“Hả?” Dương Tiểu Mạn có chút nghi ngờ: “Đàn em, em không đi thật sao?”
Ôn Tân Nhĩ cũng ngừng chơi điện thoại, cậu ấy ngẩng đầu nhìn Tạ Quan Tinh: “Cậu không đi ăn cơm hả?”
Tạ Quan Tinh lắc đầu: “Tớ không thấy đói bụng.”
Ôn Tân Nhĩ: “… Khi nãy ở ký túc xá không phải cậu nói rất đói bụng sao?”
Đầu của Dương Tiểu Mạn giống như con quay, hết nhìn Ôn Tân Nhĩ lại nhìn Tạ Quan Tinh nghe hai người nói chuyện.

Tạ Quan Tinh bị vạch trần cũng không có xấu hổ, cậu hơi chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Lúc đó có hơi đói thật nhưng giờ thì không đói nữa.”
“Nhưng cậu…” Ôn Tân Nhĩ còn muốn tiếp tục nói nữa.

Tạ Quan Tinh cúi đầu, có chút ngại ngùng giải thích: “Vốn là nói mọi người cùng đi, nhưng bây giờ đàn chị không đi nữa chúng ta cùng đi tớ có cảm giác không được hay lắm.”
Ôn Tân Nhĩ còn muốn nói không hay chỗ nào nhưng Dương Tiểu Mạn đã nhanh chóng ngắt ngang lời cậu, biểu cảm của cô ấy giống như hiểu ra gì đó: “Được rồi, vậy hôm nào chúng ta cùng nhau đi ăn sau nhé! Hai đứa tự mình chơi đi, có thể đi dạo quanh đây cũng được.

Chị đi tìm giáo viên với Ôn Nhiễm nhé.”
Sau khi cô ấy nói xong đúng là thật sự đi ngay.

Chàng trai chưng diện thật bảnh tỏn để ra khỏi cửa Ôn Tân Nhĩ kiểu: “…”
——
Trong phòng tập.

Trong phòng tập chỉ có một mình Lý Mộng Giác, cô ấy mặc một chiếc áo trắng bó sát, bên dưới là quần dài màu đen.

Dáng người cô ấy cao gầy, không nhìn ra chút thịt thừa nào, căn bản chính là không phải hiện ra cô ấy đã hơn bốn mươi tuổi.


Cô ấy đang nhìn gương khởi động, khởi động được một nửa thì thấy Ôn Nhiễm đi vào từ phía sau cho nên dừng lại.

“Em tới rồi à?” Cô ấy cầm một cái khăn trên ghế nhẹ nhàng lau tóc.

Ôn Nhiễm gật đầu: “Đúng lúc em cũng đang ở gần đây.”
Lý Mộng Giác cột tóc lên, cô ấy lướt một vòng trang phục hôm nay của Ôn Nhiễm, cuối cùng thì dừng lại ở đồ cột tóc của cô: “Đồ cột tóc này nhìn không hợp với em.”
“???” Ôn Nhiễm sờ sờ, giọng nói có chút tủi thân: “Bạn cùng phòng của em bảo là rất xinh mà.”
Bởi vì Lý Mộng Giác là giáo viên có mối quan hệ tốt nhất với Ôn Nhiễm và cũng là giáo viên mà cô gần gũi nhất, nên khi cô ấy nói cô trang điểm khó coi cũng làm cô có chút xấu hổ.

Lý Mộng Giác quá thẳng thắn rồi.

“Em là bạn cùng phòng của Dương Tiểu Mạn.” Lý Mộng Giác cười cười.
Ôn Nhiễm sát lại làm nũng: “Chị Mộng Giác à, cho em xem động tác chị vừa nghĩ ra đi mà.”
Lý Mộng Giác bật loa lên.

Ôn Nhiễm ngoan ngoãn đứng một bên sẵn sàng vỗ tay.

Mỗi năm một lần nhà hát Tùng Nam sẽ tổ chức một buổi biểu diễn nghệ thuật, những người được mời đến đều có máu mặt trong giới nghệ thuật ở thành phố Tùng Nam này, là trường đại học nghệ thuật lớn nhất Tùng Nam nên chắc chắn Nam Đại muốn thể hiện ra một tiết mục thật đặc sắc.

Bởi vì mỗi năm chỉ tổ chức có một lần nên được rất nhiều người quan tâm, tốt nhất là ráng gom về mấy cái giải thưởng.

Ôn Nhiễm là người múa chính, cô có thiên phú nên học rất nhanh.

Sau khi học xong động tác thì rất nhanh có thể biểu diễn ra linh hồn của động tác.


Đó là lý do tất cả giáo viên đều rất thích cô, đặc biệt giỏi còn có thể chịu cực.

Mấy cái động tác Lý Mộng Giác thể hiện không khó, nhưng chúng yêu cầu kỹ thuật khá cao, Ôn Nhiễm chỉ nhìn vài lần đã có thể học được.

Chủ đề là cuộc sống hằng ngày của một cô gái dưới bối cảnh nhà Đường, khi Ôn Nhiễm múa còn đẹp hơn nhiều so với giáo viên lớn tuổi.

Cô đem sự hoạt bát đáng yêu của cô gái thể hiện ra một cách nhuần nhuyễn mặc dù cô đang mặc quần áo hiện đại và còn cột tóc.

Sau khi học xong mấy động tác Ôn Nhiễm lại múa lại thêm hai lần nữa cho đến khi Lý Mộng Giác ấn dừng nhạc mới thôi.

Lý Mộng Giác đưa cho Ôn Nhiễm một chai nước, cô ấy ngập ngừng hỏi: “Em đang hẹn hò?”
Ôn Nhiễm sau khi uống xong hai ngụm nước thì nhìn Lý Mộng Giác: “Cô cũng xem diễn đàn ạ?”
“Không phải đâu, đó là em trai em thôi.”
“Còn người còn lại là ai?”
Lúc ấy có tận hai nam sinh ở chung một chỗ với Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm bây giờ không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Mộng Giác, đôi mắt của cô không biết nên nhìn chỗ nào.

Hai người đang ngồi đối diện với gương, cho nên khi vừa chạm vào ánh mắt của Lý Mộng Giác Ôn Nhiễm đã nhanh chóng di chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa.

Cửa được mở ra hình bóng của một nam sinh lướt qua.


Một lát sau có hai cái đầu nam sinh thập thò nhìn trộm ở bên ngoài cửa sổ phòng tập.

Ôn Nhiễm rất nhanh thu hồi ánh mắt.

“Là bạn cùng phòng của em trai em.”
Ôn Nhiễm mặt không đổi sắc trả lời.

Bởi vì phòng tập quá yên tĩnh nên cô nói gì bên ngoài đều nghe thấy hết.

Trên mặt Lý Mộng Giác nhanh chóng hiện lên nụ cười: “Cô biết ngay là đám học sinh đó nói bậy mà.”
Ôn Nhiễm mỉm cười phụ họa, cô không giống như trước nhanh chóng phủ nhận tin tức trên diễn đàn là giả, là bịa đặt.

Bởi vì lần này chưa chắc là bịa đặt.

“Aiz, không phải cô cấm em hẹn hò đâu, nhưng em phải biết năm sau đội múa Quốc gia sẽ đến Tùng Nam tuyển hai thành viên, không chỉ có sinh viên ở các trường đại học mà còn người ở những phòng tập nhảy nữa.

Ai ai cũng như hổ rình mồi.” Giọng nói của Lý Mộng Giác dần nghiêm khắc hơn: “Nếu em hẹn hò chẳng phải em sẽ dùng thời gian tập luyện để tiêu tốn vào việc hẹn hò sao? Chính là lúc em không luyện tập thì người khác chăm chỉ luyện tập, nếu đến lúc hai người cãi nhau em đi uống rượu thì vóc dáng của em còn giữ được không?”
Ôn Nhiễm nghiêm túc gật đầu: “Cô nói đúng lắm ạ.”
Nghe Lý Mộng Giác nói như vậy một chút tâm tư của Ôn Nhiễm dành cho Tạ Quan Tinh cũng dần phai đi.

Sau đó Lý Mộng Giác nói cô có thể về rồi.

Khi cô ấy và Ôn Nhiễm ra đến cửa trùng hợp gặp được Ôn Tân Nhĩ và Tạ Quan Tinh cũng vừa đi tới.

Hai người bọn họ chào cô ấy một tiếng.

Lý Mộng Giác vui vẻ khen họ: “Nam sinh của Nam Đại năm nay đúng là có nhan sắc.”

Đôi mắt Tạ Quan Tinh cong cong: “Cảm ơn cô ạ, ngược lại em thấy cô mới là phong cảnh của Nam Đại đó ạ.”
Ôn Tân Nhĩ: “…”
Lý Mộng Giác có chút sợ hãi với tố chất tâm lý cũng như sự bình tĩnh của nam sinh này, vừa rồi cô ấy và Ôn Nhiễm nói chuyện trong phòng tập rất lớn, cậu thập thò ngoài ban công ắt hẳn phải nghe thấy.

Nhưng biểu cảm của cậu không hề có chút tức giận xấu hổ hay không cam tâm nào.

Lại còn có thể tự nhiên trợn mắt nói dối, cô cũng đã gần 40 rồi mà còn là phong cách của Nam Đại gì chứ.

“Tạm biệt cô bọn em đi trước.”
Ôn Nhiễm theo chân hai người cùng nhau rời đi.

Cô vừa tập múa xong nên tóc có hơi rối, trên trán trắng nõn là một tầng mồ hôi mỏng, dây buộc tóc cũng hơi lệch một chút.

Tạ Quan Tinh nhìn Ôn Nhiễm vài lần, sau đó cậu trực tiếp duỗi tay giúp cô chỉnh dây buộc tóc: “Đàn chị, dậy buộc tóc của chị bị lệch rồi để em chỉnh lại giúp cho.”
Cậu nói xong còn cố ý liếc nhìn Lý Mộng Giác đang đứng ở cửa.

Khóa miệng cậu hơi cong lên ý cười, thành công nhìn thấy gương mặt cứng đờ của đối phương.

Ôn Nhiễm không hề phát hiện: “Chị cảm ơn.”
Ba người cùng nhau xuống lầu, tổ hợp trai xinh gái đẹp này thật sự thu hút ánh mắt của mọi người.

Ôn Nhiễm quyết định cùng Tạ Quan Tinh nói rõ, cô có chút xấu hổ và ngại ngùng: “Những lời vừa rồi cô chị nói chắc em cũng đã nghe hết, nhưng mà em đừng để trong lòng nha… Thật sự thì cô ấy nói cũng không có sai.”
Bước chân của Tạ Quan Tinh dần chậm lại, cậu có chút khó hiểu: “Vì sao cô ấy chắc chắn chị sẽ bị ảnh hưởng? Là do cô ấy không tin chị hả?”
Ôn Nhiễm: “… Chắc chắn là không phải đâu, thường ngày cô ấy đối với chị rất tốt.”
Tạ Quan Tinh quay đầu đi, biểu cảm của cậu có chút tủi thân: “Nếu em là cô ấy em sẽ tôn trọng quyết định của chị, em nhất định sẽ không ngăn cản chị, tôn trọng lựa chọn của chị.”
Ôn Nhiễm vốn định thay mặt Lý Mộng Giác giải thích một chút nhưng sau khi nghe Tạ Quan Tinh nói vậy cô cảm thấy cũng rất có đạo lý..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương