Bất Nguyện Tương Tín, Trữ Khả Tuyển Trạch Đào Tị
-
Chương 15
Sáng sớm hôm nay, trong Tụ Nghĩa sảnh tại Hãm không đảo đã tràn ngập một luồn áp suất thấp, đúng ra không nên như vậy, Bạch Ngọc Đường đã trở về, không chỉ đã trở về nhưng lại quên đi tất cả những chuyện đã từng khiến hắn sống không bằng chết — đã quên đi sự thống khổ bởi tình cảm chân thành, theo lý mà nói, lẽ ra không nên có bầu không khí trầm mê như vậy xuất hiện mới đúng.
Lô Phương chắp tay đứng thẳng giữa đại sảnh, bọn họ đang thảo luận chuyện làm cách nào để nhất định phải tách được Bạch Ngọc Đường ra khỏi việc này, xử trí di thể của Triển Chiêu ra sao đây, muốn hắn xuống mồ vi an, nhưng là nên chôn cất ở đâu? Lại còn phải làm sao để không kinh động đến Bạch Ngọc Đường khi hạ táng thi thể Triển Chiêu an toàn?
Ý kiến của mọi người đều là, trước tiên bất luận việc ‘mất trí nhớ’ của Bạch Ngọc Đường là thật hay giả, nhưng mặc kệ nó ra sao bọn họ cũng không thể mạo hiểm cứ thế đưa di thể Triển Chiêu đi được, bọn họ không muốn lại nhìn thấy hình ảnh một Bạch Ngọc Đường như một cái xác không hồn, cũng không muốn nghe lại tiếng kêu đau đớn thảm khốc của hắn ngày trước.
Bất quá, di thể của Triển Chiêu rốt cuộc là nên đưa đi đâu đây?
Thường Châu?
Người ta vẫn hay nói, lá rụng về cội, sau khi nhắm mắt thì quay về cố hương, đó không phải chuyện thường tình ở đời sao?
Thế nhưng.... Mọi người dù là ích kỷ, hay chỉ là an ủi chính mình, ngay cả Lô Phương cũng đều mang trong mình suy nghĩ muốn an táng Triển Chiêu tại Hãm Không đảo, không phải vị họ muốn, mà là vì một người.
Cho nên hắn do dự, bàn luận một lúc lâu, cuối cùng bọn họ quyết định đưa Triển Chiêu trở về Thường Châu, chủ yếu cũng bởi vì Bạch Ngọc Đường, trong tâm bọn họ cho rằng, chỉ cần không có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường sẽ lại trở về là Bạch Ngọc Đường khi xưa, cho dù mấy năm sau Bạch Ngọc Đường có nhớ lại Triển Chiêu đi chăng nữa, nhưng lúc đó vật đổi sao dời, tuy là nhớ tới thì cũng nhất định sẽ không quá đau lòng như vậy, lâu ngày rồi tình sẽ nhạt đi.
Cho dù.... Đây là cách làm tuyệt tình nhất, bọn họ cũng cam nguyện.
Sau khi quyết định, mọi người bắt đầu thương nghị nên làm việc thế nào, từ Hãm Không đảo đến Thường Châu đi lại ít nhất phải một tháng, trong một tháng này, làm cách nào quang minh chính đại rời Hãm Không ra ngoài tại ngoại, còn có thể mang theo di thể Triển Chiêu, mà lại không thể để Bạch Ngọc Đường biết được?
Sau thời gian một chén trà nhỏ, mọi người quyết định, di thể Triển Chiêu sẽ do Hàn Chương và Từ Khánh mang theo đi Thường Châu, nếu lúc đó Bạch Ngọc Đường có hỏi thì nói là đến phía nam mua hàng và kiểm tra sản nghiệp.
Sau khi thương luận xong, đột nhiên Giang Ninh bà bà phát hiện có điều không thích hợp, bây giờ mặt trời đã lên cao rồi, Bạch Ngọc Đường nằm trên giường sao đến giờ còn chưa dậy?
Cảm thấy lo lắng, Giang Trữ bà bà quyết định tự mình đi đánh thức Bạch Ngọc Đường, Lô phu nhân sau khi suy xét cũng quyết định cùng đi đánh thức Bạch Ngọc Đường, lưu lại tứ thử chờ trong sảnh.
Từ sáng tới giờ, Tương Bình hầu như chưa từng mở miệng, Lô Phương mơ hồ phát hiện có gì không bình thường, nghi hoặc hỏi: “Tứ đệ, có tâm sự?”
Tương Bình nhẹ nhàng phe phẩy quạt hương bồ trong tay, đăm chiêu chậm rãi mở miệng: “Đệ đang suy nghĩ..... Ngũ đệ thật sự đã quên đi Triển Chiêu rồi sao?” Hắn nhìn thẳng vào Lô Phương: “Đại ca, người cũng biết tính tình của Ngũ đệ, năm đó, Ngũ đệ cùng Triển Chiêu sinh tử tương hứa..... Hôm nay việc Ngũ đệ mất trí nhớ, ta sợ.... Ngũ đệ là vì không muốn chúng ta tiếp tục vì hắn mà hao tổn tinh thần, nên mới giả vờ quên đi Triển Chiêu......”
Lô Phương không nói gì, hắn cũng không phải kẻ ngốc, tâm tư của Ngũ đệ làm sao mà hắn không rõ chứ?
Hàn Chương cũng nhẹ nhàng thở dài nói: “Kỳ thực ta cũng có nghĩ tới vấn đề đó, nhưng ta cho rằng.... Nếu Ngũ đệ đã không muốn chúng ta lo lắng, vậy thì chúng ta cứ cùng hắn diễn kịch đi, chí ít, như vậy Ngũ đệ sống sẽ thoải mái hơn.” Hắn biết, Bạch Ngọc Đường không phải là trẻ con, không cần đến sự bảo hộ của các huynh trưởng đây, nhưng, trong lòng bọn họ, Bạch Ngọc Đường vĩnh viễn là đệ đệ của bọn họ, vĩnh viễn là hài tử nghịch ngợm cần đến sự chiếu cố của bọn họ.
Ngay cả Từ Khánh bình thường luôn luôn phóng khoáng nay cũng cười khổ mà nói: “Ta tán thành với điều mà Nhị ca nói, mặc kệ thế nào, lão Ngũ vẫn vĩnh viễn là lão Ngũ của chúng ta.”
Tương Bình nhìn ba vị huynh trưởng đều hé ra vẻ mặt cười đến xấu xí, nói: “Đúng, Ngũ đệ vĩnh viễn đều là Ngũ đệ của chúng ta, nhưng sự thống khổ phải nếm trải khi phải kinh qua loại mất mát lớn lao này, lại không thể phát tiết, ta lo là Ngũ đệ..... Hắn rồi sẽ không còn cách nào khác để chịu đựng đau khổ thêm nữa, hắn hiện tại đang tìm cách chạy trốn, cho nên mới giả quên, nhưng hắn chạy được bao lâu chứ.”
Mặc dù lo lắng, mặc dù bất an, nhưng mọi việc nay đã rồi, bây giờ, bọn họ chỉ có thể tiếp tục tiến tới từng bước mà thôi.
.
Lô Phương chắp tay đứng thẳng giữa đại sảnh, bọn họ đang thảo luận chuyện làm cách nào để nhất định phải tách được Bạch Ngọc Đường ra khỏi việc này, xử trí di thể của Triển Chiêu ra sao đây, muốn hắn xuống mồ vi an, nhưng là nên chôn cất ở đâu? Lại còn phải làm sao để không kinh động đến Bạch Ngọc Đường khi hạ táng thi thể Triển Chiêu an toàn?
Ý kiến của mọi người đều là, trước tiên bất luận việc ‘mất trí nhớ’ của Bạch Ngọc Đường là thật hay giả, nhưng mặc kệ nó ra sao bọn họ cũng không thể mạo hiểm cứ thế đưa di thể Triển Chiêu đi được, bọn họ không muốn lại nhìn thấy hình ảnh một Bạch Ngọc Đường như một cái xác không hồn, cũng không muốn nghe lại tiếng kêu đau đớn thảm khốc của hắn ngày trước.
Bất quá, di thể của Triển Chiêu rốt cuộc là nên đưa đi đâu đây?
Thường Châu?
Người ta vẫn hay nói, lá rụng về cội, sau khi nhắm mắt thì quay về cố hương, đó không phải chuyện thường tình ở đời sao?
Thế nhưng.... Mọi người dù là ích kỷ, hay chỉ là an ủi chính mình, ngay cả Lô Phương cũng đều mang trong mình suy nghĩ muốn an táng Triển Chiêu tại Hãm Không đảo, không phải vị họ muốn, mà là vì một người.
Cho nên hắn do dự, bàn luận một lúc lâu, cuối cùng bọn họ quyết định đưa Triển Chiêu trở về Thường Châu, chủ yếu cũng bởi vì Bạch Ngọc Đường, trong tâm bọn họ cho rằng, chỉ cần không có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường sẽ lại trở về là Bạch Ngọc Đường khi xưa, cho dù mấy năm sau Bạch Ngọc Đường có nhớ lại Triển Chiêu đi chăng nữa, nhưng lúc đó vật đổi sao dời, tuy là nhớ tới thì cũng nhất định sẽ không quá đau lòng như vậy, lâu ngày rồi tình sẽ nhạt đi.
Cho dù.... Đây là cách làm tuyệt tình nhất, bọn họ cũng cam nguyện.
Sau khi quyết định, mọi người bắt đầu thương nghị nên làm việc thế nào, từ Hãm Không đảo đến Thường Châu đi lại ít nhất phải một tháng, trong một tháng này, làm cách nào quang minh chính đại rời Hãm Không ra ngoài tại ngoại, còn có thể mang theo di thể Triển Chiêu, mà lại không thể để Bạch Ngọc Đường biết được?
Sau thời gian một chén trà nhỏ, mọi người quyết định, di thể Triển Chiêu sẽ do Hàn Chương và Từ Khánh mang theo đi Thường Châu, nếu lúc đó Bạch Ngọc Đường có hỏi thì nói là đến phía nam mua hàng và kiểm tra sản nghiệp.
Sau khi thương luận xong, đột nhiên Giang Ninh bà bà phát hiện có điều không thích hợp, bây giờ mặt trời đã lên cao rồi, Bạch Ngọc Đường nằm trên giường sao đến giờ còn chưa dậy?
Cảm thấy lo lắng, Giang Trữ bà bà quyết định tự mình đi đánh thức Bạch Ngọc Đường, Lô phu nhân sau khi suy xét cũng quyết định cùng đi đánh thức Bạch Ngọc Đường, lưu lại tứ thử chờ trong sảnh.
Từ sáng tới giờ, Tương Bình hầu như chưa từng mở miệng, Lô Phương mơ hồ phát hiện có gì không bình thường, nghi hoặc hỏi: “Tứ đệ, có tâm sự?”
Tương Bình nhẹ nhàng phe phẩy quạt hương bồ trong tay, đăm chiêu chậm rãi mở miệng: “Đệ đang suy nghĩ..... Ngũ đệ thật sự đã quên đi Triển Chiêu rồi sao?” Hắn nhìn thẳng vào Lô Phương: “Đại ca, người cũng biết tính tình của Ngũ đệ, năm đó, Ngũ đệ cùng Triển Chiêu sinh tử tương hứa..... Hôm nay việc Ngũ đệ mất trí nhớ, ta sợ.... Ngũ đệ là vì không muốn chúng ta tiếp tục vì hắn mà hao tổn tinh thần, nên mới giả vờ quên đi Triển Chiêu......”
Lô Phương không nói gì, hắn cũng không phải kẻ ngốc, tâm tư của Ngũ đệ làm sao mà hắn không rõ chứ?
Hàn Chương cũng nhẹ nhàng thở dài nói: “Kỳ thực ta cũng có nghĩ tới vấn đề đó, nhưng ta cho rằng.... Nếu Ngũ đệ đã không muốn chúng ta lo lắng, vậy thì chúng ta cứ cùng hắn diễn kịch đi, chí ít, như vậy Ngũ đệ sống sẽ thoải mái hơn.” Hắn biết, Bạch Ngọc Đường không phải là trẻ con, không cần đến sự bảo hộ của các huynh trưởng đây, nhưng, trong lòng bọn họ, Bạch Ngọc Đường vĩnh viễn là đệ đệ của bọn họ, vĩnh viễn là hài tử nghịch ngợm cần đến sự chiếu cố của bọn họ.
Ngay cả Từ Khánh bình thường luôn luôn phóng khoáng nay cũng cười khổ mà nói: “Ta tán thành với điều mà Nhị ca nói, mặc kệ thế nào, lão Ngũ vẫn vĩnh viễn là lão Ngũ của chúng ta.”
Tương Bình nhìn ba vị huynh trưởng đều hé ra vẻ mặt cười đến xấu xí, nói: “Đúng, Ngũ đệ vĩnh viễn đều là Ngũ đệ của chúng ta, nhưng sự thống khổ phải nếm trải khi phải kinh qua loại mất mát lớn lao này, lại không thể phát tiết, ta lo là Ngũ đệ..... Hắn rồi sẽ không còn cách nào khác để chịu đựng đau khổ thêm nữa, hắn hiện tại đang tìm cách chạy trốn, cho nên mới giả quên, nhưng hắn chạy được bao lâu chứ.”
Mặc dù lo lắng, mặc dù bất an, nhưng mọi việc nay đã rồi, bây giờ, bọn họ chỉ có thể tiếp tục tiến tới từng bước mà thôi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook