Bất Ngờ Rung Động ( Tâm Động Ngắm Bắn)
-
Chương 68: Sự Thiên Vị Của Cô
Lý Diệp Hiên liếc nhìn Giản Việt một cái, cho dù không nói rõ ràng, anh ta cũng có thể thấy quan hệ giữa anh và Hà Lạc không bình thường.
Vừa lái xe chở cô ra sân bay đón người, còn biết rõ công tắc nguồn ngôi nhà mới của cô…..
Nhưng ngoài miệng anh ta cũng không nói gì, mà cùng Lục Khải mang hành lý cất vào phòng khách trước, lấy quà cùng đặc sản quê hương đưa cho Hà Lạc.
Ngoài ra còn có mấy chai tương ớt do mẹ Hà Lạc tự làm, bình lọ đóng hộp rất nhiều.
Khó trách vừa rồi lúc xách lên, vali nặng như vậy.
“Aida, hai người đến là được rồi, sao còn mang theo nhiều thứ như vậy?”
“Giữa chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao?” Lý Diệp Hiên lấy ra một hộp bánh ngọt đưa cho cô, ‘’Dì nói ăn xong tương ớt rồi sẽ làm bánh cho em, biết em ăn ở bên ngoài không quen, mới đặc biệt mang đến cho em. Nếu em thực sự muốn cảm ơn anh, buổi tối đưa anh đi ăn tối là được rồi.”
Hà Lạc nhìn thấy bánh ngọt quen thuộc, lông mày cong lên rất vui vẻ, lập tức mở ra một túi, lại dùng lá trà Lý Diệp Hiên mang đến pha một tách trà nóng, rót cho mỗi người một ly.
Một miếng bánh ngọt và một ngụm trà.
“A, thật thích” Hương vị và hương thơm quen thuộc, làm cho Hà Lạc thoải mái đến mức hai mắt nhắm lại: “Trước kia lúc ở nhà, em cảm thấy chán ăn, cũng không có cái gì tốt cả. Nhưng người vừa ra ngoài, còn có thể ăn được món ăn quen thuộc, đã cảm thấy rất tốt đẹp.”
Lý Diệp Hiên cầm lấy ly trà uống một ngụm, giọng bình thản nói: “Bởi vì con người luôn hoài niệm mà.”
Một câu nói bình thường không có gì lạ, nhưng làm cho Giản Việt vẫn không lên tiếng, ngước mắt nhìn lại.
Hà Lạc không cảm giác được cái loại mũi nhọn ẩn giấu trong không khí này, cô cười hì hì đưa cho Giản Việt một miếng; “Anh cũng nếm thử đi, em thấy ở đây chưa bán cái này, em nghĩ chắc anh chưa từng ăn qua. Có thể ăn trực tiếp sẽ ngọt hơn một chút, nhưng uống với trà quê hương của bọn em, tất cả mọi thứ đều trở nên vừa miệng.”
Giản Việt nhận lấy, dưới ánh mắt háo hức của cô, cắn một miếng.
Vỏ rất mỏng, nhân bánh ngọt ngào, và đậu phộng giã nhỏ.
“Thế nào vậy?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Anh uống một ngụm trà đi.” Hà Lạc nói xong, lại vội vàng rót cho anh một ly mới.
Thật ra bánh ngọt đối với Giản Việt mà nói cũng không tính là mỹ vị, nhưng bởi vì là Hà Lạc đưa tới, lúc ăn trong lòng có thêm vài phần ngọt ngào.
Khuôn mặt căng thẳng của Giản Việt như băng tuyết tan chảy, anh mỉm cười, nói: “Rất ngon.”
“Như vậy là được, vừa rồi cũng không tệ lắm, bây giờ lại biến thành rất ngon.” Ngoài miệng Hà Lạc nói như vậy, trong lòng cũng không giận.
Hà Lục Khải ở bên cạnh bất mãn kêu rên một tiếng, “Chị gái, chị thiên vị quá đấy, sao Anh Giản Việt lại có dịch vụ VIP vậy? ”
“Em không có tay chân sao? Có cần chị mày chăm sóc đặc biệt không?” Hà Lạc chậc chậc một tiếng: “Nhìn em cả ngày toàn ở nhà ăn ăn, tuổi còn nhỏ đã sắp có bụng bia rồi đó.”
Hà Lục Khải vừa nghe đã không vui: “Cái gì mà bụng bia chữ! Đây là cơ bụng nhé! Chị biết cơ bụng là cái gì không?
Em đoán chị chưa từng thấy trong đời! ”
Sao cô chưa từng thấy chứ!
Hà Lạc thậm chí đã sờ qua, nhưng lời nói đến miệng, vẫn bị cô nuốt trở về.
Quên đi, không thể cùng trẻ con tranh chấp chuyện này.
Trong đầu cô hiện lên đường cong cơ bắp vừa cứng rắn vừa săn chắc của Giản Việt, vẻ mặt bất giác đỏ bừng, ngoài mặt không chút biến sắc rót cho bản thân một tách trà, thật ra là đang kìm nén cảm xúc trào dâng trong lòng.
Hà Lục Khải rất đắc ý: “Nhìn kìa, chị cũng không cãi được em mà.”
Vừa lái xe chở cô ra sân bay đón người, còn biết rõ công tắc nguồn ngôi nhà mới của cô…..
Nhưng ngoài miệng anh ta cũng không nói gì, mà cùng Lục Khải mang hành lý cất vào phòng khách trước, lấy quà cùng đặc sản quê hương đưa cho Hà Lạc.
Ngoài ra còn có mấy chai tương ớt do mẹ Hà Lạc tự làm, bình lọ đóng hộp rất nhiều.
Khó trách vừa rồi lúc xách lên, vali nặng như vậy.
“Aida, hai người đến là được rồi, sao còn mang theo nhiều thứ như vậy?”
“Giữa chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao?” Lý Diệp Hiên lấy ra một hộp bánh ngọt đưa cho cô, ‘’Dì nói ăn xong tương ớt rồi sẽ làm bánh cho em, biết em ăn ở bên ngoài không quen, mới đặc biệt mang đến cho em. Nếu em thực sự muốn cảm ơn anh, buổi tối đưa anh đi ăn tối là được rồi.”
Hà Lạc nhìn thấy bánh ngọt quen thuộc, lông mày cong lên rất vui vẻ, lập tức mở ra một túi, lại dùng lá trà Lý Diệp Hiên mang đến pha một tách trà nóng, rót cho mỗi người một ly.
Một miếng bánh ngọt và một ngụm trà.
“A, thật thích” Hương vị và hương thơm quen thuộc, làm cho Hà Lạc thoải mái đến mức hai mắt nhắm lại: “Trước kia lúc ở nhà, em cảm thấy chán ăn, cũng không có cái gì tốt cả. Nhưng người vừa ra ngoài, còn có thể ăn được món ăn quen thuộc, đã cảm thấy rất tốt đẹp.”
Lý Diệp Hiên cầm lấy ly trà uống một ngụm, giọng bình thản nói: “Bởi vì con người luôn hoài niệm mà.”
Một câu nói bình thường không có gì lạ, nhưng làm cho Giản Việt vẫn không lên tiếng, ngước mắt nhìn lại.
Hà Lạc không cảm giác được cái loại mũi nhọn ẩn giấu trong không khí này, cô cười hì hì đưa cho Giản Việt một miếng; “Anh cũng nếm thử đi, em thấy ở đây chưa bán cái này, em nghĩ chắc anh chưa từng ăn qua. Có thể ăn trực tiếp sẽ ngọt hơn một chút, nhưng uống với trà quê hương của bọn em, tất cả mọi thứ đều trở nên vừa miệng.”
Giản Việt nhận lấy, dưới ánh mắt háo hức của cô, cắn một miếng.
Vỏ rất mỏng, nhân bánh ngọt ngào, và đậu phộng giã nhỏ.
“Thế nào vậy?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Anh uống một ngụm trà đi.” Hà Lạc nói xong, lại vội vàng rót cho anh một ly mới.
Thật ra bánh ngọt đối với Giản Việt mà nói cũng không tính là mỹ vị, nhưng bởi vì là Hà Lạc đưa tới, lúc ăn trong lòng có thêm vài phần ngọt ngào.
Khuôn mặt căng thẳng của Giản Việt như băng tuyết tan chảy, anh mỉm cười, nói: “Rất ngon.”
“Như vậy là được, vừa rồi cũng không tệ lắm, bây giờ lại biến thành rất ngon.” Ngoài miệng Hà Lạc nói như vậy, trong lòng cũng không giận.
Hà Lục Khải ở bên cạnh bất mãn kêu rên một tiếng, “Chị gái, chị thiên vị quá đấy, sao Anh Giản Việt lại có dịch vụ VIP vậy? ”
“Em không có tay chân sao? Có cần chị mày chăm sóc đặc biệt không?” Hà Lạc chậc chậc một tiếng: “Nhìn em cả ngày toàn ở nhà ăn ăn, tuổi còn nhỏ đã sắp có bụng bia rồi đó.”
Hà Lục Khải vừa nghe đã không vui: “Cái gì mà bụng bia chữ! Đây là cơ bụng nhé! Chị biết cơ bụng là cái gì không?
Em đoán chị chưa từng thấy trong đời! ”
Sao cô chưa từng thấy chứ!
Hà Lạc thậm chí đã sờ qua, nhưng lời nói đến miệng, vẫn bị cô nuốt trở về.
Quên đi, không thể cùng trẻ con tranh chấp chuyện này.
Trong đầu cô hiện lên đường cong cơ bắp vừa cứng rắn vừa săn chắc của Giản Việt, vẻ mặt bất giác đỏ bừng, ngoài mặt không chút biến sắc rót cho bản thân một tách trà, thật ra là đang kìm nén cảm xúc trào dâng trong lòng.
Hà Lục Khải rất đắc ý: “Nhìn kìa, chị cũng không cãi được em mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook