BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ
-
Chương 37: Ba Đại Kỷ Luật Tám Điều Chú Ý
Thám báo lĩnh mệnh, thúc ngựa mà đi.
Chỉ chốc lát sau, Huyện lệnh Đào Viên mặc một thân quan phục, mang theo một đám quan chức ra ngoài thành đón tiếp.
- Thần Điền Ngư Huyện lệnh Đào Viên, suất lĩnh mười lăm quan chức Đào Viên, khấu kiến bệ hạ. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Huyện lệnh Đào Viên cung kính quỳ trên mặt đất lễ bái.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Các quan còn lại cũng hô to.
Dương Mộc gật gật đầu, sau đó đánh giá vị Huyện lệnh Đào Viên trước mắt này một chút. Hắn ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy râu, thân hình mập mạp, bụng to. Cũng không biết đây là do di truyền hay là bị thừa dinh dưỡng, nhìn dáng dấp ít nhất cũng hơn 250 cân, đeo thêm mặt nạ là có thể đóng Trư Bát Giới rồi.
- Người Điền gia? Có quan hệ gì với Điền Vinh Xương?
Dương Mộc có chút kinh ngạc. Tả Tướng Điền Vinh Xương đã bị hắn giết gà dọa khỉ, không ngờ đến Điền gia vẫn còn có người ngồi ở vị trí cao.
Điền Ngư cả kinh, giọng nói có chút run rẩy:
- Khởi bẩm Bệ hạ! Phản thần Điền Vinh Xương là anh trai của vi thần, có điều bởi vì phản quốc nên đã bị Bệ Hạ xử trí theo quốc pháp, trong gia tộc cũng đã xoá tên khỏi gia phả, thê tử và nhi nữ tất cả đều biếm làm đầy tớ. Do đó hiện tại vi thần và phản thần kia không có bất cứ quan hệ gì.
Dương Mộc đăm chiêu. Điền gia làm như vậy cũng không có gì đáng trách, so với cả gia tộc thì tính mạng một người là quá nhỏ bé. Thế gia môn phiệt có lẽ càng hiểu rõ đạo lý bo bo giữ mình này.
Nếu như Điền gia không thức thời, ngày hôm nay hắn cũng sẽ không khách khí. Có câu nói thế nào nhỉ, mập mạp vốn có lúc chết, hoặc nặng tựa Thái Sơn, hoặc nặng như núi khác… Tin tưởng Huyện lệnh Điền Ngư nhất định sẽ chết có ý nghĩa.
Nếu quyết định không truy cứu nữa, hắn chỉ có thể trấn an, vì vậy nói:
- Ừ... rất tốt! Việc này trẫm đã biết được. Điền gia không hổ là công thần khai quốc, thâm minh đại nghĩa, lần này làm rất đúng. Làm tốt chức Huyện lệnh, trẫm sẽ không có ý kiến gì cả.
- Vâng! Vi thần nhất định sẽ tận trung chức thủ, vì Bệ Hạ phân ư.
Điền Ngư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc đứng thẳng lên hắn thậm chí còn cảm giác được ẩm ướt phía sau lưng.
Có thể tưởng tượng, vừa rồi nếu như Bệ Hạ có chút thành kiến đối với thân phận của hắn, hay kế sách của hắn có một chút sai sót gì đó thì chắc chắn sẽ phải chết.
Điền Ngư sợ hãi không thôi, lời nói càng thêm cẩn thận. Trên thực tế không chỉ có hắn mà tất cả quan chức ở đây cũng đều sợ mất mật. Đây là lần đầu tiên Bệ Hạ đích thân tới thị trấn Đào Viên này, một chút hành động nhỏ bé thôi cũng có thể lưu lại ấn tượng hoặc thật tốt hoặc thật xấu đối với người. Với những quan chức như bọn hắn mà nói, đây là một khảo nghiệm, cũng là một cơ hội.
Đặc biệt là một ít quan viên thuộc Điền gia thì quả thực là hai chân phát run, cả đầu đổ mồ hôi lạnh, lo lắng Dương Mộc sẽ hỏi đến bọn họ.
Bởi vì quan hệ của gia tộc, lúc Điền Ngư phân bổ bọn họ đều là đặc biệt đề bạt, mười mấy quan viên ăn bổng lộc của triều đình thì có tới năm người là của Điền gia.
Việc quan địa phương chiếu cố đến các thành viên trong gia tộc là vô cùng bình thường, thậm chí đây là quy tắc ngầm. Nhưng tình thế hiện tại đã khác, từ khi Điền Vinh Xương rơi đài, địa vị của Điền gia trên chốn quan trường đã giảm xuống rất nhiều. Lục bộ lại đổi mới, quan viên Điền gia trong triều đều tổn thất nặng nề, thế lực cơ hồ bị nhổ đi một nửa, có thể thấy được tình thế đang rất khó khăn.
Cũng may Bệ Hạ chưa quan tâm quá nhiều đến bọn họ, chỉ hỏi Huyện thừa và Huyện úy mấy vấn đề tượng trưng, liền để bọn họ lui ra. Sau đó dò hỏi mấy tên tiều phu và thợ săn đang quỳ ở phía sau, làm rõ một ít tình huống và địa hình các loại.
Đêm đó, Dương Mộc hạ lệnh toàn quân dựng trại đóng quân ở ngoài thành, tạm thời nghỉ ngơi.
Đối với quyết định này của Dương Mộc, Vệ Trung Toàn cảm thấy rất khó hiểu. Từ xưa đến nay khi hành quân đánh trận, nếu như hai quân đang giằng co ở chiến trường thì không nói, thế nhưng đã đến thành trì rồi sao còn không vào thành mà đóng quân?
Thực sự là không hiểu hành động này của bệ hạ.
Một số sĩ quan còn lại cũng rất là nghi hoặc, thế nhưng xuất phát từ lòng tôn kính và tín nhiệm mù quáng đối với Bệ Hạ, bọn họ không có một chút oán hận nào. Mọi người đều sắp xếp binh sĩ dưới trướng, phân chia nơi đóng quân, cử người tuần tra ban đêm.
Ước chừng nửa canh giờ, nơi đóng quân tạm thời đã sắp xếp xong. Nhìn xuống từ gò núi nhỏ bên cạnh, mấy trăm lều vải và bó đuốc ở bốn phía trông giống như sao sáng trên bầu trời đêm.
Cũng có thể là do mọi người vẫn còn chìm đắm trong phấn khởi của khúc quân ca ngày hôm qua. Sau khi dựng xong lều trại, tuy rằng không còn xuất hiện những âm thanh hát vang ầm ĩ nữa, nhưng những tiếng ngâm nga cũng chưa dứt hẳn. Bảy tám người tụ lại, ngươi một lời ta một lời, thảo luận về chuyện diệt cướp lần này.
Cũng không biết là do ca từ sục sôi, hay là dân chúng thường bị lưu phỉ bắt nạt, cho nên mọi người đều có một loại tâm tư báo thù, tuyên bố phải giết sạch toàn bộ lưu phỉ. Bọn họ còn bày ra không ít trò, ví dụ như sau khi vọt vào hang ổ của lưu phỉ thì xem thử áp trại phu nhân của chúng có thật xinh đẹp như lời đồn không, bảo khố phải chăng là có rất nhiều tiền bạc. Thậm chí có rất nhiều binh lính còn tưởng tượng lần này bọn họ có thể cướp được không ít bạc.
Những lời này truyền tới tai Dương Mộc, khiến hắn nhíu mày một chút.
Một vương giả chi sư chân chính, hẳn là hành lợi mà không hại, khiến cho bách tính giàu có, an tâm mà sống với tôn nghiêm của mình, không quấy nhiễu dân phải đặt ở vị trí đầu. Trong “Lục thao” cũng từng nhắc tới: "Không lấy của dân là chiếm được dân, không lấy của nước là chiếm được nước, không lấy của thiên hạ là chiếm được thiên hạ. Ban ân cho dân thì đừng tiếc của. Dân như trâu, ngựa, phải chăm nom nuôi nấng, nghe và thương mến họ.”.
Lịch sử chứng minh, chỉ khi quân kỷ nghiêm minh, được bách tính kính yêu mới có thể được xưng tụng là vương giả chi sư. Ở trong chiến tranh mới có sinh lực cuồn cuộn không ngừng và tiếp viện chống đỡ, dù là bách tính địch quốc cũng sẽ hoan nghênh, đánh đâu thắng đó.
Mục đích Dương Mộc hạ lệnh đóng quân ở ngoại thành chính là muốn tránh quấy nhiễu nhân dân, thông qua chi tiết nhỏ đó để quảng bá cho quân đội Thương Quốc. Thế nhưng không nghĩ tới toàn quân lại không có lấy một người thấu hiểu nỗi khổ tâm của hắn, chỉ coi nó là một mệnh lệnh và chấp hành theo. Lại còn trắng trợn thảo luận việc làm sao giết tiến vào hang ổ đám sơn phỉ, làm sao đi dọa nữ nhân của người ta, làm sao để cướp được tài bảo.
Lưu phỉ cũng là người, làm như vậy thì khác lưu phỉ ở chỗ nào?
Huống hồ, lần diệt cướp này còn có mục đích quan trọng khác. Đó là thông qua sơn mạch Lưu Phỉ, chiếm cứ vị trí trọng yếu chiến lược, đi đường tắt để gấp rút tiếp viện cho Thân Quốc. Nếu như binh sĩ đều làm như vậy, chẳng khác nào tự rơi vào vũng bùn hủy diệt cả.
Dù sao thỏ khôn có ba hang, lưu phỉ ở địa thế có lợi, coi như không có năng lực đánh trả thì có thể trốn vào sâu trong rừng núi. Nếu như chỉ vì vấn đề kỷ luật mà kết đại thù thao thiên với lưu phỉ, chỉ sợ đến lúc đó năm ngàn binh sĩ phải phân ra một nửa để trấn áp đám lưu phỉ có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào mới được.
Không được.
Phải loại bỏ kiểu tác phong xấu này khỏi quân đội mới được.
Đương nhiên Dương Mộc cũng rõ ràng, dính đến vấn đề lợi ích, không thể đơn thuần chỉ dựa vào mệnh lệnh để họ chấp hành được. Sau khi đã được chứng kiến qua uy lực của quân ca, linh quang chợt lóe, hắn bỗng nảy ra một chủ ý.
- Đến đến đến! Các vị tướng sĩ, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, trẫm sẽ dạy cho mọi người một bài ca.
Dương Mộc đi ra soái trướng, cao giọng hô to.
- Hay!
- Bệ hạ vạn tuế.
- Ác ác ác…..
Binh sĩ đều hưng phấn, ca khúc trước còn chưa nghe xong, lại được hát thêm một bài?
Quả thực là quá tốt rồi.
Dương Mộc tìm kiếm trong Đồ Thư Quán một hồi, sau đó mở ra một quyển “Kim khúc cách mạng”. Như thường triệu tập bốn trăm tên lính mới, một câu một câu dạy cho bọn họ —— Ba đại kỷ luật tám điều chú ý.
- Làm quân thì mọi người phải nhớ kỹ, ba đại kỷ luật tám hạng chú ý. Thứ nhất tất cả hành động phải nghe chỉ huy, nhất trí trong hành động mới có thể giành được thắng lợi. Thứ hai không lấy của bách tính, bách tính sẽ ủng hộ và thích chúng ta. Thứ ba tất cả thu được phải nhập làm của công, nỗ lực để giảm bớt gánh nặng cho bách tính.
- Ba đại kỷ luật chúng ta phải thực hiện, tám điều chú ý xin đừng quên.Thứ nhất thái độ nói chuyện phải đúng mực, tôn trọng bách tính, không kiêu ngạo không đùa giỡn. Thứ hai giá tiền buôn bán phải công bằng, mua bán công bằng không được bá đạo. Thứ ba, mượn đồ của người để dùng, phải trả lại y nguyên. Thứ tư, nếu như đồ vật bị hư hại, phải bồi thường không thiếu nửa phần. Thứ năm, không cho đánh người và mắng người, phải khắc phục tác phong của lưu phỉ. Thứ sáu bảo vệ hoa màu cho bách tính, lúc hành quân tác chiến phải chú ý khắp nơi. Thứ bảy, không được đùa giỡn phụ nữ, thói lưu manh kiên quyết phải xóa bỏ. Thứ tám không được ngược đãi tù binh, không được đánh chửi, không được soát hầu bao.
- Mỗi người phải tự giác tuân thủ kỷ luật, không được vi phạm tàn sát lẫn nhau. Kỷ luật quân nhân phải nhớ rõ từng điều, binh sĩ phải yêu bách tính, vĩnh viễn bảo vệ Thương Quốc tiến về phía trước, bách tính toàn quốc sẽ ủng hộ và hoan nghênh.
Một bài hát “ba đại kỷ luật tám điều chú ý” được xướng ra một cách hoàn chỉnh, bốn trăm tên binh sĩ nghe mà ngây người.
Tất cả hành động phải nghe chỉ huy, không lấy của bách tính, mọi thứ thu được phải sung công, nói chuyện phải hòa khí, buôn bán công bằng, mượn đồ vật phải giữ gìn, tổn hại phải bồi thường, không đánh mắng người, không làm hư hại hoa màu, không đùa giỡn phụ nữ, không ngược đãi tù binh...
Đây không phải là những điều kỷ luật trong sổ tay quân huấn lúc huấn luyện lính mới sao? Lúc đầu khi mọi người xuất chinh cũng không lưu ý nhiều như vậy, chỉ cho rằng sẽ giống như binh sĩ khác. Không nghĩ tới Hoàng Đế bệ hạ lại cải biên thành một ca khúc, phổ biến rộng rãi ra toàn quân.
Quân quy kỷ luật, còn có thể nhớ như vậy?
Thế không phải là, lần này mọi người diệt cướp sẽ không kiếm chác thêm được chút gì sao?
- -------------
Chỉ chốc lát sau, Huyện lệnh Đào Viên mặc một thân quan phục, mang theo một đám quan chức ra ngoài thành đón tiếp.
- Thần Điền Ngư Huyện lệnh Đào Viên, suất lĩnh mười lăm quan chức Đào Viên, khấu kiến bệ hạ. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Huyện lệnh Đào Viên cung kính quỳ trên mặt đất lễ bái.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Các quan còn lại cũng hô to.
Dương Mộc gật gật đầu, sau đó đánh giá vị Huyện lệnh Đào Viên trước mắt này một chút. Hắn ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy râu, thân hình mập mạp, bụng to. Cũng không biết đây là do di truyền hay là bị thừa dinh dưỡng, nhìn dáng dấp ít nhất cũng hơn 250 cân, đeo thêm mặt nạ là có thể đóng Trư Bát Giới rồi.
- Người Điền gia? Có quan hệ gì với Điền Vinh Xương?
Dương Mộc có chút kinh ngạc. Tả Tướng Điền Vinh Xương đã bị hắn giết gà dọa khỉ, không ngờ đến Điền gia vẫn còn có người ngồi ở vị trí cao.
Điền Ngư cả kinh, giọng nói có chút run rẩy:
- Khởi bẩm Bệ hạ! Phản thần Điền Vinh Xương là anh trai của vi thần, có điều bởi vì phản quốc nên đã bị Bệ Hạ xử trí theo quốc pháp, trong gia tộc cũng đã xoá tên khỏi gia phả, thê tử và nhi nữ tất cả đều biếm làm đầy tớ. Do đó hiện tại vi thần và phản thần kia không có bất cứ quan hệ gì.
Dương Mộc đăm chiêu. Điền gia làm như vậy cũng không có gì đáng trách, so với cả gia tộc thì tính mạng một người là quá nhỏ bé. Thế gia môn phiệt có lẽ càng hiểu rõ đạo lý bo bo giữ mình này.
Nếu như Điền gia không thức thời, ngày hôm nay hắn cũng sẽ không khách khí. Có câu nói thế nào nhỉ, mập mạp vốn có lúc chết, hoặc nặng tựa Thái Sơn, hoặc nặng như núi khác… Tin tưởng Huyện lệnh Điền Ngư nhất định sẽ chết có ý nghĩa.
Nếu quyết định không truy cứu nữa, hắn chỉ có thể trấn an, vì vậy nói:
- Ừ... rất tốt! Việc này trẫm đã biết được. Điền gia không hổ là công thần khai quốc, thâm minh đại nghĩa, lần này làm rất đúng. Làm tốt chức Huyện lệnh, trẫm sẽ không có ý kiến gì cả.
- Vâng! Vi thần nhất định sẽ tận trung chức thủ, vì Bệ Hạ phân ư.
Điền Ngư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc đứng thẳng lên hắn thậm chí còn cảm giác được ẩm ướt phía sau lưng.
Có thể tưởng tượng, vừa rồi nếu như Bệ Hạ có chút thành kiến đối với thân phận của hắn, hay kế sách của hắn có một chút sai sót gì đó thì chắc chắn sẽ phải chết.
Điền Ngư sợ hãi không thôi, lời nói càng thêm cẩn thận. Trên thực tế không chỉ có hắn mà tất cả quan chức ở đây cũng đều sợ mất mật. Đây là lần đầu tiên Bệ Hạ đích thân tới thị trấn Đào Viên này, một chút hành động nhỏ bé thôi cũng có thể lưu lại ấn tượng hoặc thật tốt hoặc thật xấu đối với người. Với những quan chức như bọn hắn mà nói, đây là một khảo nghiệm, cũng là một cơ hội.
Đặc biệt là một ít quan viên thuộc Điền gia thì quả thực là hai chân phát run, cả đầu đổ mồ hôi lạnh, lo lắng Dương Mộc sẽ hỏi đến bọn họ.
Bởi vì quan hệ của gia tộc, lúc Điền Ngư phân bổ bọn họ đều là đặc biệt đề bạt, mười mấy quan viên ăn bổng lộc của triều đình thì có tới năm người là của Điền gia.
Việc quan địa phương chiếu cố đến các thành viên trong gia tộc là vô cùng bình thường, thậm chí đây là quy tắc ngầm. Nhưng tình thế hiện tại đã khác, từ khi Điền Vinh Xương rơi đài, địa vị của Điền gia trên chốn quan trường đã giảm xuống rất nhiều. Lục bộ lại đổi mới, quan viên Điền gia trong triều đều tổn thất nặng nề, thế lực cơ hồ bị nhổ đi một nửa, có thể thấy được tình thế đang rất khó khăn.
Cũng may Bệ Hạ chưa quan tâm quá nhiều đến bọn họ, chỉ hỏi Huyện thừa và Huyện úy mấy vấn đề tượng trưng, liền để bọn họ lui ra. Sau đó dò hỏi mấy tên tiều phu và thợ săn đang quỳ ở phía sau, làm rõ một ít tình huống và địa hình các loại.
Đêm đó, Dương Mộc hạ lệnh toàn quân dựng trại đóng quân ở ngoài thành, tạm thời nghỉ ngơi.
Đối với quyết định này của Dương Mộc, Vệ Trung Toàn cảm thấy rất khó hiểu. Từ xưa đến nay khi hành quân đánh trận, nếu như hai quân đang giằng co ở chiến trường thì không nói, thế nhưng đã đến thành trì rồi sao còn không vào thành mà đóng quân?
Thực sự là không hiểu hành động này của bệ hạ.
Một số sĩ quan còn lại cũng rất là nghi hoặc, thế nhưng xuất phát từ lòng tôn kính và tín nhiệm mù quáng đối với Bệ Hạ, bọn họ không có một chút oán hận nào. Mọi người đều sắp xếp binh sĩ dưới trướng, phân chia nơi đóng quân, cử người tuần tra ban đêm.
Ước chừng nửa canh giờ, nơi đóng quân tạm thời đã sắp xếp xong. Nhìn xuống từ gò núi nhỏ bên cạnh, mấy trăm lều vải và bó đuốc ở bốn phía trông giống như sao sáng trên bầu trời đêm.
Cũng có thể là do mọi người vẫn còn chìm đắm trong phấn khởi của khúc quân ca ngày hôm qua. Sau khi dựng xong lều trại, tuy rằng không còn xuất hiện những âm thanh hát vang ầm ĩ nữa, nhưng những tiếng ngâm nga cũng chưa dứt hẳn. Bảy tám người tụ lại, ngươi một lời ta một lời, thảo luận về chuyện diệt cướp lần này.
Cũng không biết là do ca từ sục sôi, hay là dân chúng thường bị lưu phỉ bắt nạt, cho nên mọi người đều có một loại tâm tư báo thù, tuyên bố phải giết sạch toàn bộ lưu phỉ. Bọn họ còn bày ra không ít trò, ví dụ như sau khi vọt vào hang ổ của lưu phỉ thì xem thử áp trại phu nhân của chúng có thật xinh đẹp như lời đồn không, bảo khố phải chăng là có rất nhiều tiền bạc. Thậm chí có rất nhiều binh lính còn tưởng tượng lần này bọn họ có thể cướp được không ít bạc.
Những lời này truyền tới tai Dương Mộc, khiến hắn nhíu mày một chút.
Một vương giả chi sư chân chính, hẳn là hành lợi mà không hại, khiến cho bách tính giàu có, an tâm mà sống với tôn nghiêm của mình, không quấy nhiễu dân phải đặt ở vị trí đầu. Trong “Lục thao” cũng từng nhắc tới: "Không lấy của dân là chiếm được dân, không lấy của nước là chiếm được nước, không lấy của thiên hạ là chiếm được thiên hạ. Ban ân cho dân thì đừng tiếc của. Dân như trâu, ngựa, phải chăm nom nuôi nấng, nghe và thương mến họ.”.
Lịch sử chứng minh, chỉ khi quân kỷ nghiêm minh, được bách tính kính yêu mới có thể được xưng tụng là vương giả chi sư. Ở trong chiến tranh mới có sinh lực cuồn cuộn không ngừng và tiếp viện chống đỡ, dù là bách tính địch quốc cũng sẽ hoan nghênh, đánh đâu thắng đó.
Mục đích Dương Mộc hạ lệnh đóng quân ở ngoại thành chính là muốn tránh quấy nhiễu nhân dân, thông qua chi tiết nhỏ đó để quảng bá cho quân đội Thương Quốc. Thế nhưng không nghĩ tới toàn quân lại không có lấy một người thấu hiểu nỗi khổ tâm của hắn, chỉ coi nó là một mệnh lệnh và chấp hành theo. Lại còn trắng trợn thảo luận việc làm sao giết tiến vào hang ổ đám sơn phỉ, làm sao đi dọa nữ nhân của người ta, làm sao để cướp được tài bảo.
Lưu phỉ cũng là người, làm như vậy thì khác lưu phỉ ở chỗ nào?
Huống hồ, lần diệt cướp này còn có mục đích quan trọng khác. Đó là thông qua sơn mạch Lưu Phỉ, chiếm cứ vị trí trọng yếu chiến lược, đi đường tắt để gấp rút tiếp viện cho Thân Quốc. Nếu như binh sĩ đều làm như vậy, chẳng khác nào tự rơi vào vũng bùn hủy diệt cả.
Dù sao thỏ khôn có ba hang, lưu phỉ ở địa thế có lợi, coi như không có năng lực đánh trả thì có thể trốn vào sâu trong rừng núi. Nếu như chỉ vì vấn đề kỷ luật mà kết đại thù thao thiên với lưu phỉ, chỉ sợ đến lúc đó năm ngàn binh sĩ phải phân ra một nửa để trấn áp đám lưu phỉ có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào mới được.
Không được.
Phải loại bỏ kiểu tác phong xấu này khỏi quân đội mới được.
Đương nhiên Dương Mộc cũng rõ ràng, dính đến vấn đề lợi ích, không thể đơn thuần chỉ dựa vào mệnh lệnh để họ chấp hành được. Sau khi đã được chứng kiến qua uy lực của quân ca, linh quang chợt lóe, hắn bỗng nảy ra một chủ ý.
- Đến đến đến! Các vị tướng sĩ, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, trẫm sẽ dạy cho mọi người một bài ca.
Dương Mộc đi ra soái trướng, cao giọng hô to.
- Hay!
- Bệ hạ vạn tuế.
- Ác ác ác…..
Binh sĩ đều hưng phấn, ca khúc trước còn chưa nghe xong, lại được hát thêm một bài?
Quả thực là quá tốt rồi.
Dương Mộc tìm kiếm trong Đồ Thư Quán một hồi, sau đó mở ra một quyển “Kim khúc cách mạng”. Như thường triệu tập bốn trăm tên lính mới, một câu một câu dạy cho bọn họ —— Ba đại kỷ luật tám điều chú ý.
- Làm quân thì mọi người phải nhớ kỹ, ba đại kỷ luật tám hạng chú ý. Thứ nhất tất cả hành động phải nghe chỉ huy, nhất trí trong hành động mới có thể giành được thắng lợi. Thứ hai không lấy của bách tính, bách tính sẽ ủng hộ và thích chúng ta. Thứ ba tất cả thu được phải nhập làm của công, nỗ lực để giảm bớt gánh nặng cho bách tính.
- Ba đại kỷ luật chúng ta phải thực hiện, tám điều chú ý xin đừng quên.Thứ nhất thái độ nói chuyện phải đúng mực, tôn trọng bách tính, không kiêu ngạo không đùa giỡn. Thứ hai giá tiền buôn bán phải công bằng, mua bán công bằng không được bá đạo. Thứ ba, mượn đồ của người để dùng, phải trả lại y nguyên. Thứ tư, nếu như đồ vật bị hư hại, phải bồi thường không thiếu nửa phần. Thứ năm, không cho đánh người và mắng người, phải khắc phục tác phong của lưu phỉ. Thứ sáu bảo vệ hoa màu cho bách tính, lúc hành quân tác chiến phải chú ý khắp nơi. Thứ bảy, không được đùa giỡn phụ nữ, thói lưu manh kiên quyết phải xóa bỏ. Thứ tám không được ngược đãi tù binh, không được đánh chửi, không được soát hầu bao.
- Mỗi người phải tự giác tuân thủ kỷ luật, không được vi phạm tàn sát lẫn nhau. Kỷ luật quân nhân phải nhớ rõ từng điều, binh sĩ phải yêu bách tính, vĩnh viễn bảo vệ Thương Quốc tiến về phía trước, bách tính toàn quốc sẽ ủng hộ và hoan nghênh.
Một bài hát “ba đại kỷ luật tám điều chú ý” được xướng ra một cách hoàn chỉnh, bốn trăm tên binh sĩ nghe mà ngây người.
Tất cả hành động phải nghe chỉ huy, không lấy của bách tính, mọi thứ thu được phải sung công, nói chuyện phải hòa khí, buôn bán công bằng, mượn đồ vật phải giữ gìn, tổn hại phải bồi thường, không đánh mắng người, không làm hư hại hoa màu, không đùa giỡn phụ nữ, không ngược đãi tù binh...
Đây không phải là những điều kỷ luật trong sổ tay quân huấn lúc huấn luyện lính mới sao? Lúc đầu khi mọi người xuất chinh cũng không lưu ý nhiều như vậy, chỉ cho rằng sẽ giống như binh sĩ khác. Không nghĩ tới Hoàng Đế bệ hạ lại cải biên thành một ca khúc, phổ biến rộng rãi ra toàn quân.
Quân quy kỷ luật, còn có thể nhớ như vậy?
Thế không phải là, lần này mọi người diệt cướp sẽ không kiếm chác thêm được chút gì sao?
- -------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook