Bắt Ma Đặc Công
-
Quyển 1 - Chương 4: Phòng Giám định pháp y
CHƯƠNG 4: PHÒNG GIÁM ĐỊNH PHÁP Y
Bình thường mọi người đều cho rằng phòng Giám định pháp y là nơi rất âm u, nhưng lúc này ít nhất mười ngọn đèn cùng mở làm cho căn phòng trở nên sáng đến trắng bệch, khiến người ta cảm giác được một trận ớn lạnh.
Hai thi thể được đặt trên giường là hai cô gái trẻ tuổi toàn thân trần trụi, đường cong tinh tế, nhưng giờ phút này cũng khó có thể làm cho người ta sinh ra một tia dục vọng.
Thi thể đã bị giải phẫu, vừa được may lại, trên cái bụng trắng như tuyết kia là những đường may giống như chân rết quái dị, chúng như hướng cặp mắt căm tức nhìn về phía những người trong phòng. Trưởng phòng pháp y, lão Chu, dùng chất giọng băng lãnh nói đại khái tình hình rồi liếc nhìn người được xưng là “Chuyên gia của Tỉnh” lạnh lùng nói:” cảnh sát Lữ, chú có muốn tự mình giải phẫu lại một lần không?”
Tiểu Triệu đứng sau lưng Lữ Minh Dương cố nén cười, lão Chu này cũng thật thích đùa, để cho tiểu tử này đi giải phẫu tử thi? Nhìn hắn còn không lớn tuổi hơn mình, ban đầu còn lo không biết hắn đã thấy người chết qua chưa, có giống như mình khi mới lần đầu tiên gặp xác chết tại hiện trường lại nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu.
“ Vậy cũng không cần, Chu đội trưởng tiến hành kiểm nghiệm tin chắc là không có vấn đề gì.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói,” Chẳng qua tôi muốn làm một cái trắc nghiệm đặc biệt, hy vọng Chu đội trưởng bỏ qua cho.”
“ Cảnh sát Lữ cứ tự nhiên.” Lão Chu vẻ mặt lạnh lùng, lập tức tránh sang một bên tìm cái ghế dựa để ngồi, giả bộ nhắm mắt dưỡng thần, rồi lại liếc nhìn trộm cái tên Lữ Minh Dương mang danh “chuyên gia” này xem cuối cùng hắn muốn làm trò gì.
Lữ Minh Dương mỉm cười, cũng không để ý. Thông qua biểu hiện nãy giờ của Lão Chu, chỉ sợ là ông ấy đối với kết quả kiểm nghiệm của mình mười phần tự tin, tự tin đến nỗi thành tự phụ, không chịu được khi người khác hoài nghi phán đoán của bản thân.
Lữ Minh Dương từ trong túi áo com lê xanh biếc của mình lấy ra một cái bao da lớn cỡ bàn tay, mở túi rồi rút ra mấy cây châm dài chừng 10cm, giống như mấy cây kim châm cứu bình thường.
Hắn chậm rãi cắm một cây ngân châm vào cổ họng tử thi, vẻ mặt bình tĩnh giống như đang viết một bài thơ cổ tuyệt đẹp lên giấy trắng, thậm chí trên khóe miện còn có một nụ cười thản nhiên.
Tiểu Triệu thật sự không dám tin, cái người nhìn như còn muốn trẻ tuổi hơn mình này cuối cùng đang muốn làm gì, thản nhiên mặt đối mặt với một cổ thi thể ở khoảng cách gần như vậy lại còn cười được. Phải biết giống như lão Chu cả đời tiếp xúc với tử thi, khi đối mặt người chết cùng lắm là không sợ hãi, vẻ mặt lạnh băng, có ai như hắn, khóe miệng thản nhiên lộ nét cười?
Hạng người gì mới có thể đối mặt thi thể mà vẫn giữ được nụ cười?
Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự có chút tài ngăng?
“ Tôi vừa rồi đã nói qua, không có dấu hiệu trúng độc.” Lão Chu vẻ mặt lạnh như băng nói. Thật sự không rõ cái người mang danh “chuyên gia” này đến tột cùng là làm ăn cái gì không biết, thời buổi này còn muốn lấy “Ngân châm nghiệm độc”. Phải biết rằng ngân châm thời cổ đại lúc luyện chế không thuần khiết và chỉ khi tiếp xúc với chất độc tỳ sương có hàm lượng lớn chất lưu hóa mới có phản ứng xảy ra.
Tiểu tử này quả thực là làm nhục pháp y hiện đại mà!
Lữ Minh Dương quay đầu mỉm cười, cũng không đáp lời, tiếp theo lại lấy ra một cây ngân châm cắm ở mi tâm của thi thể, sau đó lại đem hai cây ngân châm đồng thời cắm vào hai bên trái phải huyệt thái dương.
Lão Chu có chút tức giận, cái này cũng gọi là nghiệm thi? Bản thân cả đời làm pháp y, cho tới bây giờ còn chưa nghe qua có phương pháp nghiệm thi bằng ngân châm thế này. Lão Chu dứt khoát nhắm mắt lại, làm ra bộ dạng không thấy gì hết.
Lữ Minh Dương đứng thẳng người, chậm rãi từ một túi áo khác lấy ra một cặp mắt kiếng màu vàng nâu, vừa dày vừa nặng đeo lên, sau đó chậm rãi thở ra, cắm một cây ngân châm vào nhân trung của tử thi...
Bất thình lình, mười ngọn đèn trong phòng chớp tắt, tiểu Triệu đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận kinh sợ - dù sao trong này chính là phòng giám định pháp y, trước mắt còn có hai cỗ thi thể trần trụi, ở ngoài ánh sáng cũng không có cảm giác gì, nhưng lúc này một trận lúc sáng lúc tối hỏi có ai không sợ đây?
Tiểu Triệu có một cảm giác thôi thúc, thôi thúc phải lập tức chạy khỏi nơi này. Hắn không khỏi muốn lui về phía cửa, lại phát hiện hai chân mình nặng như núi, một bước cũng không thể di động. Không khí tựa hồ ngưng kết, giống như một khối vật chất, không khí âm lãnh mà trầm trọng ép tới hắn cơ hồ không thở nổi...
Hít – thở -
Thật là may, trong thời gian một hơi thở, ngọn đèn liền khôi phục bình thường. Tiểu Triệu nhìn về phía thi thể, lo sợ có phải các nàng làm cho mấy ngọn đèn lấp lóe, lại quay sang nhìn Lữ Minh Dương đang rút từng cây ngân châm ra, cất vào bao da.
Nhìn sang lão Chu thì lão cũng đang nghi hoặc nhìn một lượt mấy cái đèn, than thở:” Ngày mai nên kêu thợ điện tới xem, con bà nó đúng là cái nơi đoản mệnh.”
Lữ Minh Dương thản nhiên nói:” Phải, tốt nhất là tìm luôn người kiểm tra cái tủ đựng xác, sợ là nhiệt độ không đủ thấp, đừng để thi thể bị thúi.”
Hắn vừa nói, vừa kêu tiểu Triệu cáo từ lão Chu.
Lão Chu tiễn hai người ra, vừa hoài nghi cẩn thận ngửi một vòng, thật đúng là có phảng phất chút mùi hôi. Lại nhìn sang bàn mổ, hai cái thi thể rõ ràng có một cái đen đi không ít, vốn là làn da trắng noãn trơn bóng tựa hồ cũng khô quắt lại không ít, dường như đã bắt đầu thối rửa. Xem ra ngày mai phải kêu người đến kiểm tra...
Đột nhiên, lão Chu cả kinh trong lòng, phát hiện cái xác bắt đầu thối rửa lại là Lâm Nguyệt, nhưng vấn đề là Lâm Nguyệt rõ ràng chết sau Trần Diễm Lệ một ngày, hơn nữa thi thể được phát hiện tương đối sớm, lại cùng ở trong một môi trường nhiệt độ, theo lý mà nói, tuyệt đối sẽ không thối rửa trước cái kia a.
Mà này, cổ thi thể này là vừa rồi Lữ Minh Dương tiến hành “Ngân châm thử độc” kia mà...
---------------------------------------------------------------------------------------
Bình thường mọi người đều cho rằng phòng Giám định pháp y là nơi rất âm u, nhưng lúc này ít nhất mười ngọn đèn cùng mở làm cho căn phòng trở nên sáng đến trắng bệch, khiến người ta cảm giác được một trận ớn lạnh.
Hai thi thể được đặt trên giường là hai cô gái trẻ tuổi toàn thân trần trụi, đường cong tinh tế, nhưng giờ phút này cũng khó có thể làm cho người ta sinh ra một tia dục vọng.
Thi thể đã bị giải phẫu, vừa được may lại, trên cái bụng trắng như tuyết kia là những đường may giống như chân rết quái dị, chúng như hướng cặp mắt căm tức nhìn về phía những người trong phòng. Trưởng phòng pháp y, lão Chu, dùng chất giọng băng lãnh nói đại khái tình hình rồi liếc nhìn người được xưng là “Chuyên gia của Tỉnh” lạnh lùng nói:” cảnh sát Lữ, chú có muốn tự mình giải phẫu lại một lần không?”
Tiểu Triệu đứng sau lưng Lữ Minh Dương cố nén cười, lão Chu này cũng thật thích đùa, để cho tiểu tử này đi giải phẫu tử thi? Nhìn hắn còn không lớn tuổi hơn mình, ban đầu còn lo không biết hắn đã thấy người chết qua chưa, có giống như mình khi mới lần đầu tiên gặp xác chết tại hiện trường lại nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu.
“ Vậy cũng không cần, Chu đội trưởng tiến hành kiểm nghiệm tin chắc là không có vấn đề gì.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói,” Chẳng qua tôi muốn làm một cái trắc nghiệm đặc biệt, hy vọng Chu đội trưởng bỏ qua cho.”
“ Cảnh sát Lữ cứ tự nhiên.” Lão Chu vẻ mặt lạnh lùng, lập tức tránh sang một bên tìm cái ghế dựa để ngồi, giả bộ nhắm mắt dưỡng thần, rồi lại liếc nhìn trộm cái tên Lữ Minh Dương mang danh “chuyên gia” này xem cuối cùng hắn muốn làm trò gì.
Lữ Minh Dương mỉm cười, cũng không để ý. Thông qua biểu hiện nãy giờ của Lão Chu, chỉ sợ là ông ấy đối với kết quả kiểm nghiệm của mình mười phần tự tin, tự tin đến nỗi thành tự phụ, không chịu được khi người khác hoài nghi phán đoán của bản thân.
Lữ Minh Dương từ trong túi áo com lê xanh biếc của mình lấy ra một cái bao da lớn cỡ bàn tay, mở túi rồi rút ra mấy cây châm dài chừng 10cm, giống như mấy cây kim châm cứu bình thường.
Hắn chậm rãi cắm một cây ngân châm vào cổ họng tử thi, vẻ mặt bình tĩnh giống như đang viết một bài thơ cổ tuyệt đẹp lên giấy trắng, thậm chí trên khóe miện còn có một nụ cười thản nhiên.
Tiểu Triệu thật sự không dám tin, cái người nhìn như còn muốn trẻ tuổi hơn mình này cuối cùng đang muốn làm gì, thản nhiên mặt đối mặt với một cổ thi thể ở khoảng cách gần như vậy lại còn cười được. Phải biết giống như lão Chu cả đời tiếp xúc với tử thi, khi đối mặt người chết cùng lắm là không sợ hãi, vẻ mặt lạnh băng, có ai như hắn, khóe miệng thản nhiên lộ nét cười?
Hạng người gì mới có thể đối mặt thi thể mà vẫn giữ được nụ cười?
Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự có chút tài ngăng?
“ Tôi vừa rồi đã nói qua, không có dấu hiệu trúng độc.” Lão Chu vẻ mặt lạnh như băng nói. Thật sự không rõ cái người mang danh “chuyên gia” này đến tột cùng là làm ăn cái gì không biết, thời buổi này còn muốn lấy “Ngân châm nghiệm độc”. Phải biết rằng ngân châm thời cổ đại lúc luyện chế không thuần khiết và chỉ khi tiếp xúc với chất độc tỳ sương có hàm lượng lớn chất lưu hóa mới có phản ứng xảy ra.
Tiểu tử này quả thực là làm nhục pháp y hiện đại mà!
Lữ Minh Dương quay đầu mỉm cười, cũng không đáp lời, tiếp theo lại lấy ra một cây ngân châm cắm ở mi tâm của thi thể, sau đó lại đem hai cây ngân châm đồng thời cắm vào hai bên trái phải huyệt thái dương.
Lão Chu có chút tức giận, cái này cũng gọi là nghiệm thi? Bản thân cả đời làm pháp y, cho tới bây giờ còn chưa nghe qua có phương pháp nghiệm thi bằng ngân châm thế này. Lão Chu dứt khoát nhắm mắt lại, làm ra bộ dạng không thấy gì hết.
Lữ Minh Dương đứng thẳng người, chậm rãi từ một túi áo khác lấy ra một cặp mắt kiếng màu vàng nâu, vừa dày vừa nặng đeo lên, sau đó chậm rãi thở ra, cắm một cây ngân châm vào nhân trung của tử thi...
Bất thình lình, mười ngọn đèn trong phòng chớp tắt, tiểu Triệu đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận kinh sợ - dù sao trong này chính là phòng giám định pháp y, trước mắt còn có hai cỗ thi thể trần trụi, ở ngoài ánh sáng cũng không có cảm giác gì, nhưng lúc này một trận lúc sáng lúc tối hỏi có ai không sợ đây?
Tiểu Triệu có một cảm giác thôi thúc, thôi thúc phải lập tức chạy khỏi nơi này. Hắn không khỏi muốn lui về phía cửa, lại phát hiện hai chân mình nặng như núi, một bước cũng không thể di động. Không khí tựa hồ ngưng kết, giống như một khối vật chất, không khí âm lãnh mà trầm trọng ép tới hắn cơ hồ không thở nổi...
Hít – thở -
Thật là may, trong thời gian một hơi thở, ngọn đèn liền khôi phục bình thường. Tiểu Triệu nhìn về phía thi thể, lo sợ có phải các nàng làm cho mấy ngọn đèn lấp lóe, lại quay sang nhìn Lữ Minh Dương đang rút từng cây ngân châm ra, cất vào bao da.
Nhìn sang lão Chu thì lão cũng đang nghi hoặc nhìn một lượt mấy cái đèn, than thở:” Ngày mai nên kêu thợ điện tới xem, con bà nó đúng là cái nơi đoản mệnh.”
Lữ Minh Dương thản nhiên nói:” Phải, tốt nhất là tìm luôn người kiểm tra cái tủ đựng xác, sợ là nhiệt độ không đủ thấp, đừng để thi thể bị thúi.”
Hắn vừa nói, vừa kêu tiểu Triệu cáo từ lão Chu.
Lão Chu tiễn hai người ra, vừa hoài nghi cẩn thận ngửi một vòng, thật đúng là có phảng phất chút mùi hôi. Lại nhìn sang bàn mổ, hai cái thi thể rõ ràng có một cái đen đi không ít, vốn là làn da trắng noãn trơn bóng tựa hồ cũng khô quắt lại không ít, dường như đã bắt đầu thối rửa. Xem ra ngày mai phải kêu người đến kiểm tra...
Đột nhiên, lão Chu cả kinh trong lòng, phát hiện cái xác bắt đầu thối rửa lại là Lâm Nguyệt, nhưng vấn đề là Lâm Nguyệt rõ ràng chết sau Trần Diễm Lệ một ngày, hơn nữa thi thể được phát hiện tương đối sớm, lại cùng ở trong một môi trường nhiệt độ, theo lý mà nói, tuyệt đối sẽ không thối rửa trước cái kia a.
Mà này, cổ thi thể này là vừa rồi Lữ Minh Dương tiến hành “Ngân châm thử độc” kia mà...
---------------------------------------------------------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook