Bát Hoang Kiếp
-
Quyển 1 - Chương 12: Đạp mây cưỡi gió
Dịch giả: Thương Long
Địa hình Phù Vân Sơn cực kì hiểm trở, đối với người ngoài thì chắc chắn họ không tìm được đường lên. Nhưng môn hạ để tử Phù Vân Sơn không ngại điều này! Tu vi cao thâm có thể ngự kiếm phi hành, không cần để ý đến lạch trời. Tương tự như vậy, những đệ tử giống Tác Ly và Trình Nguyệt cũng sẽ có biện pháp khác.
Sau khi họ đi qua suối trong đá một quãng xa thì gặp phải vách đá, không còn đường đi tiếp. Tác Ly thấy vậy bèn giơ tay bấm quyết, miệng lẩm bẩm nói: “Thiên địa vô cực, vạn vật quy nhất, thuận mây mà tiến, đường đi… Hiện!”
Theo tiếng quát của hắn, không trung phía trước đang trống không bỗng có đám mây hạ xuống. Nó nhanh chóng hóa thành hình dáng bậc thang, trực tiếp kéo dài đến chân ba người. Nếu phàm nhân mà thấy cảnh này, thực sự cho họ là thần tiên mà cúi đầu cúng bái.
Tác Ly rất muốn cho Đoan Mộc Vũ kinh ngạc một phen, nhưng hắn thất vọng rồi. Đoan Mộc Vũ vốn là một hung thú thời thượng cổ, có loại thần thông nào mà chưa từng thấy qua, đây chỉ là một trò tạp kỹ nho nhỏ mà thôi.
“Ha ha, mau đi thôi. Pháp thuật của ta không duy trì được bao lâu đâu!”. Tác Ly cười nói, sau đó nhanh chóng bước lên thang mây đi trước. Khi bọn họ vừa bước lên, những bậc thang mây phía sau bắt đầu mờ dần rồi nhanh chóng biến mất.
Cái thang mây này chỉ đủ đi qua khoảng cách giữa hai ngọn núi. Muốn tới nơi bọn Tác Ly tu hành hàng ngày thì nhất định phải đi hết ba mươi hai ngọn núi trong một lượt mới được. Nghe nói đây cũng là công khóa hàng ngày mà sư tôn Tác Ly và Trình Nguyệt lưu lại. Mỗi khi đến phiên ai xuống núi lấy nước thì đều muốn khóc mà không được, khổ không nói thành lời.
Tuy nhiên từ trên thang mây ngắm cảnh đẹp của ba mươi hai ngọn núi cũng là một thú vui. Biển mây mênh mông bồng bềnh, chỉ thấy từng ngọn núi nhấp nhô. Quả nhiên giống như tiên cảnh.
Trải qua hơn nửa canh giờ, hai sư huynh muội Tác Ly cùng Đoan Mộc Vũ mới tới được ngọn núi chính của Phù Vân Sơn. Nơi này bị mây tím bao phủ hoàn toàn, nếu đứng dưới chân núi thì không thể nhìn thấy đỉnh núi. Nói cách khác, ngọn núi cao nhất là ngọn núi mọi người không thể thấy được.
Ngày nay, mặc dù thần thông của Đoan Mộc Vũ đã không còn, thân thể thì yếu nhược, nhưng kiến thức lịch duyệt thì không hề quên một chút nào. Hắn tùy tiện nhìn thoáng qua cũng biết trong đám mây tím phiêu đãng phía trước có cất dấu một trận pháp cấm chế rất yếu. Tất nhiên yếu ở đây chỉ là xét theo ý kiến chủ quan của hắn.
So sánh với ba mươi hai ngọn núi trước thì ngọn núi chính Phù Vân Sơn cũng không có gì đặc biệt. Thậm chí về phương diện hiểm nguy kì lạ thì còn kém hơn nhiều. Thế núi bằng phẳng, chỉ có một mặt là vách đá, phần lớn khu vực còn lại đều là cổ mộc um tùm, căn bản không thấy bóng dáng cung điện. Nếu không phải dưới chân núi có bậc thềm đá thông lên núi, người khác sẽ cho rằng nơi này không có ai lui tới.
Sau khi tiến vào ngọn núi chính thì vẻ mặt của Tác Ly và Trình Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc hơn, không còn cười đùa như lúc trước nữa. Trên bậc thềm đá cách bọn họ một đoạn, có một đứa trẻ nhỏ khoảng mười tuổi mặc áo vàng chạy từ trên xuống, nói với Tác Ly: “Tứ sư huynh, Ngũ sư tỷ, sư tôn biết được hai người đã trở về, muốn hai người dẫn khách tới Thương Thạch Đài gặp mặt.”
“Hả! Thương Thạch Đài?”
Tác Ly và Trình Nguyệt cùng nhìn nhau, bọn họ đối với truyện sư tôn biết mình trở về không kinh ngạc chút nào, nhưng sao lại đi tới Thương Thạch Đài? Chẳng lẽ là… Nghĩ tới đây thần sắc hai người đều lộ vẻ vui mừng.
Không nhiều lời, hai người Tác Ly cùng đứa trẻ nhỏ mặc áo vàng kia lên tiếng chào hỏi. Trình Nguyệt còn thuận tay véo hai má phúng phính của đứa trẻ này đến đỏ bừng. Trêu đùa mấy câu xong, nàng liền đi trước dẫn Đoan Mộc Vũ tiến lên thềm đá.
Đi qua một đoạn đường đá xanh này thì có ngã rẽ chia làm hai. Một đường thì bằng phẳng, thềm đá được sửa chữa tinh tế. Nhìn qua là thấy thường xuyên được sử dụng. Mà một con đường khác lại trực tiếp thông tới vách đá dựng đứng của ngọn núi chính. Đường đi chỉ rộng một thước, đủ cho một người đi qua, hơn nữa không có bất kì phòng hộ nào. Rất nhiều chỗ lâu năm không tu sửa nên rêu xanh bám đầy, sơ ý một chút có khi ngã chỏng gọng mà phía dưới lại là vực sâu không đáy. Nếu không may ngã xuống chắc chắn hóa thành thịt vụn! Người bình thường nếu ở chỗ này, sợ rằng không có dũng khí đi qua.
Nhưng đáng sợ hơn là vị trí con đường này tựa hồ vừa vặn ở đầu miệng gió. Đi dưới mặt đất có thể nghe thấy giữa tiếng gió núi gào rít giận dữ. Gió núi mạnh mẽ thế này khiến việc đứng trên đất bằng đã không dễ dàng rồi, huống chi là ở con đường cheo leo trên vách núi cao chót vót này
Nhưng Tác Ly, Trình Nguyệt, thậm chí là đứa trẻ mặc áo vàng chỉ hơn mười tuổi kia đều không thèm để ý tới truyện này. Bọn họ đi lại nhẹ nhàng linh hoạt giống như khỉ trèo cây. Nháy mắt đã đi qua hơn ngàn bậc đá nguy hiểm.
Ngạc nhiên hồi lâu, ruốt cuộc Đoan Mộc Vũ cũng đoán được chuyện xảy ra nơi đây. Thềm đá hiểm trở này quá nửa là môn phái bọn họ dùng để khảo nghiệm đệ tử nhập môn. Thể lực là một mặt, tâm chí cùng nghị lực lại là mặt khác. Nếu không có dũng khí đối mặt nguy hiểm, sao có thể nghịch thiên mà đi?
Nếu đổi lại là Đoan Mộc Vũ lúc trước, hắn nhất định không thèm suy nghĩ mà sẵn sàng đi lên những bậc thang này. Bởi vì hắn không nhận xem bản thân mình là con người. Nhưng hiện tại hắn đã quyết định làm một con người bình thường, thế nên hắn phải thay đổi một chút.
Dưới tình huống bình thường thì thân thể yếu đuối của hắn không có khả năng đi qua những thềm đá nguy hiểm này. Tuy nhiên, trong ba ngàn năm qua, mặc dù Đoan Mộc Vũ cực kỳ bài xích thân phận con người, nhưng hắn cũng không ngại mà tìm hiểu rõ thân thể con người. Có thể nói toàn thân cao thấp, sở hữu bộ vị thế nào, từng động tác nhỏ bé thực hiện ra sao, hắn đã quen thuộc ghi tạc trong lòng. Nói cách khác, đối với năng lực nắm giữ thân thể, thì Đoan Mộc vũ đã đạt đến độ cao khó tưởng tượng nổi.
Đây cũng là lý do tại sao lúc trước Đoan Mộc Vũ có thể lấy thân thể yếu đuối này mà dùng một cung bắn ba mũi tên có độ khó cực cao. Thậm chí trong khoảng cách gần mà nhanh như chớp bắt được tay Trình Nguyệt, khiến nàng hoàn toàn không có cách nào né tránh.
Giả sử có thật sự động thủ, với khả năng nắm giữ thân thể con người của Đoan Mộc Vũ ngoại trừ dùng pháp thuật tấn công hắn ra thì cái gọi là cao thủ trong giới phàm tục chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn. Dĩ nhiên điều kiện đầu tiên là hắn phải có hứng thú đối với truyện này.
Đồng dạng như vậy, đối mặt với con đường đi lên hiểm trở và cực kỳ thách thức cho người thường, thì với Đoan Mộc Vũ lại giống như con đường bình thường mà thôi.
Ý niệm trong đầu như ảo mộng xẹt qua, Đoan Mộc Vũ cất bước tiến lên. Khi hắn chọn sống cuộc sống mới chính là từ con đường núi hiểm trở mà bắt đầu. Hắn không thèm nhìn mặt đường nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người đi này mà xem mọi thứ như gió thoảng mây bay, cứ như vậy đi tới.
Gió núi lạnh thấu xương, rêu xanh dưới chân bị sương làm ướt tăng thêm độ trơn trượt. Mây mù biến ảo hình dáng giống như quái vật, giương nanh múa vuốt, gào thét mà đến, bay vút mà về.
Chẳng qua tất cả những thứ này, đối với người đã sớm không còn để ý đến sinh tử như Đoan Mộc Vũ mà nói thì giống như một chút màu sắc tô điểm cho phong cảnh mà thôi. Đi lên hơn nghìn bậc thềm đá, thân thể hắn thậm chí không có nửa điểm lay động. Tốc độ không những nhanh vô cùng, mà so với đi trên đất bằng còn muốn vững chắc hơn. Bước chân nhẹ nhàng đến mức hắn còn có tâm tư thưởng thức cảnh bên dưới vách đá dựng đứng này.
Chỉ trong chốc lát hắn đã băng qua vách đá, đi tới cuối thềm đá. Chính ngay chỗ này có một bình đài khổng lồ. Suy nghĩ một chút thì đây chắc là Thượng Thạch Đài rồi. Giờ phút này trên bình đài đã sớm có mấy người ngồi trong cái đình lớn, đang đợi sự xuất hiện của hắn.
Địa hình Phù Vân Sơn cực kì hiểm trở, đối với người ngoài thì chắc chắn họ không tìm được đường lên. Nhưng môn hạ để tử Phù Vân Sơn không ngại điều này! Tu vi cao thâm có thể ngự kiếm phi hành, không cần để ý đến lạch trời. Tương tự như vậy, những đệ tử giống Tác Ly và Trình Nguyệt cũng sẽ có biện pháp khác.
Sau khi họ đi qua suối trong đá một quãng xa thì gặp phải vách đá, không còn đường đi tiếp. Tác Ly thấy vậy bèn giơ tay bấm quyết, miệng lẩm bẩm nói: “Thiên địa vô cực, vạn vật quy nhất, thuận mây mà tiến, đường đi… Hiện!”
Theo tiếng quát của hắn, không trung phía trước đang trống không bỗng có đám mây hạ xuống. Nó nhanh chóng hóa thành hình dáng bậc thang, trực tiếp kéo dài đến chân ba người. Nếu phàm nhân mà thấy cảnh này, thực sự cho họ là thần tiên mà cúi đầu cúng bái.
Tác Ly rất muốn cho Đoan Mộc Vũ kinh ngạc một phen, nhưng hắn thất vọng rồi. Đoan Mộc Vũ vốn là một hung thú thời thượng cổ, có loại thần thông nào mà chưa từng thấy qua, đây chỉ là một trò tạp kỹ nho nhỏ mà thôi.
“Ha ha, mau đi thôi. Pháp thuật của ta không duy trì được bao lâu đâu!”. Tác Ly cười nói, sau đó nhanh chóng bước lên thang mây đi trước. Khi bọn họ vừa bước lên, những bậc thang mây phía sau bắt đầu mờ dần rồi nhanh chóng biến mất.
Cái thang mây này chỉ đủ đi qua khoảng cách giữa hai ngọn núi. Muốn tới nơi bọn Tác Ly tu hành hàng ngày thì nhất định phải đi hết ba mươi hai ngọn núi trong một lượt mới được. Nghe nói đây cũng là công khóa hàng ngày mà sư tôn Tác Ly và Trình Nguyệt lưu lại. Mỗi khi đến phiên ai xuống núi lấy nước thì đều muốn khóc mà không được, khổ không nói thành lời.
Tuy nhiên từ trên thang mây ngắm cảnh đẹp của ba mươi hai ngọn núi cũng là một thú vui. Biển mây mênh mông bồng bềnh, chỉ thấy từng ngọn núi nhấp nhô. Quả nhiên giống như tiên cảnh.
Trải qua hơn nửa canh giờ, hai sư huynh muội Tác Ly cùng Đoan Mộc Vũ mới tới được ngọn núi chính của Phù Vân Sơn. Nơi này bị mây tím bao phủ hoàn toàn, nếu đứng dưới chân núi thì không thể nhìn thấy đỉnh núi. Nói cách khác, ngọn núi cao nhất là ngọn núi mọi người không thể thấy được.
Ngày nay, mặc dù thần thông của Đoan Mộc Vũ đã không còn, thân thể thì yếu nhược, nhưng kiến thức lịch duyệt thì không hề quên một chút nào. Hắn tùy tiện nhìn thoáng qua cũng biết trong đám mây tím phiêu đãng phía trước có cất dấu một trận pháp cấm chế rất yếu. Tất nhiên yếu ở đây chỉ là xét theo ý kiến chủ quan của hắn.
So sánh với ba mươi hai ngọn núi trước thì ngọn núi chính Phù Vân Sơn cũng không có gì đặc biệt. Thậm chí về phương diện hiểm nguy kì lạ thì còn kém hơn nhiều. Thế núi bằng phẳng, chỉ có một mặt là vách đá, phần lớn khu vực còn lại đều là cổ mộc um tùm, căn bản không thấy bóng dáng cung điện. Nếu không phải dưới chân núi có bậc thềm đá thông lên núi, người khác sẽ cho rằng nơi này không có ai lui tới.
Sau khi tiến vào ngọn núi chính thì vẻ mặt của Tác Ly và Trình Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc hơn, không còn cười đùa như lúc trước nữa. Trên bậc thềm đá cách bọn họ một đoạn, có một đứa trẻ nhỏ khoảng mười tuổi mặc áo vàng chạy từ trên xuống, nói với Tác Ly: “Tứ sư huynh, Ngũ sư tỷ, sư tôn biết được hai người đã trở về, muốn hai người dẫn khách tới Thương Thạch Đài gặp mặt.”
“Hả! Thương Thạch Đài?”
Tác Ly và Trình Nguyệt cùng nhìn nhau, bọn họ đối với truyện sư tôn biết mình trở về không kinh ngạc chút nào, nhưng sao lại đi tới Thương Thạch Đài? Chẳng lẽ là… Nghĩ tới đây thần sắc hai người đều lộ vẻ vui mừng.
Không nhiều lời, hai người Tác Ly cùng đứa trẻ nhỏ mặc áo vàng kia lên tiếng chào hỏi. Trình Nguyệt còn thuận tay véo hai má phúng phính của đứa trẻ này đến đỏ bừng. Trêu đùa mấy câu xong, nàng liền đi trước dẫn Đoan Mộc Vũ tiến lên thềm đá.
Đi qua một đoạn đường đá xanh này thì có ngã rẽ chia làm hai. Một đường thì bằng phẳng, thềm đá được sửa chữa tinh tế. Nhìn qua là thấy thường xuyên được sử dụng. Mà một con đường khác lại trực tiếp thông tới vách đá dựng đứng của ngọn núi chính. Đường đi chỉ rộng một thước, đủ cho một người đi qua, hơn nữa không có bất kì phòng hộ nào. Rất nhiều chỗ lâu năm không tu sửa nên rêu xanh bám đầy, sơ ý một chút có khi ngã chỏng gọng mà phía dưới lại là vực sâu không đáy. Nếu không may ngã xuống chắc chắn hóa thành thịt vụn! Người bình thường nếu ở chỗ này, sợ rằng không có dũng khí đi qua.
Nhưng đáng sợ hơn là vị trí con đường này tựa hồ vừa vặn ở đầu miệng gió. Đi dưới mặt đất có thể nghe thấy giữa tiếng gió núi gào rít giận dữ. Gió núi mạnh mẽ thế này khiến việc đứng trên đất bằng đã không dễ dàng rồi, huống chi là ở con đường cheo leo trên vách núi cao chót vót này
Nhưng Tác Ly, Trình Nguyệt, thậm chí là đứa trẻ mặc áo vàng chỉ hơn mười tuổi kia đều không thèm để ý tới truyện này. Bọn họ đi lại nhẹ nhàng linh hoạt giống như khỉ trèo cây. Nháy mắt đã đi qua hơn ngàn bậc đá nguy hiểm.
Ngạc nhiên hồi lâu, ruốt cuộc Đoan Mộc Vũ cũng đoán được chuyện xảy ra nơi đây. Thềm đá hiểm trở này quá nửa là môn phái bọn họ dùng để khảo nghiệm đệ tử nhập môn. Thể lực là một mặt, tâm chí cùng nghị lực lại là mặt khác. Nếu không có dũng khí đối mặt nguy hiểm, sao có thể nghịch thiên mà đi?
Nếu đổi lại là Đoan Mộc Vũ lúc trước, hắn nhất định không thèm suy nghĩ mà sẵn sàng đi lên những bậc thang này. Bởi vì hắn không nhận xem bản thân mình là con người. Nhưng hiện tại hắn đã quyết định làm một con người bình thường, thế nên hắn phải thay đổi một chút.
Dưới tình huống bình thường thì thân thể yếu đuối của hắn không có khả năng đi qua những thềm đá nguy hiểm này. Tuy nhiên, trong ba ngàn năm qua, mặc dù Đoan Mộc Vũ cực kỳ bài xích thân phận con người, nhưng hắn cũng không ngại mà tìm hiểu rõ thân thể con người. Có thể nói toàn thân cao thấp, sở hữu bộ vị thế nào, từng động tác nhỏ bé thực hiện ra sao, hắn đã quen thuộc ghi tạc trong lòng. Nói cách khác, đối với năng lực nắm giữ thân thể, thì Đoan Mộc vũ đã đạt đến độ cao khó tưởng tượng nổi.
Đây cũng là lý do tại sao lúc trước Đoan Mộc Vũ có thể lấy thân thể yếu đuối này mà dùng một cung bắn ba mũi tên có độ khó cực cao. Thậm chí trong khoảng cách gần mà nhanh như chớp bắt được tay Trình Nguyệt, khiến nàng hoàn toàn không có cách nào né tránh.
Giả sử có thật sự động thủ, với khả năng nắm giữ thân thể con người của Đoan Mộc Vũ ngoại trừ dùng pháp thuật tấn công hắn ra thì cái gọi là cao thủ trong giới phàm tục chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn. Dĩ nhiên điều kiện đầu tiên là hắn phải có hứng thú đối với truyện này.
Đồng dạng như vậy, đối mặt với con đường đi lên hiểm trở và cực kỳ thách thức cho người thường, thì với Đoan Mộc Vũ lại giống như con đường bình thường mà thôi.
Ý niệm trong đầu như ảo mộng xẹt qua, Đoan Mộc Vũ cất bước tiến lên. Khi hắn chọn sống cuộc sống mới chính là từ con đường núi hiểm trở mà bắt đầu. Hắn không thèm nhìn mặt đường nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người đi này mà xem mọi thứ như gió thoảng mây bay, cứ như vậy đi tới.
Gió núi lạnh thấu xương, rêu xanh dưới chân bị sương làm ướt tăng thêm độ trơn trượt. Mây mù biến ảo hình dáng giống như quái vật, giương nanh múa vuốt, gào thét mà đến, bay vút mà về.
Chẳng qua tất cả những thứ này, đối với người đã sớm không còn để ý đến sinh tử như Đoan Mộc Vũ mà nói thì giống như một chút màu sắc tô điểm cho phong cảnh mà thôi. Đi lên hơn nghìn bậc thềm đá, thân thể hắn thậm chí không có nửa điểm lay động. Tốc độ không những nhanh vô cùng, mà so với đi trên đất bằng còn muốn vững chắc hơn. Bước chân nhẹ nhàng đến mức hắn còn có tâm tư thưởng thức cảnh bên dưới vách đá dựng đứng này.
Chỉ trong chốc lát hắn đã băng qua vách đá, đi tới cuối thềm đá. Chính ngay chỗ này có một bình đài khổng lồ. Suy nghĩ một chút thì đây chắc là Thượng Thạch Đài rồi. Giờ phút này trên bình đài đã sớm có mấy người ngồi trong cái đình lớn, đang đợi sự xuất hiện của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook