Lý Diệp Hiên thấy cô trở về hai bàn tay trắng, không khỏi nghi ngờ.

“Không phải em nói đi mua sắm sao? Còn đồ đâu? ”

Bước chân Hà Lạc dừng lại, khó trách lúc mới vào cửa luôn cảm thấy cái gì không ổn, nhưng cô chỉ lo kiểm tra tóc và quần áo có lộn xộn hay không, nhưng lại quên hết chuyện khác..

Quần áo của Hà Lạc dường như nhăn nheo hơn trước khi ra khỏi cửa, cô ấp úng xoay chuyển đề tài, “Cái này, em vốn muốn mua chút hoa quả về, nhưng Giản Việt lại cảm thấy không cần lãng phí tiền bạc, muốn ăn cái gì đến cửa hàng của anh ấy lấy là được. Em không đồng ý, chúng tôi vì chuyện này mà trên đường còn cãi nhau một lúc…”

“Đúng vậy, cũng ngại luôn lấy chỗ tốt của người ta.” Lý Diệp Hiên sau đó lại thăm dò hỏi, “Tuy nhiên, Giản Việt đối xử với em không giống như bạn bè bình thường, anh ấy đang đuổi theo em hả? ”

“Coi là như vậy đi.”

Lý Diệp Hiên mím môi, “Anh biết, loại chuyện này anh không nên can thiệp quá nhiều, nhưng tốt xấu gì anh cũng nhìn em lớn lên, anh hy vọng em có thể để ý một chút, không nên dễ dàng tin tưởng một người không biết rõ nguồn gốc, mọi việc phải tiếp xúc nhiều hơn rồi mới quyết định. ”

Tuy rằng lời nói của anh ta mang theo thành kiến khó hiểu, nhưng từ góc độ của Lý Diệp Hiên, quả thật là một lời nhắc nhở thiện ý.

Hà Lạc cũng không tức giận, “Em biết rồi. ”

Giản Việt là loại người như thế nào, cô vẫn tin tưởng suy nghĩ của mình.

Lúc chủ đề kết thúc, hai người đứng đối mặt với nhau, đột nhiên không tìm được chủ đề nào để nói, không khí vừa hạ nhiệt liền có chút ngượng ngùng.

“Em đi tắm rửa thay quần áo trước, vừa mới ở bên ngoài phơi nắng một vòng, đổ mồ hôi không ít’’.

“Được, anh vừa gọi món bên ngoài, chờ em tắm xong có thể ăn” Lý Diệp Hiên lại bổ sung thêm một câu, “Anh gọi đều là đồ ăn em thích, yên tâm đi. ”

“Cảm ơn…” Hà Lạc không giải thích được chỗ nào không được tự nhiên, nhưng luôn cảm thấy không dám nhìn đối diện với ánh mắt Lý Diệp Hiên.

Trước kia hình như chưa từng để ý những chi tiết này, nhưng sau lần này gặp lại, những thứ vốn rất vi diệu kia đều bị phóng đại.

Một ánh mắt của Lý Diệp Hiên, đều có thể làm cho cô cảm thấy cả người đều không biết làm thế nào .

Hà Lạc tắm rửa xong đi ra, tầm mắt quét một vòng, Hà Lục Khải cũng không có ở phòng khách, kỳ lạ người kia đâu rồi?



“Em ấy về phòng nghỉ ngơi rồi, nói là lát nữa sẽ ăn sau.”

“Vậy thì làm sao được, đến giờ ăn tối mà không ngoan ngoãn ra ngoài ăn cơm, chờ em đi gọi nó ra.”

Thật ra Hà Lạc không muốn ở một mình với Lý Diệp Hiên trong phòng khách, vì vậy tìm cớ đi bộ đến phòng khách gọi cậu ra ngoài ăn cơm.

Cậu đang nằm trên ghế sofa để chơi trò chơi.

Lúc Hà Lạc mò vào phòng, cậu vừa đánh xong một ván.

“Mẹ nó! Trò chơi rác rưởi gì thế, không chơi nữa! ”

Nghe được những lời này, dùng chân cũng có thể đoán ra Hà Lục Khải thua rất thảm.

Người nghiện trò chơi để lớn dùng mô tả cậu không thể thích hợp hơn.

“Đã đến giờ ăn cơm rồi còn mải chơi game, mẹ đã phân phó để chị nhìn chằm chằm vào em, không thể để em mỗi ngày đều chơi điện thoại di động như vậy.” Hà Lạc thấy cậu còn không chịu dời chỗ ngồi, muốn lấy điện thoại di động của cậu.

Hà Lục Khải vội vàng xin lỗi, “Chị, bây giờ mẹ không ở bên cạnh, sao lại nghiêm khắc như vậy. Để cho em chơi tiếp đi, nếu chị đói bụng thì cùng anh Diệp Hiên ăn trước đi, không cần chờ em. ”

”Trò chơi có thể làm cơm ăn sao?” Hà Lạc khoát tay, “Em còn dám để cho mọi người chờ em?’’

Hà Lục Khải đột nhiên vẻ mặt thần bí, “Cái này chị không biết à. ”

Thằng nhóc thối này không giấu được chuyện gì, có động tĩnh gì đều viết trên mặt.

“Có chuyện gì à?” Hà Lạc nhíu mày một chút.

“Đương nhiên là có rồi.” Hà Lục Khải đắc ý, cậu từ nhỏ đến lớn, địa vị trong nhà vẫn rất ổn định, bây giờ cuối cùng cũng xoay chuyển được, đương nhiên phải nắm chắc. Cậu duỗi ba ngón tay ra, “Hứa với em ba việc, em sẽ nói cho chị biết.”

“Có nhiều điều kiện như vậy, kỳ thật không biết cũng không sao…” Hà Lạc nói xong, quay đầu đi ra ngoài, thật đúng là dứt khoát quyết đoán.

Hà Lục Khải làm sao nhịn được, cả người ngứa ngáy đến không chịu nổi, sao chịu cứ để cô đi như vậy, vội vàng lại gọi cô trở về, cuối cùng lại giãy dụa một chút, “Vậy nửa tháng cho em thêm tiền tiêu vặt, cái này cũng không quá đáng đi. ”



“Cái này cũng được.” Hà Lạc giảo hoạt mỉm cười.

Nụ cười này, làm cho Hà Lục Khải không hiểu sao lại có loại ảo giác mình như một tên ngốc…

“Em sẽ cùng anh Diệp Hiên khiêu chiến với chị, không phải là em thích chơi game, mà mục đích chính của lần này là để tác hợp cho chị cùng anh Diệp Hiên.”

Hà Lạc còn may mắn không uống nước, nếu không cô nhất định sẽ bị sặc, cô nhíu mày, “Chủ ý của mẹ à? ”

“Nếu không còn ai ở đây nữa?”

“…… Chị đã nói rồi, chuyện gì xảy ra đều có nguyên nhân của nó.” Lúc trước Hà Lạc nhận điện thoại, nghe bà Lưu nói những lời kia, cô cảm thấy không thích hợp, bây giờ mọi chuyện đều hợp lý.

“Chị, em thấy chị nhận lời đi, Anh Diệp Hiên đối với em cũng tốt, nếu anh ấy làm anh rể của em, em rất hài lòng.” Hà Lục Khải đúng là người xem drama không ngại chuyện lớn, đương nhiên cậu có thể nhìn ra chị mình đối với Lý Diệp Hiên căn bản không có ý tứ phương diện đó.

“Chết tâm đi, không có khả năng đâu.” Hà Lạc vỗ vỗ bả vai cậu, “Lời của anh rể tương lai, chị đã giúp em tìm xong rồi.”

“Gì?”

Hà Lục Khải mở to hai mắt, đây là cục diện mà cậu hoàn toàn chưa từng tưởng tượng ra.

“Chị đang nói dối em đúng không, mẹ nói chị là con gái lớn tuổi, mỗi ngày đều lo lắng không chịu nổi, nếu chị thật sự tìm được anh rể, làm sao mẹ có thể không biết vậy?”

“Mẹ đương nhiên không biết rồi bởi vì mấy ngày nay chị vừa mới tìm được mà.” Hà Lạc sờ sờ cằm.

Hà Lục Khải không kiềm chế được hóng hớt trong lòng, “Tìm như thế nào? Ai vậy? Nói cho em biết được không? Em hứa sẽ không nói chuyện với bất cứ ai ở khắp nơi đâu. ”

“Ay da, đều là người một nhà, không cần xa lạ như vậy.” Hà Lạc giơ một ngón tay lên, lắc lắc, “Một tháng cho chị tiền tiêu vặt, chị sẽ nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra. ”

“…” Cả người Hà Lục Khải ngây dại.

Chị gái tốt của cậu đã đặt sẵn cái bẫy cho cậu nhảy xuống.

Đây không phải là chị gái của cậu, đây là gian thương thì có!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương