Bát Hoang Kiếp
-
Quyển 2 - Chương 5: Gấu lớn (cự hùng)
Dịch giả: One_God
"Ngao!"
Con gấu đen này là yêu thú cấp Xích Mục nên trí tuệ cũng tương đối bằng nhân loại. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, lông gấu toàn thân dựng ngược cứng rắn như dùi sắt. Không chỉ thế mà một màn sáng màu vàng đất cũng đã bao phủ cả cơ thể con gấu, bài xích hai người Đoan Mộc Vũ ra bên ngoài!
Đây cũng chính là khác biệt giữa yêu thú Xích Mục và Thanh Mục. Nếu là yêu thú Thanh Mục, chỉ cần nhảy được lên lưng nó thì thoải mái rồi, có thể tùy ý giết hoặc thu phục đều được vì mọi chuyện rất dễ dàng. Nhưng yêu thú Xích Mục thì lại khác, nó có thể triển khai công kích cường đại để phản kháng!
Vào lúc này, mạnh mẽ như Đoan Mộc Vũ cũng chỉ có thể dựa vào số phận. Một tay hắn nắm chặt tay Liễu Lịch, một tay kia thì cầm Phi Vũ Kiếm như muốn đâm thủng vòng bảo hộ của con gấu này. Bây giờ hắn không còn một chút pháp lực nào cả, chỉ có thể hi vọng vào sự sắc bén của Phi Vũ Kiếm!
Chẳng qua Đoan Mộc Vũ còn chưa động thủ thì con gấu này đã xoay đầu ra sau. Nhất thời đám lông màu đen của nó cũng cuộn sóng theo, vòng bảo hộ màu vàng đất cũng rung động khiến hai người Đoan Mộc Vũ đứng không vững rồi ngã xuống đất. Con gấu này thủy chung luôn chạy như điên, nếu bọng họ bị ngã thì kết quả chính là bị đạp thành thịt vụn.
Tình trạng hết sức nguy cấp, Liễu Lịch chợt vung ống tay áo lên, phóng ra một dải lụa nhiều màu sắc cuốn lấy cái đuôi gấu đen. Mượn điểm này, hai người Đoan Mộc Vũ lại lần nữa nhảy lên lưng con gấu!
Lần này, con gấu đen rống một tiếng rõ to, nó chạy càng lại thêm điên cuồng. Bốn cái chân gấu giẫm mạnh xuống đất nhất thời khiến vô số đá vụng tay tứ tung, phương viên mấy trăm dặm xung quanh cũng bị một cỗ khí lãng khổng lồ cuốn qua! Rất nhiều yêu thú ở gần con gấu đên này đều bị vạ lây!
Rồi sau đó, vòng sáng màu vàng đất trên người con gấu nhấp nháy vài cái, tạo ra một cỗ hấp lực khổng lồ. Đầu tiên nó hút hai người Đoan Mộc Vũ dính lên đó, khiến hai người không thể nhúc nhích rồi bắt đầu hút đá vụn vỡ ra để công kích hai người bọn họ!
Thầm mắng một tiếng giảo hoạt, Đoan Mộc Vũ bất đắc dĩ phải lăn đè lên người Liễu Lịch, bảo hộ nàng bên dưới. Đám đá vụn có lực lượng thuộc tính thổ gia cường nên có sức nặng rất lớn, theo quán tính lao vào bọn họ nên cũng sẽ rất đau. Hắn da dày thịt béo thì chắc không có vấn đề nhưng Liễu Lịch hiện không có pháp lực thì có thể bị đánh cho đến chết!
Nhất thời thanh âm bùm bùm ầm ầm vang lên không ngớt. Lực lượng oanh kích của mấy tảng đá cũng rất lớn, đến Đoan Mộc Vũ cũng bị đập cho choáng váng đầu óc. Mà Liễu Lịch thì ngược lại, nàng được hắn bảo hộ bên dưới nên thân thể không có thương tổn gì quá lớn!
Chẳng qua tư thế như vậy cũng cực kỳ mập mờ! Hấp lực khổng lồ từ màn sáng màu vàng đất kia khiến hai người gần như dính sát vào nhau, mặt đối mặt. Đoan Mộc Vũ bị đập cho choáng váng hoa mắt nên không có cảm giác gì nhưng Liễu Lịch thì thẹn đến mức muốn chui sâu xuống đất. Hơn nữa đang trên bờ vực sinh tử nên cảm xúc lại càng mãnh liệt hơn! Nhất thời, trong lòng nàng dâng lên tâm tình khác, nghĩ rằng nếu cứ chết như vậy thì cũng đáng!
Cự thạch oanh kích liên miên không dứt, Đoan Mộc Vũ chịu được nhưng Tiểu Bạch luôn ngủ ngáy như sấm sau lưng hắn thì lại không. Lúc trước, cho dù có lâm vào tình cảnh nguy hiểm thì dưới sự bảo vệ của hắn nó cũng không bị đánh thức bởi đàn yêu cầm ồn ào kia!
"Chiêm chiếp, chiêm chiếp!"
Tiểu Bạch bị tảng đá đập trúng nên tỉnh đậy, nó lập tức vỗ cánh nhảy ra ngoài và rất tức giận. Chẳng qua giờ phút này Đoan Mộc Vũ chả còn tâm trí nào quan tâm nó. Vốn hắn cũng tưởng nó bị nện thành bánh thịt rồi nhưng không ngờ màn sáng màu vàng của con gấu đen và phi thạch lại không cách nào tiếp cận nó, giống như có mắt tự tránh nó!
Tiểu Bạch tức giận liền chạy chầm chậm rồi nhảy lên đầu con gấu rồi kêu chiêm chiếp chiêm chiếp không ngừng. Bộ dạng nó có vẻ như đang lên án con gấu, cực kỳ buồn cười!
Không ngờ sau một khắc Tiểu Bạch lên án không ngừng thì con gấu đen kia lại ngưng công kích, thậm chí màn sáng màu vàng còn bao phủ hai người Đoan Mộc Vũ trong đó. Như thế hai người không lo bị té, mà cũng chẳng lo bị yêu thú khác công kích.
Song Đoan Mộc Vũ cũng đã bị mười mấy khối cự thạch đập lên lưng nên hắn luôn trong trang thái mơ mơ màng màng, duy trì tư thế cũ. Đến khi tỉnh táo lại thì mới cảm thấy bên dưới mình là một thân thể vô cùng mềm mại nóng hổi, có cảm giác thực cốt tiêu hồn. Hắn vừa mới cử động một chút thì tiếng thở gấp nhẹ nhàng liền vang lên bên tai hắn. Cố gắng ngẩng đầu nhìn xuống thì bên dưới chính là Liễu Lịch. Giờ phút này cả người nàng đầy máu, cả mặt cũng thế nên không nhận ra nàng thế nào, nhưng hai mắt lại nhắm nghiền chắc là đang lúng túng!
Lắc đầu vài lần cho tỉnh táo, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh. Sau khi đã xác định không có gì nguy hiểm thì liền ngồi dậy. Hắn không hề lúng túng gì vì tình hình như thế không cần giải thích nhiều. Ngược lại hắn lại hiếu kỳ sao Tiểu Bạch có thể thu phục được con gấu đen này? Song khi nghĩ đến chuyện huyết mạch thì mọi chuyện liền trở nên đơn giản.
"Ngươi có bị gì không? Nếu không thì phải nắm chặt thời gian khôi phục pháp lực đi. Nếu muốn sống thì còn phải xem tình hình kế tiếp. Ta đoán chừng càng về phía Bắc thì lại càng nguy hiểm hơn!" Lúc này, Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói. Bây giờ bọn họ đã ở trong tầng phòng ngự của con gấu đen này nên đây chính là cơ hội tốt nhất để khôi phục pháp lực.
Liễu Lịch mặc dù xấu hổ vô cùng nhưng cũng biết bây giờ không nên suy nghĩ nhiều. Nàng lập tức gật đầu, nắm chắc thời gian điều tức.
Đoan Mộc Vũ liếc nhìn Tiểu Bạch đang ở phía trước thì thấy tiểu gia hỏa kia đang nhảy nhót trên đầu gấu đen, có chút đắc ý. Tựa hồ nó không thèm quan tâm để ý gì đến thú triều xung quanh.
Không để ý đến nó nữa, Đoan Mộc Vũ cũng đả tọa điều tức.
Đường đi dài ba nghìn nghe thì rất xa nhưng thú triều chạy như điên nên chỉ cần hai ba canh giờ đã đủ đến. Cũng may trong khoảng thời gian này hai người Đoan Mộc Vũ và Liễu Lịch đã khôi phục được một chút pháp lực, đủ để ngự kiếm phi hành. Nếu lúc này rời đi, cũng không lo gì nhiều!
Liễu Lịch có ý định này nhưng Đoan Mộc Vũ thì lại có ý khác. Bây giờ con gấu đen này đã bị Tiểu Bạch thu phục nên bọn họ có thể tiếp tục đi về phía trước thăm dò một phen. Đối với quyết định này Liễu Lịch không hề ý kiến gì. Trải qua cảnh mập mờ lúc trước thì lúc này nàng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng Đoan Mộc Vũ.
Mà càng gần Bắc Hải thì ba động khiến lòng người phiền não lại càng tăng mạnh. Bầy thú lại càng cuồng bạo hơn, một cỗ huyết sắc không ngừng tràn ngập, cuối cùng bao phủ trên người tất cả yêu thú, ngay cả con gấu đen đã bị Tiểu Bạch thu phục cũng liên tục gầm nhẹ. Song khiến Đoan Mộc Vũ kinh ngạc là Tiểu Bạch lại vỗ cánh liền ngưng kết trên đầu con gấu một tầng băng sương, do đó giúp gấu đen không bị cỗ huyết sắc kia làm mê muội.
Cảm ứng được kích thích của cỗ huyết sắc, sắc mặt Đoan Mộc Vũ liền ngưng trọng bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Giả sử nếu đúng là vậy thì bọn họ nên lập tức rời đi!
Song suy nghĩ một chút thì Đoan Mộc Vũ không cam lòng. Hắn định ra lệnh cho Tiểu Bạch chỉ huy con gấu đen chạy chếch theo hướng Tây vì theo trí nhớ của hắn đó là vị trí của Cô Thành đại danh đỉnh đỉnh!
Đối với việc Đoan Mộc Vũ có thể chỉ huy một con gà nhỏ, Liễu Lịch cảm thấy rất kỳ quái nhưng chuyện kỳ quái xung quanh Đoan Mộc Vũ nàng đã gặp qua rất nhiều nên cũng không để ý đến.
Tiểu Bạch rất nghe lời, nhưng vấn đề là thân thể gấu đen tuy lớn nhưng chạy thẳng thì được chứ một khi đi chệch quỹ đạo, nhất định nó sẽ mấy con yêu thú phía sau húc ngã, sau đó bị đạp thành thịt vụn. Khi bị cỗ huyết sắc kích thích, cả đám yêu thú đều phát ra lực lượng vô cùng kinh khủng. Chỉ có con gấu này là còn chút thanh tĩnh, nên nó cũng phát run!
"Chúng ta đồng thời xuất thủ, trợ giúp con gấu này chuyển hướng. Nếu không chuyển hướng mà cứ chạy về phía trước thì vào Bắc Hải rồi!" Đoan Mộc Vũ phân phó Liễu Lịch một tiếng. Lúc này, hai người bọn họ một trước một sau đứng trên người con gấu đen. Đoan Mộc Vũ chịu trách nhiệm thi triển pháp thuật hỗ trợ còn Liễu Lịch chịu trách nhiệm thúc dục kiếm khí công kích yêu thú bên trái, gây hỗn loạn để con gấu đen tranh thủ cơ hội!
Đầu tiên Đoan Mộc Vũ nhanh chóng thi triển hai Tật Phong Thuật lên người con gấu, giúp nó tăng tốc. Sau đó hắn quát với con gấu: "Ta biết ngươi nghe và hiểu được nên nếu không muốn chết thì lập tức phá vây chạy về phía Tây!"
Con gấu đen đúng là nghe hiểu được. Trên thực tế, phần lớn Yêu Tộc chỉ cần từ Tử Mục trở lên thì trí tuệ tài nghệ không kém gì loài người. Thậm chí miệng còn có thể nói tiếng người, biến hóa hình người. Nhưng loại chuyện này đối với Yêu Tộc chính là một loại sỉ nhục, giống như loài người sẽ không thích biến thành một con yêu thú, chuyên dùng thú ngữ điểu ngữ. Đây là việc liên quan đến vấn đề tôn nghiêm chủng tộc.
Gấu đen cũng thống khoái gầm nhẹ một tiếng, cảm thụ được tốc độ nhanh hơn nên trực tiếp chạy về phía Tây. Hơn thế nữa, kiếm quang của Liễu Lịch đã chặt đứt chân trước của một con yêu thú Xích Mục, khiến nó té ngã và tạo thành một trận hỗn loạn. Con gấu đen cũng nhân cơ hội mà vọt thẳng về phía Tây được hơn trăm trượng!
Nhưng thú triều cực kỳ khổng lồ, hơn nữa toàn bộ khu vực Bắc Hải cũng rộng mênh mông vô bờ. Cho nên từ Đông đến Tây, cơ hồ toàn bộ bị thú triều bao trùm. Phá vây về phía Tây cũng là chuyện không hề đơn giản, nếu không cẩn thận thì có thể nhận được kết quả xấu nhất!
Tình hình nghiêm trọng này ngay cả Tiểu Bạch cũng cảm ứng được. Chính xác mà nói thì nó cần phải không ngừng phóng ra hàn khí chống lại cỗ huyết sắc mới giúp gấu đen không nổi điên!
Mà Đoan Mộc Vũ thì lại không ngừng xuất ra đủ loại pháp thuật phụ trợ, Tật Phong Thuật, Băng Giáp Thuật, Phù Không Thuật đều xuất hết. Cuối cùng hẳn giúp con gấu đạt được tốc độ cực nhanh!
Liễu Lịch tạo hỗn loạn cũng phát huy tác dụng to lớn. Nàng không cần phải gây thương nặng cho mấy con yêu thú mà chỉ cần trì hoãn tốc độ của chúng để mấy con phía sau húc lên thì đã hỗn loạn rồi!
Song Đoan Mộc Vũ thay đổi phương hướng đã chậm một bước. Bọn họ vừa phá vây chạy được về phía Tấy bảy tám chục dặm thì đã đến bên bờ Bắc Hải. Mà ngay lúc này, bụi mù trên bầu trời cũng sớm bị cuồng phong ở Bắc Hải thổi tan, tình hình trước mắt khiến Đoan Mộc Vũ ngây người!
"Ngao!"
Con gấu đen này là yêu thú cấp Xích Mục nên trí tuệ cũng tương đối bằng nhân loại. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, lông gấu toàn thân dựng ngược cứng rắn như dùi sắt. Không chỉ thế mà một màn sáng màu vàng đất cũng đã bao phủ cả cơ thể con gấu, bài xích hai người Đoan Mộc Vũ ra bên ngoài!
Đây cũng chính là khác biệt giữa yêu thú Xích Mục và Thanh Mục. Nếu là yêu thú Thanh Mục, chỉ cần nhảy được lên lưng nó thì thoải mái rồi, có thể tùy ý giết hoặc thu phục đều được vì mọi chuyện rất dễ dàng. Nhưng yêu thú Xích Mục thì lại khác, nó có thể triển khai công kích cường đại để phản kháng!
Vào lúc này, mạnh mẽ như Đoan Mộc Vũ cũng chỉ có thể dựa vào số phận. Một tay hắn nắm chặt tay Liễu Lịch, một tay kia thì cầm Phi Vũ Kiếm như muốn đâm thủng vòng bảo hộ của con gấu này. Bây giờ hắn không còn một chút pháp lực nào cả, chỉ có thể hi vọng vào sự sắc bén của Phi Vũ Kiếm!
Chẳng qua Đoan Mộc Vũ còn chưa động thủ thì con gấu này đã xoay đầu ra sau. Nhất thời đám lông màu đen của nó cũng cuộn sóng theo, vòng bảo hộ màu vàng đất cũng rung động khiến hai người Đoan Mộc Vũ đứng không vững rồi ngã xuống đất. Con gấu này thủy chung luôn chạy như điên, nếu bọng họ bị ngã thì kết quả chính là bị đạp thành thịt vụn.
Tình trạng hết sức nguy cấp, Liễu Lịch chợt vung ống tay áo lên, phóng ra một dải lụa nhiều màu sắc cuốn lấy cái đuôi gấu đen. Mượn điểm này, hai người Đoan Mộc Vũ lại lần nữa nhảy lên lưng con gấu!
Lần này, con gấu đen rống một tiếng rõ to, nó chạy càng lại thêm điên cuồng. Bốn cái chân gấu giẫm mạnh xuống đất nhất thời khiến vô số đá vụng tay tứ tung, phương viên mấy trăm dặm xung quanh cũng bị một cỗ khí lãng khổng lồ cuốn qua! Rất nhiều yêu thú ở gần con gấu đên này đều bị vạ lây!
Rồi sau đó, vòng sáng màu vàng đất trên người con gấu nhấp nháy vài cái, tạo ra một cỗ hấp lực khổng lồ. Đầu tiên nó hút hai người Đoan Mộc Vũ dính lên đó, khiến hai người không thể nhúc nhích rồi bắt đầu hút đá vụn vỡ ra để công kích hai người bọn họ!
Thầm mắng một tiếng giảo hoạt, Đoan Mộc Vũ bất đắc dĩ phải lăn đè lên người Liễu Lịch, bảo hộ nàng bên dưới. Đám đá vụn có lực lượng thuộc tính thổ gia cường nên có sức nặng rất lớn, theo quán tính lao vào bọn họ nên cũng sẽ rất đau. Hắn da dày thịt béo thì chắc không có vấn đề nhưng Liễu Lịch hiện không có pháp lực thì có thể bị đánh cho đến chết!
Nhất thời thanh âm bùm bùm ầm ầm vang lên không ngớt. Lực lượng oanh kích của mấy tảng đá cũng rất lớn, đến Đoan Mộc Vũ cũng bị đập cho choáng váng đầu óc. Mà Liễu Lịch thì ngược lại, nàng được hắn bảo hộ bên dưới nên thân thể không có thương tổn gì quá lớn!
Chẳng qua tư thế như vậy cũng cực kỳ mập mờ! Hấp lực khổng lồ từ màn sáng màu vàng đất kia khiến hai người gần như dính sát vào nhau, mặt đối mặt. Đoan Mộc Vũ bị đập cho choáng váng hoa mắt nên không có cảm giác gì nhưng Liễu Lịch thì thẹn đến mức muốn chui sâu xuống đất. Hơn nữa đang trên bờ vực sinh tử nên cảm xúc lại càng mãnh liệt hơn! Nhất thời, trong lòng nàng dâng lên tâm tình khác, nghĩ rằng nếu cứ chết như vậy thì cũng đáng!
Cự thạch oanh kích liên miên không dứt, Đoan Mộc Vũ chịu được nhưng Tiểu Bạch luôn ngủ ngáy như sấm sau lưng hắn thì lại không. Lúc trước, cho dù có lâm vào tình cảnh nguy hiểm thì dưới sự bảo vệ của hắn nó cũng không bị đánh thức bởi đàn yêu cầm ồn ào kia!
"Chiêm chiếp, chiêm chiếp!"
Tiểu Bạch bị tảng đá đập trúng nên tỉnh đậy, nó lập tức vỗ cánh nhảy ra ngoài và rất tức giận. Chẳng qua giờ phút này Đoan Mộc Vũ chả còn tâm trí nào quan tâm nó. Vốn hắn cũng tưởng nó bị nện thành bánh thịt rồi nhưng không ngờ màn sáng màu vàng của con gấu đen và phi thạch lại không cách nào tiếp cận nó, giống như có mắt tự tránh nó!
Tiểu Bạch tức giận liền chạy chầm chậm rồi nhảy lên đầu con gấu rồi kêu chiêm chiếp chiêm chiếp không ngừng. Bộ dạng nó có vẻ như đang lên án con gấu, cực kỳ buồn cười!
Không ngờ sau một khắc Tiểu Bạch lên án không ngừng thì con gấu đen kia lại ngưng công kích, thậm chí màn sáng màu vàng còn bao phủ hai người Đoan Mộc Vũ trong đó. Như thế hai người không lo bị té, mà cũng chẳng lo bị yêu thú khác công kích.
Song Đoan Mộc Vũ cũng đã bị mười mấy khối cự thạch đập lên lưng nên hắn luôn trong trang thái mơ mơ màng màng, duy trì tư thế cũ. Đến khi tỉnh táo lại thì mới cảm thấy bên dưới mình là một thân thể vô cùng mềm mại nóng hổi, có cảm giác thực cốt tiêu hồn. Hắn vừa mới cử động một chút thì tiếng thở gấp nhẹ nhàng liền vang lên bên tai hắn. Cố gắng ngẩng đầu nhìn xuống thì bên dưới chính là Liễu Lịch. Giờ phút này cả người nàng đầy máu, cả mặt cũng thế nên không nhận ra nàng thế nào, nhưng hai mắt lại nhắm nghiền chắc là đang lúng túng!
Lắc đầu vài lần cho tỉnh táo, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh. Sau khi đã xác định không có gì nguy hiểm thì liền ngồi dậy. Hắn không hề lúng túng gì vì tình hình như thế không cần giải thích nhiều. Ngược lại hắn lại hiếu kỳ sao Tiểu Bạch có thể thu phục được con gấu đen này? Song khi nghĩ đến chuyện huyết mạch thì mọi chuyện liền trở nên đơn giản.
"Ngươi có bị gì không? Nếu không thì phải nắm chặt thời gian khôi phục pháp lực đi. Nếu muốn sống thì còn phải xem tình hình kế tiếp. Ta đoán chừng càng về phía Bắc thì lại càng nguy hiểm hơn!" Lúc này, Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói. Bây giờ bọn họ đã ở trong tầng phòng ngự của con gấu đen này nên đây chính là cơ hội tốt nhất để khôi phục pháp lực.
Liễu Lịch mặc dù xấu hổ vô cùng nhưng cũng biết bây giờ không nên suy nghĩ nhiều. Nàng lập tức gật đầu, nắm chắc thời gian điều tức.
Đoan Mộc Vũ liếc nhìn Tiểu Bạch đang ở phía trước thì thấy tiểu gia hỏa kia đang nhảy nhót trên đầu gấu đen, có chút đắc ý. Tựa hồ nó không thèm quan tâm để ý gì đến thú triều xung quanh.
Không để ý đến nó nữa, Đoan Mộc Vũ cũng đả tọa điều tức.
Đường đi dài ba nghìn nghe thì rất xa nhưng thú triều chạy như điên nên chỉ cần hai ba canh giờ đã đủ đến. Cũng may trong khoảng thời gian này hai người Đoan Mộc Vũ và Liễu Lịch đã khôi phục được một chút pháp lực, đủ để ngự kiếm phi hành. Nếu lúc này rời đi, cũng không lo gì nhiều!
Liễu Lịch có ý định này nhưng Đoan Mộc Vũ thì lại có ý khác. Bây giờ con gấu đen này đã bị Tiểu Bạch thu phục nên bọn họ có thể tiếp tục đi về phía trước thăm dò một phen. Đối với quyết định này Liễu Lịch không hề ý kiến gì. Trải qua cảnh mập mờ lúc trước thì lúc này nàng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng Đoan Mộc Vũ.
Mà càng gần Bắc Hải thì ba động khiến lòng người phiền não lại càng tăng mạnh. Bầy thú lại càng cuồng bạo hơn, một cỗ huyết sắc không ngừng tràn ngập, cuối cùng bao phủ trên người tất cả yêu thú, ngay cả con gấu đen đã bị Tiểu Bạch thu phục cũng liên tục gầm nhẹ. Song khiến Đoan Mộc Vũ kinh ngạc là Tiểu Bạch lại vỗ cánh liền ngưng kết trên đầu con gấu một tầng băng sương, do đó giúp gấu đen không bị cỗ huyết sắc kia làm mê muội.
Cảm ứng được kích thích của cỗ huyết sắc, sắc mặt Đoan Mộc Vũ liền ngưng trọng bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Giả sử nếu đúng là vậy thì bọn họ nên lập tức rời đi!
Song suy nghĩ một chút thì Đoan Mộc Vũ không cam lòng. Hắn định ra lệnh cho Tiểu Bạch chỉ huy con gấu đen chạy chếch theo hướng Tây vì theo trí nhớ của hắn đó là vị trí của Cô Thành đại danh đỉnh đỉnh!
Đối với việc Đoan Mộc Vũ có thể chỉ huy một con gà nhỏ, Liễu Lịch cảm thấy rất kỳ quái nhưng chuyện kỳ quái xung quanh Đoan Mộc Vũ nàng đã gặp qua rất nhiều nên cũng không để ý đến.
Tiểu Bạch rất nghe lời, nhưng vấn đề là thân thể gấu đen tuy lớn nhưng chạy thẳng thì được chứ một khi đi chệch quỹ đạo, nhất định nó sẽ mấy con yêu thú phía sau húc ngã, sau đó bị đạp thành thịt vụn. Khi bị cỗ huyết sắc kích thích, cả đám yêu thú đều phát ra lực lượng vô cùng kinh khủng. Chỉ có con gấu này là còn chút thanh tĩnh, nên nó cũng phát run!
"Chúng ta đồng thời xuất thủ, trợ giúp con gấu này chuyển hướng. Nếu không chuyển hướng mà cứ chạy về phía trước thì vào Bắc Hải rồi!" Đoan Mộc Vũ phân phó Liễu Lịch một tiếng. Lúc này, hai người bọn họ một trước một sau đứng trên người con gấu đen. Đoan Mộc Vũ chịu trách nhiệm thi triển pháp thuật hỗ trợ còn Liễu Lịch chịu trách nhiệm thúc dục kiếm khí công kích yêu thú bên trái, gây hỗn loạn để con gấu đen tranh thủ cơ hội!
Đầu tiên Đoan Mộc Vũ nhanh chóng thi triển hai Tật Phong Thuật lên người con gấu, giúp nó tăng tốc. Sau đó hắn quát với con gấu: "Ta biết ngươi nghe và hiểu được nên nếu không muốn chết thì lập tức phá vây chạy về phía Tây!"
Con gấu đen đúng là nghe hiểu được. Trên thực tế, phần lớn Yêu Tộc chỉ cần từ Tử Mục trở lên thì trí tuệ tài nghệ không kém gì loài người. Thậm chí miệng còn có thể nói tiếng người, biến hóa hình người. Nhưng loại chuyện này đối với Yêu Tộc chính là một loại sỉ nhục, giống như loài người sẽ không thích biến thành một con yêu thú, chuyên dùng thú ngữ điểu ngữ. Đây là việc liên quan đến vấn đề tôn nghiêm chủng tộc.
Gấu đen cũng thống khoái gầm nhẹ một tiếng, cảm thụ được tốc độ nhanh hơn nên trực tiếp chạy về phía Tây. Hơn thế nữa, kiếm quang của Liễu Lịch đã chặt đứt chân trước của một con yêu thú Xích Mục, khiến nó té ngã và tạo thành một trận hỗn loạn. Con gấu đen cũng nhân cơ hội mà vọt thẳng về phía Tây được hơn trăm trượng!
Nhưng thú triều cực kỳ khổng lồ, hơn nữa toàn bộ khu vực Bắc Hải cũng rộng mênh mông vô bờ. Cho nên từ Đông đến Tây, cơ hồ toàn bộ bị thú triều bao trùm. Phá vây về phía Tây cũng là chuyện không hề đơn giản, nếu không cẩn thận thì có thể nhận được kết quả xấu nhất!
Tình hình nghiêm trọng này ngay cả Tiểu Bạch cũng cảm ứng được. Chính xác mà nói thì nó cần phải không ngừng phóng ra hàn khí chống lại cỗ huyết sắc mới giúp gấu đen không nổi điên!
Mà Đoan Mộc Vũ thì lại không ngừng xuất ra đủ loại pháp thuật phụ trợ, Tật Phong Thuật, Băng Giáp Thuật, Phù Không Thuật đều xuất hết. Cuối cùng hẳn giúp con gấu đạt được tốc độ cực nhanh!
Liễu Lịch tạo hỗn loạn cũng phát huy tác dụng to lớn. Nàng không cần phải gây thương nặng cho mấy con yêu thú mà chỉ cần trì hoãn tốc độ của chúng để mấy con phía sau húc lên thì đã hỗn loạn rồi!
Song Đoan Mộc Vũ thay đổi phương hướng đã chậm một bước. Bọn họ vừa phá vây chạy được về phía Tấy bảy tám chục dặm thì đã đến bên bờ Bắc Hải. Mà ngay lúc này, bụi mù trên bầu trời cũng sớm bị cuồng phong ở Bắc Hải thổi tan, tình hình trước mắt khiến Đoan Mộc Vũ ngây người!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook