Hà Luật ở phía sau Thường Kiện trầm thấp hỏi.
Thường Kiện lúc này mới phát hiện mình vô tình nắm đau tay Hà giáo sư, nhất thời một trận đau lòng: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, trong này khá nóng, chảy mồ hôi, sợ không nắm được tay thầy."
Hà Luật nghi ngờ rút tay của mình, tìm đế chỗ của mình ngồi xuống. Thường Kiện đem đồ hắn nhét vào tay cậu, Hà Luật dở khóc dở cười: "Tôi không phải là tiểu cô nương, cậu cho tôi những thứ này làm gì?"
"Này cùng tiểu cô nương không liên quan, đây là bầu không khí xem phim." Thường Kiện cũng không biết bên trong có cho ăn đồ ăn hay không, những thứ này là cậu lén mang vào, vì lấy lòng người yêu mà bạn học Thường Kiện nghĩ trăm phương ngàn kế, nhưng mà xem ra đối phương không thể nào cổ vũ được rồi.
Hà Luật không thích đồ ăn vặt, hai tay Thường Kiện vừa thu về, một bộ không muốn cầm lại, Hà Luật bất đắc dĩ, liền đem túi đồ ăn ôm vào trong ngực. Hà giáo sư rất u buồn, học sinh của cậu lại coi cậu như hài tử mà đối xử.
Ra khỏi rạp chiếu phim cũng đã gần tới khuya, may mà rạp chiếu cách nhà Hà giáo sư không xa, hai người liền từ từ đi về, phim không thể nói là đẹp, nội dung vở kịch cũng giống như vậy, nhưng thắng ở cạnh tượng hoa lệ, nhưng nghĩ đến người bên canh năng lực cảm nhận màu sắc không được đầy đủ, Thường Kiện có điểm rầu rĩ. Ở thời điểm quan hệ không co gì tiến triển thì xem phim không phải là sự tình sáng suốt gì, không nói đến cái gì cũng không làm được, còn muốn ở trong rạp chiếu phim hai giờ, chuyện này đối với một người năng động như bạn học Thường Kiện chẳng khác nào tra tấn.
Tiến vào khu nhà của Hà Luật vài bước, hai người liền nghe thấy một tiếng mèo kêu khẽ truyền đến, ở trong bóng tối có vẻ yếu ớt lại nhẹ nhàng. Hà Luật dừng bước lại, dùng ánh mắt không xác định nhìn Thường Kiện, Thường Kiện liền trực tiếp hướng về chỗ phát ra âm thanh đi qua.
Giữa lúc Thường Kiện tìm kiếm một vòng cũng không thu hoạch được gì, lại một tiếng mèo kêu nhẹ nhàng vang lên, trong yên tĩnh phá lệ rõ ràng. Thường Kiện cùng Hà Luật đi về phía trước, liền thấy cuối con đường, một con mèo nằm trong bụi cỏ, hơi ngẩn đầu lên, sợ hãi kêu một tiếng. Dưới ánh đèn đường yếu ớt ở phía xa, đôi mắt đen láy của con mèo nhỏ làm cho người lạnh lùng như Hà Luật nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Thường Kiện ôm lấy con mèo nhỏ: "Con mèo này hẳn là bị người vứt bỏ sao?" Hà Luật vốn là muốn khuyên can, dù sao con mèo hoang trên người có khả năng là không sạch sẽ, nhưng nhìn thấy con mèo nhỏ mềm nhũn nằm trên bàn tay Thường Kiện, nhất thời không đành lòng nói ra.
Cách con mèo nhỏ không xa có một cái hộp nhỏ, dưới đáy hình như có đò vật vệ sinh. Hà Luật cùng Thường Kiện liếc nhìn nhau, nghĩ thầm con mèo nhỏ này xem ra không phải bị mất, quá nửa là người ta không muốn nuôi, liền không chịu trách nhiệm bỏ lại ven đường.
"Giáo sư?" Thường Kiện dò hỏi nhìn về phía Hà Luật.
"Cậu muốn nuôi nó?"
"Nhưng em trọ ở trường." Thường Kiện phi thường vô tội nói rõ sự thực.
"Vậy thì đưa đến nơi nhận nuôi động vật đi, hoặc là hỏi một chút xung quanh xem có ai đồng ý nuôi không."
Thường Kiện không tính là người tốt, nhưng khi dao động cũng trở nên rất cố chấp, con mèo nhỏ ngay khi ngồi trên lòng bàn tay cậu, nhiệt độ ấm áp liền truyền đến tay cậu, có một cỗ mãnh liệt cảm xúc. "Nhưng là em nghĩ muốn giữ lạ nó."
Hà Luật rốt cuộc chịu thua dưới con mắt đáng thương của con mèo cùng ánh mắt khiển trách của Thường Kiện: "ó thể nuôi ở chỗ tôi, nhưng mua thức ăn cho mèo, dọn dẹp gì đó, cậu làm."
"Đương nhiên đương nhiên." Thường Kiện mạnh mẽ gật đầu, chuyện này quả thật là quá tốt, về sau không cần phải tiếp tục kiếm cớ đến nhà thăm hỏi, một câu "Chăm sóc méo con" liền giải quyết mọi vấn đề.
"Miêu~" một tiếng kêu nhỏ vang lên, như là đang ăn mừng tìm được nơi ở, lại một tiếng "Miêu~", Thường Kiện ngẩng đầu nghi ngờ, bởi vì cậu khẳng định tiếng kêu sau đó không phải phát ra từ con mèo trong tay. Mấy giây sau, ngay phía dưới bụi cây, một con mèo đốm hoa loạng choạng đi ra, nhìn lên Thường Kiện, cọ cọ, lại cùng con mèo con trên tay này tựa hồ giống nhau như đúc.
Hà Luật đỡ cái trán chịu thua giống như gật đầu, không chút nghi ngờ nào, từ xưa đến nay không có ý đinh nuôi sủng vật Hà giáo sư một liền liền bị ép nuôi hẳ hai con mèo nhỏ. Hai người chờ trong giây lất, cuối cùng cũng không có xuất hiện thêm con thứ ba.
Thường Kiện cho hai con mèo của cậu hai cái tên khác loại, con mèo hơi hơi nhỏ hơn một chút gọi là Tướng Quân, con hơi lớn hơn một chút gọi là Công Binh. Thường Kiện nói, *điều này có thể quất tiểu vóc dáng cái* (ta chịu, không hiểu nổi o(╥﹏╥)o). Hà giáo sư lườm một cái, không có biểu thị bất kì ý kiến nào.
Hà giáo sư bắt đầu có điểm phiền muộn, đối với lời mời nhiều lần của một học sinh, muốn nói chán ghét cũng không thể nói được, Hà giáo sư chỉ là không thích ồn ào, không có nghĩa là hưởng thụ cô quạnh, bên cạnh có người đi tới đi lui ồn ồn nhiệt nhiệt kỳ thực cũng không sai; nhưng Hà giáo sư vẫn có chút ưu sầu, cùng bạn học Thường Kiện xem như là bạn học lâu năm sao? Cái kia phải là mình lấy tư thái của trưởng bối mà quan tâm đến tiểu bối nhiều hơn mới đúng, tại sao lúc cùng nhau ăn cơm ngược lại là Thường Kiện thu dọn bàn, trong nhà thời điểm nấu cơm cũng hầu như là Thường Kiện nấu chính, ra ngoài cũng là Thường Kiện đi cùng mình?
Những câu hỏi khó hiểu này quấy nhiễu Hà giáo sư, kết quả Hà giáo sư không quen suy nghĩ nhiều quyết đoán vung tay, nghĩ nhiều thế làm gì, miễn là vui là được a!
Cùng Thường Kiện ở chung đúng là vui vẻ, dù cho Hà giáo sư cũng thừa nhận tính cách của mình cũng không phải quá tốt để ở chung. Thường Kiện bao dung, ôn nhu, phần lớn thời gian còn rất tri kỷ. Trần lão sư gõ gõ đầu, khẳng định là nơi nào hỏng rồi mới cảm giác học sinh của mình đối với mình lại rất ôn nhu.
Hà giáo sư đầu hỏng rồi cuối tuần này lại cùng thường kiện đi xem phim, có người nói là phim 3D mới, phải ở rạp chiếu phim xem mới có cảm giác. Bây giờ: chuyện này đối với một người xem phim hầu như đều là trên máy tính như Hà giáo sư mà nói, là một hồi trải nghiệm khá là mới mẻ.
Vừa mới vào rạp chiếu phim, Thường Kiện danh chính kéo tay người yêu của mình xuyên qua chỗ ngồi, thỉnh thoảng còn quấy nhiễu một đôi tình nhân đang dây dưa. Thường Kiện cười đến trong lòng nở hoa, loại bầu không khí này, thật là TMD hấp dẫn a.
Trên tay Thường Kiện chính là vé xem phim của em gái, cái công tử nhà giàu đang theo đuổi em gái kia thật là có lòng, lấy được cái vé như vậy thật có điểm vi diệu. Góc độ không tính là quá lệch, nhưng ở trong rạp chiếu to lớn này lại là góc duy nhất, vừa vặn ở góc chết, hết sức thích hợp làm chút hành vi không hài hòa.
Thường Kiện trong lòng vừa cười trộm vừa thầm mắng, mầy hàng ghế ngồi này quả thực như là rạp chiếu đặc biệt thiết kế bán cho mấy người có tâm cơ. Nghĩ đến vị công tử kia vốn là muốn hẹn em gái mình đi xem phim, Thường Kiện tàn nhẫn mà nắm tay, tiểu tử chết tiệt đừng để cho ta thấy ngươi bắt nạt em gái ta.
"Sao vậy?" Hà Luật ở phía sau Thường Kiện trầm thấp hỏi.
Thường Kiện lúc này mới phát hiện mình vô tình nắm đau tay Hà giáo sư, nhất thời một trận đau lòng: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, trong này khá nóng, chảy mồ hôi, sợ không nắm được tay thầy."
Hà Luật nghi ngờ rút tay của mình, tìm đế chỗ của mình ngồi xuống. Thường Kiện đem đồ hắn nhét vào tay cậu, Hà Luật dở khóc dở cười: "Tôi không phải là tiểu cô nương, cậu cho tôi những thứ này làm gì?"
"Này cùng tiểu cô nương không liên quan, đây là bầu không khí xem phim." Thường Kiện cũng không biết bên trong có cho ăn đồ ăn hay không, những thứ này là cậu lén mang vào, vì lấy lòng người yêu mà bạn học Thường Kiện nghĩ trăm phương ngàn kế, nhưng mà xem ra đối phương không thể nào cổ vũ được rồi.
Hà Luật không thích đồ ăn vặt, hai tay Thường Kiện vừa thu về, một bộ không muốn cầm lại, Hà Luật bất đắc dĩ, liền đem túi đồ ăn ôm vào trong ngực. Hà giáo sư rất u buồn, học sinh của cậu lại coi cậu như hài tử mà đối xử.
Ra khỏi rạp chiếu phim cũng đã gần tới khuya, may mà rạp chiếu cách nhà Hà giáo sư không xa, hai người liền từ từ đi về, phim không thể nói là đẹp, nội dung vở kịch cũng giống như vậy, nhưng thắng ở cạnh tượng hoa lệ, nhưng nghĩ đến người bên canh năng lực cảm nhận màu sắc không được đầy đủ, Thường Kiện có điểm rầu rĩ. Ở thời điểm quan hệ không co gì tiến triển thì xem phim không phải là sự tình sáng suốt gì, không nói đến cái gì cũng không làm được, còn muốn ở trong rạp chiếu phim hai giờ, chuyện này đối với một người năng động như bạn học Thường Kiện chẳng khác nào tra tấn.
Tiến vào khu nhà của Hà Luật vài bước, hai người liền nghe thấy một tiếng mèo kêu khẽ truyền đến, ở trong bóng tối có vẻ yếu ớt lại nhẹ nhàng. Hà Luật dừng bước lại, dùng ánh mắt không xác định nhìn Thường Kiện, Thường Kiện liền trực tiếp hướng về chỗ phát ra âm thanh đi qua.
Giữa lúc Thường Kiện tìm kiếm một vòng cũng không thu hoạch được gì, lại một tiếng mèo kêu nhẹ nhàng vang lên, trong yên tĩnh phá lệ rõ ràng. Thường Kiện cùng Hà Luật đi về phía trước, liền thấy cuối con đường, một con mèo nằm trong bụi cỏ, hơi ngẩn đầu lên, sợ hãi kêu một tiếng. Dưới ánh đèn đường yếu ớt ở phía xa, đôi mắt đen láy của con mèo nhỏ làm cho người lạnh lùng như Hà Luật nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Thường Kiện ôm lấy con mèo nhỏ: "Con mèo này hẳn là bị người vứt bỏ sao?" Hà Luật vốn là muốn khuyên can, dù sao con mèo hoang trên người có khả năng là không sạch sẽ, nhưng nhìn thấy con mèo nhỏ mềm nhũn nằm trên bàn tay Thường Kiện, nhất thời không đành lòng nói ra.
Cách con mèo nhỏ không xa có một cái hộp nhỏ, dưới đáy hình như có đò vật vệ sinh. Hà Luật cùng Thường Kiện liếc nhìn nhau, nghĩ thầm con mèo nhỏ này xem ra không phải bị mất, quá nửa là người ta không muốn nuôi, liền không chịu trách nhiệm bỏ lại ven đường.
"Giáo sư?" Thường Kiện dò hỏi nhìn về phía Hà Luật.
"Cậu muốn nuôi nó?"
"Nhưng em trọ ở trường." Thường Kiện phi thường vô tội nói rõ sự thực.
"Vậy thì đưa đến nơi nhận nuôi động vật đi, hoặc là hỏi một chút xung quanh xem có ai đồng ý nuôi không."
Thường Kiện không tính là người tốt, nhưng khi dao động cũng trở nên rất cố chấp, con mèo nhỏ ngay khi ngồi trên lòng bàn tay cậu, nhiệt độ ấm áp liền truyền đến tay cậu, có một cỗ mãnh liệt cảm xúc. "Nhưng là em nghĩ muốn giữ lạ nó."
Hà Luật rốt cuộc chịu thua dưới con mắt đáng thương của con mèo cùng ánh mắt khiển trách của Thường Kiện: "ó thể nuôi ở chỗ tôi, nhưng mua thức ăn cho mèo, dọn dẹp gì đó, cậu làm."
"Đương nhiên đương nhiên." Thường Kiện mạnh mẽ gật đầu, chuyện này quả thật là quá tốt, về sau không cần phải tiếp tục kiếm cớ đến nhà thăm hỏi, một câu "Chăm sóc méo con" liền giải quyết mọi vấn đề.
"Miêu~" một tiếng kêu nhỏ vang lên, như là đang ăn mừng tìm được nơi ở, lại một tiếng "Miêu~", Thường Kiện ngẩng đầu nghi ngờ, bởi vì cậu khẳng định tiếng kêu sau đó không phải phát ra từ con mèo trong tay. Mấy giây sau, ngay phía dưới bụi cây, một con mèo đốm hoa loạng choạng đi ra, nhìn lên Thường Kiện, cọ cọ, lại cùng con mèo con trên tay này tựa hồ giống nhau như đúc.
Hà Luật đỡ cái trán chịu thua giống như gật đầu, không chút nghi ngờ nào, từ xưa đến nay không có ý đinh nuôi sủng vật Hà giáo sư một liền liền bị ép nuôi hẳ hai con mèo nhỏ. Hai người chờ trong giây lất, cuối cùng cũng không có xuất hiện thêm con thứ ba.
Thường Kiện cho hai con mèo của cậu hai cái tên khác loại, con mèo hơi hơi nhỏ hơn một chút gọi là Tướng Quân, con hơi lớn hơn một chút gọi là Công Binh. Thường Kiện nói, *điều này có thể quất tiểu vóc dáng cái* (ta chịu, không hiểu nổi o(╥﹏╥)o). Hà giáo sư lườm một cái, không có biểu thị bất kì ý kiến nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook