Bát Hoang Kiếp
-
Quyển 1 - Chương 37: Tịnh Đế Tuyết Liên
Dịch giả: gaygioxuong
Tị Thủy Phù có công hiệu khá tốt, chẳng những có thể hô hấp bình thường trong nước mà tốc độ bơi cũng tăng lên đáng kể. Chẳng mấy chốc, ba người Đoan Mộc Vũ đã thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của vòi rồng. Sau khi lặn sâu xuống khoảng trăm trượng dưới đáy Tích Nguyệt Hồ, bốn phía chung quanh trở nên vô cùng tĩnh lặng, hoàn toàn không thể nào liên tường tới cảnh tượng sóng to gió lớn trên mặt hồ.
Cô gái áo đỏ đi trước dẫn đường. Nàng quen thuộc đáy hồ này như lòng bàn tay. Tới lúc công hiệu của ba lá Tị Thủy Phù gần như biến mất, rốt cục ba người đã tới trước một bãi đá ngầm có vẻ ngoài vô cùng tự nhiên. Sau khi cẩn thận nhìn ngó xung quanh một lượt, lúc này nàng mới lấy ra một cái ấn bằng ngọc được khắc những hoa văn kì lạ rồi ném ra. Ngay sau đó, nước hồ quanh đó giống như bị một luồng lực lượng vô hình tách ra, một con đường lập tức hiện trước mặt ba người.
Bước lên con đường này, nước hồ quanh đó thoáng cái đã biến mất không còn tăm tích. Thậm chí còn không có cảm giác ẩm ướt, mà trái lại là cảm giác lành lạnh.
Gặp tình huống như vậy, Đoan Mộc Vũ cũng chẳng có vẻ gì là kinh ngạc nhưng Tiểu Hà Nhi thì lại vô cùng lạ lẫm. Nàng ta trợn tròn hai mắt, hết ngó sang phải lại nhìn sang bên trái, muốn hỏi nhưng lại không dám.
"Đây là nhà ta, là một động phủ mà mẫu thân của ta đã xây dựng từ lâu rồi. Càng đi vào trong, hàn khí càng lạnh. Tiểu Hà Nhi, ngươi hãy cầm lấy viên noãn ngọc này, nếu không sẽ bị khí lạnh gây thương tổn."
Lúc này cô gái áo đỏ lấy ra một viên noãn ngọc nóng như lửa giao cho Tiểu Hà Nhi. Có thể cảm nhận được khi viên noãn ngọc vừa xuất hiện, một luồng hơi ấm đã lan ra xung quanh. Quả nhiên là hàng thượng phẩm!
"Cám ơn tỷ tỷ, người thật tốt!" Tiểu Hà Nhi cảm kích nói, đồng thời liếc nhìn Đoan Mộc Vũ một cái. Hiển nhiên cô gái này có ấn tượng cực kỳ xấu đối với hắn. Tuy nhiên Đoan Mộc Vũ lại chẳng thèm để ý điều này.
"Được rồi, đi thôi!" Cô gái áo đỏ mỉm cười, đồng thời liếc Đoan Mộc Vũ một cái, rồi tiến lên phía trước dẫn đường. Sau khi đi tới cuối con đường dài chừng mấy trăm trượng này, cảnh tượng phía trước đột nhiên biến đổi. Khắp nơi đều bị băng tuyết bao phủ, ngay lập tức không khí lạnh hơn vô số lần. Xem ra, mẫu thân của cô gái áo đỏ quả thực là một yêu thú thuộc tính hàn. Chả trách nàng thi triển pháp thuật hệ băng lại thành thạo đến vậy.
Tuy rằng toàn bộ nơi này bị băng tuyết bao phủ, nhưng ở trên mặt băng lại trồng rất nhiều linh thảo màu trắng, cùng với hai cái cây kỳ dị. Hai cái cây đó sinh trưởng vô cùng tươi tốt, mỗi một chiếc lá cây đều giống hệt như một miếng ngọc quý, long lanh trong suốt. Chỉ cần tiện tay hái một chiếc mang vào thế tục thì đều trở thành bảo vật vô giá.
Sau khi băng qua vườn cây cảnh trồng linh dược hệ băng này, một tòa lầu các bằng băng tinh xảo lập tức hiện ra trước mặt ba người.
"Đây là chỗ ta ở. Tiểu Hà Nhi, “không thể trả lời”, trước tiên hai người các ngươi ở lại chỗ này nghỉ ngơi, ta đi hỏi thăm mẫu thân. Đợi đến khi vòi rồng trong Tích Nguyệt Hồ lặng xuống, ta sẽ đưa các ngươi lên bờ."
"Ta sẽ đi với ngươi." Lúc này, Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên mở miệng nói.
"Tỷ tỷ, ta cũng muốn đi cùng với ngươi. Ta rất sợ ở đây một mình." Tiểu Hà Nhi cũng lí nhí nói.
Cô gái áo đỏ thoáng kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Vũ, sau khi ngẫm nghĩ một lúc bèn gật đầu đáp ứng. Nhưng nàng lại quay sang nói ngay với Tiểu Hà Nhi: "Tiểu Hà Nhi, ngươi không thể đi theo. Cơ thể của ngươi quá yếu ớt, cho dù có noãn ngọc bảo vệ, cũng không chịu nổi hàn khí ở trong đó. Nghe lời ta, chỉ một lát là chúng ta sẽ trở về ngay."
"A, cũng được!" Tiểu Hà Nhi tương đối thất vọng. Trong khoảng thời gian ngắn vừa qua, dường như nàng đã trở nên ỷ lại vào cô gái áo đỏ.
Sau khi vỗ nhẹ lên khuôn mặt Tiểu Hà Nhi, cô gái áo đỏ mới dẫn Đoan Mộc Vũ đi xuyên qua căn lầu nhỏ. Phía trước rõ ràng là một con đường được lát bằng vô số băng tinh, bất cứ một viên nào cũng đều không ngừng biến đổi. Hiển nhiên, đây là một cấm chế cực kỳ cao siêu.
Nhưng cấm chế này rõ ràng không ảnh hưởng gì tới cô gái áo đỏ. Nàng vừa bước tới, những viên băng tinh đó giống như bị gió thổi dạt ra, tạo thành một lối đi.
"Những viên băng tinh này rất lợi hại, tổng cộng có mười vạn viên. Chúng là do mẫu thân ta luyện chế từ ngày trước, chỉ có ta và người mới khống chế được. Nếu gặp phải người lạ, bọn chúng sẽ tự khắc tấn công một cách điên cuồng. Tuy nhiên, ngươi cứ yên tâm đi. Ta sẽ cho ngươi một viên băng tinh ẩn chứa hơi thở của ta. Như vậy sau này ngươi tới nơi này tìm ta thì có thể ra vào tự do."
Cô gái áo đỏ vừa giới thiệu, vừa tiến về phía trước, còn Đoan Mộc Vũ chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Sau khi đi xuyên qua con đường do băng tinh tạo thành, hai người đã bước vào trong một căn hầm băng rộng lớn. Xung quanh căn hầm tổng cộng có chín khối băng hình thoi đồ sộ dựng đứng. Trong mỗi khối băng đều phong ấn hình ảnh uyển chuyển của một cô gái. Những hình ảnh này đều là cùng một người, nhưng tư thế không cái nào giống cái nào, hoặc ngồi hoặc nằm hoặc thong thả bước đi. Tất cả đều rất sống động, rung động lòng người, đẹp không sao tả xiết.
Không chỉ như vậy, chín tư thế này dường như hàm chứa một công pháp tu hành nào đó. Bởi vì ở trong một khối băng, Đoan Mộc Vũ nhận ra thần thông “Tuyết Vũ --- Băng Phong Tiền Trần” mà cô gái áo đỏ thi triển lúc trước.
Còn gương mặt cô gái đó, lại giống hệt cô gái áo đỏ. Có thể khẳng định, đó chính là mẫu thân của nàng.
Ngoại trừ chín khối băng này thì ở chính giữa còn có một chiếc quan tài bằng băng cực lớn, bên trong lạnh tới cực độ. Còn cách hơn ba trăm trượng nhưng Đoan Mộc Vũ đã có cảm giác mình sẽ bị đông cứng thành băng chỉ trong nháy mắt. Nếu còn đi về phía trước thêm một bước nữa hắn sẽ vỡ nát thành vô số mảnh.
Lúc này cô gái áo đỏ đột ngột với tay nắm lấy bàn tay của Đoan Mộc Vũ. Ngay tức khắc, luồng khí lạnh thấu xương đã bị triệt tiêu, cuối cùng hắn cũng khôi phục lại bình thường.
Tiếp tục tới gần hòm quan tài bằng băng, khí lạnh càng trở nên kinh khủng. Chỉ cần dựa vào điều này, Đoan Mộc Vũ đã có thể đoán ra mẫu thân của cô gái áo đỏ chí ít cũng phải là yêu thú cấp Linh Mục nếu không bị thương. Thực lực bà ta có lẽ ngang bằng với cao thủ cảnh giới Tử Khí.
Bên trong quan tài băng, sương mù màu trắng lượn lờ, mơ hồ có thể nhìn thấy chín đóa Tịnh Đế Tuyết Liên đang nở. Những cánh hoa trong suốt thanh khiết, nhưng nhị hoa đã rũ xuống, hiển nhiên không còn chống đỡ được bao lâu, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn héo rũ. Đóa hoa này chắc hẳn là bản thể của mẫu thân cô gái áo đỏ. Đáng tiếc đã tới giai đoạn nguy kịch, sinh cơ đã tuyệt. Có thể chống đỡ đến giờ, đã là kỳ tích.
Nhìn thấy cảnh này, Đoan Mộc Vũ không nhịn được khẽ lắc đầu. Hắn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Còn cô gái áo đỏ vẫn nhìn hắn chằm chằm. Thật ra, sở dĩ nàng dẫn Đoan Mộc Vũ tới đây là muốn vớt vát một tia hi vọng. Tốt xấu gì Đoan Mộc Vũ cũng có khả năng áp chế được ba động của mảnh vụn Yêu Thạch. Hơn nữa kiến thức lại uyên bác dù thực lực thấp kém, nhưng nàng đánh giá Đoan Mộc Vũ không phải là người tầm thường. Biết đâu được, hắn có phương pháp hữu hiệu để điều trị cho thương thế của mẫu thân nàng thì sao.
"Có phải ngươi đã nhìn ra được điều gì không? Mảnh vụn Yêu Thạch có thể cứu sống mẫu thân ta không? Theo truyền thuyết, mảnh vụn Yêu Thạch có thể giúp cho Yêu tộc cải tử hồi sinh mà!"
"Cáo thể cải tử hồi sanh là thật sự!"
Đoan Mộc Vũ liếc nhìn cô gái áo đỏ, thoáng do dự trong chốc lát rồi thở dài nói: "Nhưng không phải cứ coi mảnh vụn Yêu Thạch là linh đan diệu dược rồi cho uống bừa mà còn phải thông qua một quá trình hết sức phức tạp. Ngươi phải biết rằng, lực lượng bên trong mảnh vụn Yêu Thạch thực sự rất đáng sợ, rất kinh khủng. Nếu muốn mượn lực lượng đó để trị liệu cho người bị thương mà lại không hiểu được điểm mấu chốt trong đó, vậy thì kết quả chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, người bị thương ngay tức thì không chịu nổi mà chết, hồn phách bị mảnh vụn Yêu Thạch hấp thu. Thứ hai, người bị thương bởi vì thực lực bản thân quá mạnh mẽ, nên có thể giữ được tính mạng, nhưng sẽ bị mảnh vụn Yêu Thạch đồng hóa. Đến lúc đó sẽ biến thành một con quái vật chỉ biết giết chóc, hơn nữa thực lực sẽ tăng gấp mấy lần so với lúc trước, tạo ra lực phá hoại không ai có thể tưởng tượng được!"
"Có thể khẳng định, nếu tiếp xúc với mảnh vụn Yêu Thạch đang nằm trong tay ngươi, mẫu thân ngươi chắc chắn sẽ thuộc trường hợp thứ hai. Đến lúc đó, cả Nhân Giới cũng sẽ vì bà mà đại loạn. Hiện giờ, ngươi chắc đã hiểu vì sao trước đây ta lại hỏi câu “có phải đã có người cố ý tiết lộ tin tức về mảnh vụn Yêu Thạch cho ngươi hay không?” chứ? Bởi vì, đây tuyệt đối là một âm mưu!"
Tị Thủy Phù có công hiệu khá tốt, chẳng những có thể hô hấp bình thường trong nước mà tốc độ bơi cũng tăng lên đáng kể. Chẳng mấy chốc, ba người Đoan Mộc Vũ đã thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của vòi rồng. Sau khi lặn sâu xuống khoảng trăm trượng dưới đáy Tích Nguyệt Hồ, bốn phía chung quanh trở nên vô cùng tĩnh lặng, hoàn toàn không thể nào liên tường tới cảnh tượng sóng to gió lớn trên mặt hồ.
Cô gái áo đỏ đi trước dẫn đường. Nàng quen thuộc đáy hồ này như lòng bàn tay. Tới lúc công hiệu của ba lá Tị Thủy Phù gần như biến mất, rốt cục ba người đã tới trước một bãi đá ngầm có vẻ ngoài vô cùng tự nhiên. Sau khi cẩn thận nhìn ngó xung quanh một lượt, lúc này nàng mới lấy ra một cái ấn bằng ngọc được khắc những hoa văn kì lạ rồi ném ra. Ngay sau đó, nước hồ quanh đó giống như bị một luồng lực lượng vô hình tách ra, một con đường lập tức hiện trước mặt ba người.
Bước lên con đường này, nước hồ quanh đó thoáng cái đã biến mất không còn tăm tích. Thậm chí còn không có cảm giác ẩm ướt, mà trái lại là cảm giác lành lạnh.
Gặp tình huống như vậy, Đoan Mộc Vũ cũng chẳng có vẻ gì là kinh ngạc nhưng Tiểu Hà Nhi thì lại vô cùng lạ lẫm. Nàng ta trợn tròn hai mắt, hết ngó sang phải lại nhìn sang bên trái, muốn hỏi nhưng lại không dám.
"Đây là nhà ta, là một động phủ mà mẫu thân của ta đã xây dựng từ lâu rồi. Càng đi vào trong, hàn khí càng lạnh. Tiểu Hà Nhi, ngươi hãy cầm lấy viên noãn ngọc này, nếu không sẽ bị khí lạnh gây thương tổn."
Lúc này cô gái áo đỏ lấy ra một viên noãn ngọc nóng như lửa giao cho Tiểu Hà Nhi. Có thể cảm nhận được khi viên noãn ngọc vừa xuất hiện, một luồng hơi ấm đã lan ra xung quanh. Quả nhiên là hàng thượng phẩm!
"Cám ơn tỷ tỷ, người thật tốt!" Tiểu Hà Nhi cảm kích nói, đồng thời liếc nhìn Đoan Mộc Vũ một cái. Hiển nhiên cô gái này có ấn tượng cực kỳ xấu đối với hắn. Tuy nhiên Đoan Mộc Vũ lại chẳng thèm để ý điều này.
"Được rồi, đi thôi!" Cô gái áo đỏ mỉm cười, đồng thời liếc Đoan Mộc Vũ một cái, rồi tiến lên phía trước dẫn đường. Sau khi đi tới cuối con đường dài chừng mấy trăm trượng này, cảnh tượng phía trước đột nhiên biến đổi. Khắp nơi đều bị băng tuyết bao phủ, ngay lập tức không khí lạnh hơn vô số lần. Xem ra, mẫu thân của cô gái áo đỏ quả thực là một yêu thú thuộc tính hàn. Chả trách nàng thi triển pháp thuật hệ băng lại thành thạo đến vậy.
Tuy rằng toàn bộ nơi này bị băng tuyết bao phủ, nhưng ở trên mặt băng lại trồng rất nhiều linh thảo màu trắng, cùng với hai cái cây kỳ dị. Hai cái cây đó sinh trưởng vô cùng tươi tốt, mỗi một chiếc lá cây đều giống hệt như một miếng ngọc quý, long lanh trong suốt. Chỉ cần tiện tay hái một chiếc mang vào thế tục thì đều trở thành bảo vật vô giá.
Sau khi băng qua vườn cây cảnh trồng linh dược hệ băng này, một tòa lầu các bằng băng tinh xảo lập tức hiện ra trước mặt ba người.
"Đây là chỗ ta ở. Tiểu Hà Nhi, “không thể trả lời”, trước tiên hai người các ngươi ở lại chỗ này nghỉ ngơi, ta đi hỏi thăm mẫu thân. Đợi đến khi vòi rồng trong Tích Nguyệt Hồ lặng xuống, ta sẽ đưa các ngươi lên bờ."
"Ta sẽ đi với ngươi." Lúc này, Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên mở miệng nói.
"Tỷ tỷ, ta cũng muốn đi cùng với ngươi. Ta rất sợ ở đây một mình." Tiểu Hà Nhi cũng lí nhí nói.
Cô gái áo đỏ thoáng kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Vũ, sau khi ngẫm nghĩ một lúc bèn gật đầu đáp ứng. Nhưng nàng lại quay sang nói ngay với Tiểu Hà Nhi: "Tiểu Hà Nhi, ngươi không thể đi theo. Cơ thể của ngươi quá yếu ớt, cho dù có noãn ngọc bảo vệ, cũng không chịu nổi hàn khí ở trong đó. Nghe lời ta, chỉ một lát là chúng ta sẽ trở về ngay."
"A, cũng được!" Tiểu Hà Nhi tương đối thất vọng. Trong khoảng thời gian ngắn vừa qua, dường như nàng đã trở nên ỷ lại vào cô gái áo đỏ.
Sau khi vỗ nhẹ lên khuôn mặt Tiểu Hà Nhi, cô gái áo đỏ mới dẫn Đoan Mộc Vũ đi xuyên qua căn lầu nhỏ. Phía trước rõ ràng là một con đường được lát bằng vô số băng tinh, bất cứ một viên nào cũng đều không ngừng biến đổi. Hiển nhiên, đây là một cấm chế cực kỳ cao siêu.
Nhưng cấm chế này rõ ràng không ảnh hưởng gì tới cô gái áo đỏ. Nàng vừa bước tới, những viên băng tinh đó giống như bị gió thổi dạt ra, tạo thành một lối đi.
"Những viên băng tinh này rất lợi hại, tổng cộng có mười vạn viên. Chúng là do mẫu thân ta luyện chế từ ngày trước, chỉ có ta và người mới khống chế được. Nếu gặp phải người lạ, bọn chúng sẽ tự khắc tấn công một cách điên cuồng. Tuy nhiên, ngươi cứ yên tâm đi. Ta sẽ cho ngươi một viên băng tinh ẩn chứa hơi thở của ta. Như vậy sau này ngươi tới nơi này tìm ta thì có thể ra vào tự do."
Cô gái áo đỏ vừa giới thiệu, vừa tiến về phía trước, còn Đoan Mộc Vũ chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Sau khi đi xuyên qua con đường do băng tinh tạo thành, hai người đã bước vào trong một căn hầm băng rộng lớn. Xung quanh căn hầm tổng cộng có chín khối băng hình thoi đồ sộ dựng đứng. Trong mỗi khối băng đều phong ấn hình ảnh uyển chuyển của một cô gái. Những hình ảnh này đều là cùng một người, nhưng tư thế không cái nào giống cái nào, hoặc ngồi hoặc nằm hoặc thong thả bước đi. Tất cả đều rất sống động, rung động lòng người, đẹp không sao tả xiết.
Không chỉ như vậy, chín tư thế này dường như hàm chứa một công pháp tu hành nào đó. Bởi vì ở trong một khối băng, Đoan Mộc Vũ nhận ra thần thông “Tuyết Vũ --- Băng Phong Tiền Trần” mà cô gái áo đỏ thi triển lúc trước.
Còn gương mặt cô gái đó, lại giống hệt cô gái áo đỏ. Có thể khẳng định, đó chính là mẫu thân của nàng.
Ngoại trừ chín khối băng này thì ở chính giữa còn có một chiếc quan tài bằng băng cực lớn, bên trong lạnh tới cực độ. Còn cách hơn ba trăm trượng nhưng Đoan Mộc Vũ đã có cảm giác mình sẽ bị đông cứng thành băng chỉ trong nháy mắt. Nếu còn đi về phía trước thêm một bước nữa hắn sẽ vỡ nát thành vô số mảnh.
Lúc này cô gái áo đỏ đột ngột với tay nắm lấy bàn tay của Đoan Mộc Vũ. Ngay tức khắc, luồng khí lạnh thấu xương đã bị triệt tiêu, cuối cùng hắn cũng khôi phục lại bình thường.
Tiếp tục tới gần hòm quan tài bằng băng, khí lạnh càng trở nên kinh khủng. Chỉ cần dựa vào điều này, Đoan Mộc Vũ đã có thể đoán ra mẫu thân của cô gái áo đỏ chí ít cũng phải là yêu thú cấp Linh Mục nếu không bị thương. Thực lực bà ta có lẽ ngang bằng với cao thủ cảnh giới Tử Khí.
Bên trong quan tài băng, sương mù màu trắng lượn lờ, mơ hồ có thể nhìn thấy chín đóa Tịnh Đế Tuyết Liên đang nở. Những cánh hoa trong suốt thanh khiết, nhưng nhị hoa đã rũ xuống, hiển nhiên không còn chống đỡ được bao lâu, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn héo rũ. Đóa hoa này chắc hẳn là bản thể của mẫu thân cô gái áo đỏ. Đáng tiếc đã tới giai đoạn nguy kịch, sinh cơ đã tuyệt. Có thể chống đỡ đến giờ, đã là kỳ tích.
Nhìn thấy cảnh này, Đoan Mộc Vũ không nhịn được khẽ lắc đầu. Hắn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Còn cô gái áo đỏ vẫn nhìn hắn chằm chằm. Thật ra, sở dĩ nàng dẫn Đoan Mộc Vũ tới đây là muốn vớt vát một tia hi vọng. Tốt xấu gì Đoan Mộc Vũ cũng có khả năng áp chế được ba động của mảnh vụn Yêu Thạch. Hơn nữa kiến thức lại uyên bác dù thực lực thấp kém, nhưng nàng đánh giá Đoan Mộc Vũ không phải là người tầm thường. Biết đâu được, hắn có phương pháp hữu hiệu để điều trị cho thương thế của mẫu thân nàng thì sao.
"Có phải ngươi đã nhìn ra được điều gì không? Mảnh vụn Yêu Thạch có thể cứu sống mẫu thân ta không? Theo truyền thuyết, mảnh vụn Yêu Thạch có thể giúp cho Yêu tộc cải tử hồi sinh mà!"
"Cáo thể cải tử hồi sanh là thật sự!"
Đoan Mộc Vũ liếc nhìn cô gái áo đỏ, thoáng do dự trong chốc lát rồi thở dài nói: "Nhưng không phải cứ coi mảnh vụn Yêu Thạch là linh đan diệu dược rồi cho uống bừa mà còn phải thông qua một quá trình hết sức phức tạp. Ngươi phải biết rằng, lực lượng bên trong mảnh vụn Yêu Thạch thực sự rất đáng sợ, rất kinh khủng. Nếu muốn mượn lực lượng đó để trị liệu cho người bị thương mà lại không hiểu được điểm mấu chốt trong đó, vậy thì kết quả chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, người bị thương ngay tức thì không chịu nổi mà chết, hồn phách bị mảnh vụn Yêu Thạch hấp thu. Thứ hai, người bị thương bởi vì thực lực bản thân quá mạnh mẽ, nên có thể giữ được tính mạng, nhưng sẽ bị mảnh vụn Yêu Thạch đồng hóa. Đến lúc đó sẽ biến thành một con quái vật chỉ biết giết chóc, hơn nữa thực lực sẽ tăng gấp mấy lần so với lúc trước, tạo ra lực phá hoại không ai có thể tưởng tượng được!"
"Có thể khẳng định, nếu tiếp xúc với mảnh vụn Yêu Thạch đang nằm trong tay ngươi, mẫu thân ngươi chắc chắn sẽ thuộc trường hợp thứ hai. Đến lúc đó, cả Nhân Giới cũng sẽ vì bà mà đại loạn. Hiện giờ, ngươi chắc đã hiểu vì sao trước đây ta lại hỏi câu “có phải đã có người cố ý tiết lộ tin tức về mảnh vụn Yêu Thạch cho ngươi hay không?” chứ? Bởi vì, đây tuyệt đối là một âm mưu!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook