Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc
Chương 19: Như cách anh tìm thấy em

Mặt dây chuyền cỏ bốn lá phản chiếu ánh trăng khuya tạo nên những vệt dài sáng chói trên mặt đất.

Minh Vỹ lặng người nhìn vật thể đang phát ra những tia sáng mờ ảo ấy, đôi mắt màu hổ phách dần tối sầm lại.

Bước chân lại một lần nữa được cất bước, nhưng lại đi ngược về thời điểm xuất phát.



Nhìn mặt dây chuyển cỏ bốn lá dưới chân, Minh Vỹ nhíu mày.

… hành động tiếp theo là nhấc chân dẫm nát mặt dây chuyền.

Gương mặt lạnh lùng của ác quỷ càng trở nên nhẫn tâm hơn trước ánh trăng thần bí.

Những mảnh nhỏ của mặt dây chuyền tạo thành vô số những hạt thuỷ tinh lấp lánh dưới mặt đất, nhưng đau đớn và vô tình biết bao.



Minh Vỹ lấy chiếc điện thoại trong túi ra, sau đó bắt đầu nhấn nút gọi.

- “Thiếu gia, có chuyện gì ạ?” – Phản hồi từ phía bên kia là một giọng nói trầm trầm của một tên cận vệ.

- “Cho người đến công viên giải trí Dream.” – Minh Vỹ lạnh lùng trả lời, tiếp theo cho điện thoại vào túi.

Những bước chân gấp gáp bước đi, khác hẳn với những bước chân chậm rãi ban nãy. Sự khác biệt là ở sự chờ đợi và lo lắng.



- “Thả tôi ra!” – Ái Hy nhìn đám người trước mặt bằng đôi mắt căm phẫn, nhưng chủ yếu chỉ dành riêng cho hai người trong số đó.

Không gian ẩm thấp đầy bụi này khiến Ái Hy cảm thấy khó chịu, lại thêm hai tay bị trói chặt không thể cử động một cách thoải mái. Cơn giận dữ trong lòng Ái Hy lại tăng thêm bội phần.

- “Ngoan nào, em biết rõ anh không hề muốn làm em bị tổn thương.” – Một người lên tiếng, bóng dáng cao lớn đứng cho hai tay vào túi quần nhìn Ái Hy đang bị trói chặt vào chiếc ghế gỗ, giọng nói hơi kích động. – “. anh muốn giết hắn ta chứ không phải em, Ái Hy à.”

Bàn tay ấy đưa lên vuốt nhẹ gương mặt của Ái Hy.

… nhưng đáp lại chỉ là một cái ngoảnh mặt chứng tỏ sự khinh miệt.

Khoé môi của gương mặt đó khẽ nhếch lên, tạo nên một nụ cười nửa miệng.

- “Em tốt nhất là nên biết điều một chút.” – Giọng nói ấy lại vang lên, hắn ta hất mặt về phía Ái Hy ra hiệu cho bọn đàn em phía sau.

- “Anh… anh…” – Ái Hy rơi vào tình trạng kích động cùng cực, đôi mắt tuyệt vọng chiếu thẳng vào chàng trai trước mặt. – “… Triết Dạ, anh bị làm sao vậy?”

- “Chẳng sao cả, anh có chút việc cần thanh toán với thằng chồng của em thôi, anh chẳng hề có ý định làm hại em…” – Triết Dạ lại mỉm cười, sau đó quay mặt lại hỏi người phía sau. – “… đúng không, Vĩnh Kỳ?”

Vĩnh Kỳ xót xa nhìn Ái Hy, nhưng vẫn gật đầu tán thành.

- “Triết Dạ, từ nay em và anh sẽ không còn là anh em nữa!” – Ái Hy nói trong vô thức, lí trí đang bị lấn áp bởi sự căm hận.

- “Được thôi…” – Triết Dạ nhún vai, cố ý gằn từng chữ. – “… anh và em vốn dĩ đâu phải là anh em!”

Câu trả lời dửng dưng từ phía bên kia như một đòn tâm lí đè nặng lên trái tim Ái Hy.

“Không phải là anh em sao?”

Ái Hy bắt đầu mất bình tĩnh. câu trả lời của Triết Dạ đã gây ra một cú shock quá lớn ảnh hưởng đến tâm lí của Ái Hy.

Chìm sâu vào nỗi thất vọng và đau đớn tột cùng, vô thức trên gương mặt Ái Hy xuất hiện một vệt nước dài. là nước mắt của một nỗi đau quá lớn.

Viễn cảnh sự việc lúc Minh Vỹ bước đi…

Ái Hy lặng người nhìn theo bóng dáng Minh vỹ từ phía sau, đôi chân bắt đầu cất bước đi theo.

- “Ái Hy.” – Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến bước chân của Ái Hy khựng lại.

Đồng thời lúc đó, Vĩnh Kỳ ôm thật chặt Ái Hy từ phía sau.

- “Anh Triết Dạ gặp tai nạn.” – Vĩnh Kỳ ghé sát tai Ái Hy thì thầm, một tay giữ ngang eo Ái Hy.

- “Tai nạn?” – Giọng nói Ái Hy thoáng run rẩy, đôi mắt chứa ánh nhìn đầy lo sợ, gấp gáp quay người nắm lấy tay áo của Vĩnh Kỳ lay lay. – “Anh ấy sao rồi?”

- “Nhanh rời khỏi chỗ này, anh ấy đang chờ em.” – Đôi mắt Vĩnh Kỳ không dám nhìn thẳng vào Ái Hy, ngoảnh mặt sang hướng khác điềm tĩnh đáp. – “Đi nào!”

Sự việc xảy ra quá nhanh, Ái Hy không kịp định thần để suy nghĩ. Lúc này tâm trí của Ái Hy hoàn toàn tập trung vào câu nói của Vĩnh Kỳ.

“Anh Triết Dạ gặp tai nạn.”

Vĩnh Kỳ khoác vai Ái Hy, sau đó từ từ bước đi.

Sợi dây chuyền mà Ái Hy lúc nào cũng đeo bên mình được Vĩnh Kỳ nhẫn tâm ném lại dưới mặt đất, dàn dựng một vở kịch đã được lên kế hoạch sẵn sàng thực hiện.

Phía trước, đối lập với bóng dáng nhỏ bé của thiên thần đang bước đi. Ác quỷ đi ngược chiều với hướng thiên thần.

… một khoảng cách không thể nào với tới.



Triết Dạ đứng dựa vào tường, đôi mắt vô cảm xen chút tia nhìn đau đớn lặng lẽ quan sát Ái Hy.

Chợt Triết Dạ ôm lấy đầu, cất tiếng gọi một cái tên quen thuộc.

- “Tịnh Nhi.”

Xoá nhoà những gì đang hiện hữu trong hiện tại, Triết Dạ bắt đầu chìm đắm vào những mảng ký ức hạnh phúc.



*Rầm*

Một âm thanh va chạm lớn vang lên, chiếc cửa của nhà kho ẩm thấp bỏ hoang được “vinh hạnh” đáp đất.

- “Đến rồi.” – Thứ âm thanh đó nhanh chóng lôi Triết Dạ về hiện tại, dĩ nhiên không cần nhìn cũng biết đó là ai.

Minh Vỹ đứng trước cửa, cho một tay vào túi quần, tay còn lại buông thõng trong không trung, theo sau là một toán cận vệ mặc vest đen nhìn vô cùng đáng sợ.

Mọi ánh mắt đều tập trung ở trước cửa.

Ác quỷ đứng đó… vẻ đẹp hoàn mỹ đến tàn nhẫn.



“Như một phép màu…

… anh đã tìm thấy em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương