Bất Hủ Kiếm Thần
-
Chương 175: Hợp lực chiến kim đan
Tông chủ Đan Hà phái bị thần thông thuật Họa Địa Vi Lao của Mộc Tiểu Yêu gây khó khăn, đồng thời lại bị Lâm Dịch cận thân, thế nhưng vẻ mặt của hắn vẫn như thường, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt.
Lâm Dịch thấy vẻ đùa cợt trong mắt tông chủ Đan Hà phái, trong lòng hắn thầm hô không ổn.
Nhưng nắm đấm đã đánh ra, đâm lao phải theo lao, có được hay không hắn đều phải thử một lần, cũng không thể bị một ánh mắt của đối phương dọa lui nha.
Lực khí huyết của Bất diệt kiếm thể cũng ở trong nắm tay, ẩn ở trong quyền mà không phát. Chỉ cần tiếp xúc với thân thể của tông chủ Đan Hà phái thì Lâm Dịch có mười phần nắm chắc có thể tạo thành tổn thương rất nặng đối với hắn!
Sắc mặt của tông chủ Đan Hà phái âm trầm như nước, cũng chưa hề quan tâm, tay áo phiêu dật, trong mắt ngày càng lạnh lẽo.
Nhưng sau một khắc, Lâm Dịch đã biến sắc, quyền của hắn như sắp va chạm vào mặt của tông chủ Đan Hà phái, thế nhưng lại đột nhiên cảm giác được một loại uy thế thiên địa khó có thể chống cự được. Cả người như đã rơi vào trong một vũng bùn to lớn, tứ chi tràn ngập một loại gông xiềng vô hình, khó có thể thoát khỏi được.
Khi nắm đấm cách mặt của tông chủ Đan Hà phái chỉ có một ngón tay thì lại khó tiến thêm được nửa tấc.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dịch nhìn thấy một màn, làm cho hắn thất kinh.
Chỉ thấy phía sau lưng của tông chủ Đan Hà phái đột nhiên hiện ra một bức hình ảnh vô cùng quỷ dị.
Một đóa mây trắng chậm rãi xuất hiện, chợt ở giữa mây trắng đột nhiên bộc phát ra một chút tia sáng, sau đó chậm rãi mở rộng, bắn ra vạn đạo ánh sáng mờ, tản ra khí tức vô cùng nóng rực. Mà đóa mây trắng bị ngàn vạn đạo ánh sáng mờ xuyên qua lại giống như là không chịu nổi nhiệt độ cực nóng của ánh sáng sáng mờ mà đột nhiên sôi trào, mây mù bốc hơi, thần quang bắn ra tứ phía.
Cỏ cây bên cạnh tông chủ Đan Hà phái bị ánh sáng mờ này chiếu một cái, trong nháy mắt đã héo rũ, hóa thành một mảnh hư vô.
- Pháp thuật này thật là bá đạo!
Lâm Dịch nhìn thấy vậy lập tức trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ.
Hắn đã từng thấy qua Thiên Địa pháp tướng của Nguyên Anh đại tu sĩ, đó là một loại uy lực thiên địa vô phương chống cự, hơn nữa bất kể là khí thế hay là uy áp thì Thiên Địa pháp tướng còn mạnh hơn dị tượng này nhiều.
Điểm quan trọng nhất là, Thiên Địa pháp tướng là thứ mà Nguyên Anh đại tu sĩ tu luyện được, hơn nữa là thứ huyễn hóa ra theo suy nghĩ của mình, ẩn chứa tiên khí trong đó, mang theo uy lực của thiên địa.
Mà tông chủ Đan Hà phái chỉ là tu sĩ Kim Đan, một màn này trước mắt rốt cuộc là tại sao chứ?
Trong không gian cũng không có thần thông lực, đây cũng không phải là thần thông thuật, hơn nữa loại pháp thuật này so với thần thông thuật còn mạnh hơn nhiều!
Cho dù cái này là một hình ảnh ảo giác yếu hơn rất nhiều so với Thiên Địa pháp tướng, thế nhưng Lâm Dịch vẫn không đề nổi một tia chống cự nào cả. Linh lực trên cả người không thể thể vận chuyển, thứ duy nhất còn đang chậm rãi chảy xuôi chính là kiếm huyết màu lam ở trong cơ thể của hắn.
Cả người Lâm Dịch run rẩy, khí huyết lực mơ hồ hiện lên ở bên ngoài thân thể, thế nhưng cũng không thể thoát khỏi cỗ uy áp không gì không áp này. Không phải là áp chế trên tu vi, không phải là áp chế trên nguyên thần. Mặc dù hai thứ này có thể áp chế đối với Lâm Dịch, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống không có chút lực phản kháng nào như hiện tại.
Lâm Dịch có thể mơ hồ cảm nhận được, đây là một loại cảnh giới, đạo và pháp toàn diện áp chế!
Mà ánh mắt của Lâm Dịch lướt qua, hắn đã thấy rõ, mấy cây cỏ dại quấn lên chân của tông chủ Đan Hà phái, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang héo rũ, trong chớp mắt đã hóa thành tro tàn.
- Đạo pháp thật là lợi hại, không ngờ lại có thể phá giải được thần thông thuật!
Những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, tất cả chỉ là trong chớp mắt mà thôi.
Trong mắt của Mộc Tiểu Yêu lóe lên vẻ không thể tưởng tượng được nổi, đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Kim Đan dị tượng, Hà Úy Vân Chưng!
Tông chủ Đan Hà phái cười khà khà, nói:
- Không hổ là công chúa Yêu tộc, kiến thức rất rộng rãi!
Lâm Dịch chưa từng nghe qua cái gì mà Hà Úy Vân Chưng cả, thế nhưng hắn đã nghe qua Kim Đan dị tượng, có thể nói là như sấm vọng bên tai.
Lâm Dịch không kịp ngẫm nghĩ nữa, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là chạy trối chết ra ngoài, tông chủ Đan Hà phái có Kim Đan dị tượng ở gần bên người, hắn sẽ không có một tia cơ hội nào để thủ thắng cả.
Lâm Dịch nổi giận gầm lên một tiếng, mi tâm sáng choang, pháp quyết hơn trăm chữ của Tử Vi tinh thuật hiện lên ở bên trong thức hải, tiếng ngâm xướng vang vọng, trời đất đột nhiên tối đen, nơi phía chân trời xa xôi mơ hồ hiện lên một ngôi sao màu tím, hô ứng với ánh sáng màu tím ở mi tâm của Lâm Dịch
Cùng lúc đó, ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt của Lâm Dịch đột nhiên có một cỗ tinh thần lực tràn vào, hợp với khí huyết lực trong cơ thể của hắn, cùng linh lực tu vi Trúc Cơ trung kỳ, đạo văn thần bí dưới chân thoáng hiện, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, kiếm ý hiện ra!
Kiếm ý tầng thứ nhất của Dịch Kiếm thuật, nhận rõ hư thực, nhìn thấu sơ hở!
Lâm Dịch hầu như đã dùng hết con bài chưa lật, trong nháy mắt đã nắm bắt được một tia sơ hở, miễn cưỡng tránh thoát khỏi cỗ lực lượng trói buộc cường đại này, thân thể chợt lóe lên, rút lui ra bên ngoài.
Sắc mặt của tông chủ Đan Hà phái hơi biến đổi, nhìn ngôi sao màu tím như ẩn như hiện ở phía chân trời, hừ nhẹ một tiếng, đạo bào chấn động, ánh sáng mờ trong nháy mắt đã bắn tới chỗ của Lâm Dịch.
Lúc thân thể của Lâm Dịch còn ở giữa không trung thì cảm giác được một cỗ nguy cơ bỗng nhiên hàng lâm.
Lâm Dịch không dám chần chờ, đột nhiên quay đầu lại, hai tay mở ra, trong lòng bàn tay trái hiện lên một đoàn tử khí mù mịt, bàn tay phải thấp thoáng hiện lên một đám sinh khí mang the sinh cơ dạt dào, hai tay đẩy về phía trước, tạo thành một quả cầu. Một khi sinh tử nhị khí kết hợp lại với nhau, đạt đến cân đối thì sẽ ngưng tụ thành thần thông Niết Bàn sinh tử luân kinh người.
Trong lúc nhất thời không gian liên tiếp rung động, thần thông lực lần nữa hiện lên.
Tông chủ Đan Hà phái cười nhạo nói:
- Tiểu bối vô trí, hạt gạo mà cũng đòi tỏa ánh sáng!
Mộc Tiểu Yêu ở phía sau lớn tiếng nói:
- Không thể liều mạng, tránh mau!
Dị tượng phía sau lưng của tông chủ Đan Hà phái đại thịnh, vạn đạo ánh sáng mờ mang theo khí tức vô cùng nóng bắn về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch chưa bao giờ tự mình giao thủ với tu sĩ dùng Kim Đan dị tượng, lúc này trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, phạm vi mà ánh sáng mờ kia chiếu rọi cũng quá lớn, hắn có đào tẩu cũng đã không kịp, chỉ có thể liều mạng một lần, sau đó mới lại mưu đồ tìm đường thoát mà thôi.
Nhưng mà sinh tử nhị khí trong hai tay vừa dung hợp lại cùng một chỗ, Niết Bàn sinh tử luân còn chưa ngưng tụ thành công, đột nhiên bị ánh sáng mờ này chiếu đến, trong nháy mắt đã bị tiêu tán!
Dưới ánh sáng mờ bao phủ, không ngờ lại không thể ngưng tụ được thần thông thuật!
Trong lòng Lâm Dịch kinh hãi, mà lúc này ánh sáng mờ vạn trượng đã mang theo khí tức vô cùng nóng ầm ầm chiếu lên trên người của hắn.
Lâm Dịch bị ánh sáng mờ này chiếu một cái, y phục trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, cơ thể cũng có xu thế hòa tan, cả người đau đớn khó nhịn, lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu cháy, mơ hồ xuất huyết.
Lâm Dịch rên lên một tiếng đau đớn, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng trong nháy mắt đã hóa thành hơi nước, tiêu tán ở trên không trung.
Dưới một chiêu Lâm Dịch đã bị thương nặng, Bất diệt kiếm thể cũng không thể ngăn cản sát ý lạnh lẽo của ánh sáng mờ ka.
Nhưng vào lúc này, một chuỗi tiếng chuông bạc thanh thúy dễ nghe đột nhiên vang lên.
Vẫn là Mộc Tiểu Yêu chạy tới, tháo chuỗi chuông bạc trên cổ tay xuống, khẽ quát một tiếng, chuông bạc tuột tay bắn ra ngoài, chắn ở trước mặt của hai người.
Chuông bạc chuyển động ở trên không trung, ánh sáng bắn ra bốn phía, tiếng vang không ngừng vang lên, phóng ra từng đợt âm ba, tạm thời chặn lại ánh sáng mờ chiếu xuống thân của hai người.
Vào giờ khắc này, Lâm Dịch cảm giác được lòng bàn tay của mình đột nhiên có thêm một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, một cỗ sinh cơ cường đại theo bàn tay nhỏ trong tràn vào trong cơ thể của hắn, làm cho thương thế chuyển biến chậm lại.
Lâm Dịch nghiêng đầu nhìn lại thì đã nhìn thấy hai tròng mắt như nước của Mộc Tiểu Yêu, bên trong lộ ra vẻ lo âu vô tận.
Tông chủ Đan Hà phái hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói:
- Bảo bối tốt, không ngờ lại có thể ngăn được kim đan dị tượng của ta mà không vỡ! Phá cho ta!
Tông chủ Đan Hà phái vung tay lên, vạn đạo ánh sáng mờ ngưng tụ thành một chùm tia sáng, trực tiếp nện lên trên mặt của chuông bạc.
Chuông bạc phát ra một tiếng rên rĩ, Mộc Tiểu Yêu như bị sét đánh, thân thể mềm mại run rẩy, trong mắt lóe lên vẻ thống khổ, phun ra một ngụm máu tươi, lại bị cái khăn che mặt của nàng cản lại. Vốn là khăn che mặt màu tím, thế nhưng lúc này lại bị nhuộm thành màu đậm hơn.
Thấy một màn như vậy, Lâm Dịch chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng nổ tung, hắn sững sờ đứng ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy thiên địa trở nên ảm đạm, toàn bộ thiên địa như trở nên yên lặng và dừng lại.
Hình ảnh dừng lại vào giờ khắc này.
Gió không thổi, ánh sáng mờ không còn nữa, tất cả sự vật đều biến mất ở trước mắt của Lâm Dịch.
Trong mắt của Lâm Dịch chỉ còn lại có Tiểu Yêu Tinh, chỉ còn lại có hai đôi mắt tràn ngập thống khổ của Tiểu Yêu Tinh.
Trong đầu của Lâm Dịch chỉ có một suy nghĩ:
- Tiểu Yêu Tinh bị thương, nàng cứu ta cho nên mới bị thương, ta nhất định phải cứu nàng ra ngoài!
Ở trong lòng của Lâm Dịch, tình nguyện bản thân người bị ngàn vạn đao cắt, chịu nỗi khổ vô tận thì cũng không tình nguyện để Tiểu Yêu Tinh chịu một chút thương tổn nào cả.
Ngay trong nháy mắt này, rốt cục Lâm Dịch đã ý thức được, Tiểu Yêu Tinh ở trong lòng hắn rất quan trọng, dù là ai cũng không thể thay thế được.
- Ta muốn hóa ma! Ta muốn hóa ma!
Lâm Dịch ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, tràn ngập bi phẫn và thống khổ vô tận, tràn ngập chấp niệm và sự điên cuồng vô tận.
Lâm Dịch vô cùng phản cảm đối với việc hóa ma, trong lòng hắn cũng tràn ngập hận ý đối với Ma tộc. Trước kia mỗi một lần hóa ma đều là gần như tuyệt cảnh hóa ma một cách bị động, nhưng lúc này, nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu bị thương, tim của Lâm Dịch như bị cắt nát vậy.
- Đừng nói là hóa ma, cho dù lúc này là địch với toàn bộ thiên hạ, đâm thủng trời thì Lâm Dịch ta cũng sẽ đi làm!
Không ai thể đả thương nàng.
Trong đan điền vốn là gió êm sóng lặng, sau khi Lâm Dịch gầm lên giận dữ, Ma Hải đột nhiên có sóng lớn ngập trời cuồn cuộn, ma khí dày đặc che khuất bầu trời, trong đan điền cơ hồ bị nhuộm thành màu mực rất sâu, tản ra sát khí lành lạnh.
Chỉ một thoáng, tiếng cuồn cuộn không ngừng vang lên, ma khí ngập trời, giống như trời sập đất lún, tận thế hàng lâm.
Ở chỗ sâu trong Ma hải, cái xương ngón tay màu đen kia cũng vọt ra khỏi mặt biển, ma diễm tăng mạnh, liên tục xoay tròn, cả người tản ra sát khí lạnh lẽo như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đoạn kiếm thần bí.
Đoạn kiếm thần bí ở bên trên ma hải đang nổi lên sóng gió ngập trời, còn chưa tới gần thì đã bị kiếm khí sắc bén cắt thành một mảnh hư vô.
Xương ngón tay màu đen mang theo ma khí dày đặc tới cực điểm đột nhiên nhằm về phía đoạn kiếm thần bí kia.
Dưới tiềm thức của Lâm Dịch kêu gọi, lần đầu tiên xương ngón tay màu đen và đoạn kiếm thần bí đã chính diện đối đầu với nhau.
Thân kiếm của đoạn kiếm thần bí run lên, bắn ra một đạo kiếm quang màu lam thật dài, trực tiếp chém lên trên xương ngón tay màu đen.
Xương ngón tay màu đen phát ra một tiếng rên rỉ, ma khí quan hthana không thể ngăn cản được bước chân của kiếm khí màu lam, bản thể của xương ngón tay màu đen ghim một đầu vào trong ma hải, lần nữa biến mất không còn tung tích.
Xương ngón tay màu đem thu lại ma diễm, Ma Hải ở dưới đoạn kiếm thần bí trấn áp cũng không nổi lên được một tia sóng gió nào nữa.
Từ khi Lâm Dịch thu được một cái mảnh nhỏ của kiếm trong Tịch Tĩnh cốc, dường như lực lượng của xương ngón tay màu đen và đoạn kiếm thần bí đã xảy ra chênh lệch rất lớn, đoạn kiếm thần bí ở trên bầu trời của đại dương Ma Hải mênh mông, xương ngón tay màu đen không còn lực chống lại nữa.
Lúc này Lâm Dịch chủ động hóa ma, không ngờ lại bị thất bại!
Lần đấu tranh trong đan điền nói thì rất dài dòng, thế nhưng lại chỉ xảy ra ở trong thoáng qua mà thôi.
- Không hóa ma được, ta còn có thủ đoạn gì nữa, còn có thủ đoạn gì nữa có thể chạy trối chết được cơ chứ?
Trong đầu Lâm Dịch nhanh chóng suy nghĩ, trong chớp mắt, hầu như đã lật tung bảo bối ở trên người hắn qua một lần.
Đồ vật ngạc nhiên cổ quái trên người Lâm Dịch tuy nhiều, nhưng hoặc là hắn không biết công dụng, hoặc là không thể sử dụng, thứ chân chính có thể vượt cấp khiêu chiến chính là Bất diệt kiếm thể.
Nhưng Bất diệt kiếm thể cũng bị Kim Đan dị tượng của tông chủ Đan Hà phái khắc chế gắt gao, không thể tới gần đối phương, thậm chí suýt nữa đã bị vạn đạo ánh sáng mờ đốt thành tro bụi.
Nhưng vào lúc này, trong đầu Lâm Dịch lóe lên linh quang, nghĩ tới một thứ.
Lâm Dịch thấy vẻ đùa cợt trong mắt tông chủ Đan Hà phái, trong lòng hắn thầm hô không ổn.
Nhưng nắm đấm đã đánh ra, đâm lao phải theo lao, có được hay không hắn đều phải thử một lần, cũng không thể bị một ánh mắt của đối phương dọa lui nha.
Lực khí huyết của Bất diệt kiếm thể cũng ở trong nắm tay, ẩn ở trong quyền mà không phát. Chỉ cần tiếp xúc với thân thể của tông chủ Đan Hà phái thì Lâm Dịch có mười phần nắm chắc có thể tạo thành tổn thương rất nặng đối với hắn!
Sắc mặt của tông chủ Đan Hà phái âm trầm như nước, cũng chưa hề quan tâm, tay áo phiêu dật, trong mắt ngày càng lạnh lẽo.
Nhưng sau một khắc, Lâm Dịch đã biến sắc, quyền của hắn như sắp va chạm vào mặt của tông chủ Đan Hà phái, thế nhưng lại đột nhiên cảm giác được một loại uy thế thiên địa khó có thể chống cự được. Cả người như đã rơi vào trong một vũng bùn to lớn, tứ chi tràn ngập một loại gông xiềng vô hình, khó có thể thoát khỏi được.
Khi nắm đấm cách mặt của tông chủ Đan Hà phái chỉ có một ngón tay thì lại khó tiến thêm được nửa tấc.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dịch nhìn thấy một màn, làm cho hắn thất kinh.
Chỉ thấy phía sau lưng của tông chủ Đan Hà phái đột nhiên hiện ra một bức hình ảnh vô cùng quỷ dị.
Một đóa mây trắng chậm rãi xuất hiện, chợt ở giữa mây trắng đột nhiên bộc phát ra một chút tia sáng, sau đó chậm rãi mở rộng, bắn ra vạn đạo ánh sáng mờ, tản ra khí tức vô cùng nóng rực. Mà đóa mây trắng bị ngàn vạn đạo ánh sáng mờ xuyên qua lại giống như là không chịu nổi nhiệt độ cực nóng của ánh sáng sáng mờ mà đột nhiên sôi trào, mây mù bốc hơi, thần quang bắn ra tứ phía.
Cỏ cây bên cạnh tông chủ Đan Hà phái bị ánh sáng mờ này chiếu một cái, trong nháy mắt đã héo rũ, hóa thành một mảnh hư vô.
- Pháp thuật này thật là bá đạo!
Lâm Dịch nhìn thấy vậy lập tức trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ.
Hắn đã từng thấy qua Thiên Địa pháp tướng của Nguyên Anh đại tu sĩ, đó là một loại uy lực thiên địa vô phương chống cự, hơn nữa bất kể là khí thế hay là uy áp thì Thiên Địa pháp tướng còn mạnh hơn dị tượng này nhiều.
Điểm quan trọng nhất là, Thiên Địa pháp tướng là thứ mà Nguyên Anh đại tu sĩ tu luyện được, hơn nữa là thứ huyễn hóa ra theo suy nghĩ của mình, ẩn chứa tiên khí trong đó, mang theo uy lực của thiên địa.
Mà tông chủ Đan Hà phái chỉ là tu sĩ Kim Đan, một màn này trước mắt rốt cuộc là tại sao chứ?
Trong không gian cũng không có thần thông lực, đây cũng không phải là thần thông thuật, hơn nữa loại pháp thuật này so với thần thông thuật còn mạnh hơn nhiều!
Cho dù cái này là một hình ảnh ảo giác yếu hơn rất nhiều so với Thiên Địa pháp tướng, thế nhưng Lâm Dịch vẫn không đề nổi một tia chống cự nào cả. Linh lực trên cả người không thể thể vận chuyển, thứ duy nhất còn đang chậm rãi chảy xuôi chính là kiếm huyết màu lam ở trong cơ thể của hắn.
Cả người Lâm Dịch run rẩy, khí huyết lực mơ hồ hiện lên ở bên ngoài thân thể, thế nhưng cũng không thể thoát khỏi cỗ uy áp không gì không áp này. Không phải là áp chế trên tu vi, không phải là áp chế trên nguyên thần. Mặc dù hai thứ này có thể áp chế đối với Lâm Dịch, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống không có chút lực phản kháng nào như hiện tại.
Lâm Dịch có thể mơ hồ cảm nhận được, đây là một loại cảnh giới, đạo và pháp toàn diện áp chế!
Mà ánh mắt của Lâm Dịch lướt qua, hắn đã thấy rõ, mấy cây cỏ dại quấn lên chân của tông chủ Đan Hà phái, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang héo rũ, trong chớp mắt đã hóa thành tro tàn.
- Đạo pháp thật là lợi hại, không ngờ lại có thể phá giải được thần thông thuật!
Những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, tất cả chỉ là trong chớp mắt mà thôi.
Trong mắt của Mộc Tiểu Yêu lóe lên vẻ không thể tưởng tượng được nổi, đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Kim Đan dị tượng, Hà Úy Vân Chưng!
Tông chủ Đan Hà phái cười khà khà, nói:
- Không hổ là công chúa Yêu tộc, kiến thức rất rộng rãi!
Lâm Dịch chưa từng nghe qua cái gì mà Hà Úy Vân Chưng cả, thế nhưng hắn đã nghe qua Kim Đan dị tượng, có thể nói là như sấm vọng bên tai.
Lâm Dịch không kịp ngẫm nghĩ nữa, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là chạy trối chết ra ngoài, tông chủ Đan Hà phái có Kim Đan dị tượng ở gần bên người, hắn sẽ không có một tia cơ hội nào để thủ thắng cả.
Lâm Dịch nổi giận gầm lên một tiếng, mi tâm sáng choang, pháp quyết hơn trăm chữ của Tử Vi tinh thuật hiện lên ở bên trong thức hải, tiếng ngâm xướng vang vọng, trời đất đột nhiên tối đen, nơi phía chân trời xa xôi mơ hồ hiện lên một ngôi sao màu tím, hô ứng với ánh sáng màu tím ở mi tâm của Lâm Dịch
Cùng lúc đó, ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt của Lâm Dịch đột nhiên có một cỗ tinh thần lực tràn vào, hợp với khí huyết lực trong cơ thể của hắn, cùng linh lực tu vi Trúc Cơ trung kỳ, đạo văn thần bí dưới chân thoáng hiện, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, kiếm ý hiện ra!
Kiếm ý tầng thứ nhất của Dịch Kiếm thuật, nhận rõ hư thực, nhìn thấu sơ hở!
Lâm Dịch hầu như đã dùng hết con bài chưa lật, trong nháy mắt đã nắm bắt được một tia sơ hở, miễn cưỡng tránh thoát khỏi cỗ lực lượng trói buộc cường đại này, thân thể chợt lóe lên, rút lui ra bên ngoài.
Sắc mặt của tông chủ Đan Hà phái hơi biến đổi, nhìn ngôi sao màu tím như ẩn như hiện ở phía chân trời, hừ nhẹ một tiếng, đạo bào chấn động, ánh sáng mờ trong nháy mắt đã bắn tới chỗ của Lâm Dịch.
Lúc thân thể của Lâm Dịch còn ở giữa không trung thì cảm giác được một cỗ nguy cơ bỗng nhiên hàng lâm.
Lâm Dịch không dám chần chờ, đột nhiên quay đầu lại, hai tay mở ra, trong lòng bàn tay trái hiện lên một đoàn tử khí mù mịt, bàn tay phải thấp thoáng hiện lên một đám sinh khí mang the sinh cơ dạt dào, hai tay đẩy về phía trước, tạo thành một quả cầu. Một khi sinh tử nhị khí kết hợp lại với nhau, đạt đến cân đối thì sẽ ngưng tụ thành thần thông Niết Bàn sinh tử luân kinh người.
Trong lúc nhất thời không gian liên tiếp rung động, thần thông lực lần nữa hiện lên.
Tông chủ Đan Hà phái cười nhạo nói:
- Tiểu bối vô trí, hạt gạo mà cũng đòi tỏa ánh sáng!
Mộc Tiểu Yêu ở phía sau lớn tiếng nói:
- Không thể liều mạng, tránh mau!
Dị tượng phía sau lưng của tông chủ Đan Hà phái đại thịnh, vạn đạo ánh sáng mờ mang theo khí tức vô cùng nóng bắn về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch chưa bao giờ tự mình giao thủ với tu sĩ dùng Kim Đan dị tượng, lúc này trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, phạm vi mà ánh sáng mờ kia chiếu rọi cũng quá lớn, hắn có đào tẩu cũng đã không kịp, chỉ có thể liều mạng một lần, sau đó mới lại mưu đồ tìm đường thoát mà thôi.
Nhưng mà sinh tử nhị khí trong hai tay vừa dung hợp lại cùng một chỗ, Niết Bàn sinh tử luân còn chưa ngưng tụ thành công, đột nhiên bị ánh sáng mờ này chiếu đến, trong nháy mắt đã bị tiêu tán!
Dưới ánh sáng mờ bao phủ, không ngờ lại không thể ngưng tụ được thần thông thuật!
Trong lòng Lâm Dịch kinh hãi, mà lúc này ánh sáng mờ vạn trượng đã mang theo khí tức vô cùng nóng ầm ầm chiếu lên trên người của hắn.
Lâm Dịch bị ánh sáng mờ này chiếu một cái, y phục trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, cơ thể cũng có xu thế hòa tan, cả người đau đớn khó nhịn, lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu cháy, mơ hồ xuất huyết.
Lâm Dịch rên lên một tiếng đau đớn, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng trong nháy mắt đã hóa thành hơi nước, tiêu tán ở trên không trung.
Dưới một chiêu Lâm Dịch đã bị thương nặng, Bất diệt kiếm thể cũng không thể ngăn cản sát ý lạnh lẽo của ánh sáng mờ ka.
Nhưng vào lúc này, một chuỗi tiếng chuông bạc thanh thúy dễ nghe đột nhiên vang lên.
Vẫn là Mộc Tiểu Yêu chạy tới, tháo chuỗi chuông bạc trên cổ tay xuống, khẽ quát một tiếng, chuông bạc tuột tay bắn ra ngoài, chắn ở trước mặt của hai người.
Chuông bạc chuyển động ở trên không trung, ánh sáng bắn ra bốn phía, tiếng vang không ngừng vang lên, phóng ra từng đợt âm ba, tạm thời chặn lại ánh sáng mờ chiếu xuống thân của hai người.
Vào giờ khắc này, Lâm Dịch cảm giác được lòng bàn tay của mình đột nhiên có thêm một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, một cỗ sinh cơ cường đại theo bàn tay nhỏ trong tràn vào trong cơ thể của hắn, làm cho thương thế chuyển biến chậm lại.
Lâm Dịch nghiêng đầu nhìn lại thì đã nhìn thấy hai tròng mắt như nước của Mộc Tiểu Yêu, bên trong lộ ra vẻ lo âu vô tận.
Tông chủ Đan Hà phái hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói:
- Bảo bối tốt, không ngờ lại có thể ngăn được kim đan dị tượng của ta mà không vỡ! Phá cho ta!
Tông chủ Đan Hà phái vung tay lên, vạn đạo ánh sáng mờ ngưng tụ thành một chùm tia sáng, trực tiếp nện lên trên mặt của chuông bạc.
Chuông bạc phát ra một tiếng rên rĩ, Mộc Tiểu Yêu như bị sét đánh, thân thể mềm mại run rẩy, trong mắt lóe lên vẻ thống khổ, phun ra một ngụm máu tươi, lại bị cái khăn che mặt của nàng cản lại. Vốn là khăn che mặt màu tím, thế nhưng lúc này lại bị nhuộm thành màu đậm hơn.
Thấy một màn như vậy, Lâm Dịch chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng nổ tung, hắn sững sờ đứng ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy thiên địa trở nên ảm đạm, toàn bộ thiên địa như trở nên yên lặng và dừng lại.
Hình ảnh dừng lại vào giờ khắc này.
Gió không thổi, ánh sáng mờ không còn nữa, tất cả sự vật đều biến mất ở trước mắt của Lâm Dịch.
Trong mắt của Lâm Dịch chỉ còn lại có Tiểu Yêu Tinh, chỉ còn lại có hai đôi mắt tràn ngập thống khổ của Tiểu Yêu Tinh.
Trong đầu của Lâm Dịch chỉ có một suy nghĩ:
- Tiểu Yêu Tinh bị thương, nàng cứu ta cho nên mới bị thương, ta nhất định phải cứu nàng ra ngoài!
Ở trong lòng của Lâm Dịch, tình nguyện bản thân người bị ngàn vạn đao cắt, chịu nỗi khổ vô tận thì cũng không tình nguyện để Tiểu Yêu Tinh chịu một chút thương tổn nào cả.
Ngay trong nháy mắt này, rốt cục Lâm Dịch đã ý thức được, Tiểu Yêu Tinh ở trong lòng hắn rất quan trọng, dù là ai cũng không thể thay thế được.
- Ta muốn hóa ma! Ta muốn hóa ma!
Lâm Dịch ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, tràn ngập bi phẫn và thống khổ vô tận, tràn ngập chấp niệm và sự điên cuồng vô tận.
Lâm Dịch vô cùng phản cảm đối với việc hóa ma, trong lòng hắn cũng tràn ngập hận ý đối với Ma tộc. Trước kia mỗi một lần hóa ma đều là gần như tuyệt cảnh hóa ma một cách bị động, nhưng lúc này, nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu bị thương, tim của Lâm Dịch như bị cắt nát vậy.
- Đừng nói là hóa ma, cho dù lúc này là địch với toàn bộ thiên hạ, đâm thủng trời thì Lâm Dịch ta cũng sẽ đi làm!
Không ai thể đả thương nàng.
Trong đan điền vốn là gió êm sóng lặng, sau khi Lâm Dịch gầm lên giận dữ, Ma Hải đột nhiên có sóng lớn ngập trời cuồn cuộn, ma khí dày đặc che khuất bầu trời, trong đan điền cơ hồ bị nhuộm thành màu mực rất sâu, tản ra sát khí lành lạnh.
Chỉ một thoáng, tiếng cuồn cuộn không ngừng vang lên, ma khí ngập trời, giống như trời sập đất lún, tận thế hàng lâm.
Ở chỗ sâu trong Ma hải, cái xương ngón tay màu đen kia cũng vọt ra khỏi mặt biển, ma diễm tăng mạnh, liên tục xoay tròn, cả người tản ra sát khí lạnh lẽo như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đoạn kiếm thần bí.
Đoạn kiếm thần bí ở bên trên ma hải đang nổi lên sóng gió ngập trời, còn chưa tới gần thì đã bị kiếm khí sắc bén cắt thành một mảnh hư vô.
Xương ngón tay màu đen mang theo ma khí dày đặc tới cực điểm đột nhiên nhằm về phía đoạn kiếm thần bí kia.
Dưới tiềm thức của Lâm Dịch kêu gọi, lần đầu tiên xương ngón tay màu đen và đoạn kiếm thần bí đã chính diện đối đầu với nhau.
Thân kiếm của đoạn kiếm thần bí run lên, bắn ra một đạo kiếm quang màu lam thật dài, trực tiếp chém lên trên xương ngón tay màu đen.
Xương ngón tay màu đen phát ra một tiếng rên rỉ, ma khí quan hthana không thể ngăn cản được bước chân của kiếm khí màu lam, bản thể của xương ngón tay màu đen ghim một đầu vào trong ma hải, lần nữa biến mất không còn tung tích.
Xương ngón tay màu đem thu lại ma diễm, Ma Hải ở dưới đoạn kiếm thần bí trấn áp cũng không nổi lên được một tia sóng gió nào nữa.
Từ khi Lâm Dịch thu được một cái mảnh nhỏ của kiếm trong Tịch Tĩnh cốc, dường như lực lượng của xương ngón tay màu đen và đoạn kiếm thần bí đã xảy ra chênh lệch rất lớn, đoạn kiếm thần bí ở trên bầu trời của đại dương Ma Hải mênh mông, xương ngón tay màu đen không còn lực chống lại nữa.
Lúc này Lâm Dịch chủ động hóa ma, không ngờ lại bị thất bại!
Lần đấu tranh trong đan điền nói thì rất dài dòng, thế nhưng lại chỉ xảy ra ở trong thoáng qua mà thôi.
- Không hóa ma được, ta còn có thủ đoạn gì nữa, còn có thủ đoạn gì nữa có thể chạy trối chết được cơ chứ?
Trong đầu Lâm Dịch nhanh chóng suy nghĩ, trong chớp mắt, hầu như đã lật tung bảo bối ở trên người hắn qua một lần.
Đồ vật ngạc nhiên cổ quái trên người Lâm Dịch tuy nhiều, nhưng hoặc là hắn không biết công dụng, hoặc là không thể sử dụng, thứ chân chính có thể vượt cấp khiêu chiến chính là Bất diệt kiếm thể.
Nhưng Bất diệt kiếm thể cũng bị Kim Đan dị tượng của tông chủ Đan Hà phái khắc chế gắt gao, không thể tới gần đối phương, thậm chí suýt nữa đã bị vạn đạo ánh sáng mờ đốt thành tro bụi.
Nhưng vào lúc này, trong đầu Lâm Dịch lóe lên linh quang, nghĩ tới một thứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook