Bát Gia Tái Thế
-
23: Người Phụ Nữ Của Tôi
“Bà chủ, nếu cô không tự đi thì đừng trách anh em chúng tôi đấy, sau này thành người phụ nữ của Tứ gia thì đừng trả thù chúng tôi”.
Đàn em của Phì Tứ thấy Hạ Thiên Tuyết vẫn luôn lui về phía sau, đã tới mép cửa thì nháy mắt, ra hiệu cho tên còn lại tóm lấy Hạ Thiên Tuyết.
Hạ Thiên Tuyết tuyệt vọng, chuẩn bị phản kháng đến cùng.
“Rầm!”
Đột nhiên có tiếng động lớn vang lên.
Cánh cửa gỗ mà Hạ Thiên Tuyết đang dựa đột nhiên bị đấm thủng tạo thành một lỗ hổng.
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Hai vệ sĩ của Phì Tứ cũng khựng lại, vô thức nhìn về phía lỗ hổng.
Một bàn tay đưa vào từ bên ngoài cái lỗ, mở cánh cửa đang khoá.
Ngay sau đó, một bóng người mở cửa bước vào.
Đây là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, để kiểu đầu vuông, ăn mặc đơn giản, cao khoảng một mét bảy mươi tám, vẻ mặt bất cần đời.
Sau khi bước vào phòng, anh nhìn lướt qua một lượt những người bên trong.
Cuối cùng, anh ôm Hạ Thiên Tuyết vào lòng, khóe miệng nhếch lên tạo thành một vòng cung:
“Xin lỗi, tôi đến muộn”.
Nhìn thấy người đến là ai, Hạ Thiên Tuyết cũng không phản kháng, ngược lại còn vòng tay qua eo anh, nhón chân lên hôn anh: “Chỉ cần tôi chưa xảy ra chuyện gì thì vẫn chưa muộn”.
“Bát Hoang, tôi biết anh sẽ tới”.
Trần Đức khẽ mỉm cười, cánh mũi hơi phập phồng, ngửi mùi hương trên cơ thể cô: “Cô gặp chuyện, đương nhiên tôi sẽ tới”.
“Cảm ơn Bát Hoang, đêm nay tôi sẽ phục vụ anh tận tình”.
“…”
Trong phòng, hai người anh một câu tôi một câu, hoàn toàn không để ý đến Phì Tứ và đàn em của hắn ta.
Sắc mặt Phì Tứ trở nên vô cùng khó coi.
Người phụ nữ hắn ta ưng ý hơn một năm.
Người phụ nữ mà hắn ta nhiều lần tán tỉnh nhưng không thành.
Người phụ nữ mà hắn ta hao hết tâm sức, dùng mọi thủ đoạn vẫn bị từ chối.
Bây giờ lại chủ động ôm tên ăn mặc rách rưới, không chỉ vậy còn hôn hắn, nói tối nay sẽ hầu hạ hắn ngay trước mặt hắn ta?
!!!
Phì Tứ thở hổn hển vì tức giận, cảm thấy đầu váng mắt hoa, huyết áp không ổn định, vội vàng lấy trong túi ra vài viên thuốc cao huyết áp, sau đó mới từ từ trấn tĩnh lại.
“Rầm!”
Phì Tứ đập mạnh lên bàn cà phê, rượu bắn tung toé ra đất, hắn ta phẫn nộ trừng mắt: “Ức hiếp người quá đáng, Hạ Thiên Tuyết, cô ức hiếp người quá đáng!”
“Thằng ranh, tao cho mày ba giây lập tức buông cô ta ra, quỳ xuống trước mặt tao, tự chặt một cánh tay, nếu không hôm nay tao sẽ khiến mày không thể ra khỏi căn phòng này!”
“Thiên Tuyết, đừng thể hiện tình cảm nữa, có người sắp không chịu nổi rồi”, Trần Đức nhướng mày, buông Hạ Thiên Tuyết ra, nâng mắt nhìn Phì Tứ: “Anh chính là người định động đến người phụ nữ của tôi?”
“Ha ha, người phụ nữ của mày? Người phụ nữ mà Phì Tứ tao thích, bây giờ chính là người phụ nữ của tao!”, Phì Tứ hung dữ nói: “Thời gian ba giây đã hết, hai đứa mày chặt cái tay ôm Hạ Thiên Tuyết của nó cho tao!”
“Vâng, đại ca!”
Hai tên đàn em của Phì Tứ cười gằn, phất vạt áo, rút hai con dao sáng bóng từ phía sau ra, vung thẳng về phía Trần Đức.
Trần Đức chẳng buồn chớp mắt, người anh hơi di chuyển, dễ dàng tránh được, sau đó anh trở tay, đồng thời bắt được tay của cả hai tên.
“Rắc rắc!”
Hai tiếng xương gãy vang lên, sau đó năm ngón tay của hai tên kia buông ra, mã tấu trong tay rơi xuống đất.
Trần Đức thản nhiên đỡ lấy, hai con dao nằm trong lòng bàn tay anh.
“Thiên Tuyết, cầm lấy”.
Trần Đức đưa cho Hạ Thiên Tuyết một con dao, mình cầm một con, khoé miệng cong lên cười thật tươi đi về phía Phì Tứ.
“Mày… Mày định làm gì?”
Phì Tứ nhìn Trần Đức đang đi về phía mình, vẻ mặt hãi hùng sợ sệt.
Lúc này hắn ta mới hoàn toàn tỉnh táo.
Trần Đức có thể vào được phòng này nghĩa là hơn mười tên đàn em canh gác ở ngoài đã bị hạ gục!
Người này quả không đơn giản!
“Người anh em, có gì từ từ nói, nhiều bạn nhiều cơ hội mà, không cần phải chém tận giết tuyệt như thế”, Phì Tứ đứng dậy, buộc mình phải bình tĩnh, không được mất mặt trước đàn em.
“Xem ra anh cũng biết có gì từ từ nói”, Trần Đức đặt con dao trong tay lên bàn, ngồi xuống ghế sofa: “Hay là bảo người của anh ra ngoài trước đi, rồi chúng ta nói chuyện?”
“Được, được”.
Phì Tứ biết người trước mặt đã nói là làm, vì thế không định phản kháng: “Hai cậu ra ngoài trước đi, nhớ không được thông báo cho bất luận kẻ nào”.
“Vâng, đại ca”.
Ba tên đàn em mở cửa vội vã bước ra, vừa ra bọn họ đã chết lặng.
Chỉ thấy trên lối đi người nằm la liệt dưới đất.
Hơn chục tên đàn em Phì Tứ đưa tới đã bị đánh ngất, nằm ngổn ngang trên đất như xác chết, ai cũng bị đánh mặt mũi sưng vù, không còn hình người.
Cả ba nhìn nhau, bất giác rùng mình.
Xem ra kết cục của họ tốt hơn nhiều…
Trong phòng Tuý Sinh Mộng Tử.
Phì Tứ rất thông minh, thấy Trần Đức đã bỏ dao xuống liền biết anh sẽ không làm khó mình, vì thế đích thân rót rượu cho anh: “Người anh em, không biết tôi nên gọi cậu là gì?”
“Trần Bát Hoang”, Trần Đức hờ hững đáp.
“Được, Bát Hoang à, chuyện hôm nay là tôi sai, Phì Tứ tôi nhận sai, đồng thời tôi cũng là người tôn trọng anh hùng, biết phân biệt hảo hán”.
“Chúng ta cạn ly rượu này, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, sau này cậu đi theo tôi được không? Tôi đảm bảo tương lai của cậu sẽ rộng mở!”
Phì Tứ nói đều là sự thật, so với phụ nữ, hắn ta thích có thêm cánh tay đắc lực hơn, kỹ năng tốt như Trần Đức, nếu đi theo hắn ta chắc chắn tương lai sẽ tiếng tăm vang xa.
“Đi theo anh, anh nghĩ anh có tư cách sao?”, Trần Đức lạnh lùng nhìn hắn ta, tên này thật sự coi anh là côn đồ cắc ké đấy à?
“Hờ hờ…”, Phì Tứ cười ngượng: “Không biết cậu Bát Hoang đây có lai lịch thế nào?”
“Tôi không có lai lịch gì, chỉ muốn nói với anh là sau này đừng có ý đồ với quán bar Thiên Tuyết nữa, đồng thời dạy cho anh một bài học”, Trần Đức nhẹ giọng nói.
Anh không đối xử tàn nhẫn với Phì Tứ chủ yếu là vì anh không thể lúc nào cũng ở đây canh chừng bảo vệ quán bar Thiên Tuyết, mà Phì Tứ lại là người phụ trách thế giới ngầm của Thiên Hương Kiều.
Nếu đối phương chó cùng rứt giậu, anh cũng không thể đề phòng kịp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook