Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)
-
Chương 13: Giao phong
Hai chị em tiếp tục xướng xong vở 'Vợ chồng xem đăng' liền lui vào hậu trường. Trong lúc hoá trang, Vũ Quyên hưng phấn cầm lấy tay Vũ Phượng, trong mắt đều là kinh hỉ:
- Chị nhìn thấy không? Cư nhiên có người vừa ra tay liền hai đồng tiền làm tiểu phí!
Vũ Phượng nghĩ đến ánh mắt cực nóng quá phận kia thì trong lòng hiện lên vài phần không được tự nhiên, nàng cúi đầu sửa sang lại lớp trang điểm, chuẩn bị đổi trang phục.
Đúng lúc này có người vén rèm lên đi đến, là Kim Ngân Hoa, tay cô ta cầm cái sọt tiền kia đi tới trước mặt hai chị em, phía sau còn có hai người chen vào, rõ ràng là Triển Vân Phi và A Siêu.
- Vũ Phượng, Vũ Quyên, hai vị tiên sinh này nói muốn gặp các ngươi, ta bèn đem bọn họ đến đây - Kim Ngân Hoa nói xong để cái sọt ở trên bàn trang điểm, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến hai chị em.
Thấy Vũ Quyên không quá để ý, Vũ Phượng lại ngay cả mắt cũng không nâng lên thì Kim Ngân Hoa cười có chút xấu hổ, quay đầu nhìn Triển Vân Phi cùng A Siêu như thần giữ cửa, vẻ mặt gấp gáp đành phải quay đầu lại nói với hai chị em:
- Đừng tán gẫu quá lâu, tiện cho các ngươi nghỉ ngơi giữa giờ, chuẩn bị tràng kế tiếp.
Nghe được cách nói nhượng bộ của Kim Ngân Hoa thì Vũ Phượng lúc này mới ngẩng đầu, gật đầu với cô ta, Kim Ngân Hoa nở nụ cười đáp lại liền xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng, Triển Vân Phi si ngốc chăm chú nhìn Vũ Phượng, trong lòng tràn đầy kích động:
- Vũ Phượng tiểu thư - Anh mê muội nhìn giai nhân trước mặt, nhu tình mở miệng.
Vũ Phượng không dám nhìn vào cặp mắt cực nóng quá mức kia, trước mặt công chúng người này lại vô lễ nhìn thẳng mình như thế khiến nàng cảm thấy có chút buồn bực, không nói tiếp.
Triển Vân Phi lại không phát hiện ra điểm này, anh hơi vong tình hướng đến gần nàng, khóe mắt Vũ Phượng thấy người này lại hướng tới gần mình thì vội vàng lui về phía sau từng bước:
- Anh... - Đang muốn mở miệng ngăn cản thì một bóng người đột nhiên chắn phía trước nàng, Vũ Phượng kinh ngạc ngẩng đầu, đầu vai cao cao trước mặt chặn tầm nhìn của nàng, là Trịnh Mặc...... trong lòng Vũ Phượng đột nhiên yên ổn xuống, nàng nhẹ ngẩng mặt lại bất ngờ nhìn thấy trong mắt Trịnh Mặc lộ ra lạnh lùng, biểu tình nghiêm túc chưa từng có.
Triển Vân Phi đang bị hãm trong cảm xúc không thể khống chế của chính mình, không phát giác chính mình đang từng bước hướng đến chỗ Vũ Phượng. Lúc này bị một người đột nhiên ngăn trở trước mắt thì mới tỉnh lại, trong mắt khôi phục thần thái bình thường, xem qua người trước mắt, trong lòng có chút kinh ngạc. Chỉ thấy người trước mặt dáng vẻ đường đường chính chính, dáng người thon dài cao ngất, giờ phút này vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm mình, có loại khí thế áp bách. Triển Vân Phi không tự chủ nói:
- Vị huynh đài, tại hạ Triển... - Lời vốn là nói với Trịnh Mặc nhưng ánh mắt lại bay tới trên người Vũ Phượng phía sau.
Vũ Quyên vẫn đứng ở bên cạnh tò mò nhìn, vừa nghe chữ 'Triển' liền không nhịn được kích động ngắt lời:
- Triển? Triển gì? Chẳng lẽ anh là người Triển gia! - Ánh mắt lộ ra hận ý, khí thế bức người.
Triển Vân Phi bị chấn động lui lại một bước, anh vốn định nói mình là đại thiếu gia Triển gia, lại nhạy bén cảm nhận được nữ tử trước mắt có thành kiến rất sâu đối với Triển gia, vì thế lui một bước nói:
- Cô nương căm hận Triển gia? Triển gia đã làm gì với cô nương?
Vũ Quyên hừ hừ trong mũi lộ ra một cỗ khí, nói:
- Anh không cần biết đã xảy ra chuyện gì. Nhà của chúng ta...nhà của chúng ta...là bị cẩu tặc Triển Dạ Kiêu kia thả một mồi lửa mới biến thành cửa nát nhà tan - Nói xong liền nghiến răng nghiến lợi đứng lên - Nhưng mà một ngày nào đó, chúng ta sẽ đòi lại nợ máu này!
Trong mắt Vũ Quyên đầy lửa giận, loại cừu hận thật sâu không thể quên này khiến trái tim Triển Vân Phi mạnh mẽ run rẩy một chút.
Trịnh Mặc xoay người lại, nhẹ cúi đầu hỏi:
- Ngươi không sao chứ? - Ánh sáng con ngươi tập trung ở trên mặt Vũ Phượng. Vũ Phượng lắc đầu, trên mặt vì bị Trịnh Mặc nhìn chăm chú ở khoảng cách gần mà nhiễm một mảnh hồng nhạt.
Nhìn thấy sắc mặt Triển Vân Phi biến hóa thì Vũ Quyên phục hồi lại tinh thần, lập tức ngăn chặn sự kích động của mình, cười nhẹ với Triển Vân Phi:
- Thật xin lỗi, vừa nãy tôi hơi kích động ...... - Nàng nhìn nam nhân này giơ tay nhấc chân, nhã nhặn khéo léo thì trong lòng vẫn không khỏi nảy lên một cỗ hảo cảm, ít nhất bạc của anh ta có thể trợ giúp Tiểu Ngũ ở bệnh viện cần được chiếu cố tốt - Đúng rồi, chúng ta nên xưng hô với anh như thế nào đây?
Triển Vân Phi chấn động, vấn đề đơn giản như vậy thế nhưng lại khiến anh kích động lên. Anh do dự một chút, rất nhanh nói:
- Ta...... Ta...... Ta họ Tô!
- Thì ra là Tô tiên sinh! - Vũ Quyên hỏi lại - Tô...... cái gì?
- Tô Mộ Bạch, Tô trong thức tô, Mộ trong hâm mộ, Bạch trong lí bạch.
Vũ Quyên vừa nghĩ vài chữ này ở trong đầu vừa gật đầu.
Triển Vân Phi nghĩ đến Triển Vân Tường ác liệt, nghĩ đến máu trên tay Triển gia thì ảo não vạn phần, anh ngẩng đầu nhìn Vũ Phượng, tự hỏi chính mình có cơ hội xoay chuyển ấn tượng về Triển gia trong lòng nàng hay không, như thế thì mình và nữ tử xinh đẹp tuyệt luân này mới có khả năng cùng xuất hiện được. Lại phát hiện ra Vũ Phượng đang hơi hơi ngẩng đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn người đối diện nàng.
A Siêu cũng tiến đến, nhìn Triển Vân Phi mắt thất thần, đành phải tự giới thiệu một phen với mọi người.
Đúng lúc này, tiếng nhạc tràng tiếp theo vang lên, Kim Ngân Hoa ở bên ngoài kêu hai chị em xuất trướng.
Vũ Phượng đang cùng Trịnh Mặc đối diện thì phục hồi lại tinh thần, trên mặt phút chốc nóng lên. Nhẹ xoay mặt đi, nhìn thấy rất nhiều người ở đây, nàng nhìn đồng bạc láp lánh trong mắt, bỗng nhiên cầm lên hai đồng tiền khỏi rổ, lưu loát thả xuống trước mặt Triển Vân Phi, thản nhiên nói:
- Thật xin lỗi, Tô tiên sinh, chúng tôi cần thay quần áo! Cái này xin thu hồi lại được không?
Triển Vân Phi lui lại một bước:
- Vì sao? Chẳng lẽ ta không thể cho các ngươi tiểu phí sao?
- Tiểu phí anh cho thật sự quá nhiều, tôi cảm thấy không tốt lắm - Vũ Phượng lắc đầu.
Triển Vân Phi lập tức vội vã nói:
- Vũ Phượng cô nương, ta chỉ muốn bỏ một phần tâm lực vì các ngươi, xin ngươi nhận lấy tiền này, đừng cự tuyệt được không, nếu ngươi cự tuyệt, ta sẽ rất khó bỏ qua cũng sẽ rất khó chịu!
Vũ Phượng mặt như gặp nạn, nàng nghĩ nghĩ mới thở dài nói:
- Được rồi, lần này chúng ta sẽ nhận, nhưng lần sau thỉnh không cần làm như vậy.
Triển Vân Phi miệng nhanh chóng đáp ứng, chắp tay rồi mang theo A Siêu xoay người đi ra ngoài. Triển Vân Phi và A Siêu vừa đi, Vũ Quyên liền nhướn lông mi nhìn Vũ Phượng, chớp mắt:
- Vị khách này thật đúng là hào phóng, vừa ra tay đã là hai đồng bạc, chị nói xem, lần sau anh ta lại đến nữa thì có thể lại cho nhiều như vậy hay không, như vậy thì không lâu sau tiền thuốc men của Tiểu Ngũ liền trả hết! - Nàng đang vui vẻ đã thấy Vũ Phượng nhìn chung quanh như đang tìm kiếm cái gì - Haiz, chị đang tìm cái gì vậy?
- Không có gì - Vũ Phượng lắc đầu, không tự giác siết nhanh khăn trong tay, người nọ mới vừa rồi còn bên người, thế nào một chút đã đi rồi?
Đầu này, A Siêu bị thần sắc vội vàng của Triển Vân Phi làm chấn động, không khỏi giương mắt nhìn anh, trong lòng có chút nghi hoặc. Đến khi ra khỏi hậu trường thì bước đi của Triển Vân Phi mới chậm lại. Anh như còn có chút đăm chiêu, đợi đến khi ngồi xuống chỗ trên lầu mới thấp giọng dặn dò:
- A Siêu, ngươi giúp ta điều tra, tra xem Tiêu gia này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn cả......
A Siêu biết Triển Vân Phi ít khi ấp a ấp úng, không khỏi nhìn anh. Triển Vân Phi bị hắn nhìn như vậy lại có chút thẹn thùng, cúi đầu ngượng ngùng nói:
- Điều tra Vũ Phượng cô nương có...có hôn phối từ trước hay không......
A Siêu vừa nghe lời này thì trong nháy mắt hiểu ra, trong lòng hắn thật sự vui mừng quá đỗi, nhịn không được nhìn Triển Vân Phi trêu chọc. Tám năm, Ánh Hoa chết đã tám năm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Triển Vân Phi có năng lực 'động tâm', thật sự không dễ dàng! Nét mặt biểu lộ ý cười, cô nương nhà họ Tiêu này, hắn nhất định vì thiếu gia làm thật thỏa đáng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook