Nói rồi, Phong Hề đưa qua đan được trong tay.Thế nhưng là khởi nguồn của mình, như vậy chỉ cần có nàng ở, nàng sẽ không làm nó có ngày ngã xuống.Nhưng chung quy Phong gia vẫn cần dựa vào toàn bộ gia tộc chống đỡ, bồi dưỡng một thế hệ huyết mạch mới là điều cần thiết.Phong Hằng cũng chưa nói gì, sau khi gật đầu đã thu vào những đan dược tuyệt đối điên cuồng trong mắt người khác.Lúc này, vậy mà Phong Hề còn lại lật tay, mấy cái chai phân biệt bay về hướng Ban Hổ, Cương Hùng, Tử Hạ Hồng.Ban Hổ và Cương Hùng vẫn là cửu giai trung kỳ, nghĩ đến ma thú đột phá rốt cuộc khó khăn hơn nhiều so với nhân loại, cho nên tạm thời cho bọn họ Tụ Nguyên Đan có thể tăng tốc.

Chờ khi bọn họ đến cửu giai đỉnh phong, nàng lại giúp bọn họ đột phá.Còn Tử Hạ Hồng, lúc trước tam giai đã đột phá tới lục giai.

Ở Đông Đại Lục, hơn hai năm đã thăng tam giai, đó chính là tốc độ tu luyện như bay.Đồng dạng cho nàng Tụ Nguyên Đan tăng tốc, nàng có thiên phú, đưa ra một chút phụ trợ cũng xem như như hổ thêm cánh.Còn Tiểu Hồ, nàng cũng không bỏ sót mà cho một viên Cố Nguyên Đan, nàng vừa đột phá, khí tức rõ ràng không quá ổn định.

Có lẽ đây là khác biệt giữa ma thú và nhân loại.Tiểu Bạch, nàng cũng chưa cho gì, mà là mở tháp Thủy Tinh, lấy linh khí cho nó hấp thụ.


Đối với nó từ nhỏ đã dựa vào linh khí trong cơ thể nàng tiến hóa, không có gì tốt hơn so với linh khí.Đương nhiên, việc làm với Tiểu Bạch là làm ở sau lưng.Khi tất cả đều đã cảm thấy không sai biệt lắm, Phong Hề cũng chuẩn bị trở về phòng, thuận tiện đi bảo tháp nhìn Hắc Viêm vẫn luôn không trở về, rốt cuộc đang làm cái quỷ gì.Nhưng đang lúc Phong Hề chuẩn bị đi ra cửa phòng khách thì thấy bóng dáng cao lớn, vội vã, hấp tấp phóng vào.Từ việc hắn thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu là đã nhìn ra được hắn đuổi đến có bao nhiêu sốt ruột.Người này không phải ai khác, đúng là người ở bên ngoài - Phong Nguyệt - biểu cữu của Phong Hề.Ông ấy hơn bốn mươi, rất chắc nịch, mặc một thân áo tím có cảm giác rất uy nghiêm, giống Phong Hằng bốn phần, ngay cả biểu tình cũng nghiêm túc như nhau.Nhưng lúc này quần áo và tóc ông hơi lộn xộn, thở hổn hển, ít đi vài phần nghiêm túc, ngược lại có vẻ có vài phần chật vật.Các trưởng lão vừa thấy Phong Nguyệt vọt vào, không nhịn được nhăn mày.

Phong Nguyệt từ trước đến nay đều bình tĩnh, cẩn thận, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?“Phong Nguyệt, ngươi có chuyện gì? Lớn đến tuổi này rồi mà còn không có ổn trọng.” Tam trưởng lão mở miệng.Tất cả mọi người trong phòng khách lia mắt đến, đồng dạng nghi hoặc.

Họ còn chưa từng gặp qua tam đương gia vội vàng như thế.Phong Nguyệt liên tục hít những ngụm khí lớn, thở không xong, nói: “Đừng, đừng nói nữa.


Không biết ai thả ra tin tức nói Phong Hề đã trở lại, làm cho người toàn thành đều oanh động.

Người toàn thành đều tụ tập về phía nhà chúng ta.

Hiện tại, toàn bộ Phong gia đều bị vây đến chật như nêm cối, ta phí sức chín trâu hai hổ mới từ đám người kia chen vào được.Người toàn thành?Đấy có quá khuếch trương không?Nghe được lời nói của Phong Nguyệt, Phong Hề là người đầu tiên ngây ngẩn cả người.Tuy nàng biết thanh danh nàng hơi lớn một chút, nhưng trước nay không nghĩ tới nghe được tin nàng trở về có thể dẫn tới sự manh động toàn thành.

Cả thành đều đến ư?Nhưng Phong Hề nào biết rằng, nếu tin tức tràn ngập nhanh hơn, chỉ sợ không phải người một thành, mà là toàn bộ Đông Đại Lục.

Cho dù không phải toàn bộ người tới nhưng số lượng cũng tuyệt đối có thể có đạp vỡ kinh đô..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương