Bát Hệ Triệu Hoán Sư Phế Vật Đích Tiểu Thư
-
1314: Không Rét Mà Run
“Đừng lại để ta nhìn thấy người thành Thiên Sơn các ngươi.
Nếu để ta biết người thành Thiên Sơn có ý nghĩ khác thường với Phong gia chúng ta, ta không ngại cho thành Thiên Sơn các ngươi biến mất trên thế giới này.
”Nhìn hai người kia tràn đầy sợ hãi, khóe miệng Phong Hề gợi lên độ cung máu lạnh: “Đừng thử khiêu khích độ nhẫn nại của ta.
Từ trước đến nay ta nói được làm được.
”Uy hiếp ư?Đúng, nàng đang uy hiếp!Giết bọn hắn, đối với nàng dễ như trở bàn tay.
Nhưng như vậy lại sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho Phong gia.
Khi không chạm đến nàng nghịch lân, nàng cũng không muốn đại khai sát giới.
Bạch Y Nhiên cảm giác ra được nàng tuyệt đối không nói giỡn.
Cũng nhìn ra một chiêu nàng phất tay chỉ là rất tùy ý, nhưng chỉ một cái tùy ý của nàng là có thể san bằng một tòa núi lớn ư?Vậy nếu nàng nghiêm túc dùng toàn bộ thực lực, vậy sẽ là tình cảnh thế nào?Tưởng tượng đến đây, Bạch Y Nhiên không rét mà run.
Chỉ sợ thành Thiên Sơn thật sự có thể bị nàng diệt.
Lãnh Tâm cũng chấn động không thôi, lần đầu tiên hối hận vì hành vi lúc đầu của mình.
Có lẽ ngay từ đầu, thái độ của bọn họ đối với Phong gia đã sai.
Lúc này, hai người nói không nên lời một câu.
Phong Hề liếc mắt lạnh lùng, phất tay một cái, sức mạnh kì quái quét trên người bọn họ tức khắc biến mất.
Chỉ là không đợi Phong Hề mở miệng, đột nhiên nơi xa truyền đến một tiếng nói lớn hùng hổ.
“Mẹ nó, rốt cuộc là ai không có mắt, ngay cả lão tử cũng dám nổ.
Mau ra đây cho lão tử.
” Tiếng nói non nớt ác bá mơ hồ truyền đến.
Liền thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ từ khói đen bò ra, cấp tốc lăng không bay tới.
Vốn dĩ, một lớn một nhỏ đang “giáo huấn” lẫn nhau, nào từng tưởng một cái nổ mạnh đã trực tiếp làm hai người đều thành bộ dạng như vậy.
Một thân cẩm tú áo choàng hiện giờ đều đã rách nát, vẫn còn điều tiếp theo, điểm chết người là khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đã bị nổ thành vẻ mặt đen thui.
Nếu không phải nghe được giọng nói, trong lúc nhất thời, thật sự nhận không ra, cho rằng hai người một lớn một nhỏ da đen là kẻ điên từ đâu ra.
“Sao các ngươi lại chạy đến ngọn núi kia?” Phong Hề hơi kinh ngạc nhìn hai người một lớn một nhỏ, dò hỏi.
Ngọn núi đó đứng dốc, cao ngất, từ trước đến nay rất ít người sẽ bò lên trên, cho nên Phong Hề ra tay lựa chọn hướng về phía ngọn núi kia.
Kim Ca Diệp chỉ cần nghe thế cũng đã biết là ai ra tay.
Một sự bất đắc dĩ sủng nịch hiện lên trong hai mắt, lăng không bay đến bên người nàng, duỗi tay ôm nàng vào lòng ngực,: “Tiểu cô nương như ngươi thật là biết chọn nơi.
”Kim Đản Đản vốn đang nhe răng tức giận, khi biết được là Phong Hề, tức khắc bẹp miệng nhỏ, bay về phía Phong Hề: “Tỷ tỷ, ta đau……”Nhưng mà!Một chân nhanh đến mức không thấy được đá ra, thân thể nhỏ nhắn tức khắc bị đá khỏi kinh đô.
Ra chân không phải người khác mà là người thân thể cao to đen thui.
“Khốn kiếp, ngươi là nam nhân hư hỏng, trả tỷ tỷ cho ta……” Nhưng trong chớp mắt, bóng dáng nhỏ bé vừa bị đá bay đã lại lần nữa vọt tới như tia chớp, rống giận nhe răng lao thẳng về hướng Kim Ca Diệp.
“Bốp bốp!”Hai bóng dáng một lớn một nhỏ, ngươi một quyền ta một quyền cực nhanh, đáng tiếc, bóng dáng nhỏ bé cuối cùng vẫn thua trên tay người cao to.
Đá ra một chân, bóng dáng Kim Đản Đản tức khắc hóa thành một điểm đen, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lần này thật sự không biết bị đá ra nơi xa nào nữa.
“Sớm đã cảnh cáo ngươi, cách xa nàng một chút cho ta.
” Tiếng nói âm u của Kim Ca Diệp khẽ lẩm bẩm vang lên.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook