Lô phu nhân trở lại trong trang, chỉ thấy mọi người vẫn đang ngồi trong sảnh, Hàn Chương lo lắng hỏi: “Đại tẩu, Ngũ đệ không trở về cùng người sao?”

Nghe thấy câu ấy, Lô Phu nhân liền biết Bạch Ngọc Đường không vào sảnh, mà trực tiếp trở về phòng, nghĩ vậy, cũng không kịp giải thích gì mà chỉ nói một câu “Mau mau qua đây!”. Rồi hướng theo lạc viên của Bạch Ngọc Đường mà chạy đến.

Mọi người mờ mịt đi theo phía sau Lô phu nhân, sau khi nhìn thấy Lô phu nhân vội vã chạy vào gian phòng của Bạch Ngọc Đường, tất cả nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau một hồi rồi tiến theo vào.

Nhưng mà, cảnh tượng xuất hiện trước mắt lại khiến nỗi sợ của mọi người trở về, không sao động đậy được.

Bạch Ngọc Đường một thân chật vật nhưng lại lộ ra trên mặt nét cười rạng rỡ vốn tưởng đã biến mất từ lâu, mà nằm trên giường chính là di thể của Triển Chiêu mà bọn họ dự định hai ngày sau sẽ đưa về Thường Châu hạ táng.

Giữa lúc Lô Phương định quát mắng Bạch Ngọc Đường hoang đường thì lại thấy phu nhân nhà mình tiến lên bắt mạch cho ‘thi thể’ Triển Chiêu, còn nở một dáng cười vui mừng......

“Thì ra là thế!” Lô phu nhân kinh hỉ kêu lên: “Thật tốt quá, thật sự là quá tốt.”

“Phu nhân?”

“Triển Chiêu không chết, thật là tốt quá.”

“Cái gì?!”

Mọi người đều kinh ngạc, thử nghĩ xem, rõ ràng người đã chết, vậy mà một tháng sau lại bị phán là ‘chưa chết’? Làm sao mà bảo bọn họ tin cho được cơ chứ?

“Liệu có phải..... Huyền băng ngàn năm kia có tác dụng khởi tử hồi sinh được sao?” Tương Bình nghi hoặc hỏi

Lô phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, đó chỉ là lời nói vô căn cứ, độc dụng trên người tiểu miêu ngay từ đầu đã hiện ra triệu chứng ngất xỉu, không có hơi thở cũng không có mạch đập, nhưng cơ năng bình thường của cơ thể thì vẫn hoạt động như cũ, sự ác độc của loại độc này là, nó chỉ có tác dụng trong một tháng, nhưng trong tháng này, khả năng người trúng độc bị hạ táng là rất cao, như vậy sau khi độc mất hiệu lực thì người cũng sẽ bị chôn sống, sớm hay muộn rồi cũng sẽ chết vì thiếu dưỡng khí hoặc đói chết, mà huyền băng do Ngũ đệ tìm được kia, tuy không có công hiệu cải tử hoàn sinh, nhưng có thể đem thân thể Triển Chiêu bảo lưu hoàn chỉnh......” Nói đến đây, Lô phu nhân không khỏi cảm thấy may mắn, nếu như tháng trước Bạch Ngọc Đường không cướp Triển Chiêu về đặt trong băng quan, và hôm nay Đinh gia huynh đệ nếu không làm liều đem thể xác Triển Chiêu ly khai băng quan, để thân thể Triển Chiêu rời khỏi khí lạnh mà từ từ hồi phục, nói không chừng Triển Chiêu sẽ chết trong tay bọn họ.

“Vậy nghĩa là nếu như không phát hiện, chẳng phải Triển tiểu miêu sẽ bị chúng ta chôn sống...ống.... ưm...” Giữa lúc Từ Khánh đang nói dở thì Hàn Chương đã nhanh trí bịt cái miệng xui xẻo của hắn lại.

Mà Bạch Ngọc Đường hình như cũng đã nghĩ đến điểm này, cả người run lên, nếu không phải Đinh gia huynh muội muốn mang Triển Chiêu đi, để Triển Chiêu rời khỏi băng quan, đến lúc đó, nếu cứ theo kế hoạch đưa Triển Chiêu về Thường Châu hạ táng thì..... Bạch Ngọc Đường vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, sợ đến mức không dám nghĩ tới điều tiếp theo.

“Phu nhân, vậy Triển Chiêu bao giờ sẽ tỉnh?” Lô Phương vội vã hỏi, mà Bạch Ngọc Đường cũng lo lắng nhìn Lô phu nhân ở bên cạnh.

“Ta vừa kiểm qua mạch của tiểu miêu, rất bình ổn, khoảng hai ngày nữa là hắn sẽ tỉnh lại.” Lô phu nhân ôn nhu nhìn Bạch Ngọc Đường, đôi mắt vốn còn đang hằn tơ máu vì tức giận và tĩnh mịch nay đã sáng rực trở lại tràn trề hy vọng, trên mặt không khỏi lộ ra dáng cười hiền hòa.

Từ khi biết được Triển Chiêu còn chưa chết, Bạch Ngọc Đường hầu như một tấc cũng không rời tay khỏi Triển Chiêu, cảm thụ được nhịp đập tuy yếu ớt nhưng bình ổn của người đang nằm trước mắt, trong lòng Bạch Ngọc Đường tràn ngập niềm hạnh phúc vô bờ mà hắn tưởng chừng đã đánh mất.

Ngón tay Bạch Ngọc Đường giống như trong cơn mê, nhẹ nhàng vuốt dọc theo cạnh mặt Triển Chiêu, mơn trớn đôi mày kiếm dài đậm, bờ mi, đôi mắt, mũi miệng.....

“Ưm.... ” Dường như do không chịu được sự quấy nhiễu, người hôn mê trên giường cuối cùng cũng bật ra tiếp đáp lại, thanh âm rên rỉ tuy rất nhỏ, nhưng làm sao có thể tránh được đôi tai cực kỳ minh mẫn của Bạch Ngọc Đường lúc này.

“Miêu nhi.....” Bạch Ngọc Đường gần như nín thở trong sự chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất đối với hắn.

Một hồi lâu sau, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng đã nhìn thấy lại được đôi mắt trong suốt ôn nhuận mà hắn thiếu chút nữa đã đánh mất vĩnh viễn, trong nháy mắt, kích động không nói nên lời, từng cho rằng đã đánh mất vĩnh viễn, nay điều trân quý nhất đời hắn đã trở về, tất cả đều khiến Bạch Ngọc Đường cảm kích không ngừng với trời cao đã nhân từ với hắn.

Ánh sáng rực rỡ bất chợt đến với người hôn mê đã lâu, khiến hai tròng mắt khó chịu chợt nhắm lại, đợi đến lúc hai mắt đã thích ứng lại được với ánh mặt trời sáng ngời, mới để ý tới người đang túc trực bên cạnh, khiến bản thân không khỏi ngạc nhiên.

“Ngọc Đường.....” Thanh âm khàn khàn khó nén được kinh hoảng, Triển Chiêu không để ý tới thân thể của mình sau một tháng nằm yên trong khí lạnh đã trở nên cứng ngắc, cố gắng cử động thân thể suy yếu nhưng vô dụng.

Nhìn thân thể bất ổn trước mắt mình, Bạch Ngọc Đường mới như tỉnh lại từ cơn mộng, ôm lấy Triển Chiêu đang nằm trên giường vào lòng mình, vùi đầu vào gáy đối phương, hấp thụ khí tức ấm áp nhẹ nhàng thưở nào.

“Miêu nhi...... Miêu nhi...... Miêu nhi......” Bạch Ngọc Đường nghẹn ngào gọi, siết chặt Triển Chiêu trong vòng tay, đôi mắt mờ đi vì hơi nước nóng ẩm.

“Ngọc Đường?” Cảm thấy nghi hoặc vì hành vi của Bạch Ngọc Đường, càng không sao giải thích được cảm xúc đang biến hóa từ Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu bắt đầu hồi tưởng lại ký ức mới nhất của hắn, chỉ nhớ hắn đã đồng ý đi tới nơi hẹn....  Là với vị phu nhân mà hắn đã nợ một mạng.... Rồi sau đó.... Hình như sau khi hắn uống xong thứ gì đó.... Cũng là lúc.... lúc ký ức bị đứt đoạn, hắn đã nghĩ, lần này khó thoát khỏi cái chết, không nghĩ tới mạng mình còn lớn lắm.

“Người chờ một chút, ta đi lấy nước cho ngươi.” Bạch Ngọc Đường nghe thấy giọng nói khản đặc của Triển Chiêu, vội vàng xoay người rót ngay một chén nước chậm rãi uy hắn uống.

Triển Chiêu dựa đầu vào vai Bạch Ngọc Đường, hé miệng nhấp nước từ chén nước trên tay Bạch Ngọc Đường từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, cuối cùng cũng làm dịu được cơn khát khô khốc, mà Bạch Ngọc Đường nhìn hình ảnh Triển Chiêu uống nước thì kích động không ngừng, đã từng cho rằng, cảnh tượng trước mắt mình hiện giờ sẽ không bao giờ xuất hiện lại nữa, đã từng cho rằng, sẽ mất đi người trong lòng mình vĩnh viễn.....

“Ngọc Đường.....  Tóc của ngươi.....” Nhờ nước trà làm dịu cổ họng, thanh âm của Triển Chiêu dù chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng không còn khản đặc như lúc nãy.

“Miêu nhi...... Miêu nhi...... Miêu nhi....... Miêu nhi...... Miêu nhi...... Chiêu của ta ......” Bạch Ngọc Đường xúc động giang rộng tay ôm chặt lấy Triển Chiêu vào lòng, miệng không ngừng thì thào gọi.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường khác thường trước mặt mình, lại hồi tưởng lại trước lúc mình uống thứ dược của vị phu nhân kia, lúc đó Bạch Ngọc Đường hầu như không có gì khác thường, có điều giờ đây, tóc đã bạc cả đầu.

Triển Chiêu nhẹ nhàng luồn tay qua mái tóc Bạch Ngọc Đường vuốt nhẹ, ngữ khí có đứt đoạn hỏi: “Ngọc Đường, tóc của ngươi sao lại....”

Triển Chiêu còn chưa hỏi xong, Bạch Ngọc Đường đã chặn miệng Triển Chiêu lại, hôn lên bờ môi của hắn.

“Mặc kệ nó đi.... mặc kệ nó.....” Bạch Ngọc Đường dịu dàng hôn Triển Chiêu, vừa ôn nhu thì thầm: “Ta nhớ ngươi..... Miêu nhi..... ta thật sự rất nhớ ngươi......”

“Ngọc..... Ngọc Đường.....”

“Chiêu.....  Chiêu của ta......”

Khoảnh khắc Nam hiệp trở lại cõi trần thế, Cẩm mao thử ngạo tiếu giang hồ cũng đã trở về.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương