Bát Phú Lâm Môn
Quyển 1 - Chương 8: Hồi báo như không hồi báo

Trong lúc dưỡng bệnh, ta có xem qua một ít sách trong thư phòng, cũng biết được một số điều ở thế giới này. Ở nơi này có thể coi như nam nữ bình đẳng, chỉ cần có năng lực, nam có thể tam thê tứ thiếp, là nữ thì tam phu tứ thị. Trong lịch nữ hoàng không thiếu, bất quá, vẫn là nam chiếm đa số, ta còn phát hiện một quyển sách rất thú vị, đó là “Phu huấn thất xuất chi điều” thể hiện đầy đủ quyền lực của nữ quyền, thứ nhất là thê chủ có thể hưu phu, thứ hai khôg hiếu thuận với cha mẹ có thể hưu. Cha mẹ ở đây chính là cha mẹ của thê chủ. Thứ ba gian dâm vô đạo hưu, thứ tư ghen tuông hưu, thứ năm nhiều lời hưu, thứ sáu không con hưu. Ta có điểm buồn bực, không con thì hưu? Vậy ta cùng đám đàn ông đó không viên phòng thì làm sao có đứa nhỏ? Năm đều trước thì còn có thể chấp nhận. Khi ta chuẩn bị đọc điều thứ bảy thì bên ngoài đi vào một người, thời điểm ta không để ý chỉ thấy một đôi giày đen bước tới, ta nghĩ chắc là Nam Cung Thần.

“Thê chủ, thân thể đã tốt?” Âm thanh trầm thấp vang lên.

A! Không phải Nam Cung Thần!

Ta rời mắt khỏi “Phu huấn”, giương mắt lên lại nhìn thấy một bóng dáng chói mắt, một người đang đứng dưới ánh mặt trời, hào quang rực rỡ phủ lấy người hắn phát ra đến chói mắt, ta nheo nheo mắt, hắn tiến lên một bước, ta mới nhìn được rõ gương mặt hắn, nhìn xong làm ta không khỏi thán phục, mặt hắn như điêu khắc, môi hồng răng trắng, một đôi mắt sáng lấp lánh hữu thần, giữa trán lộ ra một cổ hiệp khí (*), một bộ dáng không nhiễm khói lửa trần tục. Trên người mặc một bộ trường sam đỏ sẫm, lưng đeo bạch xà nhuyễn tiên(**).

(*) hiệp khí: tác phong nghĩa hiệp

(**) bạch xà nhuyễn tiên: trường tiên màu trắng ôm uốn quanh

Hai tay buông thả bên người, da tay nhìn rất mịn màng, bởi vì ánh mặt trời soi trên tay hắn nên mang theo một loại cảm giác như trong suốt…nhìn lên mái tóc hắn được búi bằng ngọc trâm, trong trẻo lấp lánh, ta hơi dời đi chú ý.

Hắn lại nhìn ta nở nụ cười an tâm, hắn vội vã tiến lên.

“Vi phu bận nhiều việc chính vụ, không thể đến thăm thê chủ, thê chủ không có việc gì, vi phu cũng an tâm.”

Ta chóp nhẹ mi, nhìn hắn, thanh âm này đã nghe qua ở đâu nhỉ. Hắn tựa hồ phát hiện sự lạnh nhạt của ta, nhíu nhíu mày, bàn tay bạch ngọc tiến tới thăm dò cái trán của ta, ta nhàn nhạt nhìn hắn, xem hắn đang làm cái gì?

Hắn xem xong an tâm cười.

“Xem ra khôg có việc gì.”

Lập tức tay của hắn hướng vai của ta thăm dò, ta lập tức tránh né, mặc dù là tư tưởng hiện đại nhưng vẫn không thích nam nhân xa lạ đụng mình.

“Thê chủ…”

Nam nhân thu hồi tay, thở dài, ta thuận miệng hỏi.

“Ngươi là ai?”

Nam nhân trong mắt xẹt qua một tia mất mát, ngồi ở bên cạnh ta, cách nhau một bàn trà.

“Vi phu là Sở Dực.”

“A ~~~”

Ta vờ như buông lỏng.

“Ta nhớ ra rồi, ba người cứu ta trong đó có ngươi. Khó trách nghe thanh âm của ngươi quen tai như vậy.”

Vừa đúng lúc Tiểu Thiên không có ở đây, có thể thăm dò sự tình. Sở Dực nhìn ta ánh mắt trở nên nhu hòa, ta xem hắn rất ân cần với ta nha, nếu hắn là sư huynh của hoàng hậu thì tự nhiên cùng Phong Thanh Nhã cũng có chút ích giao tình cũng không sai đi, nhìn nét mặt hắn nhìn ta, chỉ như thể như nhìn muội muội của mình.

“Nguyên lai là Sở Dực, ngươi mới đi làm về?”

“Đi làm?”

“Ách, là vào triều…”

Ta thật không thích cổ đại, dùng từ ngữ luôn phải cẩn thận.

Sở Dực thở dài: “Đúng là, thật ra muốn đi xem thê chủ nhưng lại bị công vụ quấn thân, thê chủ, may hiện tại người không có việc gì, nếu không Sở Dực sẽ thẹn trong lòng.”

“Không có việc gì, không có việc gì, nam nhân phải lấy sự nghiệp làm trọng.”

“Vai thê chủ có tốt chút nào không?’

Sở Dực vẻ mặt ôn nhu, trên mặt còn mang theo ấm áp vui vẻ, ta gật đầu.

“Đã tốt nhiều lắm, không cử động mạnh sẽ không đau.”

“Gãy xương không phải việc nhỏ, phải nên nghỉ ngơi nhiều.” Sở Dực nhẹ chau mi

“Thiên Cung Phong này trước giờ luôn xuất thủ nặng như vậy, Vi phu sẽ tìm cơ hội giúp nàng báo thù!” Sát khí từ từ hiện trên người Sở Dực.

Ta chỉ im lặng nhìn hắn, ta không dám tùy tiện nói sự thật cho hắn nghe, nam nhân ở hộ quốc phủ này ai cũng có lai lịch riêng, hơn nữa đều mang theo bất đắc dĩ cùng không cam lòng, ai mà biết có nội gián hay không.

“Thê chủ người đang xem “Phu huấn”?”

Sở Dực chỉ tay vào “phu huấn” trong tay ta, ta lập tức đem vứt sang một bên.

“Không có gì, tùy tiện nhìn, tại sao “Phu huấn” so sánh “Phụ Huấn” lại thiếu một điều? Xem ra vẫn còn thành kiến với nữ nhân.”

“A…Dù sao nữ cường như thê chủ vẫn còn rất ít.”

“Phải…”

Đang nói thì một người từ ngoài cửa bước vào, lúc này ta xem chính là Nam Cung Thần. Nam Cung Thần bước vào thư phòng nhìn thấy Sở Dực thì đầu tiên là ngạc nhiên, mắt hắn chợt lóe sáng, ngồi xuống một bên ghế khách, hắn vẫn như trước mặc một bộ sam bào màu đen, trang phục vừa đơn giản vừa mộc mạc. Nam Cung Thần vừa định nói ta liền giành nói.

“Thần, hộ quốc phủ của ta chưa đưa tiền vặt hàng tháng cho ngươi sao?”

Nam Cung Thần ngẩn người vẻ mặt khó hiểu. Bên cạnh ta Sở Dực không nhanh không chậm nói.

“Hộ quốc phủ mỗi tháng đều phát tiền tiêu vặt, phu là năm mươi hai, thị là ba mươi hai.”

Ta gật đầu, tiếp tục nhìn Nam Cung Thần đang mở to mắt.

“Nếu cho ngươi tiền tiêu vặt hàng tháng vậy tại sao lại mặc mộc mạc như thế? Thê chủ ta đây còn chưa có chết, đừng ăn mặc như người chịu tang, bổn thê nhìn mà đau lòng.”

Bên cạnh truyền tới tiếng cười nhẹ nhàng của Sở Dực.

“Thần, hiện tại là ban ngày, ngươi không cần mặc thành như thế.”

Thật ra, Sở Dực biết hắn mặc như vậy là vì “công vụ”, Nam Cung Thần như hiểu ra hết thẩy, nhìn hắn từ trên xuống dưới chỉ một màu đen, chỉ có ngươi chết mới mặc.

“Thần ban ngày không thường ra ngoài, sau này sẽ chú ý.” Nam Cung Thần giống như đang giận dõi.

Ta cười cười thay đổi không khí.

“Vậy ngươi hôm nay tới làm cái gì?”

“Hồi báo.”

Nam Cung Thần vô cùng đơn giản nói ra hai chữ, lại bắt đầu hồi báo.

“Cố Minh đằng sau vẫn bán quan, Tiếu vương gia xuất ngoại về liền gặp Tống Thư Hàn, Đông Lai quốc gần nhất liên tiếp phái người tới biên cảnh Đại Đường, có thám tử hồi báo…”

Ách…Hồi báo lần này cùng lần trước tựa hồ không giống nhau? Sao lại là quốc gia đại sự? Hơn nữa…một câu ta nghe cũng không hiểu…Nam Cung Thần tựa hồ đã nghẹn rất lâu, bởi vì lúc trước có tiểu Thiên vẫn ở bên cạnh ta nên hắn không dám báo, hôm nay, hắn như núi lửa phun trào nói liên miên không ngừng, ta nghe như lọt vào sương mù không tìm thấy lối ra.

“Ân, đã biết.”

Cuối cùng, cũng là Sở Dực lên tiếng, nói cả nửa ngày cũng như đang nói cho Sở Dực nghe, cũng như là hoàng hậu nghe. Ta ngơ ngác nhìn hết thẩy.

Sở Dực lập tức đứng dậy.

“Vi phu cáo lui trước.”

“Ách…A”

Ta đang mơ màng giữa sương mù mà lật đật hoàn hồn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương