Bắt Rồng Làm Hậu (Phược Long Vi Hậu)
-
Chương 17: Làm sao để dỗ y vui
Cả người Huyền Long mệt mỏi rã rời, không hiểu sao y lại có một cảm giác đau bụng khôn xiết. Sau khi Yến Diên đi, y cũng không nghĩ gì nhiều mà ngốc nghếch ngủ thiếp đi.
Đến lúc y tỉnh lại mặt trời đã sắp lặn xuống dãy núi ở phía Tây rồi. Khi y bước xuống giường mới phát hiện giữa hai chân mình có cảm giác ướt át và nhớt nháp rất khó chịu, trên chóp mũi lại ngửi thấy một mùi hương nồng nặc, y đưa tay sờ thử, quả nhiên là đã chảy máu rồi.
Chỉ là lúc này máu chảy nhiều hơn khiến cho nệm nhuốm một màu đỏ trông rất dơ, e rằng lại làm phiền những cung nữ đến thay rồi.
“Hàn công tử? Hàn công tử?” Ngoài điện lại truyền vào tiếng gõ cửa khe khẽ.
Sững người một lúc Huyền Long mới hoàn hồn lại, y nhìn về phía cửa vào của điện qua tấm màn ngăn cách, khàn giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu Đức Tử kìm nén sự kích động nói: “Hàn công tử tỉnh rồi sao, hôm nay nô tài đã đến gọi ngài ba lần rồi, nếu như ngài còn không tỉnh lại, nô tài cũng không biết nên làm thế nào nữa…”
Hoàng thượng đã ra lệnh không cho bất cứ ai vào mà không có sự đồng ý của Hàn công tử, thế nên Tiểu Đức Tử cư nhiên không dám tự ý vào rồi. Sáng sớm nay lúc hoàng thượng rời đi, vẻ mặt rất khó chịu, giống như đã nổi giận với Hàn công tử vậy. Tiểu Đức Tử sợ rằng nếu như đến báo cho Yến Diên sẽ càng khiến hắn tức giận hơn, sẽ ra lệnh chém đầu mình nên y mới không dám làm gì.
Dù sao không ai hiểu rõ rốt cuộc hoàng thượng đối với vị công tử này coi trọng bao nhiêu phần.
“Hàn công tử…? Nếu như người cảm thấy không thoải mái, nô tài lập tức gọi thái y đến.” Tiểu Đức Tử không thấy ai trả lời, tiến đến gõ cửa lần nữa, nhỏ nhẹ nói.
Huyền Long đưa tay ấn vào bụng dưới của mình, y cảm thấy cũng không quá khó để hãm lại cơn đau này: “Không cần, phiền ngươi chuẩn bị cho ta một ít nước sạch.”
“Vâng. Nô tài đi ngay.”
Tiểu Đức Tử rất nhanh nhảu lanh lợi, không lâu sau đã đến gọi Huyền Long rồi.
Cửa điện mở ra, những tiểu thái giám mặc những bộ cung phục thời Chu Thanh lần lượt bước vào, múc từng gáo nước ấm đổ vào thùng gỗ. Huyền Long nghe thấy những động tĩnh bên ngoài cảm thấy chút bàng hoàng.
Có tấm màn ấy che đậy, họ chắc chắn sẽ không nhìn thấy y.
Thế nên người trong cung càng ngày càng hiếu kỳ về vị Hàn công tử này, nhưng cũng không dám đến đó xem, chuẩn bị xong nước tắm liền rời khỏi.
Sau khi Huyền Long tắm rửa sạch sẽ, xử lý vết máu bẩn trên người, miếng băng quấn lấy vết thương trên ngực y cũng bị thấm ướt rồi. Huyền Long bước ra khỏi bồn tắm, y khua tay ngang qua ngực mình, tấm vải trắng ấy lập tức biến mất, để lộ ra miệng vết thương trông rất đáng sợ.
Nhưng dù sao cũng không chảy máu nữa, y cũng lười để ý đến nó. Huyền Long quay người một lần, cả người đã khoác lên một bộ y phục màu đen. Đôi tay y cầm lấy cái thắt lưng lớn buộc lên eo mình, lộ ra vòng eo ốm và nhỏ ấy. Trên eo còn vương lên một vài sợi tóc bị ướt.
Không lâu sau, Huyền Long lại gọi Tiểu Đức Tử đến thay chăn nệm. Sau khi nhìn thấy vết máu trên giường, Tiểu Đức Tử không khỏi kinh hãi một tiếng rồi mở to hai mắt nói: “Hàn công tử tại sao lại chảy máu nhiều như vậy, hoàng thượng cũng thật là…”
Y tự cảm thấy mình lỡ lời nên không nói những lời sau đó nữa.
Thật ra cũng không quá nhiều, chỉ một vũng máu to bằng lòng bàn tay thấm vào long vân màu vàng kim trên giường mà thôi.
Nhưng cái này có khác gì so với ngược đãi chứ.
Tiểu Đức Tử mắng thầm trong bụng nhưng lại không dám nói ra. Y tìm một chủ đề khác vui hơn, rất thích thú mà nói với Huyền Long: “Hàn công tử, ngài mỗi ngày đều ở trong điện này, không cảm thấy bức bối sao?”
“Hoàng cung rất rộng lớn, khi nào ngài hứng thú thì nên ra ngoài đi dạo một chút. Nếu như cứ ở trong điện oi bức như vậy thì sẽ sớm bệnh mất.”
Bức bình phong bằng đá vân mẫu được chạm khắc những hoa văn rỗng, Huyền Long đứng bên trong bức bình phong đó nhìn bóng lưng của tiểu thái giám qua những chỗ rỗng ấy nhưng lại không nói gì.
Y cô đơn lẻ bóng sống ở đầm cổ gần cả vạn năm rồi, sớm đã quen với một cuộc sống ảm đạm thiếu kém đầy ngột ngạt này. Đối với y mà nói, một mình đi đến bất cứ nơi đâu cũng chẳng có gì khác nhau cả, chỉ duy nhất khi bên cạnh Yến Diên mới không cảm thấy như vậy mà thôi.
Người đó quấn lấy y, cười với y, dường như cả thế giới của y đều trở nên thay đổi rồi.
Trở nên ấm áp hơn, khiến cho y cảm thấy cuộc sống này cũng không phải lúc nào cũng chán nản như vậy.
Sự vui vẻ và hoan lạc đó…chỉ có Yến Diên đem đến cho y.
Huyền Long nhớ đến chuyện sáng nay liền nhẹ giọng hỏi: “Nếu như có người giận rồi, thì làm sao dỗ y vui đây?”
Tiểu Đức Tử đang gỡ tấm chăn bẩn ra, bỗng dừng lại nói: “Tại sao lại giận?”
Huyền Long lại im lặng.
Y cũng không biết tại sao Yến Diên lại giận.
Chỉ là đột nhiên không để ý đến y nữa.
Tiểu Đức Tử liếc mắt một lúc đột nhiên hiểu ra, tiếp tục nói: “Nếu như hoàng thượng giận…nô tài cũng không dám đoán lòng quân.”
“Có điều…giữa phu thê với nhau, cãi vã là điều không tránh khỏi. Tuy rằng nô tài chưa từng ăn thịt heo, những đã từng thấy heo chạy rồi.”
“Mấy ngày trước sau khi nghe Tiểu Đồng Tử nói, đối thực* của y tức giận với y, không muốn gặp y nữa. Y liền gom hết tất cả tài sản của mình, nhờ người xuất cung mua một chiếc vòng vàng tặng cho đối thực của mình. Cuối cùng đối thực của Tiểu Đồng Tử khi nhìn thấy món quà đó lại cực kỳ vui vẻ và thích thú, liền làm hòa với y rồi.”
*Đối thực: Dưới thời phong kiến Trung Quốc, tồn tại một số chế độ hà khắc đối với những người kẻ hầu người hạ trong cung cấm. Trong chế độ đó, nam không phải người đàn ông hoàn chỉnh, nữ không thể lấy chồng, âm dương mất cân bằng, xã hội xuất hiện nhiều hiện tượng bất thường. Và như một sự bù đắp cho khuyết tật của xã hội, những con người đau khổ là thái giám và cung nữ đã tìm đến với nhau rồi thành vợ thành chồng.
Tiểu Đức Tử càng nói càng cảm thấy ngưỡng mộ, đợi y góp đủ ngân lượng rồi, y cũng muốn tìm một cung nữ làm đối thực để bầu bạn cùng mình. Trong thâm cung này cũng quá hiu quạnh rồi.
“Tình cảm của người bình thường là như vậy…nhưng hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, đương nhiên không thiếu gì cả. Nô tài nghĩ rằng chỉ cần ngài thật lòng là được rồi.”
Huyền Long khép mắt suy ngẫm.
Thật lòng…
Tại sao lại thật lòng…?
Miếng nghịch lân phía sau gáy y đã róc ra tặng cho Yến Diên rồi, trừ cái đó ra, y thật sự không biết làm thế nào để chứng minh tâm ý của mình với hắn.
Những lời nói dễ nghe y cũng không biết nói như thế nào, thậm chí đến lý do tại sao người đó giận y, y cũng không thể hiểu rõ. Thảo nào Yến Diên lại như vậy.
Có lẽ là trách y ngu ngốc.
“Hay là ngài thử tự tay làm thứ gì đó tặng cho hoàng thượng xem…?” Sau khi Tiểu Đức Tử thay chăn nệm sạch sẽ xong liền nói với Huyền Long đang ngồi sau bức bình phong đó.
“Thật lòng ấy mà, chỉ cần tặng cho người là được.”
Nếu như người đó để ý, thì cho dù chỉ tặng một cọng lông vũ thì người đó cũng sẽ xem như trân bảo mà trân trọng nó.
Nhưng nếu như không để ý thì cho dù có moi tim cho họ thì họ cũng chỉ cảm thấy ghê tởm, sợ máu làm bẩn tay mình mà thôi.
Huyền Long cảm thấy Tiểu Đức Tử nói khá là có lý.
Thỉnh thoảng y đi đến phố của nhân gian, bắt gặp những quầy hàng khắc những hình người bằng gỗ. Những khúc gỗ thô cứng xấu xí đó sau khi qua bàn tay khéo léo của những người thợ, đã khắc lên dung mạo của những vị khách quan, tinh xảo như người thật vậy.
Đêm nay Huyền Long sẽ bí mật xuất cung.
Ánh đèn của chợ đêm rất rực rỡ, người qua lại cực kỳ náo nhiệt, những người bán hàng chào hàng một cách nhiệt tình. Nhưng những điều này chẳng là gì đối với Huyền Long cả, y dựa vào ký ức để tìm ra quầy hàng khắc người gỗ kia. Trước quầy chỉ có một số người đứng đó, họ đang chăm chú xem tay nghề khắc gỗ của người chủ quầy kia.
Huyền Long tìm một vị trí không quá gần cũng không quá xa, lặng lẽ đứng bên cạnh xem một hồi lâu, đến khi trên phố chẳng còn bao nhiêu người, y mới rời đi.
Sau khi hồi cung, y nhờ Tiểu Đức Tử tìm cho mình một khúc gỗ và một con dao khắc.
Đây là lần đầu tiên y làm những việc này, đương nhiên sẽ không thành thục giống như chủ quầy khắc người gỗ rồi. Chỉ mới khắc một chút đã làm cho tay mình bị thương. Nhưng may thay y không cần phải làm giống như ông chủ quầy đó, phải cần có người ngồi trước mặt mới có thể khắc được.
Dung mạo của Yến Diên sớm đã được y khắc sâu vào trong tim rồi, chỉ cần y nhắm mắt lại, trong tâm trí liền hiện lên nụ cười rạng rỡ của hắn.
Huyền Long ngồi bên cạnh bàn, chuyên tâm chạm khắc miếng gỗ ấy, đến lúc y ngẩng đầu lên nhìn thì trời cũng đã hừng sáng rồi.
Huyền Long đưa tay khẽ xoa đôi mắt cho đỡ mỏi rồi lại tiếp tục cúi đầu khắc gỗ.
Y muốn nhanh chóng khắc xong người gỗ này, sau đó tặng nó cho Yến Diên, bảo hắn đừng giận nữa mặc dù y cũng không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Nhưng cũng không sao cả.
Chỉ cần A Diên vui là được.
Đến lúc y tỉnh lại mặt trời đã sắp lặn xuống dãy núi ở phía Tây rồi. Khi y bước xuống giường mới phát hiện giữa hai chân mình có cảm giác ướt át và nhớt nháp rất khó chịu, trên chóp mũi lại ngửi thấy một mùi hương nồng nặc, y đưa tay sờ thử, quả nhiên là đã chảy máu rồi.
Chỉ là lúc này máu chảy nhiều hơn khiến cho nệm nhuốm một màu đỏ trông rất dơ, e rằng lại làm phiền những cung nữ đến thay rồi.
“Hàn công tử? Hàn công tử?” Ngoài điện lại truyền vào tiếng gõ cửa khe khẽ.
Sững người một lúc Huyền Long mới hoàn hồn lại, y nhìn về phía cửa vào của điện qua tấm màn ngăn cách, khàn giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu Đức Tử kìm nén sự kích động nói: “Hàn công tử tỉnh rồi sao, hôm nay nô tài đã đến gọi ngài ba lần rồi, nếu như ngài còn không tỉnh lại, nô tài cũng không biết nên làm thế nào nữa…”
Hoàng thượng đã ra lệnh không cho bất cứ ai vào mà không có sự đồng ý của Hàn công tử, thế nên Tiểu Đức Tử cư nhiên không dám tự ý vào rồi. Sáng sớm nay lúc hoàng thượng rời đi, vẻ mặt rất khó chịu, giống như đã nổi giận với Hàn công tử vậy. Tiểu Đức Tử sợ rằng nếu như đến báo cho Yến Diên sẽ càng khiến hắn tức giận hơn, sẽ ra lệnh chém đầu mình nên y mới không dám làm gì.
Dù sao không ai hiểu rõ rốt cuộc hoàng thượng đối với vị công tử này coi trọng bao nhiêu phần.
“Hàn công tử…? Nếu như người cảm thấy không thoải mái, nô tài lập tức gọi thái y đến.” Tiểu Đức Tử không thấy ai trả lời, tiến đến gõ cửa lần nữa, nhỏ nhẹ nói.
Huyền Long đưa tay ấn vào bụng dưới của mình, y cảm thấy cũng không quá khó để hãm lại cơn đau này: “Không cần, phiền ngươi chuẩn bị cho ta một ít nước sạch.”
“Vâng. Nô tài đi ngay.”
Tiểu Đức Tử rất nhanh nhảu lanh lợi, không lâu sau đã đến gọi Huyền Long rồi.
Cửa điện mở ra, những tiểu thái giám mặc những bộ cung phục thời Chu Thanh lần lượt bước vào, múc từng gáo nước ấm đổ vào thùng gỗ. Huyền Long nghe thấy những động tĩnh bên ngoài cảm thấy chút bàng hoàng.
Có tấm màn ấy che đậy, họ chắc chắn sẽ không nhìn thấy y.
Thế nên người trong cung càng ngày càng hiếu kỳ về vị Hàn công tử này, nhưng cũng không dám đến đó xem, chuẩn bị xong nước tắm liền rời khỏi.
Sau khi Huyền Long tắm rửa sạch sẽ, xử lý vết máu bẩn trên người, miếng băng quấn lấy vết thương trên ngực y cũng bị thấm ướt rồi. Huyền Long bước ra khỏi bồn tắm, y khua tay ngang qua ngực mình, tấm vải trắng ấy lập tức biến mất, để lộ ra miệng vết thương trông rất đáng sợ.
Nhưng dù sao cũng không chảy máu nữa, y cũng lười để ý đến nó. Huyền Long quay người một lần, cả người đã khoác lên một bộ y phục màu đen. Đôi tay y cầm lấy cái thắt lưng lớn buộc lên eo mình, lộ ra vòng eo ốm và nhỏ ấy. Trên eo còn vương lên một vài sợi tóc bị ướt.
Không lâu sau, Huyền Long lại gọi Tiểu Đức Tử đến thay chăn nệm. Sau khi nhìn thấy vết máu trên giường, Tiểu Đức Tử không khỏi kinh hãi một tiếng rồi mở to hai mắt nói: “Hàn công tử tại sao lại chảy máu nhiều như vậy, hoàng thượng cũng thật là…”
Y tự cảm thấy mình lỡ lời nên không nói những lời sau đó nữa.
Thật ra cũng không quá nhiều, chỉ một vũng máu to bằng lòng bàn tay thấm vào long vân màu vàng kim trên giường mà thôi.
Nhưng cái này có khác gì so với ngược đãi chứ.
Tiểu Đức Tử mắng thầm trong bụng nhưng lại không dám nói ra. Y tìm một chủ đề khác vui hơn, rất thích thú mà nói với Huyền Long: “Hàn công tử, ngài mỗi ngày đều ở trong điện này, không cảm thấy bức bối sao?”
“Hoàng cung rất rộng lớn, khi nào ngài hứng thú thì nên ra ngoài đi dạo một chút. Nếu như cứ ở trong điện oi bức như vậy thì sẽ sớm bệnh mất.”
Bức bình phong bằng đá vân mẫu được chạm khắc những hoa văn rỗng, Huyền Long đứng bên trong bức bình phong đó nhìn bóng lưng của tiểu thái giám qua những chỗ rỗng ấy nhưng lại không nói gì.
Y cô đơn lẻ bóng sống ở đầm cổ gần cả vạn năm rồi, sớm đã quen với một cuộc sống ảm đạm thiếu kém đầy ngột ngạt này. Đối với y mà nói, một mình đi đến bất cứ nơi đâu cũng chẳng có gì khác nhau cả, chỉ duy nhất khi bên cạnh Yến Diên mới không cảm thấy như vậy mà thôi.
Người đó quấn lấy y, cười với y, dường như cả thế giới của y đều trở nên thay đổi rồi.
Trở nên ấm áp hơn, khiến cho y cảm thấy cuộc sống này cũng không phải lúc nào cũng chán nản như vậy.
Sự vui vẻ và hoan lạc đó…chỉ có Yến Diên đem đến cho y.
Huyền Long nhớ đến chuyện sáng nay liền nhẹ giọng hỏi: “Nếu như có người giận rồi, thì làm sao dỗ y vui đây?”
Tiểu Đức Tử đang gỡ tấm chăn bẩn ra, bỗng dừng lại nói: “Tại sao lại giận?”
Huyền Long lại im lặng.
Y cũng không biết tại sao Yến Diên lại giận.
Chỉ là đột nhiên không để ý đến y nữa.
Tiểu Đức Tử liếc mắt một lúc đột nhiên hiểu ra, tiếp tục nói: “Nếu như hoàng thượng giận…nô tài cũng không dám đoán lòng quân.”
“Có điều…giữa phu thê với nhau, cãi vã là điều không tránh khỏi. Tuy rằng nô tài chưa từng ăn thịt heo, những đã từng thấy heo chạy rồi.”
“Mấy ngày trước sau khi nghe Tiểu Đồng Tử nói, đối thực* của y tức giận với y, không muốn gặp y nữa. Y liền gom hết tất cả tài sản của mình, nhờ người xuất cung mua một chiếc vòng vàng tặng cho đối thực của mình. Cuối cùng đối thực của Tiểu Đồng Tử khi nhìn thấy món quà đó lại cực kỳ vui vẻ và thích thú, liền làm hòa với y rồi.”
*Đối thực: Dưới thời phong kiến Trung Quốc, tồn tại một số chế độ hà khắc đối với những người kẻ hầu người hạ trong cung cấm. Trong chế độ đó, nam không phải người đàn ông hoàn chỉnh, nữ không thể lấy chồng, âm dương mất cân bằng, xã hội xuất hiện nhiều hiện tượng bất thường. Và như một sự bù đắp cho khuyết tật của xã hội, những con người đau khổ là thái giám và cung nữ đã tìm đến với nhau rồi thành vợ thành chồng.
Tiểu Đức Tử càng nói càng cảm thấy ngưỡng mộ, đợi y góp đủ ngân lượng rồi, y cũng muốn tìm một cung nữ làm đối thực để bầu bạn cùng mình. Trong thâm cung này cũng quá hiu quạnh rồi.
“Tình cảm của người bình thường là như vậy…nhưng hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, đương nhiên không thiếu gì cả. Nô tài nghĩ rằng chỉ cần ngài thật lòng là được rồi.”
Huyền Long khép mắt suy ngẫm.
Thật lòng…
Tại sao lại thật lòng…?
Miếng nghịch lân phía sau gáy y đã róc ra tặng cho Yến Diên rồi, trừ cái đó ra, y thật sự không biết làm thế nào để chứng minh tâm ý của mình với hắn.
Những lời nói dễ nghe y cũng không biết nói như thế nào, thậm chí đến lý do tại sao người đó giận y, y cũng không thể hiểu rõ. Thảo nào Yến Diên lại như vậy.
Có lẽ là trách y ngu ngốc.
“Hay là ngài thử tự tay làm thứ gì đó tặng cho hoàng thượng xem…?” Sau khi Tiểu Đức Tử thay chăn nệm sạch sẽ xong liền nói với Huyền Long đang ngồi sau bức bình phong đó.
“Thật lòng ấy mà, chỉ cần tặng cho người là được.”
Nếu như người đó để ý, thì cho dù chỉ tặng một cọng lông vũ thì người đó cũng sẽ xem như trân bảo mà trân trọng nó.
Nhưng nếu như không để ý thì cho dù có moi tim cho họ thì họ cũng chỉ cảm thấy ghê tởm, sợ máu làm bẩn tay mình mà thôi.
Huyền Long cảm thấy Tiểu Đức Tử nói khá là có lý.
Thỉnh thoảng y đi đến phố của nhân gian, bắt gặp những quầy hàng khắc những hình người bằng gỗ. Những khúc gỗ thô cứng xấu xí đó sau khi qua bàn tay khéo léo của những người thợ, đã khắc lên dung mạo của những vị khách quan, tinh xảo như người thật vậy.
Đêm nay Huyền Long sẽ bí mật xuất cung.
Ánh đèn của chợ đêm rất rực rỡ, người qua lại cực kỳ náo nhiệt, những người bán hàng chào hàng một cách nhiệt tình. Nhưng những điều này chẳng là gì đối với Huyền Long cả, y dựa vào ký ức để tìm ra quầy hàng khắc người gỗ kia. Trước quầy chỉ có một số người đứng đó, họ đang chăm chú xem tay nghề khắc gỗ của người chủ quầy kia.
Huyền Long tìm một vị trí không quá gần cũng không quá xa, lặng lẽ đứng bên cạnh xem một hồi lâu, đến khi trên phố chẳng còn bao nhiêu người, y mới rời đi.
Sau khi hồi cung, y nhờ Tiểu Đức Tử tìm cho mình một khúc gỗ và một con dao khắc.
Đây là lần đầu tiên y làm những việc này, đương nhiên sẽ không thành thục giống như chủ quầy khắc người gỗ rồi. Chỉ mới khắc một chút đã làm cho tay mình bị thương. Nhưng may thay y không cần phải làm giống như ông chủ quầy đó, phải cần có người ngồi trước mặt mới có thể khắc được.
Dung mạo của Yến Diên sớm đã được y khắc sâu vào trong tim rồi, chỉ cần y nhắm mắt lại, trong tâm trí liền hiện lên nụ cười rạng rỡ của hắn.
Huyền Long ngồi bên cạnh bàn, chuyên tâm chạm khắc miếng gỗ ấy, đến lúc y ngẩng đầu lên nhìn thì trời cũng đã hừng sáng rồi.
Huyền Long đưa tay khẽ xoa đôi mắt cho đỡ mỏi rồi lại tiếp tục cúi đầu khắc gỗ.
Y muốn nhanh chóng khắc xong người gỗ này, sau đó tặng nó cho Yến Diên, bảo hắn đừng giận nữa mặc dù y cũng không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Nhưng cũng không sao cả.
Chỉ cần A Diên vui là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook