Bát Hoang Kiếp
-
Quyển 2 - Chương 28
Dịch giả: hhnmthvn
Cự mãng màu vàng do dự một lúc sau đó mới miễn cưỡng đáp ứng, còn Đoan Mộc Vũ thì chẳng để ý tới nó mà trực tiếp khoanh chân ngồi xuống trong thạch thất rồi nói: "Phương pháp của ta thật ra rất đơn giản. Một là ngươi hóa thành hình người ngồi đối diện với ta, hai là lấy thân mãng xà quấn quanh ta cũng được. Chỉ cần ngươi có thể giữ vững cảnh giới bình thường cũng đã đủ!"
Cự mãng không lên tiếng cũng không hóa thành thân người mà trườn người quấn quanh Đoan Mộc Vũ một vòng. Thân thể của nó quá lớn nên chỉ trong nháy mắt Đoan Mộc Vũ đã bị lấp sau người nó.
Đến lúc này Đoan Mộc Vũ cũng hơi khẩn trương, không dám lơi lỏng khinh thường chút nào. Hắn biết nếu làm cho con cự mãng này cảm thấy hơi nghi ngờ thì chắc chắn nó sẽ bóp nát hắn chỉ trong nháy mắt.
"Ta sẽ vận chuyển công pháp tu luyện có tên là Băng Di Liên Thiên Quyết, sau khi công pháp này vận chuyển nó sẽ hấp thu hàn khí của ngoại giới bao gồm cả U Minh khí ẩn núp bên trong cơ thể ngươi! Có lẽ hiệu quả mang tới sẽ rất chậm, nhưng mỗi ngày đều làm ba canh giờ thì hiệu quả đạt được sẽ không quá kém, vẫn còn hơn ngươi dùng Băng Ngọc Linh Chi để áp chế!"
Sau khi nói rõ ràng Đoan Mộc Vũ mới thu liễm tạp niệm, bắt đầu vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết. Quá trình này cũng không quá phức tạp. Khi pháp lực vừa lưu chuyển trong cơ thể hắn thì lập tức có một đạo hàn khí đem cả thân hình của hắn bao phủ, sau đó hóa thành băng cứng liên tục lan tràn ra khắp nơi, cuối cùng bám lên thân thể của cự mãng.
Giờ phút này đương nhiên cự mãng màu vàng cũng đem toàn bộ tinh thần chú ý tới tình hình của Đoan Mộc Vũ. Thật ra nó không hề tin tưởng lời Đoan Mộc Vũ nhưng "có bệnh thì vái tứ phương" nên nó đành phải thử một lần xem sao. Lúc này khi thấy hàn băng sắp đóng băng thân thể của mình, nó cũng chỉ hơi run rẩy mà thôi. Đừng tưởng thân thể của nó đang trọng thương mà lầm, chỉ chút ít hàn băng này đối với nó cũng chỉ như gãi ngứa.
Thế nhưng khi khối hàn băng mà Đoan Mộc Vũ tạo thành lớn đến một kích thước nhất định, bỗng cự mãng cảm thấy không hề đơn giản nữa rồi. Dường như lúc này hàn băng đã biến thành một cây cầu nối nó và Đoan Mộc Vũ lại với nhau. Mà gần như cùng lúc đó, U Minh khí mà nó đang cố gắng áp chế trong cơ thể dường như xuất hiện xu thế bạo động. Điều này làm cho nó sợ hết hồn, cũng may là nó nhanh chóng trấn định lại nhưng thiếu chút nữa đã làm gián đoạn loại liên kết này.
Cũng may là cự mãng nhanh chóng cảm giác được điểm bất đồng, trong thân thể Đoan Mộc Vũ dường như đang truyền sang một loại ba động hết sức đặc biệt. Lúc trước nó vẫn chưa cảm giác được thì không sao nhưng giờ phút này nó không nhịn được mà cảm thấy thất kinh bởi vì ba động này cực kỳ giống ba động mà mảnh vụn Yêu Thạch sở hữu!
Sao có thể như vậy được? Trong cái quãng thời gian ngắn ngủi mà Yêu Thạch xuất thế tại Bắc Hải lúc trước nó cũng biết nhưng thân đang bị vây ở trong Lạc Tinh Tông hơn nữa nó cũng kiêng kỵ cừu gia tìm đến nên đành bỏ lỡ cơ hội. Thế nhưng sao trong thân thể của tên nhân loại này lại có ba động của Yêu Thạch?
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cự mãng là muốn nuốt chửng Đoan Mộc Vũ, bởi vì không có Yêu Tộc nào có thể cự tuyệt được hấp dẫn mà mảnh vụn Yêu Thạch phát ra!
Nhưng chỉ sau đó một khắc, nó liền phát giác ra mọi chuyện không hề giống như nó đã nghĩ bởi dường như lực lượng của mảnh vụn Yêu Thạch và hàn khí do bản thể của Đoan Mộc Vũ sinh ra đã hòa vào làm một, tuy hai mà một. Vì thế ngay cả khi nó ăn sạch Đoan Mộc Vũ thì cũng chẳng mang lại tác dụng gì quá lớn.
"Người này lá gan quả thực không nhỏ! Rốt cuộc là hắn quá lỗ mãng hay quá tự tin đây?" Trong lòng cự mãng màu vàng thầm nghĩ đồng thời cũng cảm thấy hơi bội phục. Thực ra nó không hề biết rằng sao Đoan Mộc Vũ lại không biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào cơ chứ, dù sao hấp dẫn mà Yêu Thạch mang tới cho Yêu Tộc có thể nói là không thể tượng tượng nổi! Nhưng hắn đã dám chắc ít nhất tám phần rằng con cự mãng này sẽ không ăn hắn bởi vì nó cũng là một Yêu Tộc cường đại có cấp bậc Kim Mục trở lên. Mt chút tự chủ này ắt hẳn phải có, một khi đã khống chế được lòng tham lúc đầu thì sau này sẽ mang tới cho hắn thu hoạch cực kỳ khổng lồ!
Còn về tương lai cự mãng này có qua cầu rút ván hay không thì Đoan Mộc Vũ cũng không hề lo lắng tới vì một khi hắn đã thể hiện ra năng lực có thể hút U Minh khí thì cự mãng này còn bảo vệ hắn không kịp nữa là! Hơn nữa hắn cũng tính toán không hề hấp thu hết U Minh khí trong cơ thể cự mãng màu vàng mà cứ kéo dài chuyện này ra ít nhất tầm hơn trăm năm, đến lúc đó cho dù nó có muốn giở trò thì hắn cũng chẳng phải sợ!
Bởi khi đó hắn đã có sức mạnh chân chính thuộc về mình rồi!
Sau khi trải qua ba canh giờ, quả nhiên có một luồng U Minh khí cực kỳ nhỏ bé bị Đoan Mộc Vũ hấp thu đi nhưng cho dù sợi U Minh khí này cực kỳ nhỏ bé nhưng cũng khiến trong cơ thể của hắn nhấc lên một hồi sóng to gió lớn. Dù sao U Minh khí vốn vô cùng cường đại, trong khi bản thân hắn còn quá nhỏ yếu vì thế sau đó hắn phải tốn hơn ba canh giờ mới chuyển hóa được luồng U Minh khí này thành hàn khí, cuối cùng biến thành pháp lực.
Đến khi Đoan Mộc Vũ mở hai mắt ra liền phát hiện cự mãng màu vàng đã sớm rời đi từ lúc nào không biết. Thế nhưng gốc Băng Ngọc Linh Chi vẫn còn ở nơi này xem ra con cự mãng này không còn đề phòng hắn như lúc đầu nữa, ít ra nó cũng đã hơi tín nhiệm hắn rồi.
Khẽ mỉm cười, Đoan Mộc Vũ xoay người rời đi. Đây là một sự khởi đầu rất tốt đẹp, giao dịch giữa hắn và cự mãng hoàn toàn có thể kéo dài tới trăm năm, như vậy chẳng khác gì hắn đã tìm được một hộ vệ cường đại. Chỉ có điểm luyến tiếc duy nhất là con cự mãng này không thể rời khỏi Lạc Tinh Tông mà thôi, trong khi hắn không hề muốn lưu lại Lạc Tinh Tông quá lâu.
Sau khi lặng lẽ rời khỏi mật thất, Đoan Mộc Vũ trực tiếp quay trở về tinh xá ở Tử Trúc Viện, thế nhưng khi hắn vừa về đến nơi thì đã thấy mười mấy đệ tử Lạc Tinh Tông đang vây quanh Đại Hắc, không ngừng khiêu khích nó làm cho nó gầm nhẹ liên tục. Nếu không phải lúc trước hắn đã dặn dò thì không chừng Đại Hắc đã không nhịn được mà huyết chiến một hồi rồi!
Khi thấy cảnh tượng này, trong lòng Đoan Mộc Vũ thầm cười lạnh. Xem ra, hậu quả chuyện lúc trước hắn đả thương Trình Bân rốt cục cũng đã đến! Bởi vì trong nhóm người này có hai người là đệ tử của Trình Tuyết Ngọc Đái Phong, và quan trọng hơn chính là sự có mặt của Lan Đình. Lúc trước không biết hắn phải chịu phạt ở đâu đã được triệu gọi về!
Lúc này Lan Đình và hai đệ tử của Trình Tuyết đang đứng ở một bên, chỉ huy đám đệ tử Lạc Tinh Tông không ngừng vây xung quanh chọc giận Đại Hắc,đợi đến khi thú tính của Đại Hắc nổi lên bắt đầu triển khai phản kích thì bọn họ sẽ có lý do chính đáng giết Đại Hắc tại chỗ, thậm chí còn có thể dựa vào môn quy ngụy tạo cho Đoan Mộc Vũ một số tội danh!
Dĩ nhiên là cũng thuận tiện chọc giận Đoan Mộc Vũ rồi.
Đoan Mộc Vũ vừa nhìn là hiểu được điều đó nhưng hắn không hề do dự, Phi Vũ kiếm đột nhiên ngân lên, rồi liên tục vờn quanh giữa không trung vẽ lên một đạo kiếm quang cực lớn. Chỉ trong nháy mắt đã lấy Đại Hắc làm trung tâm vẽ ra xung quanh thành một vòng tròn, ở trước mắt đám đệ tử Lạc Tinh Tông đang cố gắng chọc giận Đại Hắc cắt qua một lượt, cho dù chưa làm thương tổn tới bọn họ nhưng kiếm quang cắt lên mặt đất đã tạo lên một lực lượng khổng lồ cuồn cuồn bạt ra xung quanh khiến bọn họ phải chật vật lùi về phía sau vài chục trượng!
"Hạ Mạch Nhiên! Ngươi thật to gan, ngươi không chỉ dung túng cho Hắc Hùng tùy ý đả thương người mà giữa ban ngày ban mặt, thân vẫn còn bên trong sư môn mà ngươi dám động võ với đồng môn huynh đệ nữa sao? Cuồng vọng thô bạo, không nghe khuyên bảo! Bản nhân là Trần Vũ, lấy thân phận là đệ tử quản lí giới luật của Lạc Tinh Tông xác nhận ngươi đã phạm phải ba điều trong môn quy giới luật! Người đâu, tiến lên bắt hắn lại cho ta! Nếu hắn dám phản kháng thì không cần phải nương tay!" Lúc này một vị đệ tử của Trình Tuyết kêu lớn, sau khi hắn nói xong, Lan Đình vốn đang ở một bên cười âm hiểm liền tiến lên một bước, trên tay bấm kiếm quyết muốn trực tiếp động thủ! Đồng thời đám đệ tử Lạc Tinh Tông còn lại cũng lớn tiếng quát lớn, tất cả cùng phóng ra kiếm khí chuẩn bị vây công!
Cự mãng màu vàng do dự một lúc sau đó mới miễn cưỡng đáp ứng, còn Đoan Mộc Vũ thì chẳng để ý tới nó mà trực tiếp khoanh chân ngồi xuống trong thạch thất rồi nói: "Phương pháp của ta thật ra rất đơn giản. Một là ngươi hóa thành hình người ngồi đối diện với ta, hai là lấy thân mãng xà quấn quanh ta cũng được. Chỉ cần ngươi có thể giữ vững cảnh giới bình thường cũng đã đủ!"
Cự mãng không lên tiếng cũng không hóa thành thân người mà trườn người quấn quanh Đoan Mộc Vũ một vòng. Thân thể của nó quá lớn nên chỉ trong nháy mắt Đoan Mộc Vũ đã bị lấp sau người nó.
Đến lúc này Đoan Mộc Vũ cũng hơi khẩn trương, không dám lơi lỏng khinh thường chút nào. Hắn biết nếu làm cho con cự mãng này cảm thấy hơi nghi ngờ thì chắc chắn nó sẽ bóp nát hắn chỉ trong nháy mắt.
"Ta sẽ vận chuyển công pháp tu luyện có tên là Băng Di Liên Thiên Quyết, sau khi công pháp này vận chuyển nó sẽ hấp thu hàn khí của ngoại giới bao gồm cả U Minh khí ẩn núp bên trong cơ thể ngươi! Có lẽ hiệu quả mang tới sẽ rất chậm, nhưng mỗi ngày đều làm ba canh giờ thì hiệu quả đạt được sẽ không quá kém, vẫn còn hơn ngươi dùng Băng Ngọc Linh Chi để áp chế!"
Sau khi nói rõ ràng Đoan Mộc Vũ mới thu liễm tạp niệm, bắt đầu vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết. Quá trình này cũng không quá phức tạp. Khi pháp lực vừa lưu chuyển trong cơ thể hắn thì lập tức có một đạo hàn khí đem cả thân hình của hắn bao phủ, sau đó hóa thành băng cứng liên tục lan tràn ra khắp nơi, cuối cùng bám lên thân thể của cự mãng.
Giờ phút này đương nhiên cự mãng màu vàng cũng đem toàn bộ tinh thần chú ý tới tình hình của Đoan Mộc Vũ. Thật ra nó không hề tin tưởng lời Đoan Mộc Vũ nhưng "có bệnh thì vái tứ phương" nên nó đành phải thử một lần xem sao. Lúc này khi thấy hàn băng sắp đóng băng thân thể của mình, nó cũng chỉ hơi run rẩy mà thôi. Đừng tưởng thân thể của nó đang trọng thương mà lầm, chỉ chút ít hàn băng này đối với nó cũng chỉ như gãi ngứa.
Thế nhưng khi khối hàn băng mà Đoan Mộc Vũ tạo thành lớn đến một kích thước nhất định, bỗng cự mãng cảm thấy không hề đơn giản nữa rồi. Dường như lúc này hàn băng đã biến thành một cây cầu nối nó và Đoan Mộc Vũ lại với nhau. Mà gần như cùng lúc đó, U Minh khí mà nó đang cố gắng áp chế trong cơ thể dường như xuất hiện xu thế bạo động. Điều này làm cho nó sợ hết hồn, cũng may là nó nhanh chóng trấn định lại nhưng thiếu chút nữa đã làm gián đoạn loại liên kết này.
Cũng may là cự mãng nhanh chóng cảm giác được điểm bất đồng, trong thân thể Đoan Mộc Vũ dường như đang truyền sang một loại ba động hết sức đặc biệt. Lúc trước nó vẫn chưa cảm giác được thì không sao nhưng giờ phút này nó không nhịn được mà cảm thấy thất kinh bởi vì ba động này cực kỳ giống ba động mà mảnh vụn Yêu Thạch sở hữu!
Sao có thể như vậy được? Trong cái quãng thời gian ngắn ngủi mà Yêu Thạch xuất thế tại Bắc Hải lúc trước nó cũng biết nhưng thân đang bị vây ở trong Lạc Tinh Tông hơn nữa nó cũng kiêng kỵ cừu gia tìm đến nên đành bỏ lỡ cơ hội. Thế nhưng sao trong thân thể của tên nhân loại này lại có ba động của Yêu Thạch?
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cự mãng là muốn nuốt chửng Đoan Mộc Vũ, bởi vì không có Yêu Tộc nào có thể cự tuyệt được hấp dẫn mà mảnh vụn Yêu Thạch phát ra!
Nhưng chỉ sau đó một khắc, nó liền phát giác ra mọi chuyện không hề giống như nó đã nghĩ bởi dường như lực lượng của mảnh vụn Yêu Thạch và hàn khí do bản thể của Đoan Mộc Vũ sinh ra đã hòa vào làm một, tuy hai mà một. Vì thế ngay cả khi nó ăn sạch Đoan Mộc Vũ thì cũng chẳng mang lại tác dụng gì quá lớn.
"Người này lá gan quả thực không nhỏ! Rốt cuộc là hắn quá lỗ mãng hay quá tự tin đây?" Trong lòng cự mãng màu vàng thầm nghĩ đồng thời cũng cảm thấy hơi bội phục. Thực ra nó không hề biết rằng sao Đoan Mộc Vũ lại không biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào cơ chứ, dù sao hấp dẫn mà Yêu Thạch mang tới cho Yêu Tộc có thể nói là không thể tượng tượng nổi! Nhưng hắn đã dám chắc ít nhất tám phần rằng con cự mãng này sẽ không ăn hắn bởi vì nó cũng là một Yêu Tộc cường đại có cấp bậc Kim Mục trở lên. Mt chút tự chủ này ắt hẳn phải có, một khi đã khống chế được lòng tham lúc đầu thì sau này sẽ mang tới cho hắn thu hoạch cực kỳ khổng lồ!
Còn về tương lai cự mãng này có qua cầu rút ván hay không thì Đoan Mộc Vũ cũng không hề lo lắng tới vì một khi hắn đã thể hiện ra năng lực có thể hút U Minh khí thì cự mãng này còn bảo vệ hắn không kịp nữa là! Hơn nữa hắn cũng tính toán không hề hấp thu hết U Minh khí trong cơ thể cự mãng màu vàng mà cứ kéo dài chuyện này ra ít nhất tầm hơn trăm năm, đến lúc đó cho dù nó có muốn giở trò thì hắn cũng chẳng phải sợ!
Bởi khi đó hắn đã có sức mạnh chân chính thuộc về mình rồi!
Sau khi trải qua ba canh giờ, quả nhiên có một luồng U Minh khí cực kỳ nhỏ bé bị Đoan Mộc Vũ hấp thu đi nhưng cho dù sợi U Minh khí này cực kỳ nhỏ bé nhưng cũng khiến trong cơ thể của hắn nhấc lên một hồi sóng to gió lớn. Dù sao U Minh khí vốn vô cùng cường đại, trong khi bản thân hắn còn quá nhỏ yếu vì thế sau đó hắn phải tốn hơn ba canh giờ mới chuyển hóa được luồng U Minh khí này thành hàn khí, cuối cùng biến thành pháp lực.
Đến khi Đoan Mộc Vũ mở hai mắt ra liền phát hiện cự mãng màu vàng đã sớm rời đi từ lúc nào không biết. Thế nhưng gốc Băng Ngọc Linh Chi vẫn còn ở nơi này xem ra con cự mãng này không còn đề phòng hắn như lúc đầu nữa, ít ra nó cũng đã hơi tín nhiệm hắn rồi.
Khẽ mỉm cười, Đoan Mộc Vũ xoay người rời đi. Đây là một sự khởi đầu rất tốt đẹp, giao dịch giữa hắn và cự mãng hoàn toàn có thể kéo dài tới trăm năm, như vậy chẳng khác gì hắn đã tìm được một hộ vệ cường đại. Chỉ có điểm luyến tiếc duy nhất là con cự mãng này không thể rời khỏi Lạc Tinh Tông mà thôi, trong khi hắn không hề muốn lưu lại Lạc Tinh Tông quá lâu.
Sau khi lặng lẽ rời khỏi mật thất, Đoan Mộc Vũ trực tiếp quay trở về tinh xá ở Tử Trúc Viện, thế nhưng khi hắn vừa về đến nơi thì đã thấy mười mấy đệ tử Lạc Tinh Tông đang vây quanh Đại Hắc, không ngừng khiêu khích nó làm cho nó gầm nhẹ liên tục. Nếu không phải lúc trước hắn đã dặn dò thì không chừng Đại Hắc đã không nhịn được mà huyết chiến một hồi rồi!
Khi thấy cảnh tượng này, trong lòng Đoan Mộc Vũ thầm cười lạnh. Xem ra, hậu quả chuyện lúc trước hắn đả thương Trình Bân rốt cục cũng đã đến! Bởi vì trong nhóm người này có hai người là đệ tử của Trình Tuyết Ngọc Đái Phong, và quan trọng hơn chính là sự có mặt của Lan Đình. Lúc trước không biết hắn phải chịu phạt ở đâu đã được triệu gọi về!
Lúc này Lan Đình và hai đệ tử của Trình Tuyết đang đứng ở một bên, chỉ huy đám đệ tử Lạc Tinh Tông không ngừng vây xung quanh chọc giận Đại Hắc,đợi đến khi thú tính của Đại Hắc nổi lên bắt đầu triển khai phản kích thì bọn họ sẽ có lý do chính đáng giết Đại Hắc tại chỗ, thậm chí còn có thể dựa vào môn quy ngụy tạo cho Đoan Mộc Vũ một số tội danh!
Dĩ nhiên là cũng thuận tiện chọc giận Đoan Mộc Vũ rồi.
Đoan Mộc Vũ vừa nhìn là hiểu được điều đó nhưng hắn không hề do dự, Phi Vũ kiếm đột nhiên ngân lên, rồi liên tục vờn quanh giữa không trung vẽ lên một đạo kiếm quang cực lớn. Chỉ trong nháy mắt đã lấy Đại Hắc làm trung tâm vẽ ra xung quanh thành một vòng tròn, ở trước mắt đám đệ tử Lạc Tinh Tông đang cố gắng chọc giận Đại Hắc cắt qua một lượt, cho dù chưa làm thương tổn tới bọn họ nhưng kiếm quang cắt lên mặt đất đã tạo lên một lực lượng khổng lồ cuồn cuồn bạt ra xung quanh khiến bọn họ phải chật vật lùi về phía sau vài chục trượng!
"Hạ Mạch Nhiên! Ngươi thật to gan, ngươi không chỉ dung túng cho Hắc Hùng tùy ý đả thương người mà giữa ban ngày ban mặt, thân vẫn còn bên trong sư môn mà ngươi dám động võ với đồng môn huynh đệ nữa sao? Cuồng vọng thô bạo, không nghe khuyên bảo! Bản nhân là Trần Vũ, lấy thân phận là đệ tử quản lí giới luật của Lạc Tinh Tông xác nhận ngươi đã phạm phải ba điều trong môn quy giới luật! Người đâu, tiến lên bắt hắn lại cho ta! Nếu hắn dám phản kháng thì không cần phải nương tay!" Lúc này một vị đệ tử của Trình Tuyết kêu lớn, sau khi hắn nói xong, Lan Đình vốn đang ở một bên cười âm hiểm liền tiến lên một bước, trên tay bấm kiếm quyết muốn trực tiếp động thủ! Đồng thời đám đệ tử Lạc Tinh Tông còn lại cũng lớn tiếng quát lớn, tất cả cùng phóng ra kiếm khí chuẩn bị vây công!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook