Bất Khả Chiến Bại
-
Chapter Chương 3: Mộc Mộc. (2)
Chương 3: Mộc Mộc. (2)
- Dùng tay còn nhanh hơn.
Xoẹt!
Mộc Mộc liếc nhìn nghĩa phụ, rồi cầm rìu lên bổ củi. Mỗi nhát rìu bổ xuống, khúc gỗ khô lại tách ra gọn ghẽ, như thể đã được xẻ sẵn từ trước.
- Thật dễ dàng …
Du Diệp Khanh nhớ lại hồi Mộc Mộc còn nhỏ, hắn cũng từng thử bổ củi. Chỉ bổ được một lát, tay chân đã mỏi nhừ, không thể tiếp tục. Dù sau khi bị đày đến đây, hắn phải lao động chân tay nhiều hơn so với hồi còn làm việc ở Quốc Tử Giám, sức khỏe cũng tốt hơn trước, nhưng vẫn không thể nào so sánh với Mộc Mộc.
- Đã một canh giờ rồi?
Mộc Mộc không hề nghỉ tay, liên tục bổ củi, đến giờ đống củi đã chất cao bằng hai người trưởng thành đứng chồng lên nhau. Ước chừng cũng phải chín gánh đầy.
- Thật … thật phi thường!
Một hài tử đã làm chuyện này suốt tám năm, ai mà tin nổi? Mỗi lần Du Diệp Khanh kể chuyện này cho những thương nhân đi ngang qua, họ đều cười bảo hắn nói đùa. Đúng là nghe như chuyện hoang đường.
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Nếu kể hết những chuyện lạ lùng về Mộc Mộc, e rằng phải mất cả ngày trời. Hài tử này, quả thực khác biệt so với người thường, đặc biệt là sức mạnh của nó.
- Đã đến ‘Bát’ rồi.
Đầu năm nay, hắn đã xoay vòng sắt trên tay chân Mộc Mộc đến mức ‘Bát’ cũng là mức cao nhất. Vậy mà giờ đây, nó đã có thể bổ củi bằng tay không. Hắn nhớ hồi Mộc Mộc chín tuổi, mức ‘Nhị’ đã là quá đủ rồi. Vậy mà sức mạnh của nó cứ tăng lên theo cấp số nhân, dù chẳng hề luyện tập võ công.
- Kỳ lạ … thật kỳ lạ …
Trực giác của một người cha mách bảo rằng con hắn có điều gì đó bí ẩn. Mộc Mộc luôn kính trọng, nghe lời hắn, thỉnh thoảng cũng tỏ ra hơi khó chịu, nhưng nhìn chung vẫn là một hài tử ngoan ngoãn, chất phác. Dù rất tin tưởng Mộc Mộc, nhưng hôm nay, hắn quyết định phải tìm hiểu bí mật của nó.
Xoẹt!
- Mộc Mộc!
- Dạ.
- Đủ rồi, nghỉ ngơi đi con.
Thực ra đã quá đủ từ lâu rồi. Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, đống củi lại càng cao hơn. Số củi này đủ để bán cho đoàn thương nhân sẽ đến vào chiều nay. Nói cách khác, kho củi của hắn đã đầy ắp.
- Cuộc sống lưu đày cũng sung túc quá nhỉ?
Hắn đã có thể mua được loại trà thượng hạng như Tín Dương Mao Tiêm, thì đủ biết số củi này đã mang lại cho hắn bao nhiêu của cải. Trong nhà hắn còn có cả Phượng Hoàng Đơn Tùng và Vũ Di Nham Trà nữa. Đó là niềm vui duy nhất trong cuộc sống lưu đày này.
- Cảm ơn con, Mộc Mộc.
Tất cả là nhờ Mộc Mộc. Lúc mới nhận nuôi hài tử này, Du Diệp Khanh cứ nghĩ mình đang làm gì thế này. Vậy mà giờ đây, Mộc Mộc đã trở nên quý giá như con ruột của hắn.
- Nghĩa phụ.
- Sao vậy, Mộc Mộc?
- Con có thể lên núi chơi được không?
- Được chứ. Nhưng nhớ đừng đi quá mười dặm đấy.
- Nghĩa phụ.
- Gì nữa?
- Con luôn thắc mắc, cái luật mười dặm đó có áp dụng cho con không?
- … Con muốn bỏ nghĩa phụ đi à?
- Không ạ.
- Vậy thì đừng đi quá mười dặm.
- Vâng.
Mộc Mộc vui vẻ chạy vào rừng. Du Diệp Khanh nhìn theo bóng con, mỉm cười. Thằng bé đã lớn thật rồi.
- Biết trêu chọc nghĩa phụ nữa chứ.
- Được rồi …
Đến lúc hành động. Du Diệp Khanh thay giày, chuẩn bị đồ đạc, quyết tâm hôm nay phải theo dõi Mộc Mộc, xem nó làm gì trên núi.
Hắn chạy theo hướng Mộc Mộc vừa đi.
- Sao lại …
Vừa mới đuổi theo, mà bóng dáng Mộc Mộc đã chỉ còn là một chấm nhỏ trên sườn núi. Nó chạy nhanh như sơn dương, thoăn thoắt leo lên dốc.
Du Diệp Khanh nhìn theo, lẩm bẩm:
- Không được rồi.
Thôi thì bỏ cuộc cho sớm. Làm sao hắn có thể đuổi kịp nó chứ?
Trong khi đó, Mộc Mộc đã chạy đến lưng chừng núi, rồi ngoảnh lại nhìn xuống. Hắn thấy Du Diệp Khanh đang đứng dưới chân núi, vẻ mặt lộ rõ sự bất lực. Dù khoảng cách khá xa, nhưng Mộc Mộc vẫn có thể nhìn rõ nét mặt của nghĩa phụ.
- Xin lỗi nghĩa phụ.
Mộc Mộc biết nếu nghĩa phụ đuổi kịp, thì lại bị cằn nhằn, nên nó mới chạy nhanh như vậy. May mà khoảng cách quá xa, nên Du Diệp Khanh đành bỏ cuộc, quay trở lại.
Giờ thì Mộc Mộc có thể đến nơi bí mật của mình. Nó chạy một mạch theo con đường quen thuộc, cho đến khi nhìn thấy một bãi đất trống, cây cối đổ ngổn ngang. Ở đó có đủ loại dụng cụ luyện tập, từ thanh gỗ lớn hai đầu treo đá tảng, cho đến những vật dụng kỳ lạ khác.
- Bảo bối của ta.
Đây là những bảo bối mà Mộc Mộc tự làm từ nhỏ, để rèn luyện sức mạnh. Không hiểu sao, nghĩa phụ lại không cho nó luyện tập, thậm chí còn kịch liệt phản đối.
- Trước đây nghĩa phụ còn bảo, là nam nhi thì phải biết tự bảo vệ mình chứ?
Chính vì câu nói đó của nghĩa phụ mà Mộc Mộc mới bắt đầu luyện tập. Thực ra, luyện tập khiến bản thân cảm thấy cơ thể linh hoạt hơn.
Mộc Mộc nhìn những chiếc vòng sắt trên tay chân mình. Nghĩa phụ gọi chúng là Kình Lực Hoàn. Chúng rất nặng, nhưng kỳ lạ là chỉ mình Mộc Mộc cảm nhận được sức nặng đó.
- Nếu không có chúng, chắc ta đã không thể nằm trên giường được.
Vì quá nặng, chắc chắn chiếc giường đã bị đè sập. Số trên vòng sắt càng cao, sức nặng càng khủng khiếp. Nếu không luyện tập, Mộc Mộc sẽ không thể cử động bình thường được. Vì vậy, luyện tập đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nó. Càng luyện tập, cơ thể càng nhẹ nhàng, thoải mái.
- Tuyệt vời!
Nghĩ đến việc luyện tập, Mộc Mộc cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Nó tiến đến thanh gỗ lớn treo hai tảng đá, đặt lên vai, rồi bắt đầu tập squat.
- Một … hai … ba …
Mục tiêu hôm nay là mười ngàn cái. Mỗi tảng đá nặng khoảng năm trăm cân, tổng cộng là một ngàn cân. Mộc Mộc muốn tìm đá nặng hơn, nhưng thanh gỗ gia cố bằng thép do thương nhân cung cấp đã không chịu nổi nữa. Giờ nó cũng đã bị cong, cần phải thay thép mới.
- Còn vài thanh dự trữ thôi. Lát nữa phải nhờ chú Âu thương nhân đến mua củi mới được.
Mộc Mộc đã chuẩn bị sẵn thảo dược quý để đổi lấy thép.
Căng!
Mỗi khi ngồi xuống, đứng lên, những bó cơ cuồn cuộn trên đùi Mộc Mộc lại nổi lên, như muốn nổ tung. Nhưng rồi lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Du Diệp Khanh xoa lưng, uống trà.
- Giá mà trẻ lại mười năm …
Thực ra, dù trẻ lại hai mươi năm, hắn cũng không đuổi kịp Mộc Mộc. Sức bền của hài tử này thật phi thường.
Cuối cùng, hắn đành bỏ cuộc.
- Thôi thì … miễn nó lớn lên khỏe mạnh là được rồi.
Du Diệp Khanh vốn chỉ là một học sĩ, suốt ngày chỉ biết đọc sách, dạy học. Vậy mà đã nuôi nấng Mộc Mộc được mười bảy năm. Dù còn nhiều thiếu sót, nhưng hắn tự hào vì đã nuôi dạy Mộc Mộc thành người lương thiện.
- Cảm ơn ngài.
Nếu không có vị đạo sĩ năm xưa, có lẽ hắn đã không thể vượt qua những tháng ngày lưu đày này. Thời gian trôi qua thật nhanh. Hắn cứ nghĩ mười năm là cùng, ai ngờ…
- Chẳng lẽ ta phải sống nốt quãng đời còn lại ở đây, không được gặp lại gia quyến sao?
Nếu điều đó xảy ra, hắn thật có lỗi với Mộc Mộc. Hài tử này từ khi sinh ra đến giờ, chưa một lần được bước chân ra khỏi nơi lưu đày, chỉ tiếp xúc với vài thương nhân ghé qua.
- Thật đáng buồn …
Sống cả đời bị giam cầm trong một nơi chật hẹp như vậy. Mong muốn Mộc Mộc ở lại đây với hắn cả đời, e là quá ích kỷ. Nếu cuộc sống lưu đày cứ tiếp diễn, có lẽ hắn nên để Mộc Mộc ra ngoài tung hoành giang hồ.
Sột soạt!
Du Diệp Khanh ngẩng đầu lên. Tiếng bước chân vang lên từ bụi cây ngoài sân.
- Đoàn thương nhân đến rồi.
Hình như hơi sớm so với mọi khi. Du Diệp Khanh vui mừng bước ra sân. Nhưng khi nhìn thấy năm gã hán tử mặt mày hung dữ, khoác áo da thú bước ra từ bụi cây, hắn sững người.
- S … sơn tặc?
Nhìn những thanh đao, cây côn trên tay bọn chúng, hắn biết chắc chắn mình đã đoán đúng. Sống ở đây đã lâu, nhưng hắn chưa từng gặp phải sơn tặc. Núi non hiểm trở, nên ít khi có ai dám vào sâu trong này. Vậy mà hôm nay …
Một tên sơn tặc râu ria xồm xoàm quay sang tên cầm đầu, mặt đầy sẹo, nói:
- Quả nhiên lời của đại ca sáng suốt như thần. Ngài bảo dường như thấy có khói bốc lên, thì ra thật sự có người sống ở đây.
Tên cầm đầu được gọi là ‘đại ca’ nghe vậy cười khẩy:
- Hôm nay vận may đến rồi. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này mà lại gặp được món hời.
Ánh mắt bọn chúng đổ dồn vào đống củi chất cao như núi trong sân. Bán đi cũng được kha khá tiền, mà mang về sơn trại cũng rất hữu dụng.
Một tên sơn tặc khác chỉ thiết côn vào Du Diệp Khanh, hỏi:
- Tên này xử lý thế nào, đại ca?
Tên đại ca liếc nhìn tấm biển trước cửa, nói:
- Xem ra là phạm nhân bị đày đến đây. Giết cũng chẳng sao. Giết quách cho rồi.
- Hắc hắc … được ạ.
Hai tên sơn tặc tiến về phía Du Diệp Khanh. Chân hắn bủn rủn, nhưng rồi chợt nhớ đến Mộc Mộc. Nếu Mộc Mộc xuống núi, gặp phải bọn chúng thì nguy to.
- Phải báo cho nó biết.
Du Diệp Khanh dồn hết sức lực, hét lớn:
- Mộc Mộc! Sơn tặc …!
Phập!
- Á!
Hắn chưa kịp dứt lời, thì một con dao găm đã ghim thẳng vào bắp đùi. Cơn đau buốt khiến hắn ngã quỵ xuống đất.
- Hừ, lắm chuyện!
Kẻ ra tay chính là đại ca. Khoảng cách khá xa, vậy mà hắn vẫn có thể ném dao găm chính xác như vậy. Xem ra hắn không phải sơn tặc tầm thường.
- Ư …
Du Diệp Khanh ôm chặt lấy bắp đùi, máu chảy đầm đìa. Chẳng lẽ đây là kết thúc của cuộc đời lưu đày? Hắn lo lắng cho Mộc Mộc, không biết nó sẽ ra sao khi chỉ còn một mình.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên:
- Nghĩa phụ!
Đó là Mộc Mộc. Du Diệp Khanh tái mặt. Bình thường Mộc Mộc lên núi rất lâu mới về, hôm nay sao lại về sớm vậy?
Hắn cố gắng hét lên:
- Mộc Mộc! Đừng lại đó! Chạy đi!
- Hừ, ngu xuẩn.
Tên đại ca cười khẩy. Tên phạm nhân này không biết bọn hắn là ai sao? Bọn hắn là sơn tặc của Vô Lương Trại, một trong Thất Thập Nhị Đại Trại khét tiếng thống trị khắp các sườn núi Trung Nguyên. Nói cách khác, bọn chúng đều là người trong võ lâm. Đa số thuộc hạ của hắn đều có võ công. Giết một tên nhóc con chẳng khác gì giết một con kiến.
- Nhi tử ngươi à? Giết!
- Vâng!
Tên sơn tặc cầm thiết côn lao về phía Mộc Mộc, thân pháp nhanh nhẹn như phi mã.
- Đi chết đi, nhóc con!
Hắn vung thiết côn vào đầu Mộc Mộc, chắc mẩm sẽ đập nát sọ nó.
Nhưng rồi chuyện không ngờ đã xảy ra.
Keng!
- Hả?
Tên sơn tặc trừng mắt. Cây thiết côn của hắn bị chặn lại giữa không trung. Thì ra Mộc Mộc đã dùng một tay túm lấy nó.
- Ngươi … ngươi biết võ công?
Mộc Mộc nghiêng đầu, hỏi:
- Võ công là gì?
- Giờ còn giả vờ! Không biết võ công mà sao ngươi có thể đỡ được thiết côn của ta …
Rắc!
- Hả?
Tên sơn tặc chưa dứt lời, thì cây thiết côn đã bị Mộc Mộc giật khỏi tay. Rồi Mộc Mộc bẻ gập cây côn làm đôi, rồi làm tư, làm tám …
Keng … keng … keng …
Cây thiết côn to lớn dần dần biến thành một quả cầu sắt nhỏ. Chuyện lạ lùng này khiến tên sơn tặc chết lặng.
Mộc Mộc xắn tay áo lên, để lộ những bó cơ cuồn cuộn, nói:
- Ngoài sức mạnh ra, ta còn có gì nữa đâu?
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook