BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ
Chương 19: Giải Hoặc Dương Mưu

Tam Vương hiểu, đây là một độc kế, nhưng cũng là một dương mưu, khiến cho người ta không thể không rơi vào.

Hoàng Đế đã lui một bước, đề nghị tốt như vậy, chẳng lẽ muốn từ chối?

Về tình về lý đều không thể phản bác và từ chối.

Tam Vương đều trầm mặc. Từ trên mặt quan hệ chính trị, ba người là một thể thống nhất, tương hỗ ôm đoàn sưởi ấm, lấy đoạt vị làm mục tiêu vượt ải cuối cùng.

Nhưng đồng thời, quan hệ này cũng được xây dựng trên cơ sở thực lực của riêng từng người. Nếu đã mất quyền quản lý phong ấp, vậy không phải là ôm đoàn sưởi ấm nữa rồi, mà sẽ được sung làm người yểm trợ khi vượt ải, thua coi như bi thảm, thắng cũng không vớt được cái gì hay. Còn không bằng ngoan ngoãn ở trong phong ấp, ăn no rồi chờ chết, tìm một cơ hội phục nhuyễn với Hoàng Đế.

Sự thật đã chứng minh, mặc kệ là người tinh minh cỡ nào, trước lợi ích đều sẽ rơi vào một cái hố gọi là nhân tính, không thể kéo ra được.

Cũng ví như tam Vương hiện giờ, ai nấy đều trầm ngâm, đều nghĩ nên làm thế nào để giữ được phong ấp của mình, thuận tiện đẩy người khác xuống nước.

- Mấy vị Vương gia đã có quyết định chưa? Không biết có ai nguyện ý phân ưu cho trẫm không?

Dương Mộc quét mắt một chút rồi nói:

- Người nguyện ý cống hiến phong ấp trẫm cũng sẽ không bạc đãi, vẫn có thể thu hoạch được một nửa thuế má. Nếu có tâm làm quan thì có thể lên triều đình mưu một chức quan.

Tam Vương thầm nghĩ, ai muốn chức quan của ngươi chứ. Làm Vương gia tốt lắm, trong phong ấp giống như thổ Hoàng Đế, cuộc sống còn tiêu sái hơn cả ngươi, đồ đần mới lên triều.

- Bệ Hạ, Bàn Thành của thần cằn cỗi, thuỷ lợi không thông, ở xa nhất về phía nam, bất lợi để phổ biến biến pháp. Xin thứ cho thần không có cách nào phân ưu giúp Bệ Hạ.

Bàn Vương đứng dậy đầu tiên. Vào lúc lợi ích lâm đầu, ông ta cũng chẳng đoái hoài gì đến thể diện nữa, trước tiên gạt mình sang một bên rồi tính.

- Thần Trạch Thành của thần cũng có nhiều bất tiện, biên cảnh Tây Thuỳ thường xuyên gặp lưu phỉ cướp giật, chỉ sợ không có lực.

- Bệ Hạ minh giám, Nghi Thành cũng không chịu nổi gánh nặng.

Đã có Bàn Vương dẫn đầu phản chiến, Trạch Vương và Nghi Vương chỉ thầm mắng một tiếng rồi cũng lần lượt tỏ thái độ.

Dương Mộc thở dài một hơi, nói lời thấm thía:

- Việc quan hệ tới quốc vận, hiện tại đang có vô số ánh mắt trong cả nước nhìn chăm chú vào các ngươi. Cho nên, các ngươi phải tình nguyện kính dâng, dũng cảm hy sinh, làm Đảng viên… Tóm lại, việc này sau đó sẽ bàn tiếp, mấy vị Vương gia cứ ở lại trong thành thêm vài ngày. Dù sao thì thí điểm ở toà thành nào, các ngươi cứ nghĩ cho kỹ, trẫm chờ tin tốt.

- Vâng! Chúng thần… tuân chỉ.

Ba vị Vương gia sầu khổ nhăn nhó, trong lòng suy nghĩ, dù thế nào nhất định cũng phải giữ được phong ấp của mình!

Tam Vương lùi lại, Dương Mộc lại bàn luận một hồi với các trọng thần lục bộ. Chủ đề chủ yếu tập trung vào lượng lớn bồi thường và hai toà thành trì, xem nên xử trí thế nào, nên quản lý ra sao, quy hoạch từng chi tiết nhỏ nhất.

Mãi đến giờ ăn trưa mới kết thúc thương nghị, quần thần cáo lui, Dương Mộc giữ lại hai người Vệ Trung Toàn và Tư Mã Hoành.

- Bệ Hạ, lão thần còn một chuyện không hiểu.

Vệ Trung Toàn nói.

- Ồ? Nói ra nghe xem.

Dương Mộc hăng hái hỏi.

Vệ Trung Toàn ngần ngừ một lát rồi đáp:

- Với thế cục triều đình hiện giờ, hoặc là Bệ Hạ duy trì thế cân bằng giữa mấy vị Vương gia, hoặc là có thể bất chấp hậu quả, lấy thủ đoạn thiết huyết ra trấn áp Tam Vương. Vì sao chỉ vẻn vẹn lấy ra một toà phong ấp? Làm vậy chỉ thu được lợi ích rất nhỏ, chẳng phải đã chọc tức bọn họ lại không có thu hoạch gì sao?

Dương Mộc hiểu ý cười hỏi:

- Cho nên, ái khanh đang cảm thấy lần này trẫm lỗ mãng sao?

- Thần không dám! Chẳng qua, thần cảm thấy có hơi thiếu thoả đáng. Lại nói, mấy vị Vương Gia đã ở tại Hoàng Thành mấy ngày rồi, khẳng định sẽ vụng trộm làm chút chuyện, liên hợp với các quan viên trong triều đình phản đối biến pháp, đây là một phiền toái không nhỏ.

- Đúng, thần cũng cảm thấy như vậy. Theo thần thấy, dứt khoát kéo mấy vị Vương Gia kia ra ngoài chém, xong hết mọi chuyện!

Tư Mã Hoành ở bên cạnh cũng xen vào. Cả buổi sáng hôm nay ông ta luôn cau mày, có thành kiến rất lớn với mấy vị Vương Gia.

Dương Mộc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Nên tới thì thế nào cũng tới, biến pháp ảnh hưởng đến lợi ích của quý tộc, khẳng định lực cản sẽ không nhỏ. Nhưng hai vị ái khanh ngẫm lại xem, nếu mình là một trong Tam Vương, nên tự xử thế nào?

- Cái này…

Vệ Trung Toàn há to miệng, trầm ngâm một lát mới thưa:

- Đương nhiên là không thể ngồi yên chờ chết. Nếu cho phép quan lại trong triều đình phổ biến biến pháp trong phong ấp, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Dù sao cũng là chọn một trong ba, nếu có thể đẩy cho người khác…

Đột nhiên Vệ Trung Toàn bỏ lửng không nói nữa, dường như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt sáng lên hô lớn:

- Diệu! Diệu kế! Đây là dương mưu. Chắc chắn Tam Vương sẽ bởi vậy mà cãi lộn không ngớt, lục đục nội bộ, thậm chí trở mặt thành thù!

Dương Mộc nói:

- Hai vị ái khanh cảm thấy trong Tam Vương ai có uy hiếp lớn nhất?

- Cái này… Trạch Vương hoa mắt ù tai, Nghi Vương không nhìn được đại cục, chỉ có Bàn Vương. Mặc dù không xuất chúng, nhưng giỏi âm mưu, có rất nhiều nhân mạch trong các đại môn phiệt, bối phận lại là hoàng thúc của Bệ Hạ, rất khó đối phó.

Dương Mộc gật gật đầu:

- Vậy thì tốt. Ngày mai trẫm sẽ nhờ Thái Hậu hỗ trợ, mời Trạch Vương và Nghi Vương tiến cung dự tiệc, cho bọn họ một cơ hội tố khổ với Thái Hậu. Trẫm cũng muốn niệm chút tình huynh đệ mà thiên vị bọn họ một chút, cùng gạt Bàn Vương ra.

- Ha ha, làm như vậy, sau ngày mai Bàn Vương sẽ gấp đến mức nhấc chân rồi!

Vệ Trung Toàn cười sảng khoái:

- Thì ra Bệ Hạ đã có tính toán sẵn, là lão thần đi quá giới hạn!

Dương Mộc khoát tay áo:

- Ái khanh một lòng phân ưu giúp trẫm, là may mắn của trẫm, may mắn cho Thương Quốc. Chính vì ái khanh làm việc cẩn thận, giỏi về mưu đồ, trẫm mới giữ hai vị lại cùng bàn bạc đại sự.

- Ồ? Xin Bệ Hạ ra lệnh.

- Không nói tới ra lệnh.

Dương Mộc khoát tay áo, lại sờ sờ cái bụng:

- Đến giờ ăn trưa rồi, hay hai vị ái khanh cùng dùng bữa với trẫm, sau đó lại thong thả bàn bạc tiếp?

- Cái này… lão thần không dám!

Vệ Trung Toàn vội vàng khom lưng.

- Bệ Hạ, chúng thần là võ tướng, thường xuyên ăn ngủ với sĩ tốt trong quân, đã quen một ngày hai bữa.

Tư Mã Hoành cũng ôm quyền từ chối. Nên nhớ, dùng bữa với Hoàng Đế là vinh dự đặc biệt chỉ có thần tử cấp nguyên lão mới có thôi, ông ta tự nhận mình còn chưa đủ tư cách.

Dương Mộc rất kinh ngạc hỏi:

- Binh lính trong quân đều một ngày ăn hai bữa sao?

Tư Mã Hoành khẽ gật đầu:

- Binh lính trong quân đều xuất thân bình dân, đã quen rồi.

Dương Mộc rất bất ngờ. Hắn biết, ngoài các gia đình giàu có có cuộc sống xa hoa một ngày ba bữa, bình dân phổ thông đều chỉ ăn hai bữa một ngày. Nhưng hắn không ngờ được, thậm chí ngay cả binh lính trong quân cũng chỉ được ăn hai bữa một ngày, đúng là khó mà tin nổi.

Thử nghĩ một chút xem, ba bữa một ngày cũng không thể đảm bảo, binh sĩ còn sức đâu mà thao luyện? Cứ thế mãi, có thể nâng cao được sức chiến đấu mới là lạ!

Hiện giờ hắn cứ ghi nhớ chuyện này đã, sau đó lệnh cho ngự trù bưng bữa trưa tới thiên điện bên cạnh. Quân thần ba người ngồi cùng bàn, vừa uống rượu vừa dùng bữa vừa bàn việc.

Mà chuyện đang bàn lúc này chính là cải tổ quân đội!

- -------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương