Bất Ngờ Rung Động ( Tâm Động Ngắm Bắn)
-
Chương 81: Mùi Chua Của Tình Yêu
Nghe được tiếng bước chân đến gần, Hà Lạc không dám làm càn nữa, tự giác kéo dài khoảng cách.
Hà Lục Khải bước vào lấy bát đũa, nhưng cậu mới vừa bước vào đã nhận ra rõ sự thừa thãi của mình, “Chị và anh rể cứ tiếp tục đi, em cũng không thấy cái gì hết, hihi. ”
Hà Lạc mở to hai mắt, đm, thằng nhóc thối này nói cái gì đấy!
Hà Lục Khải gây sự xong bèn xách chân bỏ chạy, để Hà Lạc một mình đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Giản Việt.
Giản Việt không nhịn được cười: “Anh rể? Anh nâng cấp nhanh như vậy à?”
Hà Lạc chột dạ, nào dám trả lời, cầm lấy một ít nước chấm lẩu rồi chạy ra ngoài.
Một lúc sau, bàn ăn đã đầy ắp, có đáy nồi vịt đặt ở giữa, nhưng không khí tràn ngập mùi gia vị cay xé lưỡi khiến người ta thèm nhỏ dãi .
Hà Lạc bình thường thèm nhất chính là lẩu cay, nhưng khẩu vị của cô rất ít, chỉ ăn mấy miếng đã no.
‘’Sau khi bữa ăn để tiêu hóa, tối nay chúng ta sẽ ăn thêm trái cây nữa’’.
Giản Việt đi vào bếp cắt một đĩa hoa quả đi ra.
Hà Lạc vỗ vỗ bụng, không nhúc nhích, anh tự nhiên biết tâm tư nhỏ bé của cô, cũng không vạch trần, dùng một cây tăm cắm một miếng dứa đút đến bên miệng cô.
Hà Lạc híp mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ nói: “Quả nhiên vẫn là hoa quả người khác cho ăn càng ngon. ”
“Được một tấc tiến một thước.”
“Vậy anh biết rồi có còn quen em không?”
“Bạn gái của mình, chỉ có thể tự mình quen.”
Hà Lạc thiếu chút nữa bị sặc, lời này trong miệng Giản Việt nhảy ra, sao lại làm cho người ta chịu không nổi như vậy?
Khuôn mặt của cô nóng lên, chắc là cô chưa hoàn toàn thích nghi với thân phận mới này..…
Hà Lục Khải vừa ăn vừa nhìn hai người kẻ tung người hứng, thoáng cái cảm thấy miếng thịt bò trong miệng không ngon nữa.
Hà Lạc nhịn không được ăn thêm hai miếng, chống đỡ không được, cảm giác thức ăn sắp chạm đến cổ họng .
Giản Việt ngồi trên ghế sô pha, đưa tay ra giúp cô xoa bụng.
“Lát nữa anh dẫn em xuống dưới lầu đi tiêu hóa.”
“Đi không được, anh giúp em xoa nhiều một chút là được rồi.” Hà Lạc càng ngày càng làm càn, cả người gần như giục vào trong ngực của anh.
Hà Lục Khải vốn nhìn thấy máy chơi game trong phòng khách, còn chuẩn bị chơi với Giản Việt, kết quả vừa nhìn chị gái nhà mình cả người dường như dán lên người ta, làm sao còn tâm tư ở lại nữa.
Lý Diệp Hiên ăn tối xong giúp thu dọn đống lộn xộn, thấy vậy cũng không ở lại lâu nên đưa Hà Lục Khải về trước.
Dù sao Hà Lạc và Giản Việt hai người dính nhau, ai nhìn cũng sẽ khó chịu.
“Người đi rồi em không cố kỵ à?”
“Nào có, lúc bọn họ ở đây, lá gan của em cũng rất lớn nhé.” Hà Lạc cũng lấy tay vuốt ve eo bụng của anh, nhưng không giống như cô, lòng bàn tay đi tới đâu, tất cả đều là cơ bắp cứng rắn .
“Buổi tối ngủ ở chỗ này sao?” Giản Việt đè bàn tay nhỏ bé không an phận của cô lại, bàn tay vẫn nhẹ nhàng đảo quanh bụng cô.
“Làm sao được? Ảnh hưởng không tốt đâu”.
“Lạc Lạc, anh còn phải nhịn thêm bao lâu nữa?”
Hà Lạc chậc chậc một tiếng, “Này, bây giờ một ngày còn chưa hết, anh có cần ham muốn mạnh như thế này không! ”
“Đúng vậy, anh một ngày cũng không nhịn được.” Giản Việt dùng cằm cọ cọ mặt cô.
Hà Lạc sợ ngứa, bị cọ bèn trốn thẳng ra sau.
Thật ra Hà Lục Khải nhiều nhất cũng chỉ ở đây ngây ngốc ba ngày, vốn định ngày mai đi chơi, nhưng Giản Việt cho mấy tấm vé vào công viên giải trí, sắp xếp lịch trình ngày mai của bọn họ.
Công viên giải trí này, trước đó Hà Lục Khải rất hứng thú, nói là địa điểm tham quan nổi tiếng, còn lên mạng tra xem, thấy vé phải đặt trước nên tạm thời không thể đặt được.
Ai biết Giản Việt có ma lực lớn như vậy, ngay cả vé vào cửa hiếm cũng có thể lấy được trong tay, tuy rằng anh hời hợt, chỉ nói là vừa vặn có bạn bè, nhưng Hà Lạc biết rõ anh cũng đã phí đi một phen tâm tư.
Hà Lạc muốn chuyển tiền vé cho anh, nhưng Giản Việt không nhận.
“Tại sao em giữ những gì người khác cho mà anh cho em thì em luôn muốn trả anh vậy?”
Hà Lục Khải bước vào lấy bát đũa, nhưng cậu mới vừa bước vào đã nhận ra rõ sự thừa thãi của mình, “Chị và anh rể cứ tiếp tục đi, em cũng không thấy cái gì hết, hihi. ”
Hà Lạc mở to hai mắt, đm, thằng nhóc thối này nói cái gì đấy!
Hà Lục Khải gây sự xong bèn xách chân bỏ chạy, để Hà Lạc một mình đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Giản Việt.
Giản Việt không nhịn được cười: “Anh rể? Anh nâng cấp nhanh như vậy à?”
Hà Lạc chột dạ, nào dám trả lời, cầm lấy một ít nước chấm lẩu rồi chạy ra ngoài.
Một lúc sau, bàn ăn đã đầy ắp, có đáy nồi vịt đặt ở giữa, nhưng không khí tràn ngập mùi gia vị cay xé lưỡi khiến người ta thèm nhỏ dãi .
Hà Lạc bình thường thèm nhất chính là lẩu cay, nhưng khẩu vị của cô rất ít, chỉ ăn mấy miếng đã no.
‘’Sau khi bữa ăn để tiêu hóa, tối nay chúng ta sẽ ăn thêm trái cây nữa’’.
Giản Việt đi vào bếp cắt một đĩa hoa quả đi ra.
Hà Lạc vỗ vỗ bụng, không nhúc nhích, anh tự nhiên biết tâm tư nhỏ bé của cô, cũng không vạch trần, dùng một cây tăm cắm một miếng dứa đút đến bên miệng cô.
Hà Lạc híp mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ nói: “Quả nhiên vẫn là hoa quả người khác cho ăn càng ngon. ”
“Được một tấc tiến một thước.”
“Vậy anh biết rồi có còn quen em không?”
“Bạn gái của mình, chỉ có thể tự mình quen.”
Hà Lạc thiếu chút nữa bị sặc, lời này trong miệng Giản Việt nhảy ra, sao lại làm cho người ta chịu không nổi như vậy?
Khuôn mặt của cô nóng lên, chắc là cô chưa hoàn toàn thích nghi với thân phận mới này..…
Hà Lục Khải vừa ăn vừa nhìn hai người kẻ tung người hứng, thoáng cái cảm thấy miếng thịt bò trong miệng không ngon nữa.
Hà Lạc nhịn không được ăn thêm hai miếng, chống đỡ không được, cảm giác thức ăn sắp chạm đến cổ họng .
Giản Việt ngồi trên ghế sô pha, đưa tay ra giúp cô xoa bụng.
“Lát nữa anh dẫn em xuống dưới lầu đi tiêu hóa.”
“Đi không được, anh giúp em xoa nhiều một chút là được rồi.” Hà Lạc càng ngày càng làm càn, cả người gần như giục vào trong ngực của anh.
Hà Lục Khải vốn nhìn thấy máy chơi game trong phòng khách, còn chuẩn bị chơi với Giản Việt, kết quả vừa nhìn chị gái nhà mình cả người dường như dán lên người ta, làm sao còn tâm tư ở lại nữa.
Lý Diệp Hiên ăn tối xong giúp thu dọn đống lộn xộn, thấy vậy cũng không ở lại lâu nên đưa Hà Lục Khải về trước.
Dù sao Hà Lạc và Giản Việt hai người dính nhau, ai nhìn cũng sẽ khó chịu.
“Người đi rồi em không cố kỵ à?”
“Nào có, lúc bọn họ ở đây, lá gan của em cũng rất lớn nhé.” Hà Lạc cũng lấy tay vuốt ve eo bụng của anh, nhưng không giống như cô, lòng bàn tay đi tới đâu, tất cả đều là cơ bắp cứng rắn .
“Buổi tối ngủ ở chỗ này sao?” Giản Việt đè bàn tay nhỏ bé không an phận của cô lại, bàn tay vẫn nhẹ nhàng đảo quanh bụng cô.
“Làm sao được? Ảnh hưởng không tốt đâu”.
“Lạc Lạc, anh còn phải nhịn thêm bao lâu nữa?”
Hà Lạc chậc chậc một tiếng, “Này, bây giờ một ngày còn chưa hết, anh có cần ham muốn mạnh như thế này không! ”
“Đúng vậy, anh một ngày cũng không nhịn được.” Giản Việt dùng cằm cọ cọ mặt cô.
Hà Lạc sợ ngứa, bị cọ bèn trốn thẳng ra sau.
Thật ra Hà Lục Khải nhiều nhất cũng chỉ ở đây ngây ngốc ba ngày, vốn định ngày mai đi chơi, nhưng Giản Việt cho mấy tấm vé vào công viên giải trí, sắp xếp lịch trình ngày mai của bọn họ.
Công viên giải trí này, trước đó Hà Lục Khải rất hứng thú, nói là địa điểm tham quan nổi tiếng, còn lên mạng tra xem, thấy vé phải đặt trước nên tạm thời không thể đặt được.
Ai biết Giản Việt có ma lực lớn như vậy, ngay cả vé vào cửa hiếm cũng có thể lấy được trong tay, tuy rằng anh hời hợt, chỉ nói là vừa vặn có bạn bè, nhưng Hà Lạc biết rõ anh cũng đã phí đi một phen tâm tư.
Hà Lạc muốn chuyển tiền vé cho anh, nhưng Giản Việt không nhận.
“Tại sao em giữ những gì người khác cho mà anh cho em thì em luôn muốn trả anh vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook