Bất Hủ Kiếm Thần
-
Chương 187: Dị tượng va chạm
Tông chủ Đan Hà phái vừa dứt lời thì phía sau lưng hắn đột nhiên có một đạo ánh sáng vô cùng kinh diễm sáng lên, sau đó chậm rãi mọc lên một đóa mây trắng, Kim Đan dị tượng sắp được thả ra!
Đa Bảo Đạo Nhân kinh hô một tiếng:
- Con bà nó, Kim Đan dị tượng!
- Mỗi lần gặp phải tiểu tử nhà ngươi quả thực không có chuyện gì tốt, lần sau còn hồ đồ hơn lần trước!
Đa Bảo Đạo Nhân liếc mắt nhìn Lâm Dịch, trong miệng cằn nhằn liên miên, nhưng động tác ra tay lại không ngừng chút nào, trong một cái chớp mắt, từ đầu đến chân hắn không ngờ lại đổi một bộ trang phục và đạo cụ khác, nhìn qua như là đã đổi thành một người khác vậy.
Chỉ thấy đạo quan trên đỉnh đầu của Đa Bảo Đạo Nhân, người khoác tiên y bát quái tỏa ra ánh sáng, ở thắt lưng có một cái đai lưng đầy hoa văn màu xanh, chân đi đôi giày màu vàng, cả người tràn ngập tiên khí lượn lờ, mặt mày hồng hào, nếu không phải có khuôn mặt xấu xì thì từ phía xa xa nhìn lại, quả thực rất là kinh người.
Trên người của Đa Bảo Đạo Nhân bắt đầu có Đan khí khởi động, ánh sáng lưu chuyển, không ngờ toàn bộ đều là Đan khí.
Đại đa số tu sĩ Kim Đan không có tế luyện được bao nhiêu Đan khí, nếu như lợi dụng Đan khí và đan hỏa rèn luyện quá nhiều Đan khí, không nói tới việc tiêu hao tâm thần tinh lực, mỗi một món Đan khí cũng sẽ không quá mạnh, khi đó được không bù mất.
Như Đa Bảo Đạo Nhân quả thực là một kỳ trân trong Tu chân giới này.
Lâm Dịch chậc lưỡi nói:
- Đạo trưởng, một mình ngươi dùng nhiều Đan khí như vậy làm gì chứ?
Đa Bảo Đạo Nhân khinh bỉ liếc mắt nhìn Lâm Dịch, mỉm cười nói:
- Đúng là không có kiến thức, tên hiệu này của bần đạo cũng không phải là gọi không. Bgày thường bần đạo ăn mặc rất là phổ thông, rất là khiêm tốn, tài không lộ ra ngoài. Lão nhân này đã tu thành Kim Đan dị tượng, nếu như bần đạo không toàn lực ứng phó thì sẽ không còn sống được nữa nha.
Mà lúc này, trong mây trắng phía sau lưng của tông chủ Đan Hà phái đột nhiên bộc phát ra một đạo ánh sáng như ngọc, sau đó chậm rãi nở rộ, bắn ra vạn đạo màu sáng mờ huyễn lệ nhiều màu sắc. Trong mỗi một đạo ánh sáng mờ đều tản ra khí tức vô cùng nóng bỏng.
Mà đóa mây trắng sau lưng của tông chủ Đan Hà phái bị vạn đạo ánh sáng mờ này xuyên thấu, đột nhiên sôi trào, chỉ một thoáng mây mù đã bốc hơi, thần quang bắn ra bốn phía, khí lãng cuồn cuộn.
- Hà Úy Vân Chưng!
Đa Bảo Đạo Nhân nói nhỏ một tiếng, giữa hai lông mày hiện lên vẻ ngưng trọng.
Lâm Dịch cũng cảm giác được lòng bàn tay của mình lạnh lẽo, đổ ra mồ hôi hột.
Kim Đan dị tượng là con bài chưa lật sau cùng của tông chủ Đan Hà phái, cũng là chiêu thức có uy hiếp lớn nhất đối với mọi người, mà lúc này Lâm Dịch cũng không nghĩ ra được một sách lược vẹn toàn nào có thể đối phó được với Kim Đan dị tượng này.
Tông chủ Đan Hà phái âm trầm cười nói:
- Từ khi lão phu tu thành Kim Đan dị tượng tới nay, trong Kim Đan kỳ không có địch thủ, chỉ bằng vào mấy hậu bối như các ngươi mà cũng vọng tưởng giết chết được ta? Các ngươi dựa vào cái gì chứ?
Ánh sáng mờ tỏa ra vạn trượng, cho dù không chính diện đối mặt thì Lâm Dịch vẫn có thể cảm nhận được một cỗ dị tượng lực không chỗ nào không có.
- Con bà nó, Kim Đan dị tượng thì rất giỏi sao?
Đa Bảo Đạo Nhân mắng một câu, sau đó cười lạnh nói:
- Thứ này ta cũng có!
Tiếng cười của tông chủ Đan Hà phái hơi ngừng, con ngươi trợn to nhìn một màn không thể tưởng tượng được nổi đang xảy ra ở trước mắt này.
Chỉ thấy phía sau Đa Bảo Đạo Nhân cũng chậm rãi mọc lên một dị tượng, hơn mười món bảo vật lơ lửng ở trong hư không. Đao, Kiếm, Hoàn, Luân, Vòng Tay, Bao Tay, Xích, Chùy, Chuông, Dù, Đỉnh, Thương... Mỗi một món đều rách nát không chịu nổi, lại mang theo một cỗ dị tượng lực Kim Đan mãnh liệt và bàng bạc.
Tổng cộng có bảy bảy bốn mươi chín món bảo vật, tụ tập lại cùng nhau, không xâm phạm lẫn nhau, quay chung quanh người của Đa Bảo Đạo Nhân, tạo thành một bộ Kim Đan dị tượng vô cùng rung động!
Lâm Dịch hít vào một ngụm khí lạnh, nghĩ ngợi nói:
- Đa Bảo Đạo Nhân này rất không đơn giản, tướng mạo xấu xí, nhìn như hèn mọn, thế nhưng lại tu thành loại Kim Đan dị tượng vô cùng bất phàm này, hơn nữa dường như còn có thể đứng ngang hàng với dị tượng lực của tông chủ Đan Hà phái kia nữa.
Kim Đan dị tượng cũng không phải là thứ mà tu sĩ Kim Đan có thể tùy tiện tu luyện được, trên Hồng Hoang đại lục, có lẽ cũng chỉ có tứ đại Hoàng tộc và ba đại tông môn, chỉ có truyền nhân huyết mạch thì mới có cơ hội tu luyện ra Kim Đan dị tượng.
Những tu sĩ khác, hoặc là thiên phú dị bẩm, hoặc là cơ duyên nghịch thiên, bằng không tuyệt đối sẽ không có khả năng tu thành Kim Đan dị tượng.
Không nói đâu xa, ngay cả huyết mạch dòng chính của Công Tôn Hoàng tộc là Công Tôn Cương cũng là tu sĩ Kim Đan. Thế nhưng khi hắn đánh một trận trong Tiềm Long sơn cũng không có thả ra Kim Đan dị tượng.
Lúc đó Lâm Dịch đã hóa ma, đồng thời sức chiến đấu tăng vọt, sát khí ngập trời, mà nếu Công Tôn Cương không phải là kẻ ngu ngốc thì sao không thả Kim Đan dị tượng ra ngoài cơ chứ? Trái lại còn sử dụng thần thông thuật và bí thuật Hoàng tộc tên là Đế Long Quyền gì đó.
Hiện nay Lâm Dịch còn chưa tới đẳng cấp này, hắn cũng không có nắm chắc mình có thể tu thành Kim Đan dị tượng hay không. Nhưng mà hắn đã mơ hồ cảm giác được, huyết mạch Bất diệt kiếm thể tuyệt đối không thua huyết mạch của tứ đại Hoàng tộc.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, có thể hắn cũng sẽ tu thành Kim Đan dị tượng trước lúc bước vào đan đạo!
Mộc Tiểu Yêu nói nhỏ:
- Nhìn không ra mập mạp này lại có chút bản lĩnh như vậy, nếu có hắn chính diện ngăn chặn dị tượng lực Kim Đan của Đan Hà lão tặc kia thì chúng ta sẽ có cơ hội rất lớn chém giết được Đan Hà lão tặc.
Lâm Dịch gật đầu, trong lòng đã có một phen tính toán, cho dù nhìn như hung hiểm, nhưng đáng giá để thử một lần.
Tông chủ Đan Hà phái thấy Đa Bảo Đạo Nhân lại phóng ra Kim Đan dị tượng, trong lòng cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng sau một lát hắn đã nở một nụ cười lạnh lẽo, lại lạnh giọng nói:
- Hạt gạo mà cũng dám tranh phát sáng cùng với ánh trăng!
Đa Bảo Đạo Nhân cười nhạo nói:
- Chỉ bằng vào dị tượng lực rách của ngươi mà cũng xứng là ánh trăng sao? Dị tượng của tứ đại Hoàng tộc và ba đại tông môn thì tính là cái gì chứ? Nếu như giờ ngươi còn toàn thịnh thì có lẽ sẽ còn có vài phần uy lực. Hôm nay ngươi chịu một kích toàn lực của U Minh Sạn, lại bị tiểu tử này đánh trúng một quyền, khà khà, tuy rằng ngươi có Đan khí hộ thể, nhưng dường như bây giờ cũng không dễ chịu nha!
Tông chủ Đan Hà phái lắc đầu cười nhạt, nói:
- Tiểu bối vô tri, thủ đoạn của lão phu há là thứ mà các ngươi có khả năng phỏng đoán được chứ?
Lời còn chưa dứt, tông chủ Đan Hà phái lấy ra một viên đan dược tỏa hương khí ra bốn phía trong túi trữ vật, trực tiếp ném vào trong miệng, trong chớp mắt, khí tức quanh thân hắn lần nữa khôi phục lại như lúc ban đầu, không nhìn ra hắn bị thương một chút nào cả.
Trong lúc hai người nói chuyện, Lâm Dịch đã chậm rãi thu liễm linh lực tới gần đoạn kiếm thần bí, tu vi lặng lẽ hạ xuống Trúc Cơ sơ kỳ. Sau đó từ bên trong thân thể của hắn cũng có một Lâm Dịch đi ra, cũng mặc một thân y phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú, có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Hóa Ngoại phân thân thuật!
Hai Lâm Dịch, thoạt nhìn không có chút khác biệt nào cả, bất kể là hình dạng hay là tu vi, căn bản khó có thể nhận rõ ra được đâu là bản thể đâu là phân thân.
Cùng lúc đó, hai tay của Lâm Dịch nắm một khối linh thạch thượng phẩm, nhanh chóng hấp thu linh khí ở bên trong, ngưng tụ ra Hóa Ngoại Chi Thân tiêu hao ba thành linh lực, chỉ là lúc này linh lực đang hồi phục từng chút từng chút một.
Tông chủ Đan Hà phái nhìn thấy hai Lâm Dịch đứng ở đó, không khỏi sửng sốt một chút, khóe mắt có hơi giật mình, không đợi chần chờ thì thân thể hắn đã lóe lên, mang theo Kim Đan dị tượng đằng đằng sát khí đánh về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch không những giết nhi tử của tông chủ Đan Hà phái, hơn nữa mấy lần lại còn tạo thành uy hiếp tới tính mạng của đối với hắn, lại còn dùng một quyền đả thương hắn, ở trong lòng hắn, Lâm Dịch là người thứ nhất mà hắn muốn giết.
- Đạo trưởng, Tiểu Yêu Tinh, các ngươi chống đỡ trước một chút đi.
Lâm Dịch thấp giọng nói, sau đó lại dùng thần thức khống chế Hóa Ngoại Chi Thân, nghênh đón tông chủ Đan Hà phái, bản thể rất nhanh đã lui lại về phía sau, linh thạch trên hai tay tiêu hao hết, sau đó hắn lại lật tay móc ra hai khối linh thạch, tiếp tục hấp thu.
Đa Bảo Đạo Nhân cũng không nói gì, bắt đầu chỉ huy Kim Đan dị tượng, trực tiếp chính diện đón nhận công kích của tông chủ Đan Hà phái.
Mộc Tiểu Yêu quát một tiếng, trực tiếp móc ra hai kiện linh khí cực phẩm từ trong túi trữ vật, không nói hai lời, trực tiếp bạo phát ra tu vi Huyễn Đan kỳ, toàn lực đánh về phía tông chủ Đan Hà phái.
Linh Khí còn chưa tới bên người của tông chủ Đan Hà phái thì đã bị ánh sáng mờ chiếu một cái, trực tiếp vỡ vụn, linh khí tán loạn, trong nháy mắt đã hôi yên phi diệt.
Dị tượng lực, kinh khủng như vậy, Linh khí cực phẩm bị nó chiếu đến cũng không nhịn được mà bị hủy diệt.
Linh khí cực phẩm bị phế, tâm thần của Mộc Tiểu Yêu tương liên với nó cho nên làm cho nàng không khỏi hừ nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên một tia thống khổ, chân lui một bước nhỏ, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trong ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu lộ ra vẻ quyết đoán, trực tiếp tháo một chuỗi chuông bạc ở trên cổ tay, đầu ngón tay điểm nhẹ, ánh sáng màu xanh lóe ra, tiếng chuông reo dễ nghe liên tục vang lên, hóa thành một đạo ánh sáng màu bạc bắn về phía tông chủ Đan Hà phái.
Cùng lúc đó, Đa Bảo Đạo Nhân cũng đang mặt đối mặt với tông chủ Đan Hà phái, song phương còn chưa tiếp xúc thì dị tượng lực đã bắt đầu xảy ra va chạm kịch liệt.
- Đinh Đinh Đinh!
Ánh sáng mờ vạn trượng của tông chủ Đan Hà phái bắn vào bên trong dị tượng quanh thân của Đa Bảo Đạo Nhân, đụng vào rất nhiều linh khí đang lơ lửng trong dị tượng, không khỏi phát ra tiếng va chạm chói tai.
Nhưng bốn mươi chín món linh khí đang lơ lửng trong dị tượng của Đa Bảo Đạo Nhân lại không bị vỡ vụn, vẫn hoàn hảo không có việc gì, đang chống lại dị tượng lực của tông chủ Đan Hà phái.
Ánh sáng mờ vạn trượng, lưu quang chấn động, khiến cho người ta không mở hai mắt ra được, giống như thủy triều vậy, bắt đầu từ vị trí của Đa Bảo Đạo Nhân lan tràn ra, không có có bất kỳ vật nào có thể ngăn cản được nó.
Bốn mươi chín món linh khí trôi nổi, mỗi một món đều nhìn như rất bất phàm, tản ra đại khí phong cách cổ xưa mà thê lương, dường như mang theo cảm giác năm tháng vô tận trôi qua, dị tượng lực bắn ra, miễn cưỡng chống lại được Hà Úy Vân Chưng của tông chủ Đan Hà phái.
Hai mắt của tông chủ Đan Hà phái trợn trừng, lóe lên vẻ lạnh lẽo, tu vi Kim Đan viên mãn đã vận chuyển tới cực hạn, cũng đã bạo phát toàn bộ tu vi. Vạn đạo ánh sáng mờ trong mây mù dần dần tụ lại, toàn lực đánh vào trên người của Đa Bảo Đạo Nhân.
Sắc mặt của Đa Bảo Đạo Nhân đại biến, phạm vi của Kim Đan dị tượng rút nhỏ lại một vòng, bốn mươi chín món linh khí phát ra từng tiếng rên rỉ. Tu vi của song phương kém hai bậc, cho nên dù có liều mạng thì cũng không có một chút cơ hội nào cả.
Lúc này tiếng chuông bạc của Mộc Tiểu Yêu xen lẫn một tia Đan khí như có như không, đánh tới chỗ của tông chủ Đan Hà phái, người sau hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không thay đổi mà phân ra một tia sáng mờ, trực tiếp chặn bước tiến của chuông bạc.
Chuông bạc và ánh sáng mờ đụng chạm vào nhau, lặng lẽ không có tiếng, chỉ là cả người của Mộc Tiểu Yêu lại chấn động, ở khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Cùng lúc đó, Hóa Ngoại Chi Thân của Lâm Dịch cũng đã đi tới trước người của tông chủ Đan Hà phái, hắn vung nắm tay lên, đập tới đầu của người sau.
Ánh sáng kỳ lạ trong hai mắt của tông chủ Đan Hà phái đại thịnh, trực tiếp khống chế gần một nửa dị tượng lực, đánh về phía Hóa Ngoại Chi Thân của Lâm Dịch.
- Phanh!
Hóa Ngoại Chi Thân không hề có lực chống lại, trực tiếp vỡ nát, tiêu tán thành vô hình.
Trong mắt tông chủ Đan Hà phái lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó cười ha hả nói:
- Thuật phân thân này của ngươi mà cũng không biết xấu hổ lấy ra đánh nhau sao? Chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, gân gà!
Tông chủ Đan Hà phái thoáng nhìn qua chỉ thấy trong chốc lát này, bên cạnh Lâm Dịch đã xuất hiện thêm ba cỗ phân thân, tu vi khí tức từ từ yếu bớt. Một cái trong đó có tu vi Ngưng Khí tầng chín, một cái là Ngưng khí tầng năm, còn có một cái chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng hai, tại cộng thêm Lâm Dịch có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhìn qua tổng cộng có bốn Lâm Dịch. Nếu không phải tu vi hơn kém quá lớn thì quả thực khó có thể nhận người nào là bản thể của hắn.
Trong mắt Lâm Dịch tỉnh táo dị thường, hắn biết, thành bại ở ngay trong lần hành động này!
Đa Bảo Đạo Nhân kinh hô một tiếng:
- Con bà nó, Kim Đan dị tượng!
- Mỗi lần gặp phải tiểu tử nhà ngươi quả thực không có chuyện gì tốt, lần sau còn hồ đồ hơn lần trước!
Đa Bảo Đạo Nhân liếc mắt nhìn Lâm Dịch, trong miệng cằn nhằn liên miên, nhưng động tác ra tay lại không ngừng chút nào, trong một cái chớp mắt, từ đầu đến chân hắn không ngờ lại đổi một bộ trang phục và đạo cụ khác, nhìn qua như là đã đổi thành một người khác vậy.
Chỉ thấy đạo quan trên đỉnh đầu của Đa Bảo Đạo Nhân, người khoác tiên y bát quái tỏa ra ánh sáng, ở thắt lưng có một cái đai lưng đầy hoa văn màu xanh, chân đi đôi giày màu vàng, cả người tràn ngập tiên khí lượn lờ, mặt mày hồng hào, nếu không phải có khuôn mặt xấu xì thì từ phía xa xa nhìn lại, quả thực rất là kinh người.
Trên người của Đa Bảo Đạo Nhân bắt đầu có Đan khí khởi động, ánh sáng lưu chuyển, không ngờ toàn bộ đều là Đan khí.
Đại đa số tu sĩ Kim Đan không có tế luyện được bao nhiêu Đan khí, nếu như lợi dụng Đan khí và đan hỏa rèn luyện quá nhiều Đan khí, không nói tới việc tiêu hao tâm thần tinh lực, mỗi một món Đan khí cũng sẽ không quá mạnh, khi đó được không bù mất.
Như Đa Bảo Đạo Nhân quả thực là một kỳ trân trong Tu chân giới này.
Lâm Dịch chậc lưỡi nói:
- Đạo trưởng, một mình ngươi dùng nhiều Đan khí như vậy làm gì chứ?
Đa Bảo Đạo Nhân khinh bỉ liếc mắt nhìn Lâm Dịch, mỉm cười nói:
- Đúng là không có kiến thức, tên hiệu này của bần đạo cũng không phải là gọi không. Bgày thường bần đạo ăn mặc rất là phổ thông, rất là khiêm tốn, tài không lộ ra ngoài. Lão nhân này đã tu thành Kim Đan dị tượng, nếu như bần đạo không toàn lực ứng phó thì sẽ không còn sống được nữa nha.
Mà lúc này, trong mây trắng phía sau lưng của tông chủ Đan Hà phái đột nhiên bộc phát ra một đạo ánh sáng như ngọc, sau đó chậm rãi nở rộ, bắn ra vạn đạo màu sáng mờ huyễn lệ nhiều màu sắc. Trong mỗi một đạo ánh sáng mờ đều tản ra khí tức vô cùng nóng bỏng.
Mà đóa mây trắng sau lưng của tông chủ Đan Hà phái bị vạn đạo ánh sáng mờ này xuyên thấu, đột nhiên sôi trào, chỉ một thoáng mây mù đã bốc hơi, thần quang bắn ra bốn phía, khí lãng cuồn cuộn.
- Hà Úy Vân Chưng!
Đa Bảo Đạo Nhân nói nhỏ một tiếng, giữa hai lông mày hiện lên vẻ ngưng trọng.
Lâm Dịch cũng cảm giác được lòng bàn tay của mình lạnh lẽo, đổ ra mồ hôi hột.
Kim Đan dị tượng là con bài chưa lật sau cùng của tông chủ Đan Hà phái, cũng là chiêu thức có uy hiếp lớn nhất đối với mọi người, mà lúc này Lâm Dịch cũng không nghĩ ra được một sách lược vẹn toàn nào có thể đối phó được với Kim Đan dị tượng này.
Tông chủ Đan Hà phái âm trầm cười nói:
- Từ khi lão phu tu thành Kim Đan dị tượng tới nay, trong Kim Đan kỳ không có địch thủ, chỉ bằng vào mấy hậu bối như các ngươi mà cũng vọng tưởng giết chết được ta? Các ngươi dựa vào cái gì chứ?
Ánh sáng mờ tỏa ra vạn trượng, cho dù không chính diện đối mặt thì Lâm Dịch vẫn có thể cảm nhận được một cỗ dị tượng lực không chỗ nào không có.
- Con bà nó, Kim Đan dị tượng thì rất giỏi sao?
Đa Bảo Đạo Nhân mắng một câu, sau đó cười lạnh nói:
- Thứ này ta cũng có!
Tiếng cười của tông chủ Đan Hà phái hơi ngừng, con ngươi trợn to nhìn một màn không thể tưởng tượng được nổi đang xảy ra ở trước mắt này.
Chỉ thấy phía sau Đa Bảo Đạo Nhân cũng chậm rãi mọc lên một dị tượng, hơn mười món bảo vật lơ lửng ở trong hư không. Đao, Kiếm, Hoàn, Luân, Vòng Tay, Bao Tay, Xích, Chùy, Chuông, Dù, Đỉnh, Thương... Mỗi một món đều rách nát không chịu nổi, lại mang theo một cỗ dị tượng lực Kim Đan mãnh liệt và bàng bạc.
Tổng cộng có bảy bảy bốn mươi chín món bảo vật, tụ tập lại cùng nhau, không xâm phạm lẫn nhau, quay chung quanh người của Đa Bảo Đạo Nhân, tạo thành một bộ Kim Đan dị tượng vô cùng rung động!
Lâm Dịch hít vào một ngụm khí lạnh, nghĩ ngợi nói:
- Đa Bảo Đạo Nhân này rất không đơn giản, tướng mạo xấu xí, nhìn như hèn mọn, thế nhưng lại tu thành loại Kim Đan dị tượng vô cùng bất phàm này, hơn nữa dường như còn có thể đứng ngang hàng với dị tượng lực của tông chủ Đan Hà phái kia nữa.
Kim Đan dị tượng cũng không phải là thứ mà tu sĩ Kim Đan có thể tùy tiện tu luyện được, trên Hồng Hoang đại lục, có lẽ cũng chỉ có tứ đại Hoàng tộc và ba đại tông môn, chỉ có truyền nhân huyết mạch thì mới có cơ hội tu luyện ra Kim Đan dị tượng.
Những tu sĩ khác, hoặc là thiên phú dị bẩm, hoặc là cơ duyên nghịch thiên, bằng không tuyệt đối sẽ không có khả năng tu thành Kim Đan dị tượng.
Không nói đâu xa, ngay cả huyết mạch dòng chính của Công Tôn Hoàng tộc là Công Tôn Cương cũng là tu sĩ Kim Đan. Thế nhưng khi hắn đánh một trận trong Tiềm Long sơn cũng không có thả ra Kim Đan dị tượng.
Lúc đó Lâm Dịch đã hóa ma, đồng thời sức chiến đấu tăng vọt, sát khí ngập trời, mà nếu Công Tôn Cương không phải là kẻ ngu ngốc thì sao không thả Kim Đan dị tượng ra ngoài cơ chứ? Trái lại còn sử dụng thần thông thuật và bí thuật Hoàng tộc tên là Đế Long Quyền gì đó.
Hiện nay Lâm Dịch còn chưa tới đẳng cấp này, hắn cũng không có nắm chắc mình có thể tu thành Kim Đan dị tượng hay không. Nhưng mà hắn đã mơ hồ cảm giác được, huyết mạch Bất diệt kiếm thể tuyệt đối không thua huyết mạch của tứ đại Hoàng tộc.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, có thể hắn cũng sẽ tu thành Kim Đan dị tượng trước lúc bước vào đan đạo!
Mộc Tiểu Yêu nói nhỏ:
- Nhìn không ra mập mạp này lại có chút bản lĩnh như vậy, nếu có hắn chính diện ngăn chặn dị tượng lực Kim Đan của Đan Hà lão tặc kia thì chúng ta sẽ có cơ hội rất lớn chém giết được Đan Hà lão tặc.
Lâm Dịch gật đầu, trong lòng đã có một phen tính toán, cho dù nhìn như hung hiểm, nhưng đáng giá để thử một lần.
Tông chủ Đan Hà phái thấy Đa Bảo Đạo Nhân lại phóng ra Kim Đan dị tượng, trong lòng cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng sau một lát hắn đã nở một nụ cười lạnh lẽo, lại lạnh giọng nói:
- Hạt gạo mà cũng dám tranh phát sáng cùng với ánh trăng!
Đa Bảo Đạo Nhân cười nhạo nói:
- Chỉ bằng vào dị tượng lực rách của ngươi mà cũng xứng là ánh trăng sao? Dị tượng của tứ đại Hoàng tộc và ba đại tông môn thì tính là cái gì chứ? Nếu như giờ ngươi còn toàn thịnh thì có lẽ sẽ còn có vài phần uy lực. Hôm nay ngươi chịu một kích toàn lực của U Minh Sạn, lại bị tiểu tử này đánh trúng một quyền, khà khà, tuy rằng ngươi có Đan khí hộ thể, nhưng dường như bây giờ cũng không dễ chịu nha!
Tông chủ Đan Hà phái lắc đầu cười nhạt, nói:
- Tiểu bối vô tri, thủ đoạn của lão phu há là thứ mà các ngươi có khả năng phỏng đoán được chứ?
Lời còn chưa dứt, tông chủ Đan Hà phái lấy ra một viên đan dược tỏa hương khí ra bốn phía trong túi trữ vật, trực tiếp ném vào trong miệng, trong chớp mắt, khí tức quanh thân hắn lần nữa khôi phục lại như lúc ban đầu, không nhìn ra hắn bị thương một chút nào cả.
Trong lúc hai người nói chuyện, Lâm Dịch đã chậm rãi thu liễm linh lực tới gần đoạn kiếm thần bí, tu vi lặng lẽ hạ xuống Trúc Cơ sơ kỳ. Sau đó từ bên trong thân thể của hắn cũng có một Lâm Dịch đi ra, cũng mặc một thân y phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú, có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Hóa Ngoại phân thân thuật!
Hai Lâm Dịch, thoạt nhìn không có chút khác biệt nào cả, bất kể là hình dạng hay là tu vi, căn bản khó có thể nhận rõ ra được đâu là bản thể đâu là phân thân.
Cùng lúc đó, hai tay của Lâm Dịch nắm một khối linh thạch thượng phẩm, nhanh chóng hấp thu linh khí ở bên trong, ngưng tụ ra Hóa Ngoại Chi Thân tiêu hao ba thành linh lực, chỉ là lúc này linh lực đang hồi phục từng chút từng chút một.
Tông chủ Đan Hà phái nhìn thấy hai Lâm Dịch đứng ở đó, không khỏi sửng sốt một chút, khóe mắt có hơi giật mình, không đợi chần chờ thì thân thể hắn đã lóe lên, mang theo Kim Đan dị tượng đằng đằng sát khí đánh về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch không những giết nhi tử của tông chủ Đan Hà phái, hơn nữa mấy lần lại còn tạo thành uy hiếp tới tính mạng của đối với hắn, lại còn dùng một quyền đả thương hắn, ở trong lòng hắn, Lâm Dịch là người thứ nhất mà hắn muốn giết.
- Đạo trưởng, Tiểu Yêu Tinh, các ngươi chống đỡ trước một chút đi.
Lâm Dịch thấp giọng nói, sau đó lại dùng thần thức khống chế Hóa Ngoại Chi Thân, nghênh đón tông chủ Đan Hà phái, bản thể rất nhanh đã lui lại về phía sau, linh thạch trên hai tay tiêu hao hết, sau đó hắn lại lật tay móc ra hai khối linh thạch, tiếp tục hấp thu.
Đa Bảo Đạo Nhân cũng không nói gì, bắt đầu chỉ huy Kim Đan dị tượng, trực tiếp chính diện đón nhận công kích của tông chủ Đan Hà phái.
Mộc Tiểu Yêu quát một tiếng, trực tiếp móc ra hai kiện linh khí cực phẩm từ trong túi trữ vật, không nói hai lời, trực tiếp bạo phát ra tu vi Huyễn Đan kỳ, toàn lực đánh về phía tông chủ Đan Hà phái.
Linh Khí còn chưa tới bên người của tông chủ Đan Hà phái thì đã bị ánh sáng mờ chiếu một cái, trực tiếp vỡ vụn, linh khí tán loạn, trong nháy mắt đã hôi yên phi diệt.
Dị tượng lực, kinh khủng như vậy, Linh khí cực phẩm bị nó chiếu đến cũng không nhịn được mà bị hủy diệt.
Linh khí cực phẩm bị phế, tâm thần của Mộc Tiểu Yêu tương liên với nó cho nên làm cho nàng không khỏi hừ nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên một tia thống khổ, chân lui một bước nhỏ, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trong ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu lộ ra vẻ quyết đoán, trực tiếp tháo một chuỗi chuông bạc ở trên cổ tay, đầu ngón tay điểm nhẹ, ánh sáng màu xanh lóe ra, tiếng chuông reo dễ nghe liên tục vang lên, hóa thành một đạo ánh sáng màu bạc bắn về phía tông chủ Đan Hà phái.
Cùng lúc đó, Đa Bảo Đạo Nhân cũng đang mặt đối mặt với tông chủ Đan Hà phái, song phương còn chưa tiếp xúc thì dị tượng lực đã bắt đầu xảy ra va chạm kịch liệt.
- Đinh Đinh Đinh!
Ánh sáng mờ vạn trượng của tông chủ Đan Hà phái bắn vào bên trong dị tượng quanh thân của Đa Bảo Đạo Nhân, đụng vào rất nhiều linh khí đang lơ lửng trong dị tượng, không khỏi phát ra tiếng va chạm chói tai.
Nhưng bốn mươi chín món linh khí đang lơ lửng trong dị tượng của Đa Bảo Đạo Nhân lại không bị vỡ vụn, vẫn hoàn hảo không có việc gì, đang chống lại dị tượng lực của tông chủ Đan Hà phái.
Ánh sáng mờ vạn trượng, lưu quang chấn động, khiến cho người ta không mở hai mắt ra được, giống như thủy triều vậy, bắt đầu từ vị trí của Đa Bảo Đạo Nhân lan tràn ra, không có có bất kỳ vật nào có thể ngăn cản được nó.
Bốn mươi chín món linh khí trôi nổi, mỗi một món đều nhìn như rất bất phàm, tản ra đại khí phong cách cổ xưa mà thê lương, dường như mang theo cảm giác năm tháng vô tận trôi qua, dị tượng lực bắn ra, miễn cưỡng chống lại được Hà Úy Vân Chưng của tông chủ Đan Hà phái.
Hai mắt của tông chủ Đan Hà phái trợn trừng, lóe lên vẻ lạnh lẽo, tu vi Kim Đan viên mãn đã vận chuyển tới cực hạn, cũng đã bạo phát toàn bộ tu vi. Vạn đạo ánh sáng mờ trong mây mù dần dần tụ lại, toàn lực đánh vào trên người của Đa Bảo Đạo Nhân.
Sắc mặt của Đa Bảo Đạo Nhân đại biến, phạm vi của Kim Đan dị tượng rút nhỏ lại một vòng, bốn mươi chín món linh khí phát ra từng tiếng rên rỉ. Tu vi của song phương kém hai bậc, cho nên dù có liều mạng thì cũng không có một chút cơ hội nào cả.
Lúc này tiếng chuông bạc của Mộc Tiểu Yêu xen lẫn một tia Đan khí như có như không, đánh tới chỗ của tông chủ Đan Hà phái, người sau hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không thay đổi mà phân ra một tia sáng mờ, trực tiếp chặn bước tiến của chuông bạc.
Chuông bạc và ánh sáng mờ đụng chạm vào nhau, lặng lẽ không có tiếng, chỉ là cả người của Mộc Tiểu Yêu lại chấn động, ở khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Cùng lúc đó, Hóa Ngoại Chi Thân của Lâm Dịch cũng đã đi tới trước người của tông chủ Đan Hà phái, hắn vung nắm tay lên, đập tới đầu của người sau.
Ánh sáng kỳ lạ trong hai mắt của tông chủ Đan Hà phái đại thịnh, trực tiếp khống chế gần một nửa dị tượng lực, đánh về phía Hóa Ngoại Chi Thân của Lâm Dịch.
- Phanh!
Hóa Ngoại Chi Thân không hề có lực chống lại, trực tiếp vỡ nát, tiêu tán thành vô hình.
Trong mắt tông chủ Đan Hà phái lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó cười ha hả nói:
- Thuật phân thân này của ngươi mà cũng không biết xấu hổ lấy ra đánh nhau sao? Chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, gân gà!
Tông chủ Đan Hà phái thoáng nhìn qua chỉ thấy trong chốc lát này, bên cạnh Lâm Dịch đã xuất hiện thêm ba cỗ phân thân, tu vi khí tức từ từ yếu bớt. Một cái trong đó có tu vi Ngưng Khí tầng chín, một cái là Ngưng khí tầng năm, còn có một cái chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng hai, tại cộng thêm Lâm Dịch có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhìn qua tổng cộng có bốn Lâm Dịch. Nếu không phải tu vi hơn kém quá lớn thì quả thực khó có thể nhận người nào là bản thể của hắn.
Trong mắt Lâm Dịch tỉnh táo dị thường, hắn biết, thành bại ở ngay trong lần hành động này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook