Cửa sổ khẽ mở, ánh nến trong điện lập lòe hiện lên hai cái bóng đang chồng lên nhau từ trong điện, kèm theo đó là những âm thanh hoan hỉ vang lên.Một bàn tay mảnh khảnh từ dưới chăn đột nhiên vươn ra, không lâu sau lại nắm chặt lấy mép giường.

Những tiếng đụng chạm hoan lạc và hơi thở rối loạn đến tận nửa đêm mới biến mất.

Yến Diên ôm chặt lấy eo của Huyền Long, hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi cứ như vậy mà áp sát gần nhau. Yến Diên ngửi thấy mùi hương lành lạnh quen thuộc, khiến cho tâm trạng hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Yến Diên hôn vào tai Huyền Long một cách thỏa mãn, nói: “A Bạc, ta nhất thời nhịn không được, ta xin lỗi…”

Huyền Long vì quá mệt mỏi, đến nỗi mắt mở không lên, không còn sức lực chú ý đến hắn, mãi hồi lâu sau mới cố gắng nói được hai chữ: “Không sao.”

Yến Diên vốn không dự định đến tìm Huyền Long để làm chuyện hoan lạc đó, hắn chỉ đơn thuần muốn ôm Huyền Long ngủ một đêm. Nhưng ai ngờ rằng khi hắn nghiêng người sang hôn lấy Huyền Long, lại ngửi thấy mùi hương lành lạnh quen thuộc nên nhất thời không nhịn được. Yến Diên luôn nghĩ rằng trong mùi hương của Huyền Long có chứa mê dược, nếu không thì làm sao có thể khiến hắn không cách nào khống chế bản thân mình như vậy chứ.

Nhưng từ ngày mới gặp Huyền Long, trên người y vốn đã có mùi hương này rồi. Có thể nhận ra được đây là mùi hương trời sinh, không thể động tay động chân để nó biến mất hay xuất hiện được. Thậm chí ngay cả lúc Huyền Long chảy máu và mồ hôi thì vẫn là mùi hương dễ chịu này, không giống như mùi máu tanh và mùi mồ hôi hôi thối của con người.

Mọi thứ dường như đang càng ngày càng mất kiểm soát.

Tại sao hắn không thể nào thoát khỏi sự cám dỗ đối của cơ thể Huyền Long.

Chẳng lẽ là bởi vì Huyền Long quá ngọt ngào, hay là do hắn chỉ làm chuyện đó với Huyền Long nên mới cảm thấy thèm khát như vậy?

Chỉ cần đợi Ninh Chi Ngọc tỉnh lại, cùng y viên phòng khắc sẽ hiểu rõ.

Yến Diên ôm lấy Huyền Long, nhưng trong tâm trí lúc này lại hướng đến nam nhân vẫn còn hôn mê bất tỉnh đang nằm ở điện Loan Phượng. Hắn nghĩ A Ngọc trời sinh ôn nhu mềm mại, lại còn trắng trẻo khôi ngô, sẽ tốt hơn Huyền Long rất nhiều.

Đợi đến lúc cùng Ninh Chi Ngọc viên phòng, hắn nhất định sẽ không thèm khát cơ thể của Huyền Long nữa.

A Ngọc là hoàng hậu mà hắn dùng tam thư lục lễ để cưới về, là bảo bối mà hắn đã yêu ba năm rồi, và cũng là nốt chu sa của lòng hắn. Còn Huyền Long chỉ là một con cờ hắn lừa vào cung để cứu A Ngọc mà thôi. Về vấn đề này, Yến Diên phân biệt rất rõ ràng ai mới là người quan trọng hơn.

Nhưng hắn cũng không muốn làm hại đến tính mạng của Huyền Long, chỉ muốn một ít vảy rồng của y để cứu A Ngọc mà thôi. Đợi A Ngọc tỉnh rồi, hắn nhất định sẽ cắt đứt với Huyền Long.

Hổ thẹn đương nhiên là có, nhưng Yến Diên thân là hoàng đế, giang sơn này là của hắn, Huyền Long nếu như đã ở Đại Nhũng này, thì cũng là người của hắn. Chuyện sinh tử chỉ cần một câu nói của hắn đều có thể định đoạt, huống chi là vài miếng vảy rồng này.

Nhưng khi nghĩ như vậy, trong tim Yến Diên lại có một cảm giác bất an không rõ lý do. Có lẽ bởi vì thứ mà hắn lấy đi không chỉ là vài miếng vảy rồng, mà là lừa gạt tình cảm của Huyền Long.

Nhưng nghĩ lại thì Yến Diên cảm thấy mình không yêu y, nhẫn tâm một chút cũng chẳng sao cả, quan tâm nhiều như vậy để làm gì.

Từ xa xưa các vị hoàng đế đều rất bạc tình, bản thân hắn như vậy đã rất là nhân từ rồi. Nếu như là một người khác, nói không chừng đã sớm moi tim của Huyền Long.

Nghĩ như vậy khiến cho Yến Diên cảm thấy mình không sai, tất cả đều là vì A Ngọc, hắn cũng không còn cách nào khác.

Yến Diên ngửi mùi hương lành lạnh đặc biệt của Huyền Long, liền cảm thấy yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.

Hắn mơ một giấc mơ.

Một trận chiến, lửa cuồn cuộn khắp nơi, tứ phía đều bao quanh bởi lửa.

Xung quanh còn có thi thể của những chiến sĩ, giống như những tấm vải rách nằm hỗn loạn trên mặt đất, bầu trời nhuốm màu máu tươi…

Nam nhân yếu ớt kia nằm trong vòng tay hắn thở một cách nặng nhọc, trên mặt dính đầy máu, hắn muốn dùng tay áo lau giúp y, nhưng gương mặt dính đầy máu đó không có cách nào lau sạch, ngược lại còn làm cho nam nhân ấy đau.

Một cảm giác tuyệt vọng và bi thương dâng lên trong tim Yến Diên, hắn rất sợ, hắn sợ rằng nam nhân trong tay hắn sẽ rời xa hắn mãi mãi. Hắn ôm lấy nam nhân đó, cố gắng cầm máu cho y, rồi gào thét từng câu rời rạc cầu xin y đừng chết.

Nam nhân ấy hình như đang cười với hắn, trên môi y cũng nhuốm đầy máu, nhưng vẫn gắng gượng nói với hắn điều gì, nhưng Yến Diên không thể nghe thấy rõ, càng không thể nhìn thấy dung mạo của y. Âm thanh “vù vù” ngay bên tai hắn, giống như tiếng gió, nhưng cũng giống như tiếng khóc từ một sơn cốc xa xăm nào đó vang đến, lẫn vào tiếng gió và truyền đến tai hắn. Thế giới trong tim hắn như sụp đổ, hắn khóc, hắn khóc bởi vì nhận ra nam nhân trong vòng tay hắn không còn nói gì nữa, môi y cũng không động đậy nữa, y đã trút hơi thở cuối cùng.

Cho dù hắn có cầu xin y như thế nào đi nữa, đến cuối cùng, nam nhân ấy vẫn ra đi trong vòng tay của hắn. Cơ thể của y hóa thành những đốm lửa màu đen, dần dần tan biến, rời khỏi vòng tay hắn và biến mất trong không trung…

Yến Diên không có cách nào tỉnh dậy khỏi cơn mê ấy, đôi chân mày nhíu lại một cách đau khổ, hắn tuyệt vọng gọi: “A Ngọc…”

“A Ngọc…đừng đi…”

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, những giọt mưa tí ta tí tách rơi xuống từ mái hiên, trời trở nên xám xịt.

Huyền Long nằm bên cạnh bị hắn đánh thức, y nhìn những giọt nước mắt đang chảy xuống trên gương mặt của Yến Diên mà nghĩ ngợi điều gì đó. Do dự một hồi y mới đưa tay lau đi những hàng nước mắt đó của hắn nhưng vừa lau đi thì nước mắt hắn lại chảy xuống, ướt đẫm cả hai bên tóc mai.

A Ngọc là ai…?

Huyền Long không hiểu Yến Diên rốt cuộc đang nhớ tới ai mà lại khóc một cách đau thương đến như vậy. Y im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng lay cánh tay của Yến Diên, muốn gọi hắn tỉnh lại: “A Diên.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương