rở lại phòng, Tiếu Cảnh Thăng bị chưởng quầy nói qua loa vài câu đuổi đi cảm thấy vô cùng căm phẫn, vốn hắn không mấy hứng thú với chuyện Lục tử giết người, đi tìm chưởng quầy bắt chuyện là hoàn toàn không muốn nhìn một mình Phùng Điềm Thu bận rộn xem náo nhiệt, nhưng tính tình hắn không thích nhiều chuyện lại một lòng vì người ta nghe ngóng rồi để đổi lấy cái gì? Chưởng quầy xem hắn có lòng tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ thú! Tiếu Cảnh Thăng hắn là loại người tiểu nhân tính kế ở sau lưng đáng bị đề phòng như thế sao?

Cho dù Tiếu Cảnh Thăng hắn từng không ngừng ái mộ Thư Hoàn cô nương, nhưng giữa bọn họ hoàn toàn không có thù oán lớn!

Tiếu Cảnh Thăng trở về phòng trái lo phải nghĩ, nện mạnh một quyền vào bàn, không muốn để cho hắn nhúng tay vào sao, hắn không thể phá rối một hồ nước trong suốt thấy đáy sao?

Cũng may Phùng Điềm Thu không cam lòng bỏ qua "hái hoa tặc" Lục tử, bất đồng ý kiến với Tiếu Cảnh Thăng, cho nên không nói một chữ với hắn về chuyện "hái", ngược lại là "hơi giống anh hùng"!

Vì vậy hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, đi gõ cửa phòng sát vách;

Hỏi hai người làm gì?

Đương nhiên là nói gã sai vặt Lục tử thu thập châu báu chạy mau đi, có nha dịch hung thần ác sát tới cửa bắt ngươi đấy, nếu không chạy sẽ phải ngồi đại lao, thưởng thức chế độ tội phạm, mỗi ngày cùng ăn cùng ở với chuột đấy!

Thư Hoàn đang vắt hết óc trái ôm phải dỗ đứa bé chơi đùa, vô cùng không chào đón Tiếu Cảnh Thăng sang đây, đặc biệt là hắn còn mang tin tức xấu đến, vẻ mặt giả bộ lo lắng cùng khoa tay múa chân, nhìn Phùng Điềm Thu đứng im phía sau hắn xứng với thái độ từ trên cao nhìn xuống thật sự làm cho khuôn mặt người ta tê dại, nàng ta có gì hay mà phải đắc ý chứ, là vì nói cho người khác một tin tức xấu nên nàng ta bày ra mới sắc mặt ân nhân giống như đang nói mau tới vẫy đuôi đi, bản cô nương ban thưởng cho ngươi!

Hai vị khách không mời mà tới này thật sự là lỗ mũi trâu*!
(* mâu thuẫn chủ yếu của một việc hoặc mấu chốt ảnh hưởng đến toàn bộ)

Thư Hoàn buồn nôn!

Mỹ vị vừa mới ăn không khỏi trở thành đồ hỏng phun ra ngoài, Thư Hoàn quyết định không muốn nói chuyện với hai người rõ ràng có ý đồ xấu tới cửa, nàng ngồi trên giường, tấm màn che trước mặt, toàn bộ đều giao cho ám vệ Lục xử lý.

Ý nghĩ đuổi khách của Thư Hoàn hết sức rõ ràng, nhưng Tiếu Cảnh Thăng đứng lặng ở cạnh cửa thật lâu sửng sốt giả bộ không nhìn thấy, không ngừng liến thoắng nói với ám vệ Lục mục đích tự cho là "rất tốt", không ngừng khuyến khích ám vệ Lục rời đi thị trấn Trương gia, chạy trốn tránh đầu sóng ngọn gió. Còn Thư Hoàn thì buồn bực, Tiếu Cảnh Thăng mở miệng một tiếng ám vệ Lục giết người, còn bảo ám vệ Lục "chạy án", đây không phải là khiến ám vệ Lục khônggiết Thụ Thôn biến thành sát nhân chịu oan ức vì người, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao?

So với sự bất mãn của Thư Hoàn, ám vệ Lục ngược lại không khó chịu mấy, bị vu oan hãm hại hắn cũng không gấp, mời Tiếu Cảnh Thăng vào phòng ngồi cẩn thận nói rõ.

Tiếu Cảnh Thăng có chút không tình nguyện, gã sai vặt tên là Lục tử này không bị mấy câu của hắn dọa sợ thu thập châu báu chạy trốn thật đúng là ngoài ý muốn!

Cho nên nói, Tiếu Cảnh Thăng hoàn toàn không hiểu rõ chuyện Thụ Thôn chết đi cùng với những thứ ngổn ngang trong đó, trong lòng hắn xem thường tính tình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của gã sai vặt Lục tử, dự tính của chuyến đi này là hạ bọc cho người ta! Nhưng đừng trách Tiếu Cảnh Thăng hắn tồi tệ, có trách thì trách chưởng quỹ không biết phân biệt kia!

Ám vệ Lục đi thẳng vào vấn đề, "Các vị có được tin tức này từ đâu?"

"Ta có quen biết với người trong nha môn, thế nào, Lục tử ngươi không tin ta?" Tiếu Cảnh Thăng ra vẻ rất bi thương không thể tin hỏi.

Ám vệ Lục ho khan, "Ngươi tiếp tục đi!"

"Nghe ta đi, nhanh chóng ra khỏi thành tránh đầu gió, ngươi cũng không muốn tiểu thư nhà ngươi kinh hồn bạt vía vì ngươi mà vất vả quá độ chứ?" Tiếu Cảnh Thăng đối với câu hỏi của ám vệ Lục tận lực tránh không đáp, "Đi từ cửa sau khách điếm, vòng qua đại sảnh, trực tiếp ra khỏi thành!"

Ám vệ Lục lắc đầu, hắn không giết người nên không cần bỏ trốn, việc cấp bách là tìm ra hung thủ giết hại Thụ Thôn để rửa sạch oan tình của mình. Ám vệ Lục biết rõ người khác giội nước bẩn lên người hắn đơn giản là muốn ở đại sảnh xem náo nhiệt, cho là hắn và Thù Thôn có thù cướp con, buồn cười chính là Tiếu Cảnh Thăng một mặt thúc giục hắn nhanh chóng rời khỏi đây đừng đi qua đại sảnh khách điếm, rõ ràng là cố ý che dấu những người khác cũng biết chuyện Thụ Thôn chết đi.

Ám vệ Lục quyết định đi tìm chưởng quầy hỏi rõ chân tướng, tin vỉa hè của Tiếu Cảnh Thăng hoàn toàn không có giá trị để tin.

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người đối diện, Ám vệ Lục chậm rãi đứng dậy, "Tiễn khách!"

Tiếu Cảnh Thăng không phản ứng kịp, ngược lại Phùng Điềm Thu giương nanh múa vuốt nói: "Đây chính là thái độ của ngươi dành cho người đối tốt với ngươi sao?"

"Người đối tốt với ta? Cô sao? Hay là hắn?" Ám vệ Lục nhếch môi cười, mang theo ý châm biếm, "Tin rằng Tiếu công tử sẽ không ngu xuẩn đến mức ra tay giúp đỡ tình địch, nói như thế nào ta cũng từng bắt nạt cô nương của hắn, cô nói đúng không Điềm Thu đáng yêu!"

Phùng Điềm Thu sững sờ, hoàn toàn không rõ vì sao thái độ của ám vệ Lục chuyển biến nhanh như vậy, còn nói nàng... đáng yêu? Còn Tiếu Cảnh Thăng thì sắc mặt hết sức khó coi, kéo nàng ôm vào lòng, tuyên bố chủ quyền, sau đó xoay người đẩy cửa rời đi.

"Ôi chao!" Chưởng quầy vừa đi đến ngoài cửa bị hai người bước ra ngoài đụng phải.

Ba người thấy đối phương xuất hiện ở đây đều cảm thấy rất không ổn, đưa mắt nhìn nhau.

Nhưng Tiếu Cảnh Thăng nghĩ lại, một khi đã trở mặt với đám người Lục tử rồi, còn sợ chưởng quầy nói bừa làm gì?

"Vào đi!" Ám vệ Lục vui vẻ hoà nhã nói với chưởng quầy; mặc dù chưởng quầy biết hắn đang diễn trò, nhưng vẫn vui quá hóa sợ như cũ, chà chà tay đi vào, "Cái đó, tiểu lão nhân có việc bẩm báo!"

"Ừm." Ám vệ Lục, đóng cửa lại ngăn ánh mắt tức giận của hai người ngoài cửa, quay đầu lại làm ra thế tay mời chưởng quầy, "Ngồi đi, đại khái ta đã đoán ra ông đến là vì chuyện gì."

Chưởng quầy có chút không yên trong lòng, bưng ly trà trên bàn nhấp một ngụm, "Là Tiếu công tử nói với ngươi sao, hắn cũng đi tìm tiểu lão nhân hỏi chuyện Lục tử gia, nhưng tiểu lão nhân nào dám nói quá nhiều, chỉ nói qua loa vài câu rồi thôi!"

Thì ra là thế!

Trong mắt ám vệ Lục hiện lên chút ánh sáng khó hiểu, không nói một chữ. Chưởng quầy chà tay lần nữa thở dài nói: "Sáng nay nha dịch tới cửa, Thụ Thôn chết trong ngõ hẻm kênh rạch bị hai người một già một trẻ mẹ chồng con dâu phát hiện, trong đại sảnh có không ít người nói Lục tử gia làm, nha dịch cũng hoài nghi như vậy! Cho nên để tiểu lão nhân truyền lời thay, bảo Lục tử gia tự mình đi nha môn một chuyến, cũng không ý gì khác, chỉ tra vấn thông lệ!"

Ngón tay ám vệ Lục gõ gõ mặt bàn, gật đầu ý bảo đã rõ, so sánh với lời đe dọa của Tiếu Cảnh Thăng, chưởng quầy nhẹ lời bẩm báo càng đáng tin hơn, huống chi thái độ nha dịch hời hợt, khiến người ta đoán ra chuyện này không tính là lớn, hoàn toàn không cần thiết rối loạn trong lòng, Ám vệ Lục đáp ứng xế chiều sẽ đến nha môn, không để cho chưởng quầy thất tín với nha dịch. Ngoài ra, ám vệ Lục cũng không buồn chán đi hỏi chưởng quầy vì sao sau khi Tiếu Cảnh Thăng tới đây, chưởng quầy lo lắng hắn sẽ không đồng ý đi nha môn một chuyến mới có thể đứng ngồi không yên.

Đợi ám vệ Lục thay đổi trang phục Lưu Chỉ Hàn sau đó đi dạo một vòng ở dưới lầu, về cơ bản đã biết rõ chân tướng. Hắn không tin lời Tiếu Cảnh Thăng nói, cũng không hoàn toàn tin chưởng quầy. Về việc này, ám vệ Lục đã có dự tính trước, liền định lên lầu đổi lại quần áo đen, nhưng lại không may đụng phải Thư Hoàn xuống lầu tìm người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương