Bắt Tay Người Trộm Bội
-
Chương 29
Mây đen đầy trời khiến sắc mặt của tiểu thương bày quầy ở ngoài cửa từ sớm tinh mơ ưu sầu, ngày mưa người đi đường rất ít, khách mua đồ thì càng ít hơn.
Buôn bán phấn son không được tốt lắm!
Trương bà tử than vắn thở dài, đặt mông ngồi trên ghế nói với con dâu ngồi đối diện, "Thời tiết càng ngày càng tệ, con để phấn son ở đây ta bán cho, con về nhà dọn dẹp phơi quần áo đi!"
Tay Yến Bình đang sờ sờ hộp phấn ngừng lại một chút, thờ ơ nói: "Mùi hương phấn son của con và mẹ không giống nhau, để cùng một chỗ bán e rằng không ổn đâu?"
Tiền bạc trong nhà xưa nay do hai người bọn họ trông nom, nhưng phân chia rất rõ ràng, Yến Bình rất căm tức Trương bà tử mượn thân phận trưởng bối kiếm cớ trá hình moi tiền từ trong tay nàng! Như hôm nay bà đuổi nàng về nhà một mình, để phấn son lại thì tiền bán sẽ thuộc về Trương bà tử.
Yến Bình nhọc công khổ sở làm phấn son, sau khi bán có tiền tại sao phải cho mẹ chồng luôn thiên vị tiểu thúc?
Trương bà tử da mặt dày làm như không nghe ra sự từ chối của con dâu, lại lãi nhãi bảy tám lần bảo con dâu về nhà dọn dẹp phơi quần áo.
Ngày mưa dầm.
Trong khách điếm, phòng ốc tối tăm, Thư Hoàn nhập nhèm buồn ngủ.
Bên cạnh có đứa bé cần chăm sóc, Thư Hoàn cũng không vì đêm qua ngủ quá muộn mà ban ngày dậy không nổi.
Thư Hoàn động tác lưu loát mặc quần áo, sau đó thay chăn đệm sạch sẽ cho đứa bé; đứa bé nho nhỏ không ngừng khóc, Thư Hoàn gãi gãi đầu cẩn thận ôm lấy bé đi tìm tiểu nhị.
"Cô nương muốn sữa dê tươi mới sao?" Tiểu nhị vội vàng tiến lên cười hỏi, trên vai vắt khăn tay để lau mồ hôi.
"Ừ." Mỗi ngày Thư Hoàn đều cho bé con này uống sữa dê tươi mới.
"Được!" Tiểu nhị đáp rồi vội vàng chạy đi.
Phùng Điềm Thu thích ngồi chung bàn với nhiều người dùng bữa ở trong đại sảnh không thấy xuống lầu, Thư Hoàn xấu bụng suy đoán Phùng Điềm Thu hẳn là đi không nổi ha?
Ám vệ Lục đứng canh giữ ở đầu bậc thang bỗng nhiên lên tiếng, "Sao không gọi ta cùng đi?"
"Tự ta... cũng có thể mà!" Thư Hoàn trợn tròn mắt, không dám đảm bảo vẻ mặt cười gian vừa rồi của mình có bị ám vệ Lục phát hiện hay không, nếu hắn phát hiện thì không biết có cảm tưởng gì?
Công chúa đại nhân lại bỉ ổi rồi!
Ám vệ Lục giữ im lặng không lên tiếng.
Thư Hoàn không đoán ra được suy nghĩ của ám vệ Lục, miễn cưỡng đi về phía phòng, lại nghe thấy ám vệ Lục đi đến bên cạnh nói: "Ta có thể chăm sóc đứa bé cùng nàng, đừng để mất ngủ!"
Mỗi lần gần sát một chút, lỗ tai của công chúa đại nhân đều bị hơi thở của ám vệ Lục bao vây... Hắn nhất định không phải cố ý!
Rất ngứa rất ngứa!
Thư Hoàn nhịn xuống xúc động muốn gãi lỗ tai, vội vàng đẩy cửa đi vào, đặt bé con xuống giường.
"Bên ngoài mưa rất lớn." Đứng lặng hồi lâu trước cửa sổ, ám vệ Lục quan sát người đi đường dưới lầu.
"Ừ." Không cho gió thổi vào từ cửa sổ tránh làm bé con cảm lạnh, Thư Hoàn thả màn xuống.
Vù vù!
Mưa to rào rào!
Trương bà tử không bán được bao nhiêu phấn son lại bị nước mưa giội ước chửi ầm lên, Yến Bình giả câm giả điếc vội vàng thu phấn son vào trong thùng gỗ, đậy nắp xách thùng bung dù đi về nhà.
Trương gia ở trong một hẻm nhỏ khá vắng vẻ trên trấn Trương gia, mỗi lần Yến Bình đi về đều vòng đường xa, lần này nóng lòng về nhà liền chọn đi đường gần. Hai bên đường nhỏ hẹp này rất ít hộ gia đình, thường xuyên xảy ra chuyện đánh lộn đánh lạo, cho nên ngày bình thường Yến Bình rất không thích đi.
Con đường lầy lội, cộng thêm Trương bà tử mắng nhiếc không ngừng, Yến Bình phiền lòng nôn nóng không cẩn thận vấp ngã, cổ chân đau nhức.
Phấn son trong thùng gỗ rơi ra mấy hộp, Trương bà tử tức chết không ngừng ai u tiếc nuối! Yến Bình hoàn toàn không nghe bà mẹ chồng vắt cổ chày ra nước nói gì, vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào góc tường dơ dáy bẩn thỉu, nơi đó có một bàn tay người bị chôn vùi, nhìn kỹ hơn, là một đầu người đang trợn to hai mắt nhìn người!
"A!"
Tiếng thét chói tai sởn tóc gáy văng vẳng vang vọng...
Ám vệ Lục chú ý tới động tác tay của Thư Hoàn ở trên tấm màn, tiện tay đóng cửa sổ lại.
"Tới đây đi!" Mưa to gió lớn đứng trước cửa sổ làm gì? Có cảnh đẹp? Có người đẹp? Thư Hoàn vẫy tay.
"Ừm!" Ám vệ Lục kéo cái lưng mỏi dựa vào trên ghế.
Vặn eo đại biểu cho mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Chung đụng nhiều năm bỗng chốc Thư Hoàn phát hiện ám vệ Lục cũng mệt mỏi giống người thường, rất ngạc nhiên nha! Sau đó nàng nghe thấy gì nào? Ám vệ Lục lười nhát vẫy tay nói với nàng: "Giúp ta xoa bóp vai!"
Làm thuộc hạ cũng dám sai chủ tử làm chuyện thuộc bổn phận nô tỳ xoa vai đấm chân, trong lòng Thư Hoàn nín nghẹn một hơi cảm thấy ám vệ Lục ngứa da, nhưng nàng vẫn chầm chập lê bước đi qua.
Ám vệ Lục cảm thụ hai móng vuốt trên vai, trong lòng buồn cười, nhấp ngụm trà, "Còn nhớ rõ vừa tới thị trấn Trương gia, nhìn thấy phụ nhân và lão bà tử một già một trẻ bán phấn son không?"
"Ừ!" Đương nhiên Thư Hoàn nhớ rõ, lão bà tử bán phấn son lúc trước còn bảo nàng hỏi ám vệ Lục có phải thích cô nương thơm ngào ngạt hay không! Nhớ lại chuyện cũ, Thư Hoàn khó chịu thái độ đại gia lúc này của ám vệ Lục liền hung hăng dùng ngón tay nhéo thịt; ám vệ Lục không nhanh không chậm mở miệng, "Đã rất nhiều ngày thuộc hạ không tắm rửa cái cổ, ô uế móng tay công chúa thật sự là xin lỗi nha!"
Thư Hoàn vô thức giơ hai móng vuốt lên nhìn, vừa rồi nàng không dùng lực trong móng tay nên cũng không có bùn, lại nghĩ đến đêm đó bị ám vệ Lục liếm đầu ngón tay, ngón tay nàng run lên, lỗ tay ửng đỏ, thần tư bấn loạn, không nghe thấy ám vệ Lục nói Yến Bình và Trương bà tử quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nàng bay bổng hỏi, "Cô nương thơm ngát càng khiến cho nam nhân thích sao?"
Ám vệ Lục sửng sốt, hơi suy nghĩ một chút hiểu ra vì sao Thư Hoàn hỏi câu này, "Người ngoài thì không biết sao, nhưng đối với ta mà nói có thơm mấy cũng sẽ có ngày ngán, thơm hay không không quan trọng, chỉ cần ta thích cô nương kia là được!"
Không thích vì hương thơm, cũng không vì hương thơm mà không thích.
Thư Hoàn đối với câu trả lời này coi như thoả mãn, giọng nói rầu rĩ, "Vậy, vậy hương của ta không thơm sao?"
Cái này...
Ngón tay ám vệ Lục gõ gõ mặt bàn lại khẽ nâng trán, "Sát lại gần ta ngửi thử xem!"
Mưa to rào rào khiến không ít người đi đường có nhà xa chạy vào khách điếm tránh mưa;
Một cặp vợ chồng chừng hai mươi tuổi ngồi ở trong góc khuất đại sảnh, ngoài miệng càu nhàu cơn mưa này không biết đến khi nào mới ngừng, hai người cũng không quên tám chuyện, nói là sáng nay có một cặp mẹ chồng con dâu ở trong kênh rạch phát hiện một cỗ thi thể, sau khi được nha dịch tra rõ thì kết luận thi thể này là của một nam nhân thường xuyên đánh bài ở trong sòng bạc, Thụ Thôn.
Cũng nói thê tử Kiều San của Thụ Thôn vừa mới sinh non, sinh đứa bé ra thì qua đời.
Thụ Thôn kết thù kết oán với người ta rồi!
Thù gì?
Nghe nói là có người cướp con gái vừa mới sinh ra của Thụ Thôn.
Vậy các ngươi nói cái chết của Thụ Thôn không lẽ có liên quan đến kẻ xấu cướp con gái của hắn?
Nói không chừng ấy chứ!
Có hai nha dịch bung dù đi vào khách điếm, "Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây!"
Nha dịch tới cửa xưa nay luôn bày ra thái độ không tốt, chỉ tay năm ngón.
Tiểu nhị nháy nháy mắt, ngay cả chào hỏi khách khứa cũng không kịp, ngoan ngoãn chạy vào trong phòng tìm chưởng quầy đi ra "gặp khách"!
Chưởng quầy cũng đau đầu, ở trong phòng kêu trời trách đất một phen lập tức treo lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt đón khách!
Khách quý này ấy à, người bình thường đắc tội không nổi!
Nhanh chóng nhìn xem là ai lại chọc phải đại gia này tới cửa!
Hai nha dịch gần đây chạy đến khách điếm không ít lần, cũng coi như thân quen với chưởng quầy, cho nên sau khi nhận bạc chưởng quầy hối lộ thì đi theo lên lầu đàm luận với khách phòng trên lầu.
Hai nha dịch ngoại trừ thái độ thu bạc mắt chó nhìn người thấp ra, mấy cái khác ngược lại cũng không che giấu, nói cái vị khách Lục tử gì đó ở khách điếm các người thật đúng là thần tiên! Lại gây tai hoạ rồi! Cách sự kiện hái hoa tặc lần trước không tới mấy ngày đấy! Nhưng Lục tử gì đó lần này gặp họa rồi, họa lớn luôn rồi! Có người nói tối hôm qua trông thấy hắn ở trong ngõ hẻm giết người, cũng có người nói hắn và người chết Thụ Thôn có thù oán.
Nói ngắn gọn!
Có dính líu đến người chết, cho nhiều bạc hơn nữa cũng không có cách nào dàn xếp ổn thỏa, vẫn phải để vị Lục tử kia đi theo hai nha dịch một chuyến. Không có chuyện gì lớn, tuỳ ý lảm nhảm!
Buôn bán phấn son không được tốt lắm!
Trương bà tử than vắn thở dài, đặt mông ngồi trên ghế nói với con dâu ngồi đối diện, "Thời tiết càng ngày càng tệ, con để phấn son ở đây ta bán cho, con về nhà dọn dẹp phơi quần áo đi!"
Tay Yến Bình đang sờ sờ hộp phấn ngừng lại một chút, thờ ơ nói: "Mùi hương phấn son của con và mẹ không giống nhau, để cùng một chỗ bán e rằng không ổn đâu?"
Tiền bạc trong nhà xưa nay do hai người bọn họ trông nom, nhưng phân chia rất rõ ràng, Yến Bình rất căm tức Trương bà tử mượn thân phận trưởng bối kiếm cớ trá hình moi tiền từ trong tay nàng! Như hôm nay bà đuổi nàng về nhà một mình, để phấn son lại thì tiền bán sẽ thuộc về Trương bà tử.
Yến Bình nhọc công khổ sở làm phấn son, sau khi bán có tiền tại sao phải cho mẹ chồng luôn thiên vị tiểu thúc?
Trương bà tử da mặt dày làm như không nghe ra sự từ chối của con dâu, lại lãi nhãi bảy tám lần bảo con dâu về nhà dọn dẹp phơi quần áo.
Ngày mưa dầm.
Trong khách điếm, phòng ốc tối tăm, Thư Hoàn nhập nhèm buồn ngủ.
Bên cạnh có đứa bé cần chăm sóc, Thư Hoàn cũng không vì đêm qua ngủ quá muộn mà ban ngày dậy không nổi.
Thư Hoàn động tác lưu loát mặc quần áo, sau đó thay chăn đệm sạch sẽ cho đứa bé; đứa bé nho nhỏ không ngừng khóc, Thư Hoàn gãi gãi đầu cẩn thận ôm lấy bé đi tìm tiểu nhị.
"Cô nương muốn sữa dê tươi mới sao?" Tiểu nhị vội vàng tiến lên cười hỏi, trên vai vắt khăn tay để lau mồ hôi.
"Ừ." Mỗi ngày Thư Hoàn đều cho bé con này uống sữa dê tươi mới.
"Được!" Tiểu nhị đáp rồi vội vàng chạy đi.
Phùng Điềm Thu thích ngồi chung bàn với nhiều người dùng bữa ở trong đại sảnh không thấy xuống lầu, Thư Hoàn xấu bụng suy đoán Phùng Điềm Thu hẳn là đi không nổi ha?
Ám vệ Lục đứng canh giữ ở đầu bậc thang bỗng nhiên lên tiếng, "Sao không gọi ta cùng đi?"
"Tự ta... cũng có thể mà!" Thư Hoàn trợn tròn mắt, không dám đảm bảo vẻ mặt cười gian vừa rồi của mình có bị ám vệ Lục phát hiện hay không, nếu hắn phát hiện thì không biết có cảm tưởng gì?
Công chúa đại nhân lại bỉ ổi rồi!
Ám vệ Lục giữ im lặng không lên tiếng.
Thư Hoàn không đoán ra được suy nghĩ của ám vệ Lục, miễn cưỡng đi về phía phòng, lại nghe thấy ám vệ Lục đi đến bên cạnh nói: "Ta có thể chăm sóc đứa bé cùng nàng, đừng để mất ngủ!"
Mỗi lần gần sát một chút, lỗ tai của công chúa đại nhân đều bị hơi thở của ám vệ Lục bao vây... Hắn nhất định không phải cố ý!
Rất ngứa rất ngứa!
Thư Hoàn nhịn xuống xúc động muốn gãi lỗ tai, vội vàng đẩy cửa đi vào, đặt bé con xuống giường.
"Bên ngoài mưa rất lớn." Đứng lặng hồi lâu trước cửa sổ, ám vệ Lục quan sát người đi đường dưới lầu.
"Ừ." Không cho gió thổi vào từ cửa sổ tránh làm bé con cảm lạnh, Thư Hoàn thả màn xuống.
Vù vù!
Mưa to rào rào!
Trương bà tử không bán được bao nhiêu phấn son lại bị nước mưa giội ước chửi ầm lên, Yến Bình giả câm giả điếc vội vàng thu phấn son vào trong thùng gỗ, đậy nắp xách thùng bung dù đi về nhà.
Trương gia ở trong một hẻm nhỏ khá vắng vẻ trên trấn Trương gia, mỗi lần Yến Bình đi về đều vòng đường xa, lần này nóng lòng về nhà liền chọn đi đường gần. Hai bên đường nhỏ hẹp này rất ít hộ gia đình, thường xuyên xảy ra chuyện đánh lộn đánh lạo, cho nên ngày bình thường Yến Bình rất không thích đi.
Con đường lầy lội, cộng thêm Trương bà tử mắng nhiếc không ngừng, Yến Bình phiền lòng nôn nóng không cẩn thận vấp ngã, cổ chân đau nhức.
Phấn son trong thùng gỗ rơi ra mấy hộp, Trương bà tử tức chết không ngừng ai u tiếc nuối! Yến Bình hoàn toàn không nghe bà mẹ chồng vắt cổ chày ra nước nói gì, vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào góc tường dơ dáy bẩn thỉu, nơi đó có một bàn tay người bị chôn vùi, nhìn kỹ hơn, là một đầu người đang trợn to hai mắt nhìn người!
"A!"
Tiếng thét chói tai sởn tóc gáy văng vẳng vang vọng...
Ám vệ Lục chú ý tới động tác tay của Thư Hoàn ở trên tấm màn, tiện tay đóng cửa sổ lại.
"Tới đây đi!" Mưa to gió lớn đứng trước cửa sổ làm gì? Có cảnh đẹp? Có người đẹp? Thư Hoàn vẫy tay.
"Ừm!" Ám vệ Lục kéo cái lưng mỏi dựa vào trên ghế.
Vặn eo đại biểu cho mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Chung đụng nhiều năm bỗng chốc Thư Hoàn phát hiện ám vệ Lục cũng mệt mỏi giống người thường, rất ngạc nhiên nha! Sau đó nàng nghe thấy gì nào? Ám vệ Lục lười nhát vẫy tay nói với nàng: "Giúp ta xoa bóp vai!"
Làm thuộc hạ cũng dám sai chủ tử làm chuyện thuộc bổn phận nô tỳ xoa vai đấm chân, trong lòng Thư Hoàn nín nghẹn một hơi cảm thấy ám vệ Lục ngứa da, nhưng nàng vẫn chầm chập lê bước đi qua.
Ám vệ Lục cảm thụ hai móng vuốt trên vai, trong lòng buồn cười, nhấp ngụm trà, "Còn nhớ rõ vừa tới thị trấn Trương gia, nhìn thấy phụ nhân và lão bà tử một già một trẻ bán phấn son không?"
"Ừ!" Đương nhiên Thư Hoàn nhớ rõ, lão bà tử bán phấn son lúc trước còn bảo nàng hỏi ám vệ Lục có phải thích cô nương thơm ngào ngạt hay không! Nhớ lại chuyện cũ, Thư Hoàn khó chịu thái độ đại gia lúc này của ám vệ Lục liền hung hăng dùng ngón tay nhéo thịt; ám vệ Lục không nhanh không chậm mở miệng, "Đã rất nhiều ngày thuộc hạ không tắm rửa cái cổ, ô uế móng tay công chúa thật sự là xin lỗi nha!"
Thư Hoàn vô thức giơ hai móng vuốt lên nhìn, vừa rồi nàng không dùng lực trong móng tay nên cũng không có bùn, lại nghĩ đến đêm đó bị ám vệ Lục liếm đầu ngón tay, ngón tay nàng run lên, lỗ tay ửng đỏ, thần tư bấn loạn, không nghe thấy ám vệ Lục nói Yến Bình và Trương bà tử quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nàng bay bổng hỏi, "Cô nương thơm ngát càng khiến cho nam nhân thích sao?"
Ám vệ Lục sửng sốt, hơi suy nghĩ một chút hiểu ra vì sao Thư Hoàn hỏi câu này, "Người ngoài thì không biết sao, nhưng đối với ta mà nói có thơm mấy cũng sẽ có ngày ngán, thơm hay không không quan trọng, chỉ cần ta thích cô nương kia là được!"
Không thích vì hương thơm, cũng không vì hương thơm mà không thích.
Thư Hoàn đối với câu trả lời này coi như thoả mãn, giọng nói rầu rĩ, "Vậy, vậy hương của ta không thơm sao?"
Cái này...
Ngón tay ám vệ Lục gõ gõ mặt bàn lại khẽ nâng trán, "Sát lại gần ta ngửi thử xem!"
Mưa to rào rào khiến không ít người đi đường có nhà xa chạy vào khách điếm tránh mưa;
Một cặp vợ chồng chừng hai mươi tuổi ngồi ở trong góc khuất đại sảnh, ngoài miệng càu nhàu cơn mưa này không biết đến khi nào mới ngừng, hai người cũng không quên tám chuyện, nói là sáng nay có một cặp mẹ chồng con dâu ở trong kênh rạch phát hiện một cỗ thi thể, sau khi được nha dịch tra rõ thì kết luận thi thể này là của một nam nhân thường xuyên đánh bài ở trong sòng bạc, Thụ Thôn.
Cũng nói thê tử Kiều San của Thụ Thôn vừa mới sinh non, sinh đứa bé ra thì qua đời.
Thụ Thôn kết thù kết oán với người ta rồi!
Thù gì?
Nghe nói là có người cướp con gái vừa mới sinh ra của Thụ Thôn.
Vậy các ngươi nói cái chết của Thụ Thôn không lẽ có liên quan đến kẻ xấu cướp con gái của hắn?
Nói không chừng ấy chứ!
Có hai nha dịch bung dù đi vào khách điếm, "Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây!"
Nha dịch tới cửa xưa nay luôn bày ra thái độ không tốt, chỉ tay năm ngón.
Tiểu nhị nháy nháy mắt, ngay cả chào hỏi khách khứa cũng không kịp, ngoan ngoãn chạy vào trong phòng tìm chưởng quầy đi ra "gặp khách"!
Chưởng quầy cũng đau đầu, ở trong phòng kêu trời trách đất một phen lập tức treo lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt đón khách!
Khách quý này ấy à, người bình thường đắc tội không nổi!
Nhanh chóng nhìn xem là ai lại chọc phải đại gia này tới cửa!
Hai nha dịch gần đây chạy đến khách điếm không ít lần, cũng coi như thân quen với chưởng quầy, cho nên sau khi nhận bạc chưởng quầy hối lộ thì đi theo lên lầu đàm luận với khách phòng trên lầu.
Hai nha dịch ngoại trừ thái độ thu bạc mắt chó nhìn người thấp ra, mấy cái khác ngược lại cũng không che giấu, nói cái vị khách Lục tử gì đó ở khách điếm các người thật đúng là thần tiên! Lại gây tai hoạ rồi! Cách sự kiện hái hoa tặc lần trước không tới mấy ngày đấy! Nhưng Lục tử gì đó lần này gặp họa rồi, họa lớn luôn rồi! Có người nói tối hôm qua trông thấy hắn ở trong ngõ hẻm giết người, cũng có người nói hắn và người chết Thụ Thôn có thù oán.
Nói ngắn gọn!
Có dính líu đến người chết, cho nhiều bạc hơn nữa cũng không có cách nào dàn xếp ổn thỏa, vẫn phải để vị Lục tử kia đi theo hai nha dịch một chuyến. Không có chuyện gì lớn, tuỳ ý lảm nhảm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook