Bát Hoang Kiếp
-
Quyển 2 - Chương 34: Rời đi
Dịch giả: One_God
Nghe Đoan Mộc Vũ nói thế nàng khẽ mỉm cười, lắc đầu và nói: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! Ta mặc dù bị Lạc Anh chân nhân bắt về đây nhưng ta với Lạc Anh chân nhân có quan hệ rất tốt, nếu ta muốn rời đi thì lúc nào cũng có thể. Tuy nhiên đây cũng không phải chuyện tốt bởi vì ta phải đảm bảo không bị cừu gia tìm được nên mới ủy thác Lạc Anh chân nhân hỗ trợ, lấy một mặt lục tinh ngọc bài trấn áp U Minh Khí khiến tu vi của ta giờ trói gà không chặt. Chỉ có ở trong phương viên ba dặm quanh thác nước mới khôi phục bình thường."
"Hôm nay ta tới tìm ngươi, một mặt bởi vì ta tất phải đi cùng ngươi để ngươi từ từ hỗ trợ trừ bỏ U Minh Khí trong cơ thể ta thì mặt khác ta cũng hi vọng được ra ngoại vực một lần! Ý của ngươi thế nào? Ngươi đáp ứng thì ta sẽ nói với Lạc Anh chân nhân, cùng ngươi xuống núi! Tuy nhiên, cái ta muốn nhất là ngươi cứ ở lại Lạc Tinh Tông! Cho dù ngươi không muốn làm môn hạ Lạc Anh chân nhân thì cũng không có gì quá nguy hiểm. Chứ đoạn đường đi ngoại vực cực kỳ khó khăn."
Đoan Mộc Vũ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ba ngày sau, chúng ta xuống núi."
Nàng nhìn Đoan Mộc Vũ, không nói thêm điều gì nữa, xoay người nhẹ lướt đi.
Đường núi gập ngềnh, Đại Hắc chậm rãi đi về phía trước. Tuy thân thể nó nặng tới mấy vạn cân nhưng lúc này cử động nhẹ nhàng cực kỳ, tay gấu khổng lồ đặt lên mặt đất không hề tạo thành chút tiếng động!
Ở trên lưng Đại Hắc, Lam Mị và nhóc mập đang tò mò nhìn ngó xung quanh. Phía sau Đại Hắc là Đoan Mộc Vũ và Liễu Lịch, còn có một cô gái khác chậm rãi sóng vai.
"Đoan Mộc Vũ, trên đường đi nên cẩn thận một chút! Tương lai nếu có cái gì không thuận lợi thì cứ quay trở lại!" Liễu Lịch thấp giọng nói, trong ánh mắt nàng xẹt qua một tia không đành lòng. Nàng có hảo cảm đối với Đoan Mộc Vũ, cũng hi vọng Đoan Mộc Vũ có thể dung nhập vào Lạc Tinh Tông nhưng thực tế không thể có chuyện đó nên nàng chỉ đành u oán một lời.
Đoan Mộc Vũ gật đầu, chỉ nói một câu: "Ngươi cũng bảo trọng, quay về đi!"
Liễu Lịch cười cười, không nói gì nữa. Nàng đứng lại, lặng yên đưa mắt nhìn nhóm người Đoan Mộc Vũ dần dần đi xa.
"Nếu hối hận vẫn kịp đó! Ta thấy tiểu cô nương kia rất có hảo cảm với ngươi, nếu thật sự ngươi ở lại Lạc Tinh Tông bái nhập làm môn hạ Lạc Anh thì tiền đồ vô lượng đấy!" Cô gái cười khanh khách nói. Nàng là Kim Mục cự mãng biến thành, tự xưng Phong Vũ. Tựa hồ nàng rất có lòng tin đối với Đoan Mộc Vũ hoặc có ý được ăn cả ngã về không. Lúc trước, dưới tình huống không cách nào khuyên can thành công nên nàng kiên quyết theo Đoan Mộc Vũ rời Lạc Tinh Tông. Song vì nàng cần dùng lục tinh ngọc bài trấn áp U Minh Khí trong cơ thể nên giờ phút này nàng chả khác gì phàm nhân.
Đoan Mộc Vũ không cự tuyệt nàng đồng hành chẳng những vì Phong Vũ biết thân phận thật sự của hắn ở Lạc Tinh Tông mà càng là vì hắn cần U Minh Khí lót đường cho việc tu luyện của chính hắn. Hai người có thể nói là cần lẫn nhau.
Ra khỏi phạm vi sơn môn Lạc Tinh Tông, Đoan Mộc Vũ xác định không người nào theo dõi mới gật đầu với Phong Vũ. Phong Vũ cười duyên một tiếng, miệng nhỏ hồng nhuận thổi ra một luồng kim quang. Đây cũng là một con rắn nhỏ màu vàng song chỉ dài bằng ngón tay mà thôi, tuy nhiên nó có thể tự do bay lượn giữa không trung với tốc dộ không hề chậm. Lúc này, Phong Vũ tựa hồ phân phó một phen với con rắn nhỏ này nên con rắn nhỏ màu vàng nhất thời liền lao vút đi, bay thẳng về phía trước.
"Được rồi, Tiểu Tam rất nghe lời. Nó sẽ tập trung tìm kiếm những tung tích mà bằng hữu của ngươi lưu lại. Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hẳn ba tháng sau, chúng ta có thể đuổi theo bọn họ."
Đoan Mộc Vũ gật đầu, quả nhiên con rết trăm chân chết vẫn còn đứng được! Phong Vũ mặc dù hiện tại không có thực lực nhưng bảo đảm có rất nhiều thủ đoạn trí mạng! Hắn không nói thêm gì, tiện tay nhấc Phong Vũ ném lên lưng Đại Hắc, rồi lại là thả Phi Vũ Kiếm ra, đi về phía trước dò xét chung quanh. Hôm nay, thực lực bọn họ thật sự quá yếu cho nên cẩn thận cũng không thừa.
Đại Hắc cũng chạy theo như điên, đừng thấy nó hơi ngốc mà lầm. Tốc độ của nó không chậm, hơn nữa ở trên lưng nó cũng sẽ không cảm thấy xóc nảy nào! Cho dù trong chiến đấu, cũng sẽ không té cho nên cực kỳ dễ chịu.
Một đường đi về phía trước hết hai ngày, cũng đã rời khỏi sơn môn Lạc Tinh Tông hơn ngàn dặm nhưng cả đám vẫn đang ở trong Tổ Long sơn mạch.
Lúc này cả bọn đang băng qua một mảnh rừng rậm, Phong Vũ trên lưng Đại Hắc không nói một lời bỗng nhiên nở nụ cười khanh khách: "Những cái đuôi này rốt cục không nhịn được nữa rồi! Đoan Mộc tiểu huynh đệ, hiện tại phải nhờ cậy ngươi đó!"
Đoan Mộc Vũ nghe vậy cũng không lấy làm kinh ngạc. Lúc trước, mặc dù bọn họ lặng lẽ rời Lạc Tinh Tôn, nhưng chắc hẳn đám người Trần Vũ vẫn âm thầm giám thị! Ở trong sơn môn Lạc Tinh Tông bọn họ không cách nào giở trò nhưng một khi rời khỏi sơn môn thì tuyệt đối sẽ đuổi theo gây phiền toái. Đây là chuyện nằm trong dự liệu.
Trong lúc nói chuyện, phía sau nhóm người bỗng xuất hiện hơn hai mươi luồng kiếm quang, hùng hổ vọt lên. Người cầm đầu quả nhiên là Trần Vũ, Lan Đình, cùng với một người tu hành cảnh giới Linh Thai khác. Lần này bọn chúng hiển nhiên có chuẩn bị mà đến.
"Hạ Mạch Nhiên, bọn ngươi dám một mình xuống núi chẳng lẽ là muốn phản bội sư môn? Hiện tại, biết điều trở về sư môn cho ta, đàng hoàng nhận lỗi có lẽ có thể khoan thứ!" Trần Vũ lớn tiếng quát, ánh mắt hung ác. Lúc trước hắn đã chịu nhiều thiệt thòi vì Đoan Mộc Vũ, nếu không phải Trình Tuyết răn dạy sớm đã không nhịn được tìm tới cửa! Hôm nay thật vất vả mới có được cơ hội này, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
"Ai nói chúng ta tự mình xuống núi? Chúng ta phụng mệnh Lạc Anh chân nhân thi hành nhiệm vụ, bọn ngươi dám quấy nhiễu?" Giờ phút này Phong Vũ lại lạnh lùng nói, đồng thời giơ một tấm lệnh bài lên. Chuyện này nàng đã sớm xử lý tốt, đã sớm đề phòng bị bọn chúng dùng cái cớ này quấy nhiễu.
Bọn người Trần Vũ hơi ngẩn ra. Lạc Anh tranh chức chưởng môn thất bại nhưng vẫn có lực chấn nhiếp cường đại! Bọn chúng có nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra mấy người Đoan Mộc Vũ có được lệnh bài của Lạc Anh. Nếu như bọn họ mạnh mẽ động thủ, sẽ bất kính với Lạc Anh.
Nhưng cứ để cho mấy người Đoan Mộc Vũ rời đi thoải mái như vậy, Trần Vũ lại không cam lòng. Tâm niệm vừa chuyển, ngoài cười nhưng trong không cười hắn liền nói: "Thì ra là như vậy, bản nhân thất lễ! Đúng lúc, bọn ta cũng muốn xuống núi thi hành nhiệm vụ. Mọi người cùng đường, cũng tốt! Có thể chiếu ứng lẫn nhau!"
Nghe Trần Vũ nói thế, Đoan Mộc Vũ và Phong Vũ liếc nhìn nhau. Cả hai đều chẳng thèm quan tâm! Nói cho cùng, Đoan Mộc Vũ không bị vạch trần chuyện giả mạo thân phận Hạ Mạch Nhiên thì lần xuống núi này không có vấn đề gì. Phong Vũ thật sự lấy được lệnh bài của Lạc Anh, Trần Vũ muốn giở trò thì cứ làm. Nếu muốn đánh nhau, ai thua còn chưa biết!
Nghe Đoan Mộc Vũ nói thế nàng khẽ mỉm cười, lắc đầu và nói: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! Ta mặc dù bị Lạc Anh chân nhân bắt về đây nhưng ta với Lạc Anh chân nhân có quan hệ rất tốt, nếu ta muốn rời đi thì lúc nào cũng có thể. Tuy nhiên đây cũng không phải chuyện tốt bởi vì ta phải đảm bảo không bị cừu gia tìm được nên mới ủy thác Lạc Anh chân nhân hỗ trợ, lấy một mặt lục tinh ngọc bài trấn áp U Minh Khí khiến tu vi của ta giờ trói gà không chặt. Chỉ có ở trong phương viên ba dặm quanh thác nước mới khôi phục bình thường."
"Hôm nay ta tới tìm ngươi, một mặt bởi vì ta tất phải đi cùng ngươi để ngươi từ từ hỗ trợ trừ bỏ U Minh Khí trong cơ thể ta thì mặt khác ta cũng hi vọng được ra ngoại vực một lần! Ý của ngươi thế nào? Ngươi đáp ứng thì ta sẽ nói với Lạc Anh chân nhân, cùng ngươi xuống núi! Tuy nhiên, cái ta muốn nhất là ngươi cứ ở lại Lạc Tinh Tông! Cho dù ngươi không muốn làm môn hạ Lạc Anh chân nhân thì cũng không có gì quá nguy hiểm. Chứ đoạn đường đi ngoại vực cực kỳ khó khăn."
Đoan Mộc Vũ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ba ngày sau, chúng ta xuống núi."
Nàng nhìn Đoan Mộc Vũ, không nói thêm điều gì nữa, xoay người nhẹ lướt đi.
Đường núi gập ngềnh, Đại Hắc chậm rãi đi về phía trước. Tuy thân thể nó nặng tới mấy vạn cân nhưng lúc này cử động nhẹ nhàng cực kỳ, tay gấu khổng lồ đặt lên mặt đất không hề tạo thành chút tiếng động!
Ở trên lưng Đại Hắc, Lam Mị và nhóc mập đang tò mò nhìn ngó xung quanh. Phía sau Đại Hắc là Đoan Mộc Vũ và Liễu Lịch, còn có một cô gái khác chậm rãi sóng vai.
"Đoan Mộc Vũ, trên đường đi nên cẩn thận một chút! Tương lai nếu có cái gì không thuận lợi thì cứ quay trở lại!" Liễu Lịch thấp giọng nói, trong ánh mắt nàng xẹt qua một tia không đành lòng. Nàng có hảo cảm đối với Đoan Mộc Vũ, cũng hi vọng Đoan Mộc Vũ có thể dung nhập vào Lạc Tinh Tông nhưng thực tế không thể có chuyện đó nên nàng chỉ đành u oán một lời.
Đoan Mộc Vũ gật đầu, chỉ nói một câu: "Ngươi cũng bảo trọng, quay về đi!"
Liễu Lịch cười cười, không nói gì nữa. Nàng đứng lại, lặng yên đưa mắt nhìn nhóm người Đoan Mộc Vũ dần dần đi xa.
"Nếu hối hận vẫn kịp đó! Ta thấy tiểu cô nương kia rất có hảo cảm với ngươi, nếu thật sự ngươi ở lại Lạc Tinh Tông bái nhập làm môn hạ Lạc Anh thì tiền đồ vô lượng đấy!" Cô gái cười khanh khách nói. Nàng là Kim Mục cự mãng biến thành, tự xưng Phong Vũ. Tựa hồ nàng rất có lòng tin đối với Đoan Mộc Vũ hoặc có ý được ăn cả ngã về không. Lúc trước, dưới tình huống không cách nào khuyên can thành công nên nàng kiên quyết theo Đoan Mộc Vũ rời Lạc Tinh Tông. Song vì nàng cần dùng lục tinh ngọc bài trấn áp U Minh Khí trong cơ thể nên giờ phút này nàng chả khác gì phàm nhân.
Đoan Mộc Vũ không cự tuyệt nàng đồng hành chẳng những vì Phong Vũ biết thân phận thật sự của hắn ở Lạc Tinh Tông mà càng là vì hắn cần U Minh Khí lót đường cho việc tu luyện của chính hắn. Hai người có thể nói là cần lẫn nhau.
Ra khỏi phạm vi sơn môn Lạc Tinh Tông, Đoan Mộc Vũ xác định không người nào theo dõi mới gật đầu với Phong Vũ. Phong Vũ cười duyên một tiếng, miệng nhỏ hồng nhuận thổi ra một luồng kim quang. Đây cũng là một con rắn nhỏ màu vàng song chỉ dài bằng ngón tay mà thôi, tuy nhiên nó có thể tự do bay lượn giữa không trung với tốc dộ không hề chậm. Lúc này, Phong Vũ tựa hồ phân phó một phen với con rắn nhỏ này nên con rắn nhỏ màu vàng nhất thời liền lao vút đi, bay thẳng về phía trước.
"Được rồi, Tiểu Tam rất nghe lời. Nó sẽ tập trung tìm kiếm những tung tích mà bằng hữu của ngươi lưu lại. Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hẳn ba tháng sau, chúng ta có thể đuổi theo bọn họ."
Đoan Mộc Vũ gật đầu, quả nhiên con rết trăm chân chết vẫn còn đứng được! Phong Vũ mặc dù hiện tại không có thực lực nhưng bảo đảm có rất nhiều thủ đoạn trí mạng! Hắn không nói thêm gì, tiện tay nhấc Phong Vũ ném lên lưng Đại Hắc, rồi lại là thả Phi Vũ Kiếm ra, đi về phía trước dò xét chung quanh. Hôm nay, thực lực bọn họ thật sự quá yếu cho nên cẩn thận cũng không thừa.
Đại Hắc cũng chạy theo như điên, đừng thấy nó hơi ngốc mà lầm. Tốc độ của nó không chậm, hơn nữa ở trên lưng nó cũng sẽ không cảm thấy xóc nảy nào! Cho dù trong chiến đấu, cũng sẽ không té cho nên cực kỳ dễ chịu.
Một đường đi về phía trước hết hai ngày, cũng đã rời khỏi sơn môn Lạc Tinh Tông hơn ngàn dặm nhưng cả đám vẫn đang ở trong Tổ Long sơn mạch.
Lúc này cả bọn đang băng qua một mảnh rừng rậm, Phong Vũ trên lưng Đại Hắc không nói một lời bỗng nhiên nở nụ cười khanh khách: "Những cái đuôi này rốt cục không nhịn được nữa rồi! Đoan Mộc tiểu huynh đệ, hiện tại phải nhờ cậy ngươi đó!"
Đoan Mộc Vũ nghe vậy cũng không lấy làm kinh ngạc. Lúc trước, mặc dù bọn họ lặng lẽ rời Lạc Tinh Tôn, nhưng chắc hẳn đám người Trần Vũ vẫn âm thầm giám thị! Ở trong sơn môn Lạc Tinh Tông bọn họ không cách nào giở trò nhưng một khi rời khỏi sơn môn thì tuyệt đối sẽ đuổi theo gây phiền toái. Đây là chuyện nằm trong dự liệu.
Trong lúc nói chuyện, phía sau nhóm người bỗng xuất hiện hơn hai mươi luồng kiếm quang, hùng hổ vọt lên. Người cầm đầu quả nhiên là Trần Vũ, Lan Đình, cùng với một người tu hành cảnh giới Linh Thai khác. Lần này bọn chúng hiển nhiên có chuẩn bị mà đến.
"Hạ Mạch Nhiên, bọn ngươi dám một mình xuống núi chẳng lẽ là muốn phản bội sư môn? Hiện tại, biết điều trở về sư môn cho ta, đàng hoàng nhận lỗi có lẽ có thể khoan thứ!" Trần Vũ lớn tiếng quát, ánh mắt hung ác. Lúc trước hắn đã chịu nhiều thiệt thòi vì Đoan Mộc Vũ, nếu không phải Trình Tuyết răn dạy sớm đã không nhịn được tìm tới cửa! Hôm nay thật vất vả mới có được cơ hội này, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
"Ai nói chúng ta tự mình xuống núi? Chúng ta phụng mệnh Lạc Anh chân nhân thi hành nhiệm vụ, bọn ngươi dám quấy nhiễu?" Giờ phút này Phong Vũ lại lạnh lùng nói, đồng thời giơ một tấm lệnh bài lên. Chuyện này nàng đã sớm xử lý tốt, đã sớm đề phòng bị bọn chúng dùng cái cớ này quấy nhiễu.
Bọn người Trần Vũ hơi ngẩn ra. Lạc Anh tranh chức chưởng môn thất bại nhưng vẫn có lực chấn nhiếp cường đại! Bọn chúng có nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra mấy người Đoan Mộc Vũ có được lệnh bài của Lạc Anh. Nếu như bọn họ mạnh mẽ động thủ, sẽ bất kính với Lạc Anh.
Nhưng cứ để cho mấy người Đoan Mộc Vũ rời đi thoải mái như vậy, Trần Vũ lại không cam lòng. Tâm niệm vừa chuyển, ngoài cười nhưng trong không cười hắn liền nói: "Thì ra là như vậy, bản nhân thất lễ! Đúng lúc, bọn ta cũng muốn xuống núi thi hành nhiệm vụ. Mọi người cùng đường, cũng tốt! Có thể chiếu ứng lẫn nhau!"
Nghe Trần Vũ nói thế, Đoan Mộc Vũ và Phong Vũ liếc nhìn nhau. Cả hai đều chẳng thèm quan tâm! Nói cho cùng, Đoan Mộc Vũ không bị vạch trần chuyện giả mạo thân phận Hạ Mạch Nhiên thì lần xuống núi này không có vấn đề gì. Phong Vũ thật sự lấy được lệnh bài của Lạc Anh, Trần Vũ muốn giở trò thì cứ làm. Nếu muốn đánh nhau, ai thua còn chưa biết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook