Bát Hoang Kiếp
Quyển 1 - Chương 6: Cô hồn biển cát

Dịch giả One_God

Lúc này tất nhiên không ai có thời gian tính toán so đo mấy chuyện này. vẻ mặt Tác Ly vô cùng trầm trọng khi nhìn bầu trời, quyết đoán nói: "Mới vừa rồi con quỷ kia chỉ điều một quỷ nô ra mà thôi, sự cường đại của nó đã vượt ra khỏi tưởng tượng của ta, ngay cả ban ngày mà nó cũng có thể xuất hiện. Không được, cho dù có thế nào thì chúng ta cũng không thể tiếp tục đi về phía trước nữa. sư muội liên thủ vớ ta cùng lắm chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi, không thể bảo vệ quá nhiều người như vậy được. Đoan Mộc Huynh, ta thấy đại thương đầu cực kì xem trọng ngươi, nếu ngươi không ngại thì nhờ ngài hỗ trợ một chút được không?"

Nghe nói thế, Đoan Mộc Vũ chỉ lặng lặng lắc đầu, im lặng không nói gì.

"Này! Ngươi làm người mà như thế sao? Ta thừa nhận khả năng bắn cung của người rất lợi hại, nhưng như vậy thì thấm tháp gì? Trừ phi ngươi cũng là người tu hành thì may ra, bằng không không thể làm gì được con quỷ kia! Bây giờ là ban ngày thời gian dương khí thịnh nhất; nếu đổi lại là ban đêm, ngươi có khiến nó bị thương hay không cũng chả

biết. Lẽ nào ngươi trơ mắt đứng nhìn nhiều người vô tội phải chết như vậy sao?" Trình Nguyệt đứng bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà chất vấn.

"Hữu dụng không?"

Đoan Mộc vũ dửng dưng hỏi ngược một câu, rồi không thèm quan tâm nữa. Trình Nguyệt nổi giận nhưng lập tức bị Tác Ly ngăn cản.

"Sư muội, Đoan Mộc huynh nói như vậy không sai, tất cả vô dụng thôi. Cả hai người chúng ta đã dùng danh tiếng sư môn để ngăn cản cũng không có chút tác dụng nào. Nhưng nói đi nói lại nhiều như vậy chúng ta có nghĩ đến vị đại thương đầu kia từng muốn quay ngược lại bằng đường cũ hay không chưa? Cho dù có Đoan Mộc huynh khuyên bảo thì cũng chả có tác dụng. Huống chi đi tới là tử lộ, lui lại sau thì càng thêm gian nan!"

Nói đến đây, Tác Ly cũng trở nên u sầu. Từ nhỏ đến lớn hắn đã tu hành ở trong môn phái, tâm tính cũng vì thế mà thuần phác; nhiều chuyện đều do sư môn trưởng bối làm chủ, nay lại lần đầu khuyên bảo một đoàn thể hơn nghìn người thì đúng là quá sức.

"Này...này sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Trình Nguyệt còn lo lắng hơn cả Tác Ly.

"Trình Nguyệt cô nương, cần gì phải sợ hãi chứ, cùng lắm là chết mà thôi! cô yên tâm, cho dù đánh đổi tính mạng thì chúng tôi cũng sẽ bảo

hộ cô an toàn!" Lý Trung cùng đám hộ vệ nhao nhao ầm ĩ cả lên, đúng là những người không biết thì không sợ hãi chút nào. Đám đàn ông này

suốt ngày liều mạng trên mũi đao đầu kiếm quả nhiên không chút do dự về vấn đề sống chết! "Đa tạ chư vị, chỉ là..." Tác Ly chắp tay nói với đám hộ vệ. Tuy rằng rất cảm động nhưng cũng khóc cười không xong. Loại chuyện như vậy thực sự không có cách nào nói rõ ràng với bọn họ.

"Cũng được, đã đến mức này thì chỉ có thể đi một bước tính tiếp một bước mà thôi. Cho dù thế nào, Tác mỗ cũng sẽ không lùi bước!"

Trải qua biến cố lần này, Tác Ly cho rằng có đi đường vòng cũng vô dụng. Bởi vì rõ ràng con quỷ đã theo dõi thương đội này rồi, dù có đi tới hay lui cũng chạy không thoát, sư huynh muội bọn họ lại không muốn thấy hơn một nghìn con người nơi đây chết thảm. Dù biết rõ không địch lại nổi nhưng cũng không muốn bỏ đi.

Về phần dò đường phía trước cũng không còn tác dụng nữa, chi bằng tập trung tất cả trở về đại đội chuẩn bị chống lại công kích của quỷ. Nếu không ngoài dự đoán thì buổi tối chính là lúc con quỷ nọ triển khai công kích.

Hoàng hôn rất nhanh đã đến, khí trời nhanh chóng lạnh đi. Trong chốc lát, mặt trời chiều như ngọn lửa liền bị mây đen bao phủ. Quỷ dị thay, trời đất trở thành một mảnh đen kịt, đưa bàn tay lên trước mắt chưa chắc đã thấy năm ngón.

Lúc này không cần huynh muội Tác Ly khuyên bảo gì nữa, từ đại thương đến tiểu thương đều bắt tay với nhau. Tất cả đều cảm nhận được không khí quỷ dị xung quanh. Đến ngay cả hắc phong kỵ chuyên chở hàng hóa vốn không sợ hãi gì thì bây giờ cũng bắt đầu bất an, thân thể lạnh run. Thỉnh thoảng có con phát cuồng, chạy ra khỏi doanh địa.

Đại thương đầu đã không còn bộ dáng tràn đầy tự tin lúc trước, tình cảnh quỷ dị đêm nay làm hắn cảm thấy hối hận. Hắn đã đi buôn hơn hai mươi năm, nhưng chưa từng thấy sự việc kì quái cỡ này!

"Hai vị cao nhân, chúng tôi... chúng tôi không có chuyện gì chứ! Lão hủ đã dựa theo lời hai người, phân phó mọi người đốt lửa bên ngoài trại; tất ca cũng làm tốt công tác phòng ngự. Khổng biết bây giờ còn cần làm gì nữa?"

"Chờ! Chỉ có thể chờ! Xem xét kĩ một chút, có gì dị thường là báo động ngay!"

Tác Ly thở dài một hơi, thực lực của hắn quá thấp còn con quỷ này thì lại rất cường đại, đến mức không thể dự đoán được. Thậm chí một chút lòng tin chiến thắng hắn cũng không có thì sao có thể khiến đại thương đầu có lòng tin? Việc duy nhất hắn có thể làm là cố gắng hết, còn chết hay sống thì nói sau.

"Trong tay lão hủ có... có ba tấm lôi quang phù, không biết có chút hữu dụng gì không?" vẻ mặt đại thương đầu khi nói ra lời này như vừa mới bị người ta xẻo mất miếng thịt trên người vậy. Đây chính là thứ mà tiểu công tử phải trả một cái giá lớn mới có thể thu vào tay. Ngày thường hắn nào dám lấy ra sử dụng, nhưng bây giờ tình hình không phải chuyện đùa nên hắn không thể giấu diếm nữa.

"Lôi quang phù? Ha ha, ngươi cứ tự mình giữ lấy đi. Loại phù đẳng cấp thấp như vậy dùng để đối phó yêu thú tầm thường mặc may còn chút hữu ích!" Tác Ly lắc đầu mà nói. Lời đánh giá này khiến cho lòng tin của đại thương đầu vừa mới xuất hiện lại chìm xuống vực sâu.

Cảm giác tuyệt vọng, khủng hoảng ngày càng lan rộng trong thương đội. Ngay cả Tác Ly và Trình Nguyệt cũng không có cách nào thoát khỏi, chỉ có một người không bị ảnh hưởng chính là Đoan Mộc Vũ. Hắn đứng ngay cạnh lối ra vào doanh địa, một nửa người bị màn đêm bao phủ, còn nửa kia bị ánh lửa bập bùng hắt lên. Nhìn thoáng qua, hắn lộ vẻ cô độc, cô tịch hiu quạnh. Trong mắt mọi người hắn càng giống cô hồn dã quỷ nhiều hơn.

Lão Trần can đảm chạy đến gần, cố gắng giữ cho thân thể của mình không bị run rẩy nhưng chỉ vô ích.

"Tôi... tôi nói này, Đoan Mộc tiểu... tiểu huynh đệ, chúng tôi có phải lùi vào trong nữa không? Nơi... nơi đây dường như quá trống trải!"

Lão Trần chưa bao giờ nghĩ đến việc có một ngày mình lại sợ hãi như thế, nhưng hôm nay không giống bình thường. Màn đêm quá đen tối, đen đến mức quỷ dị. Cho dù đống lửa khổng lồ ngoài doanh địa đang cháy bừng bừng thì ánh sáng cũng không chiếu xa được. Giống như bên trong màn đêm có một cái miệng vô hình đang cắn nuốt hết thảy ánh sáng cùng sinh mệnh.

Tất cả mọi người, bao gồm hộ vệ thương đội cùng những kẻ sai vặt đều tụ tập lại một chổ trong trung tâm doanh địa. Người kề sát người, tay nắm chắc trường thương hoặc đoản đao mới có thể xua đi một chút sợ hãi.

Lúc này, Lão Trần cực kì hâm mộ Đoan Mộc Vũ. Có lẽ cũng chỉ có quái thai như hắn mới có thể không thèm để ý đến tính mạng mình, mới có thể chịu đựng loại sợ hãi tận trong cốt tủy như thế này.

"Ngươi nên trở về đi!" Đoan Mộc Vũ nói một cách chậm rãi, giọng nói vô cùng bình tĩnh, không khác khi trước bao nhiêu. Nhưng chỉ nhiêu đó lại khiến cho Lão Trần có thêm một chút dũng cảm. Tuy vậy nhưng lão vẫn không đủ can đảm để đứng ở rìa doanh địa trống vắng này. Lão nhìn màn đên đen kịt xung quanh một lúc rồi vội vàng chạy lại tụ tập cùng mọi người. Ngay lúc lão cách nơi tạp trung khoảng mười trượng thì dừng lại, ngoái cổ xem bóng dáng Đoan Mộc Vũ. Bóng người hắn được ánh lửa chiếu rọi nên trở nên phiêu phù, như có thể bị bóng tối nuốt chửng bất cứ lúc nào.

"Thanh Mộc đại thần phù hộ! Ngàn vạn lần cho con bình yên vượt qua tai kiếp này. Nếu có thể trở về Tê Châu, con xin chuẩn bị hậu lễ tam sinh cúng thần!"

Lão Trần âm thầm cầu khẩn, trong lòng càng lúc càng sợ hãi, cảm giác rét lạnh bắt đầu len lỏi đến từng khớp xương.

"Đoan Mộc huynh, đối với chuyện tối nay người có ý kiến gì không?"

Tác Ly cùng Trình Nguyệt xuất hiện, song bọn họ cũng không bị dọa cho sợ hãi như đám con buôn.

Có lẽ lúc ban ngày đã nhìn thấy mũi tên sấm sét của Đoan Mộc vũ nên bất giác xem trọng hắn, cho dù nhìn đi nhìn lại hắn cũng chỉ là một tiểu tử chưa mọc đủ lông đủ cánh.

Đoan Mộc vũ bình thản lắc đầu, không phủ định mà làm như mọi việc không liên quan đến hắn. Loại cảm giác cách biệt này khiến cho Tác Ly dù có bình tĩnh đến mức nào cũng muốn đấm hắn một cái.

Đoan Mộc Vũ không nói lời nào, cho nên Tác Ly chỉ có thể tự nói tiếp: "Quỷ khí nơi đây rất nặng! Theo lời đại thương đầu thì hành trình năm ngoái hết thảy đều bình thường. Nếu theo lý thuyết thì trong một năm làm sao có thể sinh ra con quỷ lợi hại như vậy? Cho nên ta suy đoán, có người trong ma đạo đang âm thầm thao túng. Nếu quả thật là vậy thì rất phiền toái, trận đánh tối nay có thể tất cả mọi người đều khó thoát chết, cả ta cũng như vậy. Ta không đành lòng để sư muội chịu chung kiếp nạn với ta!

Đoan Mộc huynh, ta tuy không rõ lai lịch ngươi, trên người ngươi cũng không có dao động pháp lực hay bộ dáng của người tu hành nhưng ta cảm thấy huynh không giống chúng ta. Ta không có ý muốn điều tra gì huynh mà chỉ khẩn cầu huynh một điều hơi quá đáng. Đó là nếu tối nay có gì bất trắc thì ta sẽ cố sức quấn lấy quỷ vật này, mong huynh hộ tống sư muội ta tìm được đường sống. Đây là bốn tấm Thần Hành Phù, mỗi tấm có hiệu lực trong nửa canh giờ đủ cho các ngươi chạy khỏi biển cát. Đến lúc ấy, chắc chắn sư môn ta sẽ có hậu tạ cho huynh!"

"Sư huynh, người nói cái gì vậy? Trảm yêu trừ ma là bổn phận của người tu hành chúng ta, ta làm sao có thể sợ hãi không chiến mà chạy bỏ lại sư huynh được! Tóm lại là ta không đi, cùng lắm là chết cùng quỷ vật này mà thôi!" Trình Nguyệt vội vàng níu lấy cánh tay Tác Ly rồi la lên.

"Sư muội đừng có làm loạn lên nữa, lần này là do ta đường đột nên làm liên lụy đến ngươi. Ngự kiếm thuật cho đến bây giờ người cũng chưa vững thì làm sao có thể là đối thủ của quỷ vật? Bình tĩnh lại đi, cứ nghe theo sắp xếp của ta là được. Còn nữa, người cũng đừng có tùy hứng, quỷ vật này rất cường đại nên người phải đem tin tức này truyền về sư môn, thỉnh cầu sư tôn cùng các vị tiên trưởng xuất thủ diệt trừ nó đi. Nếu mà ngươi chết cùng ta ở nơi đây thì không có ai truyền tin về, nó sẽ ngày càng lớn mạnh, lúc ấy người bị hại càng nhiều. Tội lỗi như thế hai người chúng ta làm sao gánh nổi! Việc này ta đã quyết rồi, đừng dài dòng làm gì!"

"Nhưng... nhưng sư huynh! Ta không nỡ rời xa người!" Nghe được lời Tác Ly, Trình Nguyệt thất thanh khóc rống lên.

"Tới rồi!" Đoan Mộc Vũ từ đầu đến cuối không biểu cảm gì thì giờ chỉ nói ngắn gọn một câu. Theo sau giọng nói của hắn là tiếng gió " ô ô" từ chân trời truyền đến. Bởi vì màn đêm đen kịt nên đám hộ vệ thương đội không nhìn thấy gì, nhưng trong mắt hai người Tác Ly thì nhìn thấy một đoàn mây đen từ phía Bắc biển cát nhanh chóng di chuyển tới đây!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương