Bắt Ma Đặc Công
-
Quyển 1 - Chương 8: Nạn nhân thứ ba
Chương 8: Nạn nhân thứ ba
Vẫn là phòng trọ ở Đại Vương thôn , tại hành lang hôn ám chen chúc một đám người dân thuê phòng trong tòa nhà xem náo nhiệt và một vài cảnh sát địa phương. Giang Vĩ Bân vừa kêu thuộc cấp đi giải tán đám đông, vừa bước nhanh về phía trước.
“ Sếp Giang, lại thêm một người chết, tôi xem trước mắt tình huống giống hai vụ trước nha.” Một đồng chí cảnh sát địa phương chào đón nói,” Con bà nó, ba ngày, mỗi ngày một mạng người, thực con bà nó tà môn. Bên ngoài đang có lời đồn đây là vụ sát nhân liên hoàn biến thái, khiến người ta thật là hoảng loạn mà...”
“ Có người khác đã đi vào sao chứ?” Giang Vĩ Bân ngắt lời hắn, lên tiếng nói.
“ Tôi vừa rồi có đi vào, chỉ là xác định một chút có đúng là người chết không thôi, cái gì cũng chưa động tới là đi ra rồi...”
“ Tốt. Trong này giao cho tôi là được. Các anh em vất vả rồi, đều về trước đi.” Giang Vĩ Bân nói,” Tiểu Triệu, chuẩn bị khám nghiệm hiện trường.”
“ sếp Giang, tôi muốn vào xem hiện trường trước.” Lữ Minh Dương chen lên trước nói.
“ Được, chúng ta cùng vào.” Giang Vĩ Bân lách qua người tiểu Triệu, vừa tiến tới, vừa nói.
“ Không phải, ý của tôi là chỉ một mình tôi vào trước thôi.” Lữ Minh Dương kiên quyết nói.
Giang Vĩ Bân không khỏi nhíu nhíu chân mày, liếc mắt nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương. Bộ dáng Lữ Minh Dương lại rất dứt khoát, tiếp tục nói:” Nhiều người sẽ làm tôi bị ảnh hưởng lúc khám nghiệm, tin tưởng rằng Trịnh cục trưởng nhất định sẽ đồng ý với quan điểm của tôi.”
Giang Vĩ Bân trong lòng một trận phản cảm, tên chuyên gia cấp tỉnh này thật sự làm cho người ta tức giận. Hắn nói là muốn làm gì? Khám nghiệm hiện trường giết người! Hơn nữa hắn còn lôi Trịnh cục trưởng vào đây. Nhớ lại khẩu khí của Trịnh cục trưởng ngày hôm qua, trong lòng anh chính là một trận ấm ức – nói cái gì bất luận Lữ Minh Dương đề xuất yêu cầu gì, chỉ cần không phải yêu cầu Giang Vĩ Bân anh đi giết người phóng hỏa, liền nhất nhất thỏa mãn.
Thật sự không rõ tiểu tử này đến tột cùng có cái gì hậu thuẫn, ngay cả cục trưởng cũng nghe theo hắn.Giang Vĩ Bân trong lòng than thầm một hơi, áp chế cơn tức nói:” Ừ, cảnh sát Lữ, tôi biết chú là chuyên gia hình sự được tỉnh phái xuống, nhưng chú cũng không thể không để ý tới mặt mũi của người làm chủ nhà như tôi chứ? Chú xem như thế này có được không? Chỉ hai người chúng ta cùng nhau đi vào, các đồng sự khác trước mắt chờ một chút, tôi bảo đảm không quấy rầy chuyên gia đại nhân chú khám nghiệm.”
Lữ Minh Dương quét mắt một vòng nhìn tiểu Triệu và các trinh sát đi cùng, bọn họ cả đám đều là đang trợn mắt nhìn chính mình, trong lòng than khổ một hơi, gật gật đầu, nói: sếp Giang, mời.”
Giang Vĩ Bân có chút khẽ lắc lắc đầu, đi vào phòng trước, Lữ Minh Dương theo sau, trở tay đóng luôn cửa phòng.
Giang Vĩ Bân nghi hoặc nhìn Lữ Minh Dương, vào hiện trường hung án lại đi đóng cửa phòng, cái này rõ ràng là muốn cách ly các đồng sự bên ngoài, tiểu tử này lại muốn giở trò gì?
“ sếp Giang, vốn là anh không nên vào. Nhưng anh một khi đã vào rồi, như vậy tôi hy vọng lát nữa bất luận anh có thấy cái gì, cũng không cần hỏi, xong rồi cũng không được nói với người khác.” Lữ Minh Dương ánh mắt chằm chằm nhìn Giang Vĩ Bân nói.
Giang Vĩ Bân nhíu mày, không có trả lời.
Lữ Minh Dương phảng phất cũng không trông cậy anh đáp ứng, vừa lục lọi đồ trong túi, vừa nói:” Mời anh đứng sang một bên, cái gì cũng không cần làm, chỉ để ý nhìn là được.”
Hắn từ trong lòng ngực lấy ra cái mắt kính vừa dày vừa cũ đeo vào, sau đó nâng cổ tay lên, vừa ấn ấn mấy cái nút trên mặt đồng hồ, vừa chậm rãi tiến tới các góc phòng.
Giang Vĩ Bân nhìn một lát, nhất thời cũng nhìn không ra được cái gì, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bắt đầu quan sát gian phòng này.
Phòng trọ nhưng là loại phòng trọ cho con gái độc thân thuê , bên trong phòng bố trí thực đơn giản mà sạch sẽ , vừa nhìn là thấy đây chính là phong cách của một tiểu nữ sinh. Trên tường dán hình poster minh tinh, đầu giường để một con thú nhồi bông to lớn, mà một người con gái thân hình trần trụi xinh đẹp chính là đang tựa vào món đồ chơi bằng bông đó, hai mắt trừng trừng, đôi môi khẽ mở ra.
Cả căn phòng cơ hồ không có vật dụng gia đình gì, trừ lúc thuê phòng có sẵn một giường một bàn một ghế tựa ra, duy nhất có thêm cái laptop để trên bàn ở bên cạnh đầu giường, chính là màn hình laptop lúc này đang xuất hiện nền xanh chữ trắng – Lỗi màn hình xanh.
Giang Vĩ Bân đột nhiên trong lòng máy động, tựa hồ nắm bắt được điều gì đó, nhưng đến tột cùng là điều gì đây?
Lúc này Lữ Minh Dương cũng đi tới bên cạnh cái bàn, đột nhiên ngừng lại, dừng một chút sau đó hạ cổ tay xuống, quay đầu nói với Giang Vĩ Bân:” sếp Giang, hiện trường hai cái án mạng trước có cái máy vi tính nào không?”
“ Không có.” Giang Vĩ Bân nhíu mày, tiểu tử này chẳng lẽ là phát hiện cái gì? Mà vừa rồi bản thân mình khi thấy cái máy tính tựa hồ trong đầu cũng có cái thứ gì chợt lóe lên rồi biến mất, chẳng lẽ nó là điểm mấu chốt?
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, hắn nghĩ một hồi, lại quay đầu nhìn Giang Vĩ Bân mỉm cười nói:”sếp Giang, chú ý, sau đây bất kể anh thấy cái gì, đều không được la lên nhé.”
Nói xong, hắn chỉnh lại mắt kính, lại từ trong ngực rút ra một cái hộp giấy, từ bên trong rút ra bốn cây nhang dài bốn tấc to bằng ngón tay út đốt lên, dùng tay trái bắt lấy, tay phải lại từ trong túi áo xuất ra một cái hộp sắt dẹp dẹp, đúng là cái đồ tùy thân của mấy con sâu rượu, bình rượu bỏ túi.
Tiểu tử này muốn uống rượu sao chứ? Giang Vĩ Bân thầm than một hơi, hiện tại là thời điểm nào đây, bên ngoài còn có một đám người chờ vào nghiệm thi, hắn lại còn có hứng như vậy.
Nhìn thấy Lữ Minh Dương khéo léo dùng một tay bật nắp, hướng bình rượu về phía người chết, Giang Vĩ Bân trong lòng cả kinh, tiểu tử này không phải là muốn dùng rượu làm chất dẫn cháy, chuẩn bị đốt xác?
Anh đang chuẩn bị lên tiếng ngăn lại, Lữ Minh Dương lại đột nhiên quay đầu nhìn anh mỉm cười, Giang Vĩ Bân bỗng nhiên trong lòng máy động, nhớ tới lời cảnh báo lúc nãy của Lữ Minh Dương, lập tức đem lời sắp ra khỏi miệng nuốt trở vào, trơ mắt nhìn Lữ Minh Dương đem bình rượu chậm rãi nghiêng xuống, một dòng thủy lưu đổ lên đôi môi tử thi.
Giang Vĩ Bân rõ ràng phát hiện, dòng nước này cũng không theo gò má nạn nhân chảy xuống như anh tưởng tượng, mà là giống như tưới vào một cái miếng xốp, từ từ thấm vào làn da...Ngay sau đó, Giang Vĩ Bân nghe được một cổ âm thanh yếu ớt mỏng manh, thanh âm kia tựa hồ là truyền đến từ bàn để máy tính xách tay, mà màn hình máy tính cũng tối hẳn đi, hơn nữa còn chớp lóe chớp lóe tựa hồ tùy lúc sẽ tắt ngóm...
Một cổ hàn ý không thể giải thích bò dọc theo sống lưng, đột nhiên quay đầu, Giang Vĩ Bân bất ngờ phát hiện từ trong cái miệng khẽ há ra của tử thi có một làn sương nhàn nhạt thoát ra, tụ lại ở phía trên của tử thi càng lúc càng dày đặc, dần dần tụ lại thành một hình người nhàn nhạt, xem hình dáng thân hình kia thì cùng nạn nhân lại có vài phần tương tự...
Mồ hôi lạnh đã nhịn không được tuôn ra, Giang Vĩ Bân làm cảnh sát hơn hai mươi năm qua cho tới bây giờ không biết cái gì gọi là sợ hãi, nhưng hiện tại trong lòng anh cũng không so đo chỉ muốn lập tức lao ra khỏi phòng này, chính lúc này anh lại nghe Lữ Minh Dương nói chuyện.
“ Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.” Lữ Minh Dương thanh âm bình thản không một tia gợn sóng, nhưng lọt vào tai Giang Vĩ Bân lại không thể nghi ngờ đó là một âm thanh khủng bố.
Quỷ!
Cái này tuyệt đối là quỷ!
Nhưng càng kinh khủng chính là tên chuyên gia cấp tỉnh này lại cùng quỷ nói chuyện a!
-------------------------------------------------------------------------------------
Vẫn là phòng trọ ở Đại Vương thôn , tại hành lang hôn ám chen chúc một đám người dân thuê phòng trong tòa nhà xem náo nhiệt và một vài cảnh sát địa phương. Giang Vĩ Bân vừa kêu thuộc cấp đi giải tán đám đông, vừa bước nhanh về phía trước.
“ Sếp Giang, lại thêm một người chết, tôi xem trước mắt tình huống giống hai vụ trước nha.” Một đồng chí cảnh sát địa phương chào đón nói,” Con bà nó, ba ngày, mỗi ngày một mạng người, thực con bà nó tà môn. Bên ngoài đang có lời đồn đây là vụ sát nhân liên hoàn biến thái, khiến người ta thật là hoảng loạn mà...”
“ Có người khác đã đi vào sao chứ?” Giang Vĩ Bân ngắt lời hắn, lên tiếng nói.
“ Tôi vừa rồi có đi vào, chỉ là xác định một chút có đúng là người chết không thôi, cái gì cũng chưa động tới là đi ra rồi...”
“ Tốt. Trong này giao cho tôi là được. Các anh em vất vả rồi, đều về trước đi.” Giang Vĩ Bân nói,” Tiểu Triệu, chuẩn bị khám nghiệm hiện trường.”
“ sếp Giang, tôi muốn vào xem hiện trường trước.” Lữ Minh Dương chen lên trước nói.
“ Được, chúng ta cùng vào.” Giang Vĩ Bân lách qua người tiểu Triệu, vừa tiến tới, vừa nói.
“ Không phải, ý của tôi là chỉ một mình tôi vào trước thôi.” Lữ Minh Dương kiên quyết nói.
Giang Vĩ Bân không khỏi nhíu nhíu chân mày, liếc mắt nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương. Bộ dáng Lữ Minh Dương lại rất dứt khoát, tiếp tục nói:” Nhiều người sẽ làm tôi bị ảnh hưởng lúc khám nghiệm, tin tưởng rằng Trịnh cục trưởng nhất định sẽ đồng ý với quan điểm của tôi.”
Giang Vĩ Bân trong lòng một trận phản cảm, tên chuyên gia cấp tỉnh này thật sự làm cho người ta tức giận. Hắn nói là muốn làm gì? Khám nghiệm hiện trường giết người! Hơn nữa hắn còn lôi Trịnh cục trưởng vào đây. Nhớ lại khẩu khí của Trịnh cục trưởng ngày hôm qua, trong lòng anh chính là một trận ấm ức – nói cái gì bất luận Lữ Minh Dương đề xuất yêu cầu gì, chỉ cần không phải yêu cầu Giang Vĩ Bân anh đi giết người phóng hỏa, liền nhất nhất thỏa mãn.
Thật sự không rõ tiểu tử này đến tột cùng có cái gì hậu thuẫn, ngay cả cục trưởng cũng nghe theo hắn.Giang Vĩ Bân trong lòng than thầm một hơi, áp chế cơn tức nói:” Ừ, cảnh sát Lữ, tôi biết chú là chuyên gia hình sự được tỉnh phái xuống, nhưng chú cũng không thể không để ý tới mặt mũi của người làm chủ nhà như tôi chứ? Chú xem như thế này có được không? Chỉ hai người chúng ta cùng nhau đi vào, các đồng sự khác trước mắt chờ một chút, tôi bảo đảm không quấy rầy chuyên gia đại nhân chú khám nghiệm.”
Lữ Minh Dương quét mắt một vòng nhìn tiểu Triệu và các trinh sát đi cùng, bọn họ cả đám đều là đang trợn mắt nhìn chính mình, trong lòng than khổ một hơi, gật gật đầu, nói: sếp Giang, mời.”
Giang Vĩ Bân có chút khẽ lắc lắc đầu, đi vào phòng trước, Lữ Minh Dương theo sau, trở tay đóng luôn cửa phòng.
Giang Vĩ Bân nghi hoặc nhìn Lữ Minh Dương, vào hiện trường hung án lại đi đóng cửa phòng, cái này rõ ràng là muốn cách ly các đồng sự bên ngoài, tiểu tử này lại muốn giở trò gì?
“ sếp Giang, vốn là anh không nên vào. Nhưng anh một khi đã vào rồi, như vậy tôi hy vọng lát nữa bất luận anh có thấy cái gì, cũng không cần hỏi, xong rồi cũng không được nói với người khác.” Lữ Minh Dương ánh mắt chằm chằm nhìn Giang Vĩ Bân nói.
Giang Vĩ Bân nhíu mày, không có trả lời.
Lữ Minh Dương phảng phất cũng không trông cậy anh đáp ứng, vừa lục lọi đồ trong túi, vừa nói:” Mời anh đứng sang một bên, cái gì cũng không cần làm, chỉ để ý nhìn là được.”
Hắn từ trong lòng ngực lấy ra cái mắt kính vừa dày vừa cũ đeo vào, sau đó nâng cổ tay lên, vừa ấn ấn mấy cái nút trên mặt đồng hồ, vừa chậm rãi tiến tới các góc phòng.
Giang Vĩ Bân nhìn một lát, nhất thời cũng nhìn không ra được cái gì, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bắt đầu quan sát gian phòng này.
Phòng trọ nhưng là loại phòng trọ cho con gái độc thân thuê , bên trong phòng bố trí thực đơn giản mà sạch sẽ , vừa nhìn là thấy đây chính là phong cách của một tiểu nữ sinh. Trên tường dán hình poster minh tinh, đầu giường để một con thú nhồi bông to lớn, mà một người con gái thân hình trần trụi xinh đẹp chính là đang tựa vào món đồ chơi bằng bông đó, hai mắt trừng trừng, đôi môi khẽ mở ra.
Cả căn phòng cơ hồ không có vật dụng gia đình gì, trừ lúc thuê phòng có sẵn một giường một bàn một ghế tựa ra, duy nhất có thêm cái laptop để trên bàn ở bên cạnh đầu giường, chính là màn hình laptop lúc này đang xuất hiện nền xanh chữ trắng – Lỗi màn hình xanh.
Giang Vĩ Bân đột nhiên trong lòng máy động, tựa hồ nắm bắt được điều gì đó, nhưng đến tột cùng là điều gì đây?
Lúc này Lữ Minh Dương cũng đi tới bên cạnh cái bàn, đột nhiên ngừng lại, dừng một chút sau đó hạ cổ tay xuống, quay đầu nói với Giang Vĩ Bân:” sếp Giang, hiện trường hai cái án mạng trước có cái máy vi tính nào không?”
“ Không có.” Giang Vĩ Bân nhíu mày, tiểu tử này chẳng lẽ là phát hiện cái gì? Mà vừa rồi bản thân mình khi thấy cái máy tính tựa hồ trong đầu cũng có cái thứ gì chợt lóe lên rồi biến mất, chẳng lẽ nó là điểm mấu chốt?
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, hắn nghĩ một hồi, lại quay đầu nhìn Giang Vĩ Bân mỉm cười nói:”sếp Giang, chú ý, sau đây bất kể anh thấy cái gì, đều không được la lên nhé.”
Nói xong, hắn chỉnh lại mắt kính, lại từ trong ngực rút ra một cái hộp giấy, từ bên trong rút ra bốn cây nhang dài bốn tấc to bằng ngón tay út đốt lên, dùng tay trái bắt lấy, tay phải lại từ trong túi áo xuất ra một cái hộp sắt dẹp dẹp, đúng là cái đồ tùy thân của mấy con sâu rượu, bình rượu bỏ túi.
Tiểu tử này muốn uống rượu sao chứ? Giang Vĩ Bân thầm than một hơi, hiện tại là thời điểm nào đây, bên ngoài còn có một đám người chờ vào nghiệm thi, hắn lại còn có hứng như vậy.
Nhìn thấy Lữ Minh Dương khéo léo dùng một tay bật nắp, hướng bình rượu về phía người chết, Giang Vĩ Bân trong lòng cả kinh, tiểu tử này không phải là muốn dùng rượu làm chất dẫn cháy, chuẩn bị đốt xác?
Anh đang chuẩn bị lên tiếng ngăn lại, Lữ Minh Dương lại đột nhiên quay đầu nhìn anh mỉm cười, Giang Vĩ Bân bỗng nhiên trong lòng máy động, nhớ tới lời cảnh báo lúc nãy của Lữ Minh Dương, lập tức đem lời sắp ra khỏi miệng nuốt trở vào, trơ mắt nhìn Lữ Minh Dương đem bình rượu chậm rãi nghiêng xuống, một dòng thủy lưu đổ lên đôi môi tử thi.
Giang Vĩ Bân rõ ràng phát hiện, dòng nước này cũng không theo gò má nạn nhân chảy xuống như anh tưởng tượng, mà là giống như tưới vào một cái miếng xốp, từ từ thấm vào làn da...Ngay sau đó, Giang Vĩ Bân nghe được một cổ âm thanh yếu ớt mỏng manh, thanh âm kia tựa hồ là truyền đến từ bàn để máy tính xách tay, mà màn hình máy tính cũng tối hẳn đi, hơn nữa còn chớp lóe chớp lóe tựa hồ tùy lúc sẽ tắt ngóm...
Một cổ hàn ý không thể giải thích bò dọc theo sống lưng, đột nhiên quay đầu, Giang Vĩ Bân bất ngờ phát hiện từ trong cái miệng khẽ há ra của tử thi có một làn sương nhàn nhạt thoát ra, tụ lại ở phía trên của tử thi càng lúc càng dày đặc, dần dần tụ lại thành một hình người nhàn nhạt, xem hình dáng thân hình kia thì cùng nạn nhân lại có vài phần tương tự...
Mồ hôi lạnh đã nhịn không được tuôn ra, Giang Vĩ Bân làm cảnh sát hơn hai mươi năm qua cho tới bây giờ không biết cái gì gọi là sợ hãi, nhưng hiện tại trong lòng anh cũng không so đo chỉ muốn lập tức lao ra khỏi phòng này, chính lúc này anh lại nghe Lữ Minh Dương nói chuyện.
“ Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.” Lữ Minh Dương thanh âm bình thản không một tia gợn sóng, nhưng lọt vào tai Giang Vĩ Bân lại không thể nghi ngờ đó là một âm thanh khủng bố.
Quỷ!
Cái này tuyệt đối là quỷ!
Nhưng càng kinh khủng chính là tên chuyên gia cấp tỉnh này lại cùng quỷ nói chuyện a!
-------------------------------------------------------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook