Bát Phú Lâm Môn
Quyển 3 - Chương 16: Oan uổng a, ta không có tà niệm gì với thái giám mà

Nói đi thì nói lại, ta chọn địa phương không thế nào tốt hơn, cái hoàng cung này quả thật sao mà hẻo lánh quá, ngồi chờ hồi lâu mà vẫn không có ai,nếu có ngẫu nhiên đi qua, cũng là một đám thái giám tụm năm tụm ba đi với nhau, rất ít người đi riêng lẻ, trong lúc ta đang buồn bực không thôi, thì thấy một tiểu thái giám từ xa xa đi đến, vừa nhìn qua,hắn có điểm nhìn quen mắt, a đây không phải là cái vị tiểu thái giám trước đây …. bị ta cướp y phục hay sao?

Ha, đúng là hoàng cung này thật nhỏ bé ghê cơ, thế mà gặp được người quen.

Khi tiểu thái giám kia đến gần , cầm chắc cây gậy gỗ, ta bắt đầu không nặng không nhẹ nói: “Oa! Sao chỗ này lại chôn nhiều như vậy bạc? A! Ta phải nhỏ giọng lại chút, không khéo người khác lại nghe thất, hì hì hì hì, phát tài , phát tài rồi”

Tiếng bước chân bắt đầu đến gần hơn, hắn bước đi rất nhẹ, rất cẩn thận, của ta âm thanh cũng bắt đầu nhẹ hơn: “Ai nha, đem bạc giấu ở chỗ này, kết quả lại tiện nghi cho ta.”

Sau đó, liền nhìn thấy một người dò xét đi vào, ta lập tức giơ lên cây gậy gỗ, hướng tới hắn đập một nhát, xin lỗi nha tiểu thái giám, ngươi hy sinh một phen nữa đi.

“Ngươi…” Hắn chỉ kịp thốt lên một chữ, sau đó trợn trắng mắt, lịm ngay lập tức, ta đỡ được thân thể của hắn lôi vào .

“Tiểu thái giám a tiểu thái giám, hai chúng ta cũng coi như là hữu duyên .” Ta vừa nói vừa cởi xong y phục trên người hăn, sau đó mặc lên người, ánh trăng phủ kín trên mặt đất, chiếu rõ bóng của ta dưới đât, hahaha, coi như là thuận lợi.

Khi ta đang mặc được một nửa, bên tai truyền đến tiếng bước chân, ta lúc này dừng lại tất cả động tác, dừng cả thở. Có người đến .

“Hoàng thượng, thần đã điều tra qua, Hoa Phiêu này không có bất cứ bối cảnh gì hết, đây cũng chính là nguyên nhân mà Hoàng Hậu chọn nàng.” Là âm thanh của Thuần Vu Tử Thần, hắn cùng với Hiên Viên Dật Phi gặp nhau ở đây sao? Ta ngửa mặt lên nhìn trời một chút. Thì ra bản thân mình chỉ mải chạy trốn, trăng đã leo lên đến đỉnh rồi, như vậy có nghĩa là buổi tiệc đã kết thúc.

“Ừm.”

“Vậy còn Phong Thanh Nhã có cần xem xét thêm hay không?”

“Không cần, nàng đã trở lại đúng là Phong Thanh Nhã. . .”

“Hoàng thượng, khi Tử Thần rời đi Kinh thành thì Phong Thanh Nhã không phải là Phong Thanh Nhã, khi trở lại Kinh thành lại là Phong Thanh Nhã lại là Phong Thanh Nhã, cách một khoảng thời gian lại có một Phong Thanh Nhã khác hay sao ạ? Nhưng tại sao thần đệ và Hoàng Thượng lại để ý đến nàng như vậy?”

“Nàng…. rất khác. Được rồi, San San có nhận được tin tức gì hay không.”

Thì ra Hiên Viên Dật Phi đang tìm ta. Hắn tìm ta là muốn làm cái gì?

“Không có…chút nào tin tức hết.”

“Ừ… Trên đời này liệu có thuật dịch dung nào thần kỳ đến vậy không?”

“Còn có. Thần đã đi tới gian phòng của Hoa Liễu, nhưng vẫn tìm không được bản đồ.”

“Ừ…”

Bản đồ? Gian phòng của Hoa Liễu? Hoàng thượng! Chẳng lẽ người mà Hoa Liễu nhắc đến đúng là Hoàng Thượng, mà không phải là người nào đó họ Hoàng! Trời ạ! Ta tại sao luôn luôn gặp rắc rối với đám người này vậy chứ!

“Ư …” Đột nhiên, tiểu thái giám bị ta đánh ngất lên tiếng rên rỉ, ta lập tức giật mình, lấy tốc độ nhanh nhất đè lên thân thể hắn, lấy tay bưng kín miệng hắn!”Ai!”

Nhưng, chậm rùi!

Hiên Viên Dật Phi, cùng với Thuần Vu Tử Thần, đã đứng ở trước mặt của ta.

Nam tử hoa mỹ dưới ánh trăng. Nhưng trên người của bọn họ lại truyền đến trận trận sát khí.

Ta kinh ngạc ngẩng mặt lên, Hiên Viên Tử Thần gương mặt đỏ hồng, đem ánh mắt từ trên người của ta dời đi, chỉ có Hiên Viên Dật Phi vẫn vẻ mặt bất động nhìn ta. Cùng với… tiểu thái giám dưới thân ta.

. . . . . Cái đó ….vô cùng. . . . .

Bởi vì tình thế cấp bách ta đang cưỡi trên người tiểu thái giám, quần áo vốn là chưa kịp mặc hết, giờ phút này lại bởi vì động tác quá manh mà mở rộng, một bên đã chảy xuống bả vai, lộ ra một nửa thân hình “nữ thần” của ta.

Bắp đùi trắng nõn nà dưới áo bào thái giám như ẩn hiện, tóc dài tán loạn rối bù rơi trên đầu vai trống trơn, tay phải bịt miệng của tiểu thái giám, tay trái giơ cao.

Không khí. Như sắp đông lại, ta cứng ngắc không cách nào nhúc nhích.

“Ách… Ta… Hắn… Cái…kia…”

“Ô!” Tiểu thái giám lập tức đẩy ra ta, ta lảo đảo ngã xuống đất. Tiểu thái giám đi quì đến dưới chân Hiên Viên Dật Phi: “Hoàng thượng minh giám, Hoàng thượng minh giám, là nàng đem nô tài đánh ngất,là nàng có ý đồ bất chính. Nô tài vừa mới tỉnh lại. Cái gì cũng không biết, Hoàng thượng xin hãy tin nô tài đi. Nô tài thực sự cái gì cũng không biết a! ! !”

Ý đồ bất chính? ! Khóe miệng ta co rút lại, cái giọng điệu kia của hắn sao lại giống như đang nói rằng ta đang cường X hắn. Cha mạ ôi , ta coi như là đói khát lắm cũng không đến mức đụng tới tên tiểu thái giám nhà ngươi nhé.

Gương mặt Hiên Viên Dật Phi có chút nghiêng sang một bên, nhìn thoáng qua tiểu thái giám dưới chân, lạnh lùng nói một câu: “Ngươi đi đi.”

“Tạ Hoàng thượng, tạ Hoàng thượng.” Tiểu thái giám té chạy đi ra bên ngoài, bỏ lại một mình ta đối mặt với Hiên Viên Dật Phi và Thuần Vu Tử Thần. Hàn khí trên người bọn họ hiển nhiên còn kèm theo cả sát khí.

Xong ,xong thật rồi, nếu như ta nói rằng cái gì cũng không nghe được rõ ràng chính là đang nói láo. Trên người có điểm lạnh, được rồi, cho dù như thế nào, trước hết cứ đem y phục mặc ngay ngắn đã. Ta một bên cầm quần áo mặc vào, một bên bắt đầu suy nghĩ đối sách.

“Hoàng thượng,nàng…” Họ Thuần Vu Tử Thần cung kính hỏi.

“Sạch sẽ một chút, dù sao cũng là người của Phong Tuyết Âm .” Hiên Viên Dật Phi ngay cả nhìn cũng không liếc mắt.

“Vâng!”

Đây là đang muốn giết ta! Lúc này thân thể Hiên Viên Dật Phi định quay đi, ta vội nói: “Ta biết đồ các ngươi muốn đang nằm ở đâu

Ngay lập tức, Hiên Viên Dật Phi xoay người lại, Thuần Vu Tử Thần bên cạnh hắn giật mình: “Ngươi biết!”

“Đúng! Ta biết, lúc Hoa Liễu sắp chết, ta cũng ở đó, nàng còn dặn ta rằng đem cầm của nàng giao cho một người họ Hoàng, nhưng mà nàng chưa kịp nói xong thì đã chết , hiện tại ta biết rằng người nàng muốn nói tới là Hoàng Thương, cái cầm kia vẫn còn ở trong Bách Hoa Cung ,Hồng nương đã cất nó đi, ta sẽ đem nó tới cho các người.”

“Hoàng thượng!” Thuần Vu Tử Thần lập tức nhìn về phía Hiên Viên Dật Phi, Hiên Viên Dật Phi cuối cùng cũng chịu nhìn ta, nhưng kia ánh mắt kia vẫn không có mở ra, hắn nhìn ta hồi lâu, mở miệng nói: “Ngươi muốn chạy trốn ?”

Ta trợn mắt, nhíu chặt mi,ta đừng có hy vọng trước mặt Hiên Viên Dật Phi mà còn dám đùa giỡn, hắn thật sự rất thông minh.

Mặt suy sụp, bắt đầu khóc: “Hoàng thượng người nói rất đúng, trong hoàng cung này mặc dù có ăn , có mặc, còn có hoa ,có bạc, như thế nào cũng hơn lúc ta làm thanh lâu nữ tử, nhưng mà … tình lang của ta hắn đang ở bên ngoài”

“Hậu Huyền?”

Nha! Không nghĩ tới hắn đã tra ra rõ ràng như vậy, Hậu Huyền, thật xin lỗi, chỉ có thể hy sinh ngươi thôi.

“Đúng là không có gì giấu diếm được người , chính là hắn.”

“Hừ! Gặp dịp thì chơi.” Hiên Viên Dật Phi hừ lạnh một tiếng, “Tử Thần, ngươi đi lấy đồ đi.”

“Vâng!” Thuần Vu Tử Thần sạch sẽ lưu loát đi ra khỏi núi giả, ta trừng mắt nhìn: “Cái…này… Hoàng thượng, Thuần Vu đại nhân nếu đi một mình chưa chắc Hồng nương đã cho cầm đồ đi, hay là để tiểu nữ đi cho nhé.”

Một lúc lâu, Hiên Viên Dật Phi cũng không có nói chuyện, gió lạnh thổi bay sợi tóc của hắn. Hắn ngước mắt lên, lộ ra đôi hắn màu hổ phách sáng rực, một luồng nóng bỏng từ sâu trong đôi mắt kia.

Cúi mặt, gãi gãi đầu: “, Tiểu nữ biết rằng bản thân đã nghe được bí mật không nên biết, Hoàng thượng đã không giết tiểu nữ đã là khoan hồng độ lượng, tiểu nữ từ chỗ nào trốn ra thì, bây giờ trở lại chỗ đó…” Hướng Hiên Viên Dật Phi thi lễ một cái, từ trong núi giả đi ra.

Bỗng bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của hắn. Tiếng cười kia thực sự đến rất bất ngờ, rất kỳ quái, giông như đem theo một loại cảm giác thoải mái, tâm tình vô cùng thư thái.

Ta xám xịt lại từ cái cửa sổ kia bò vào, tâm trạng lo lắng vò đầu bứt tóc. Mặc dù hiện tại không cần lo lắng Hiên Viên Dật Phi sẽ tìm ta cùng nhau làm chuyện tình ái, nhưng mặt khác, tự do của ta cũng đã không còn, không nghĩ tới rằng trọng sanh được có mấy tháng, dưới nắng hè gay gắt, ta lại tiến vào mê cũng này một lần nữa, nhưng lần này chuyển cửa mà thôi… Hiên Viên Dật Phi … Phong Tuyết Âm .

Chân rất là đau, đều là máu, mới vừa rồi chân trần chạy trốn, bởi vì chỉ chú ý tập trung mà chạy, cũng không có để ý những vật gây tổn thương bàn chân, hiện tại an tĩnh lại,lại đau như lửa đốt.

Tự ném mình lên giường, cuộn mình lại bên tường, bây giờ chỉ có chờ Hậu Huyền tới cứu thôi .

Mông lung , bỗng cảm thấy trong mộng, một khoảng trời đầy hoa tươi nở rộ dưới ánh nắng , trời chiều rất ấm áp, mùi hoa rất mê người. Gió mơn man thổi những cánh hoa bay phấp phới, toàn bộ khung cảnh toàn cánh hoa bay , rất đẹp… Cảm giác rất đẹp, đẹp tới mức có thể làm cho người ta quên bẵng đi ưu phiền, đẹp đến mức làm cho người ta không nỡ rời đi.

Ta chậm rãi mở mắt, mùi hoa trên chóp mũi vãn không tiêu tán, trong tầm mắt mông lung, đầu tiên là xuất hiện trung y màu xanh lam thêu hoa chỉ bạc. Ngẩn người, trang phục thật xinh đẹp, nhưng cái đó tuyệt đối không là của ta!

Là ai? Mùi hoa trên người hắn làm tim bắt đầu đập gia tốc, tầm mắt men theo trung y thêu hoa kia đi lên, nhìn thấy một quyển sách, ánh mắt nhẹ lướt qua, những ngón tay thon dài trắng nõn đập vào mắt ta.

Hiên, Hiên Viên Dật Phi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương