Bát Hệ Triệu Hoán Sư Phế Vật Đích Tiểu Thư
-
4: Xuyên Qua Dị Thế Không Có Duyên Với Triệu Hoán Sư 1
Sau khi thấy rõ, Phong Hề khó có thể tin được, bởi vì người xuất hiện trước mắt nàng cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Tóc đen dài buộc gọn phía sau, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế cuồng ngạo bá khí này, hoàn toàn chính là một thiếu niên nhỏ tuổi.
Kiếp trước Phong Hề sống đến năm hai mươi chín tuổi, cảm thấy có chút không thể tin được rằng thiếu niên này chính là người mới giết chết cự hổ kia.
Dường như thiếu niên đang lơ lửng trên không trung kia nghe thấy nghi hoặc trong lòng Phong Hề, lông mày hắn nhăn lại.
"Tiểu nha đầu, muốn giao dịch với ta thì thu ngay cái thái độ hoài nghi kia của người lại, nếu không thì lăn về làm phế vật tiếp đi.
"Phong Hề nghe được rõ sự ngạo nghễ và lãnh ý bên trong giọng nói ấy!Kiêu ngạo của một cường giả chân chính tuyệt đối không cho phép bất cứ ai chà đạp, đối với một cường giả mà nói đó chính là một sự sỉ nhục.
Nhìn thiếu niên lạnh lùng trước mắt này, Phong Hề khẽ nhíu mày, hiển nhiên không quen với chuyện một tiểu nam hài gọi mình là tiểu nha đầu.
Nhưng theo trí nhớ thì thân thể này cũng mới mười chín tuổi mà thôi.
Trầm tư một lúc, ánh mắt dần khôi phục sự lạnh lùng, nhẹ gật đầu.
"Ta có thể hoàn thành ba chuyện vô điều kiện giúp ngươi, nhưng ngươi nhất định phải dạy cho ta bằng tất cả năng lực của mình, không giữ lại chút nào.
Ở dị thế này muốn sống thì phải có thực lực mạnh.
Điều ấy ngay từ khi nàng mới xuyên không đã tự trải qua.
Lúc này thiếu niên lạnh lùng kia lại cuồng ngạo cười ha ha.
"Ha ha! Muốn tất cả năng lực của ta? Tiểu nha đầu, ngươi có phải quá tham lam rồi không? Đó cũng không phải hành động tốt.
" Bên trong giọng nói của hắn mang theo lãnh ý.
"Chuyện ngươi muốn ta giúp chắc hẳn cũng không phải chuyện dễ dàng!" Phong Hề bình tĩnh nhìn thiếu niên lạnh lùng đang lơ lửng giữa không trung, lạnh nhạt nói.
Nghe vậy thiếu niên nhíu mày lại, sắc mặt hơi trầm xuống, đôi mắt hơi híp lại: "Ngươi chắc cũng biết rằng ta muốn giết người là chuyện dễ như trở bàn tay!"Khóe miệng Phong Hề hơi nhếch lên: "Ta biết, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận!"Nàng nói lời này khiến sắc mặt thiếu niên càng trầm xuống: "Muốn chết!"Một khí tức khát máu đánh thẳng về phía nàng.
Phong Hề không lui lại dù chỉ nửa bước, mạnh mẽ đứng yên đón nhận khí tức kia, đau đớn truyền đến khắp thân, nhưng nàng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng.
Phong Hề nàng bất kể là kiếp trước hay kiếp này cũng không cho phép bản thân mình khuất phục kẻ nào, bất kể là ai cũng không được!Cho nên cảm giác được cỗ khí tức kia áp bách muốn nàng quỳ gối, nàng vẫn hung hăng cắn răng chống đỡ.
Cũng không biết là bao lâu, cỗ khí tức kia đột nhiên biến mất.
"Ha ha! Tốt! Tính tình này của ngươi, lão phu thích, nhưng về sau vẫn cần thay đổi một chút, không có năng lực đừng nên quá mức ngang ngược, sớm muộn gì cũng chịu thua thiệt!"Phong Hề thở dốc ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thiếu niên mặt đầy ý cười ở giữa không trung kia, lông mày nhíu lại.
"Ngươi đồng ý dạy ta?"Thiếu niên lạnh lùng kia vẫn như cũ cười mà không nói, nhìn khuôn mặt cau có lại của Phong Hề! Bỗng nhiên có chút sâu không lường được.
"Ta có thể dạy ngươi, nhưng hiện tại muốn học được tất cả năng lực của ta thì ngươi vẫn chưa đủ tư cách, chỉ sợ ta muốn dạy ngươi cũng không có đủ năng lực để học, trước đó ngươi phải dựa vào năng lực của chính mình, ít nhất cũng phải đạt được đến giai đoạn tiến hóa, đến lúc đó tự ta sẽ dạy cho ngươi năng lực của mình.
"Giai đoạn tiến hóa?Trong trí nhớ của Phong Hề cũng không có từ ngữ đó! Cảnh giới đó rốt cuộc là gì?Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Phong Hề, thiếu niên lạnh lùng cuồng ngạo cười một tiếng: "Xoắn xuýt vấn đề này thì tự mình nhìn xem ngươi thích hợp tu luyện như thế nào đi!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook