CHƯƠNG 18

Sau khi đến gặp bác sĩ để làm một cuộc kiểm tra thường quy, Lâm Tịch Hải mặc kệ bệnh tình vẫn còn trầm trọng, kiên trì đòi về nhà, Đới An Ny khuyên nửa ngày, thật sự cũng không lay chuyển được hắn, chỉ có thể giúp hắn làm thủ tục xuất viện.

Tại cửa bệnh viện, Lester đã sớm chờ ở trong xe, nhưng xe không có đi đến nhà trọ của Lâm Tịch Hải mà là quay đầu về hướng đường cao tốc Nam Hạ, thẳng tiến đến nhà cha mẹ của Đới An Ny tại thị trấn N —— một hải cảng đô thị sạch sẽ và duyên dáng.

Không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa, Lâm Tịch Hải dự định ra nước ngoài du lịch để giải sầu, nhưng Đới An Ny cực lực phản đối, nếu ở một mình thì hắn lại miên man suy nghĩ, huống hồ hiện tại sắc mặt hắn tái nhợt còn thân thể thì suy yếu, nói không lại nàng nên Lâm Tịch Hải chỉ có thể cười khổ tiếp nhận ý tốt của Đới An Ny, đi đến nhà của nàng để tĩnh dưỡng một thời gian, dù sao trước khi cưới, bọn họ cũng phải trở về quê một chuyến, lần này vừa lúc mang hắn đi theo.

Lâm Tịch Hải từng đi qua thị trấn N vài lần, mỗi lần đều đến ở tại biệt thự gần bãi biển, nơi đó không khí tươi mát, hơi nước thổi vào rất thoải mái, nên nơi đây đối với hắn mà nói cũng không xa lạ, vì thế hắn không từ chối, liền gọi đến công ty xin nghỉ phép dài hạn.

Lester ở phía trước lái xe, Đới An Ny cùng Lâm Tịch Hải ngồi ở ghế sau.

Khoảng năm giờ lộ trình thì sẽ đến thị trấn N, từ khi xe bắt đầu chạy, Đới An Ny liên tục đùa giỡn, không ngừng nói cười, tuy rằng có vài chuyện thật sự là không cười nổi, nhưng Lester vẫn cố ra sức ngây ngô cười, hơn nữa giọng của Đới An Ny như tiếng chuông bạc vang vọng, khiến cho Lâm Tịch Hải có loại cảm giác như được cứu rỗi .

Có bằng hữu như vậy, mình thật sự rất may mắn.

“Đúng rồi, Tiểu Hải, di động của ngươi này.”

Đới An Ny lấy điện thoại từ trong túi ra, trả lại cho hắn : “Tìm thấy trên sàn nhà của ngươi, có thể là đã bị va chạm, không biết còn dùng được không.”

“Chắc là còn dùng được.”

Lâm Tịch Hải ấn tay lên nút nguồn, một loạt âm thanh vang vang, màn hình di động sáng lên, nhiều mảng tin tức liên tiếp hiện ra.

Là ai đã gọi hắn?

Không bao lâu, ba chữ “Bành Diệc Hàn”bất ngờ hiện ra trước mắt. Ước chừng có đến hai mươi mấy tin nhắn chưa kế các cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là tên của y.

Chuyện đã đến mức này, y còn tìm hắn làm gì nữa?

Nội tâm không thể không tràn ngập chua xót……

“Tiểu Hải, là điện thoại của ai vậy?”

Thấy hắn sắc mặt không tốt, Đới An Ny liếc mắt nhìn vào màn hình, vừa thấy ba chữ “Bành Diệc Hàn”, nàng lập tức ngậm miệng.

Tự giễu bản thân, ngón tay Lâm Tịch Hải khẽ động, muốn đóng nắp di động lại, không ngờ, lúc này chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên……

Cuộc gọi đến: Bành Diệc Hàn.

Lại là y!

Ánh mắt Lâm Tịch Hải ngưng đọng trên chiếc di động, vẫn không nhúc nhích, sau vài tiếng chuông rền rĩ, vì không có người bắt máy, nên tự động chuyển sang hộp thư thoại.

Khoảng mười phút sau, di động lại vang lên, vẫn như trước là Bành Diệc Hàn, Lâm Tịch Hải cũng không nghe máy…… Cứ như vậy, cơ hồ cách mười phút là Bành Diệc Hàn lại gọi đến một lần, giằng co đến khoảng một giờ đồng hồ, Lâm Tịch Hải mới ấn vào nút trò chuyện.

“Uy, là Tịch Hải phải không? Ngươi hiện tại đang ở đâu vậy?”

Bên tai quanh quẩn thanh âm vội vàng của nam nhân, hoài niệm nói không nên lời, nhưng mà hắn mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi, mệt đến mức không còn sức để che giấu đi phần khí lực suy yếu.

“Ta ở bên ngoài.”

“Phải không, hèn chi ta nhấn chuông cửa nửa ngày, cũng không có ai ra mở.”giọng nói của Bành Diệc Hàn tiếp tục truyền đến : “Ta gọi điện thoại cho ngươi từ nãy đến giờ, nhưng hiện tại mới liên lạc được.”

“Ngươi đứng trước nhà của ta?”

“Ân, ta có chút việc, muốn tìm ngươi nói chuyện.”

Thanh âm Bành Diệc Hàn hơi chần chờ một chút, lại nói : “Tịch Hải, buổi sáng ngày hôm qua, ngươi đột nhiên chạy đến nhà của ta, là muốn nói cái gì với ta phải không, vì sao sau đó lại chạy mất?”

“Chuyện này…… cũng không quan trọng.”

Thật sự, bây giờ cái gì cũng không còn quan trọng nữa rồi

“Tịch Hải, giọng nói của ngươi nghe rất quái lạ, ngươi không sao chứ, có phải đã sinh bệnh rồi hay không?”

Trong lời nói của Bành Diệc Hàn không thể che giấu sự quan tâm.

Đúng vậy, y luôn luôn là một nam nhân ôn nhu, nhưng cái gì y cũng không biết, đối với hắn, càng giống như lưỡi đao đả thương người khác.

“Ta không sao.”

“Tịch Hải, ta đã cố gắng nghĩ tới chuyện đêm đó……”

Bành Diệc Hàn nói: “Nhưng nghĩ hoài cũng không nhớ ra được, thật sự mọi thứ đều không rõ. Chỉ nhớ là ta đã uống rất nhiều rượu, thiên toàn địa chuyển, căn bản là giống như lọt vào trong sương mù…… Ta chỉ nhớ ngươi chờ ta bên ngoài cửa, sau đó dìu ta vào nhà, sau đó…… Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không có ấn tượng……”( ngay khúc wan trọng mà nó quên T_T, đề nghị bạn Hàn vào blog của ta để xem lại chi tiết sự việc:D)

“Quên cũng tốt.”Lâm Tịch Hải thản nhiên nói.

“Không, tuyệt đối là không tốt!”

Bành Diệc Hàn vội vàng chặn ngữ điệu bình thản của hắn lại : “Tuy rằng cái gì ta cũng không nhớ rõ, nhưng trực giác nói cho ta biết, đêm đó nhất định đã xảy ra chuyện phi thường trọng yếu a, hơn nữa tuyệt đối có liên quan đến ngươi! Bằng không, ngươi sẽ không vội vã chạy tới gặp ta vào sáng sớm. Hơn nữa hôm đó lúc ngươi bỏ đi, ta thấy rất kỳ quái, ta có cảm giác…… Ta tựa hồ đã bỏ lỡ cái gì rất quan trọng…… Cho nên muốn tới hỏi rõ ràng……”

Thanh âm Bành Diệc Hàn nghe thực buồn rầu, Lâm Tịch Hải cảm thấy trong lòng lại bắt đầu đau đớn.

“Tịch Hải, nói cho ta biết, ta rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì? Nói cho ta biết a!”

Bành Diệc Hàn lo lắng thúc giục.

Bỏ lỡ?

Bọn họ trong lúc đó, vĩnh viễn đều chỉ có thể bỏ qua!

Lồng ngực cao thấp phập phồng, truyền đến từng trận quặn đau khó nhịn, Lâm Tịch Hải cố gắng hô hấp, chậm rãi nói: “Diệc Hàn, ta tiếp điện thoại của ngươi, không phải muốn nghe ngươi nói này nọ, chính là muốn cùng ngươi nói tái kiến.”

“Nói tái kiến?”Truyền đến thanh âm nghi hoặc của đối phương.

“Đúng vậy, ta muốn cùng ngươi nói tái kiến.”

Lâm Tịch Hải nắm chặt di động, ánh mắt dừng lại bên phong cảnh ngoài cửa sổ, chúng không ngừng lướt vi vút qua kính xe……

Tuy rằng đang là mùa đông, khó tránh khỏi cảm xúc tiêu điều, nhưng dương quang lại sáng lạn rực rỡ, nổi bật trên đường chân trời xanh thẳm, phóng ra ánh sáng vàng óng, hơi ấm dào dạt bao phủ thân thể, hai hàng cây sồi bên quốc lộ vẫn còn khoác lớp áo màu xanh lục, không sợ giá lạnh, chúng vẫn nảy mầm sinh cơ bồng bột.

Phong cảnh thật đẹp, nếu có thể cùng người yêu dấu ngắm nhìn, hẳn là vui biết bao nhiêu.

“Diệc Hàn, từ khi quen biết ngươi đến bây giờ, đã trải qua năm năm tám tháng và ba mươi bảy tuần, lúc nào ta cũng muốn được ở cùng một chỗ với ngươi, cho tới bây giờ ta vẫn giữ ý niệm đó trong đầu. Trước kia là ta không tốt, đã thương tổn ngươi, vì sai lầm nên đã đánh mất người mà ta yêu thương nhất, ta biết mình sai, cũng đã cố gắng sửa chữa. Ngươi yêu thương người khác, ở cùng người khác, vì người khác mà cam chịu, rồi xem ta trở thành bằng hữu…… tất cả những điều này, đều là vì yêu ngươi nên ta phải chấp nhận sự trừng phạt cùng thống khổ, cho dù như vậy, ta cũng không oán không hối hận, bởi vì ta tin tưởng, một ngày nào đó ngươi sẽ trở lại bên cạnh ta……”

“Ngươi nói cái gì!? Tịch Hải, ngươi nói ngươi yêu ta……”

“Nghe ta nói hết đã…. Ngươi nói ngươi không xứng với ta, ngươi nói ta nhất định có thể tìm được một đối tượng thật tốt, ngươi nói nhất định sẽ có người làm cho ta hạnh phúc, tất cả những việc đó đều là do ngươi tự cho là đúng. Bành Diệc Hàn, ngươi không biết sự chăm sóc như vậy tàn nhẫn bao nhiêu! Chỉ bởi vì tư tưởng đó, mà ngươi liền hoàn toàn phủ định tình yêu của ta, hoàn toàn bỏ rơi ta, mặc kệ ta làm cái gì, ngươi cũng làm bộ như không thấy, mặc kệ ta chờ bao lâu, ngươi cũng không thèm để ý dù chỉ là liếc mắt một cái, lại càng không muốn đáp lại cảm tình của ta, ngươi chỉ cần một lần nhìn kĩ ánh mắt của ta, ngươi sẽ minh bạch ta yêu ngươi đến mức nào, nhưng ngươi lại…… “

“…. Cho nên, đã đủ lắm rồi!”

Lâm Tịch Hải phải tạm dừng một chút, điều chỉnh lại hô hấp yếu ớt của mình.

“Nếu như vậy, ta đây sẽ làm như ngươi mong muốn, hoàn toàn buông tha cho nhau. Từ nay về sau, sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa, như vậy ngươi cũng sẽ thoải mái hơn.”

“Bành Diệc Hàn, tái kiến.”

“Chờ một chút, Tịch Hải……”

Không để ý tới thanh âm phía bên kia microphone, Lâm Tịch Hải chậm rãi hạ tay xuống, tắt nguồn, vài giây sau, di động mất đi nguồn điện, màn ảnh chỉ còn là một mảnh ám màu, mà chính hắn cũng giống như chiếc điện thoại trên tay, cạn kiệt tia khí lực cuối cùng, tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt trắng bệch, chậm rãi nhắm mắt lại……

Đới An Ny không biết phải an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể gắt gao cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, vuốt ve nhẹ nhàng, muốn truyền cho hắn một chút ấm áp.

Lâm Tịch Hải hơi hơi mở mắt, suy yếu nhìn nàng : “Đừng lo lắng.”

“Ta không lo lắng cho ngươi đâu, ta chỉ lo lắng khi ngươi ở lại nhà của ta thoải mái quá rồi không chịu đi, đem nhà của ta ăn sạch sẽ.”

Đới An Ny cười nói, trong mắt lại mơ hồ lóe ra vài giọt nước mắt.

Hiểu được lời an ủi của nàng, Lâm Tịch Hải nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó lại nhắm mắt, dọc theo đường đi, cũng không thốt ra thêm một câu nào.

Sẽ tốt thôi, Tất cả đều sẽ tốt hơn!

Đới An Ny đau lòng nhìn bạn thân của mình, âm thầm cầu nguyện, hắn nhất định sẽ hạnh phúc. Bởi vì Tiểu Hải của nàng a, là người kiên cường nhất thế giới, là nam nhân tốt nhất.

…………………………..

Mang gia biệt thự, nằm ở khu hải cảng đặc biệt xinh đẹp, chỉ cách bãi hắc cát nổi tiếng khoảng một trăm bước.

Buổi tối khi ngủ, có thể nghe được thanh âm ẩn ẩn của sóng biển, một thứ âm thanh nhẹ nhàng, khiến con người rơi vào giấc ngủ mềm mại.

Mẹ của Đới An Ny nguyên bản cũng rất thích Lâm Tịch Hải, xem hắn như con nuôi, hiện tại thấy hắn so với trước kia gầy không ít, sắc mặt rất kém cỏi, lại bị bệnh nghiêm trọng, không khỏi phi thường đau lòng, suốt ngày thu xếp nấu đủ loại thuốc bổ cho hắn uống, để điều trị dạ dày của hắn.

Giữa trưa, sóng lớn dập dìu từng trận, trời biển một màu.

Sáng lạn dương quang, trong gió truyền đến hán ý suy yếu .

Lâm Tịch Hải một mình ngồi trên bãi biển, nhìn ra xa xa.

Biển rộng phía trước, được ánh mặt trời chiếu rọi, lóe ra mảnh tia sáng chồng chéo lóa mắt, xa xa có nhiều điểm màu trắng nhấp nhô trên mặt biển, phần lớn đều là du thuyền đã rời bến.

Hiện tại là mùa đông, du khách tốp năm tốp ba, thập phần thưa thớt, nên có thể hưởng thụ trọn vẹn bầu không khí yên tĩnh này.

Có mấy đối tình nhân đang tay trong tay dạo bước chậm rãi trên bờ cát, không phải nhìn nhau mỉm cười thì tiến đến bên tai đối phương để thì thầm vài câu thân thiết, Lâm Tịch Hải lẳng lặng nhìn bọn họ, khóe môi cong lên, ánh mắt lộ ra sự hâm mộ mãnh liệt…… ( oa Tiểu Hải của pe’, sao lại đến mức này, phải ra biển để coi phim tình cảm seo.)

Lấy tay cào đi một lớp cát biển, nhìn vào khe hở bị xói mòn của nó, giống như một loại cảm giác mất mát, không thể nắm giữ, làm cho hắn bi thương đến nói không nên lời.

Sau này, những ngày tháng không có người kia làm bạn, có lẽ sẽ giống như lớp cát biển này, bị xói mòn chậm rãi, không biết hắn có đủ nhẫn nại để tiếp tục trải qua cuộc sống tẻ nhạt này hay không?

Hắn không biết, cũng không có đáp án.

Miệng vết thương rồi sẽ khép lại, cảm giác đau lòng cũng sẽ dần dần đạm đi.

Có lẽ được yêu và không được yêu thật sự không phải là chuyện trọng yếu, không bao lâu nữa, hắn cũng sẽ chết lặng, cố gắng thích ứng với cuộc sống mới ; có lẽ hắn vẫn sẽ sống rất khá, nhưng chỉ là không còn nhiệt tình, lại càng không thể tìm lại được thứ tình cảm mãnh liệt đã đánh mất.

Có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ chậm rãi quên đi Bành Diệc Hàn, quên đi tên của y, diện mạo, bộ dáng cười rộ, y thích ăn rau xanh…. và quên luôn khoảnh khắc hai người từng thân cận da thịt, thậm chí cũng quên rằng mình đã từng yêu một người……

Tưởng tượng đến đây, ngực liền truyền đến sự đau đớn khó có thể ngăn cản.

Tuy rằng không muốn suy nghĩ xa xôi, hắn tuyệt đối không muốn quên đi tình yêu này, nhưng chỉ cần không tiếp tục ở bên cạnh y, mặc cho cảm tình bị khoảng cách cùng năm tháng mài mòn, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ quên. ( Sau 4 năm nằm nhà đọc tiểu thuyết thì em Hải đã thành nhà văn, còn giáo sư Hàn thì bị ngu đột biến…)

Tựa như nắm cát trên bàn tay, giờ phút này đang trượt dần theo các khe hở, đến khi hoàn toàn tiêu thất. …

Lâm Tịch Hải hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn biển rộng trước mắt, nhẹ nhàng áp chế cỗ nhiệt ý đang cuồn cuộn trong hốc mắt.

“Lâm tiên sinh?”

Không nghĩ là gọi mình, Lâm Tịch Hải không để ý, vẫn đưa mắt nhìn về phía sóng biển.

“Lâm Tịch Hải?”

Lâm Tịch Hải quay đầu lại, thấy một vị nam tử tuấn mỹ đang đứng ngay phía sau, mỉm cười nhìn hắn, bên người còn dẫn theo một vị phu nhân sang trọng.

“Lạc Thần Hi?”Lâm Tịch Hải lắp bắp kinh hãi, ngàn vạn lần không nghĩ đến ngay tại đây còn có thể nhìn thấy “Người yêu giả” của mình.

Lạc Thần Hi cúi người, nói nhỏ vào tai vị phu nhân bên cạnh vài câu, nàng nâng lên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, liếc Lâm Tịch Hải một cái rồi ngoan ngoãn rời đi trước. ( Em Hải toàn bị liếc nhỉ  )

“Ngươi như thế nào lại ở đây?”

Hai người cơ hồ đồng thời nói ra những lời này, sau đó ngẩn ra, cả hai đều nở nụ cười.

“Ta được nữ nhân kia bao dưỡng, cả ngày phải dẫn nàng đi dạo chung quanh biển. Nàng có không ít bất động sản ở vùng duyên hải này, là một phú bà rất có tiền a. Bất quá đừng xem thường nàng là một nữ tử, đó là vai diễn rất lợi hại đó. Sau khi ly hôn chồng, nàng dùng tiền phụng dưỡng để mở ra công ty điền sản, kinh doanh thật sự thành công. Ta đang dỗ ngọt nàng, cố gắng phục vụ cho nàng vui vẻ, có lẽ sẽ thuận tay thưởng cho ta một ngôi nhà.”

Lạc Thần Hi sờ sờ cái mũi, gian xảo nói.

Lâm Tịch Hải không khỏi nở nụ cười : “Với thủ đoạn của ngươi, ta nghĩ là không khó khăn.”

“Ha hả, thôi không đùa nữa.”

Lạc Thần Hi đến gần hắn : “Ngươi như thế nào cũng ở nơi này? Cùng bằng hữu đến du lịch? Ta thấy ngươi dường như đã gầy hơn một vòng, khí sắc trông cũng không hảo?”

“Xem là như vậy đi.”Lâm Tịch Hải chỉ mỉm cười.

“Ai, từ khi ngươi không đến tìm ta, cuộc sống của ta hảo tịch mịch a.”

Lạc Thần Hi thán khí, lấy ra một điếu thuốc, dùng tay chắn gió, tư thế tiêu sái châm bật lửa.

Lâm Tịch Hải ảm đạm cười : “Cuộc sống của Lạc tiên sinh phong phú lắm mà, mỗi ngày bạn gái như mây, sao có thể quan tâm đến một nam nhân như ta?”

“Hừ, dù sao có người qua sông đoạn cầu, một khi tình nhân cũ hồi tâm chuyển ý, liền lập tức vứt đi tình nhân đương nhiệm là ta đây ra sau đầu.”

Lạc Thần Hi ai oán nói.

“Tình nhân cũ?”

“Chính là Bành Diệc Hàn a, các ngươi không phải đã quay trở lại với nhau sao?”

Mới đây không lâu, hắn ở HEAVEN CLUB đã gặp được Hoa Tử An, song phương đều chấn động. Mặt nạ cùng lúc bị vạch trần, Hoa Tử An đã biết nguyên lai hắn chính là “Người yêu giả”của Lâm Tịch Hải, mà hắn nhìn thấy bạn gái của Hoa Tử An, cũng lập tức hiểu được Hoa Tử An đã thay lòng đổi dạ.

Kiểu này cũng tốt? Một người thất tình, một người vẫn thầm mến y, tên Tử An làm vậy xem như là dọn đường cho bọn họ, hẳn là cả hai đã sớm dắt tay nhau, hạnh phúc chạy về hướng trời chiều, hắc hắc …

Sau đó thấy Lâm Tịch Hải đúng là không đi tìm hắn nữa, Lạc Thần Hi liền đương nhiên cho rằng, hắn cùng Bành Diệc Hàn đã sớm gương vỡ lại lành. Nhưng mà hôm nay lại gặp được hắn ngồi một mình giữa biển, thần tình tịch liêu đến nói không nên lời, nội tâm Lạc Thần Hi mơ hồ nổi lên một tia dự cảm không tốt.

“Không phải là hai người các ngươi đã……”

“Đã hết rồi.” Lâm Tịch Hải thản nhiên nói một câu.

“Cái gì? Đã hết?”Lạc Thần Hi trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn hắn.

“Đúng vậy, đều đã kết thúc.” Lâm Tịch Hải ngắm nhìn những đoạn rong biển trôi nổi, bất động thanh sắc, đem tất cả sự bi ai chôn sâu ở trong lòng……

“Sao lại như thế? Vì cái gì……” Lạc Thần Hi lẩm bẩm nói, không thể lý giải nổi.

Hắn vốn là một lãng tử đa tình, nên ngay từ đầu căn bản là không thể lý giải chuyện này, một nam nhân xuất sắc như Lâm Tịch Hải vì sao lại phải vất vả vì cái tên nam nhân bình thường kia đến mức như vậy.

Tuy không thể hiểu được, nhưng hắn cũng bị sự chấp nhất của Lâm Tịch Hải làm cho cảm động. Có điều tại sao bây giờ, hai người bọn họ vẫn không thể tái hợp??

“Một lời khó nói hết.”

Lâm Tịch Hải thu hồi tầm mắt, trên mặt thật thản nhiên, không lộ ra nhiều biểu tình : “Kỳ thật cũng không có gì là không tốt, sau khi buông tay, trong lòng thật ra thoải mái không ít.”

“Thật vậy sao?”

Lạc Thần Hi hồ nghi đánh giá hắn, nam nhân trước mắt, nhìn thế nào cũng không giống một người đang thanh thản.

“Ngươi còn không trở về đi? Coi chừng bạn gái của ngươi sinh khí.”

Lâm Tịch Hải không muốn tiếp tục đề tài này. ( Đuổi khéo bà ‘tám’)

“Được rồi, ta đi, ngươi đang ở gần vùng này phải không? Đến lúc đó có rảnh thì ta sẽ tìm ngươi cùng đi uống rượu.”

Lạc Thần Hi hướng hắn phất tay.

“Tốt.”

Đi được một đoạn đường, Lạc Thần Hi quay đầu lại, thấy Lâm Tịch Hải vẫn duy trì tư thế bất động như cũ, ngồi một chỗ, ánh mắt mê man nhìn ra biển rộng……

Thân hình thon dài, dung nhập vào khoảng trống khôn cùng của hải cảnh, tản ra cảm giác cô liêu mãnh liệt, làm cho người ta nhịn không được mà muốn dùng tay để chạm vào, rồi sợ sau khi duỗi tay ra, người trước mắt sẽ vỡ tan như bọt nước….

Cảm giác thật hư vô. ( Hết em Hải tới em Hi làm nhà văn)

Không do dự, Lạc Thần Hi lập tức lấy di động trong túi ra, lật xem số điện thoại của vài người bạn……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương